Cổ Vô Song một mình cưỡi ngựa vào tiền tuyến, vẫn dịch dung như cũ để tránh phiền toái.
Muốn đổi kịp đội quân cũng không khó, bởi trên đường hành quân có lưu lại nhiều manh mối, cho dù là đại đội có tăng tốc nhanh hơn nữa, cũng không thể nhanh bằng một người một ngựa.
Nhưng lúc sắp đuổi kịp Nguyên Phi Ngạo nàng lại thả chậm tốc độ lại. nàng còn chưa nghĩ ra được lúc gặp hắn nên nói gì, có thể thấy được lúc hắn thấy nàng xuất hiện ở đây có khả năng sẽ mắng nàng dữ dội.
Muốn làm sao để tiếp cận hắn mà không để hắn phát hiện là một đề khó.
Vừa rồi nàng phát hiện một đội binh nhỏ của hắn ở trong thôn, đội người này xem như là phần hậu thuẫn của mười vạn đại quân của Nguyên Phi Ngạo, khoảng cách từ đây đến vùng binh lính chủ chiến là khoảng hai mươi dặm.
Nàng làm bộ là thiếu niên thân thiện bình thường chào hỏi bọn họ, mấy binh lính này thấy nàng còn nhỏ, lại không hiểu sự tình, liền coi nàng như thiếu niên nhiệt huyết mà đối đãi.
Chỉ mới một ngày, nàng đã xưng huynh gọi đệ với tất cả huynh đệ xung quanh, đến cuối cùng, tiểu đội trưởng hỏi nàng có muốn tòng quân đánh Tần vương hay không, nàng lập tức gật đầu, vỗ ngực nói muốn đềp đáp quốc gia, bình định phản quân, cứ như vậy trở thành một thành viên trong đội ngũ.
“Cổ huynh đệ, nhìn ngươi nhỏ yếu như vậy, nhưng hành trình đi vẫn không được chậm. Tối hôm nay chúng ta sẽ tập hợp với đại quân, có khả năng sáng mai sẽ công thành, ngươi trăm ngàn lần đừng bị rớt lại phía sau nha.”
Đội trưởng họ Vương, tên Vương Hải, tất cả mọi người đều gọi hắn Vương đại ca.
Nàng cười đáp “Đệ ở nhà thường giúp cha mẹ làm việc, không thành vấn đề gì.”
“Ngươi tiếp tục khoe khoang đi, nhìn da thịt ngươi trắng nõn mềm mại như vậy, khẳng định chưa có làm việc nặng, có phải là có cô nương nhà ai khóc nháo đòi gả cho ngươi, ngươi sợ đến mức đào hôn nha?” binh lính khác lên tiếng trêu chọc
Cổ Vô Song không nghĩ đến ánh mắt đám binh lính này lợi hại như vậy, vừa nhìn đã nhìn ra sơ hở của nàng, nàng đành phải thuận thế nói dối “Đệ đã đọc sách vài năm, cũng có giúp đỡ làm thủ công, chỉ là cha nương đệ sợ mệnh đệ sống không lâu, nên nuôi dưỡng đệ như nữ tử, không cho đệ chạm vào việc nặng, các huynh nhìn xem hai tay này, người không biết còn tưởng ta là nữ nhân.”
Mọi cười cười vang, nàng thuận lợi che dấu sơ hở
Vương Hải vội vàng nói “Nói đùa thì nói đùa, chân các huynh đệ cũng không được chậm lại, nếu đến muộn, phải chịu quân pháp.”
Cổ Vô Song nói “các huynh rất sợ Nguyên tướng quân sao?”
“Sợ, tất nhiên là sợ rồi, binh lính không sợ tướng quân, đội quân sẽ không còn pháp luật. “ Vương Hải cười giải thích ”nhưng chúng ta là sợ nhưng lại “Kính”. Toàn đất nước này , hỏi Nghuyên tướng quân ai mà không dựng ngón cái lên khen? Nguyên tướng quân nhiều lần đánh trận làm gương cho tướng sĩ, ngươi không thấy được một thân vết thương của tướng quân, có vài chỗ đều là vết thương trí mạng, nếu tướng quân là người tham sống sợ chết, binh lính còn có ai liều mạng theo ngài ấy chứ?”
“Đúng vậy nha, năm năm trước chúng ta đại chiến cùng Thu Kế quốc, trận đánh kia thật sự là đổi sắc thiên địa, ước chừng đánh hơn ba tháng, đến cuối cùng hai bên đều kiệt sức, ngựa hết hơi, ngưng chiến chừng suốt mười hai thì thần. khi đó ta chỉ là một hộ vệ nho nhỏ bên cạnh tướng quân. Khoảng cách với tướng quân ước chừng trăm trượng, địch nhân bỗng nhiên phát động tấn công đánh lén, khoảng chừng một, hai vạn ngươi, đem ba ngàn quân của chúng ta vây trong sơn cốc.
Ta cho là mình sẽ chết trong trận chiến kia, kết quả tướng quân chúng ta không sợ quân địch hùngmạnh, cầm đao lao vào quân địch trước tiên, trái chặt phải chém, trong chốc lát cả người đều là máu, trên người có máu của mình cũng có máu của quân địch. đừng nói quân địch nhìn thấy choáng váng, ngay cả ta cũng kinh hồn. ngươi nói dưới tình huống như vậy, binh lính bên người tướng quân ai mà không liều mạng chứ?
Trận chiến ấy ngay cả ta cũng giết chết sáu người, này các ngươi xemvết đao trên mu bàn tay này, chính là lưu lại trong lúc đó, bất quá so với hai đao ở bụng của tướng quân, thì vết thương nhỏ của ta đây không tính là gì. Một lần khác tướng quân trúng mười đao, bụng trúng ba đao.”
Song Nhi nghe kìm lòng không được nắm chặt tay, thì thào lẫm bẩm “Hắn liều mạng như vậy?”
Đột nhiên nhớ tới đoạn nói chuyện trước đây của hai người, hắn từng nói qua: Về sau hắn sẽ vì ‘ai’ mà quý trọng thân mình. Khi đó nàng không nghĩ tới, cái không quý trọng thân mình của hắn lại khinh tâm động phách như vậy?
Bất luận như thế nào, nàng cũng phải nhanh chóng đến bên cạnh hắn, tuyệt không cho hắn cơ hội lấy thân mình đi mạo hiểm như vậy.
“Đội trưởng, phía trước có hai đường, một đướng hướng tây nam, một hướng đông nam cả hai đường này đều dẫn đến Hải thành, chúng ta chọ đường nào?” binh lính dò đường bẩm báo
“Thế đường nào gần?”
“Thuộc hạ đã hỏi qua dân chúng địa phương, bọ họ nói đường lớn là đông nam, nhưng hơi xa một chút, đường nhỏ tuy khó đi ,nhưng gần hơn, trời tối là có thể đuổi kịp đội nhân mã của tướng quân.”
Vương hải vung tay lên “chúng ta là quân bộ, không có mang theo vật tư gì quan trọng, trước đuổi kịp theo tướng quân rồi nói sau, chúng ta đi đường nhỏ”
Nàng nghi ngờ “Đi đường nhỏ sẽ không có mai phục chứ?”
Vương hải nghe xong cười ha ha “Tiểu tử, trong phạm vi năm mươi dặm xung quanh đây đều là quân của Nguyên tướng quân, địch nhân đều đang ở trong Hải thành run sợ, ai dám mai phục chúng ta? Ngươi cứ an tâm mà theo sát chúng ta đi. Các huynh đệ kiểm tra thật tốt, chúng ta xuất phát!
Hắn vẫy tay một cái, hơn trăm binh lính đi theo đều hét to, bắt đầu đi lên, Cổ Vô Song cũng tăng tốc độ, trong lòng nàng hiện tại càng rung động thình thịch, cũng sắp được gặp Nguyên Phi Ngạo…
Sắc trời đen tối, Nguyên Phi Ngạo đã thay xong y phục dạ hành. Mặc dù binh lính đã đúng giờ hồi báo tình hình di chuyển của quân địch, nhưng mỗi lần trước cuộc đại chiến, hắn nhất định tận mắt xem tình hình quân địch bày trận, tận lực chuẩn bị một cách tốt nhất có thể.
Lúc này đây, ông trời cũng đang giúp hắn, trời không có một ánh trăng, che dấu hắn trong bóng đêm, hắn tiến gần tới một dặm xung quanh Hải thành, vẫn bình an vô sự.
Nhưng sự yên lặng này làm hắn nghi ngờ. cả bảy vạn quân đều trốn trong Hải thành sao? Chẳng lẽ đối phương không muốn giao chiến với hắn ở ngoài thành, quyết định chết cũng ở trong thành? Phải biết rằng, tuy hải thành là một thành lớn ở hạo Nguyệt quốc, nhưng chỉ cần hắn đem mười vạn đại quân bao vây, gắt gao vây khốn ở trong. Cho dù chỉ vây không đánh, người ở trong cũng không thể chịu được lâu.
Tần vương là một lão già gian trá, không biết trong lòng hắn đang nghĩ gì?
Tiêu Điển là phó tướng của hắn, tất nhiên lúc này cũng theo bên cạnh hắn, cho dù là người cẩu thả như Tiêu Điển cũng cảm nhận được không khí quỷ dị ở đây.
“Tướng quân, lão già Tần vương kia là chuẩn bị chết trong thành này sao?”
“Cũng may, khoảng cách từ Hải thành ra tới biển còn hơn mười dặm, nếu hắn muốn tháo chạy ra biển cũng không thể chạy tới ngay lập tức, có thể ra lệnh cho Thiết vệ quân nghĩ cách đi dọc theo bờ biển, đánh đến cửa Nam hải thành. Nơi đó là nơi rút quân tốt nhất, chỉ có phá hủy được nơi đó, mới có thể đánh tan được âm mưu của Tần lão tặc này.”
Nguyên Phi Ngạo nhìn chằm chằm đèn lồng màu đỏ trên tường thành trong đêm tối, thanh âm tuy rằng mơ hồ, nhưng từng tiếng ra lệnh lại nghe được rõ ràng.
Lúc đang tìm hiểu đường lui của quân địch, đột nhiên bốn phía trong rừng cây xuất hiện ánh đuốc….
Phía sau ánh đuốc thế nhưng có bóng người lay động, xuất hiện một đội nhân mã, trong đó có người hô “là đoàn nhân mã thăm dò của Nguyên Phi Ngạo, toàn bộ đốt cháy hết bọn chó săn này cho ta”
“Tướng quân, bọn họ thế nhưng lại có mai phục.” Tiêu Điển cả kinh nói “ngài lui trước, ta yểm trợ bên này.”
“Ngươi đi trước.” Nguyên Phi Ngạo trấn định ra lệnh, cũng nói thêm một câu chặn lại lời của Tiêu Điển “Đây là mệnh lệnh.”
Tiêu Điển bất đắc dĩ, đành phải dẫn quân phá vòng vây ra ngoài. Lúc này trong rừng cây bắn ra vô số tên lửa, bởi vì là quân dò đường nên không thể tạo ra tiếng động quá lớn, nên toàn bộ đều bỏ ngựa đi bộ mà đến, cũng không có đem theo binh khí dài, đành phải đem kiếm tùy thân, phá hủy toàn bộ tên bên người, một bên nóng lòng mong ngóng tình hình của tướng quân bên kia.
Nguyên Phi Ngạo mang theo vài tinh binh phá vòng vây mà ra, chỉ thấy bóng người ánh lửa đột nhiên thay đổi, một mảnh lửa cháy lớn.
Bỗng nhiên có người trong đám người đó nhận ra hắn, hô to “Đó là Nguyên Phi Ngạo! Mụ nội nó, đúng là Nguyên Phi Ngạo! Bắt lấy hắn, trận chiến này chúng ta thắng chắc.”
Tiêu Điển cả kinh vội vàng quay trở lại, nhưng vào lúc này, bên trái bỗng nhiên xuất hiện một đội người ngựa, hắn vốn tưởng là quân địch, tâm cảm thấy lạnh, bỗng nghe được có người hô…
“Tiêu tướng quân, tướng quân ở nơi nào?”
Hắn tập chung nhìn kĩ, dĩ nhiên đó là hộ vệ trước kia, huynh đệ của hắn Vương Hải, Tiêu Điển vui mừng, giơ tay lên chỉ “Tướng quân ở bên kia.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...