Eo Nhỏ


Ánh mắt của Ngụy Thỉ liền lạnh hơn, đi về phía trước hai bước, hơi hơi cúi người nhìn về phía Tống Dịch.

“Ngươi là nói…… Bọn họ không tin tưởng trẫm, thuốc mà trẫm đưa cũng không cần, mà đi dùng thuốc chính mình chuẩn bị?”
Lông tơ của Tống Dịch dựng ngược: “Không không không, vi thần là nói…… Là nói có lẽ bên người Tần Vương có quân y của Tĩnh Viễn Quân đi theo, bắt mạch khai thuốc càng đúng bệnh hơn cho Diêu tiểu thư, cho nên bọn họ liền không có dùng thuốc mà bệ hạ ngài đưa……”
Ngụy Thỉ trầm mặc một lát, sắc mặt vẫn trầm lạnh như cũ, nhưng sát ý trong mắt tốt xấu gì cũng tiêu tán đi một ít.

Trên dưới Diêu gia đều đối với hắn thập phần tín nhiệm, hắn tin tưởng chính mình đích thân đi đưa thuốc, bọn họ tuyệt đối sẽ không hoài nghi.

Hơn nữa Diêu Ấu Thanh ở trên đường một khi xuất hiện triệu chứng choáng váng đầu, không khoẻ, nhất định sẽ lựa chọn uống thuốc mà hắn cho đầu tiên, bởi vì thái y trong cung chuẩn bị thuốc, vô luận là từ phương thuốc hay vẫn là dược liệu so với đại phu tầm thường chuẩn bị đều tốt hơn nhiều, không có đạo lý bỏ thứ tốt mà dùng thứ tầm thường.


Nhưng nếu thật là do quân y của Tĩnh Viễn Quân khai thuốc, bọn họ không cần thuốc của hắn cũng nói không chừng.

Rốt cuộc đại phu bắt mạch, sau đó căn cứ theo thể chất mỗi cá nhân mà khai thuốc càng đúng bệnh đúng thuốc hơn, so với trực tiếp dùng thuốc làm sẵn càng thích hợp hơn.

Hắn xoay người về tới trên trường kỷ, ngồi xuống nói: “Nếu trong đoàn người của bọn họ thật sự có quân y, ngươi như thế nào biết thuốc của chính mình sẽ không bị người khác phát hiện có vấn đề?”
Vạn nhất thuốc của Tống Dịch bị người khác phát giác có độc, cho nên Diêu Ấu Thanh mới không dùng thì sao?
Diêu Ấu Thanh nếu là đã chết, thuốc kia bị phát hiện, Ngụy Thỉ cũng không lo bị rắc rối.

Dù sao thuốc đều bị bọn họ mang ra khỏi kinh thành, ai biết có phải ở trên đường bị người khác đổi đi hay không? Vừa lúc hắn có thể mượn cơ hội này đẩy cho Tần Vương.

So sánh với chính mình, Diêu thái phó nhất định sẽ càng tin tưởng là Tần Vương giết nữ nhi của hắn.

Liền tính hạ nhân Diêu gia xác định thuốc trước nay không có bị người nào khác chạm qua, hắn cũng không sợ Diêu thái phó chỉ trích.

Lúc trước, đêm khuya hắn đi Diêu gia, trừ bỏ chính hắn cũng mấy thân tín, cũng chỉ có người của Diêu gia biết.


Nói cách khác, trừ bỏ người của Diêu gia, căn bản không có ai biết hắn đưa cho Diêu Ấu Thanh một lọ thuốc.

Hắn nếu không nhận, ai lại dám chỉ dựa vào một mình Diêu Ngọc Chi nói, liền nghi ngờ tới hoàng đế là hắn?
Nhưng trước mắt, Diêu Ấu Thanh không chết, thuốc nếu là bị phát hiện, Diêu Ngọc Chi nhất định sẽ ẩn nhẫn không phát tác, trong lòng lại đối với hắn bắt đầu đề phòng.

Kia chẳng khác nào là giỏ tre múc nước công dã tràng, đã không thể sử dụng cái chết của Diêu Ấu Thanh uy hiếp Tần Vương, còn đích thân đem Diêu thái phó nguyên bản là trợ lực của hắn đẩy đi ra ngoài.

Tống Dịch tự nhiên cũng minh bạch điểm này, lại nói: “Bệ hạ yên tâm, vi thần làm nghề y nhiều năm, không dám nói cái khác, ở chuyện chế thuốc vẫn là không thành vấn đề, tuyệt sẽ không dễ dàng bị người khác phát hiện!”
“Huống chi lần này thuốc đưa cho Diêu tiểu thư là độc cũng không phải độc, bất quá là có hai vị thuốc tăng thêm chút liều lượng, nếu không phải lão đại phu làm nghề y mấy chục hơn nữa có y thuật cao siêu, tuyệt đối không thể nhìn ra cái manh mối gì.


“Bên người Tần Vương chưa bao giờ nghe nói qua có người như vậy, phần lớn đều là quân y trong quân chỉ biết chữa trị vết thương, đặt ở bên ngoài liền nói là y giả cũng đều không tính, trăm triệu nhìn không ra được thuốc kia có chỗ nào không đúng.



Ngụy Thỉ ngồi ở trên giường liếc hắn một cái: “Tốt nhất là như thế, bằng không trẫm lưu trữ lại viên thuốc này hoặc là cho chính ngươi ăn vào, hoặc là cho tằng tôn ba tuổi của ngươi ăn vào.


Nói xong quát một tiếng: “Cút!”
Tống Dịch đáp vâng, vừa lăn vừa bò mà đi ra, thẳng đến khi đi ra khỏi cung điện thật xa mới dám duỗi tay sờ sờ mặt, đem một mảnh sứ thật nhỏ cắm trên da rút ra.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui