“Melody-san, Akira-san!”
Cả hai bị gọi giật lại ở thang máy, họ quay lại và thấy Kanon đuổi theo muốn hụt hơi.
“Có chuyện gì vậy?”
Melody lên tiếng, mỉm cười nhìn Kanon.
“Hai người đi mua quà phải không?”
“Uh, có gì không?”
“À…”
Kanon bỗng dưng tỏ nên lúng túng.
“Hai người có thể cho tôi và Knight gởi chung với được không?”
Nói rồi anh khẽ đưa mắt lướt qua 2 con người trước mặt.
“Trời ạ, tưởng chuyện gì, tất nhiên là được rồi”
“Vâng, cám ơn”
Kanon bỗng vui ra mặt, cầm tay Akira cảm ơn.
“Nãy Knight có nói với tôi là sẽ đi mua, nhưng cuối cùng chả biết mua gì cả, thôi thì mình đi cả nhóm nên tôi muốn đề nghị hay gói chung một món quà. Tôi và Knight sẽ trả tiền lại sau”
“Khách sáo làm gì, tụi này cũng định thế mà”
Melody đáp lại, rồi cậu vỗ vai Bassist của mình một cách thân mật.
“Tụi mình là một nhóm, nói với Knight là khỏi trả lại cũng được”
Những lúc như thế này, Melody luôn là chất keo để kết dính mọi thành viên, mọi khoảng cách trong Rebirth được dẹp bỏ. Cậu muốn tất cả cùng một chiến tuyến, gắn bó và đoàn kết với nhau hơn như…The Satan đã làm được ngày trước. Melody vẫy tay chào Kanon trước khi cửa thang máy đóng lại mà không nhận thấy một ánh nhìn đầy sự từ hào đến từ Akira. Rồi họ sẽ còn tiến xa, tiến đến bục vinh quang của danh vọng. Cánh cửa thang máy đóng lại, Melody lại quay về với chính con người cũ của cậu. Naoki gạt mái tóc của mình và cứ bấm nhẹ móng vào giữa lòng bàn tay. Đó là biểu hiện của sự lo lắng!Naoki đang sống một cuộc sống 2 mặt rõ rệt, một bên là Melody vui tươi không vướng bận tí lo âu, một bên là Naoki với những trăn trở và ám ảnh về tình yêu, cuộc sống.
Cậu thở hắt ra, cúi mặt nhìn xuống cái nền thang máy. Đứng đối diện đó, Akira như nhìn thấy một sức nặng vô hình đang đè nặng trên đôi vai mảnh mai của cậu. Trách nhiệm của một Leader có lẽ là quá nặng nề nhưng anh cũng không thể làm gì trước những quyết định của cậu. Khi họ gặp lại nhau trong đợt tuyển tháng 11, Naoki thẳng thắn đề nghị với anh hãy làm đồng đội với cậu. Ánh mắt cương quyết của cậu khiến anh không thể từ chối được, nó mạnh mẽ, với một ngọn lửa thổi bùng lên. Nói không phải là so sánh, nhưng anh mơ hồ cảm thấy những cảm xúc của quá khứ đang quay trở lại, khi anh đến DMP lần đầu cùng Arashi để xin vào làm mem The Satan. Ngày đó, Ren cũng đã ngồi trên một chiếc ghế, với một vẻ mặt chắc chắn, ”hãy làm đồng đội cùng tôi, các bạn sẽ nổi tiếng”. Ánh mắt của Ren nói lên điều đấy và bây giờ anh cũng đọc được câu nói đó trong đôi mắt Naoki. Cậu mạnh dạn đề nghị, mạnh dạn với đề xuất xin lập band và đã được chấp thuận.
Có lẽ…Knight và Kanon cũng đã bước vào Rebirth theo cách này.
Tiềm năng của những kẻ có tài, luôn có nét tương đồng.
Chỉ khác là họ đã xuất thân từ đâu mà thôi.
“Akira này, em định mua cho Kaname-san một hộp nước hoa, anh thấy thế nào?”
Mải suy nghĩ, anh quên mất là mình đã ra khỏi công ty và giờ đang đứng trong khu mua sắm.
“Hộp lận hả?”
Anh tỏ ý không hiểu.
“Thì quà của cả 1 band mà. Band đầu em định mua một chai nước hoa to, nhưng cuối cùng nghĩ lại nên mua một hộp gồm 4 lọ nhỏ, có bọc sẵn sẽ hay hơn. ”
Naoki chỉ tay vào cái quầy hàng, nơi trưng bày những cái hộp như cậu nói.
“Uh, được đấy”
Akira mỉm cười, cùng cậu bước đến để lựa cho Kaname một món quà xứng đáng. Qua cách Naoki tỉ mỉ lựa món quà, anh biết cậu đã không còn ghét Kaname nữa rồi. Đó là một điều thật khó hiểu, một người lại không ghét một kẻ đã hành hạ mình…có phải rằng cậu có lòng vị tha quá lớn? Naoki lựa từng chai một, cậu không muốn khi Kaname đụng vào thì có chai xài được, chai thì không. Rồi còn ý nghĩa từng loại mùi và tên của nó nữa. Đi mua quà cùng với Naoki, anh cảm thấy…mỏi chân khi phải đứng như tượng quá lâu chờ cậu lựa chọn. Sau gần một tiếng lựa tới lựa lui, cuối cùng Naoki cũng đã OK một hộp nước hoa đến từ Provence – Pháp.
Cô gái bán hàng đon đả tính tiền cho cậu.
Nhìn cái cách cô mỉm cười với Naoki mà anh đoán rằng nếu cậu còn lựa nữa thì sức chịu đựng của cô cũng có giới hạn thôi. Đến anh còn bực mình huống hồ…nhưng qua cách lựa món quà, Naoki đã dành cho người được tặng một sự quan tâm, một tình cảm yêu mến thật sự. Hai người họ rời khỏi quầy bán hàng, quay về công ty lúc 6h chiều. họ bước vào phòng khi 2 mem còn lại đang ngồi chờ trong phòng.
“Rebirth tập họp!”
Melody quay trở lại với vị trí Leader của mình, cậu hô lớn một cách vui vẻ.
Và tất cả cũng vui lòng kéo ghế ngồi quây tròn lại giữa căn phòng bừa bộn nghe cậu nói.
“Bây giờ là 6h, tất cả sẽ về nhà rồi quay lại công ty lúc 7h, Ok không?”
Melody nói, cậu đặt cái hộp quà lên cái bàn gần đó và bắt gặp một cái nhún vai của Knight.
“Tôi về nhà thì sẽ không kịp nên tôi sẽ ở đây chờ các cậu”
Knight nói, lôi cái hộp cơm đến gần và tiếp tục bỏ vào mồm một muỗng cơm lớn.
“Giời ôi…Cậu định đi sinh nhật mà không…tắm à?”
Melody trề môi, điều này khiến Knight phát cáu.
“Bộ anh tưởng tôi điên đến thế à, lúc nào đi làm tôi cũng mang hờ theo một bộ hết á!”
“Làm chi vậy?”
“Tôi sợ mấy cái trò đùa của anh làm bẩn áo”
“Trời!!!”
Các mem còn lại chỉ còn biết kêu trời, mà kể ra Knight nói cũng đúng thật vì cậu ta là người hay chui xuống bếp ăn chung nhất. Knight phụ trách việc ăn sáng, ăn trưa và cả…ăn xế nếu có của band, điều này xuất phát từ việc nhà cậu ta là cái nhà hàng. Mà vô bếp thì tất nhiên là bẩn rồi. Rebirth chia sẻ với nhau những cái bánh Knight để sẵn trên bàn, chia sẻ nhau cái không khí vui tươi mà Melody bày ra rồi chia tay nhau về nhà…tắm. Melody và Akira đi cùng một đường vì chỗ Akira đang ở cũng gần gần nơi Melody trọ nên anh hay đưa cậu về, việc này làm đẩy mối quan hệ của họ đi nhanh một chút và cả hai mừng vì điều đó.
“Em đang nghĩ tối nay phải mặc cái gì đây”
Naoki nhìn vào cái gương chiếu hậu trong xe và hỏi Akira.
“Em bắt đầu điệu lên rồi đấy Naoki, ngày trước em đâu có cầu kì thế này”
Akira bật cười.
“Thì con người cũng phải thích nghi hoàn cảnh chứ. Với cái đầu của em bây giờ, đâu phải mặc cái gì cũng được, không khéo đến nơi bị Kaname-san cười cho!”
Naoki nói, cậu đưa tay cào cào gỡ rối cái đuôi tóc của mình.
“Em lo Kaname chê à? Tại sao vậy, anh thấy cậu ta cũng bình thường mà”
“Ồh không đâu Akira, Kaname-san là một “kiều nữ” Visual Kei. Đối với những người có vóc dáng như bọn em mà nói thì chuyện ăn mặc phải cẩn thận hơn các anh nhiều. Từ sau cái kì quay Clip và chọn Style xong, không phủ nhận em thấy bản thân mình đẹp. Em không muốn người khác nhìn thấy mình có khuyết điểm. Mà có điểm này em phải khâm phục…”
Naoki chợt dừng lại, lấy tay xoa cằm tỏ vẻ đăm chiêu làm Akira thấy buồn cười. Với gương mặt và mái tóc của cậu lúc này, làm ra vẻ nghiêm túc là rất mắc cười. Không phải như ngày trước nữa.
“Kaname-san bằng tuổi anh phải không?”
“Uhm”
“ôi thế thì kinh quá!”
Naoki quay sang nhìn anh, nói nhỏ một cách chậm chạp.
“Gì mà kinh?”
Akira nhăn mặt.
“Em chê tụi anh già quá à?”
“Không!Hoàn toàn không!”
Naoki vịn bàn tay vào cánh tay Akira.
“Anh nhìn em đây này, em bao nhiêu tuổi?”
Bị sốc trước câu hỏi của Naoki, anh không kịp phản ứng, ngó trân trân vào gương mặt cậu.
“25t đấy!Còn đây, 38t, khiếp thật!”
Naoki vơ một từ báo từ hàng sau, một cái tờ báo cũ rích mà thậm chí anh còn không biết nó ở đó. Naoki chỉ tay vào cái bản tin ở trang 12, mục tin giải trí, chỉ tay vào giữa tấm hình, Kaname đang đứng giữa các Fan của mình hôm xuất viện. Dường như anh đã lờ mờ hiểu ra cậu muốn nói cái gì!Bây giờ cậu đã biến dần dần thành một Uke biết tị nạnh nhan sắc rồi. Trời ạ…Akira nhăn mặt, nhưng có vẻ như anh đoán nhầm. Naoki thở dài, bĩu môi quăng tờ báo lại chỗ cũ, cặp môi cậu vẩu cong lên đầy đặn dưới lớp son bóng. Nó làm kẻ ngồi kế bên suýt lạng tay lái mà tông vô cột đèn.
Chậc!Phen này chắc anh phải bảo cậu đừng có bĩu môi nữa nếu không muốn giết người.
“Khâm phục thật đấy, để giữ được cái vóc dáng đó, chắc anh ta khổ sở lắm”
Naoki bình luận. Rồi cậu lại xoa cằm đăm chiêu làm kẻ ngồi kế bên lại một phen khổ sở vì bị “hành hạ”. Akira không đáp lại câu bình luận của cậu, anh cố gắng lái xe thật nhanh để cho kịp giờ và đừng để bị phân tâm. Thế nhưng có vẻ như Naoki không tha cho anh cũng như buông tha cho cái chủ đề mà cậu đã bắt đầu. Xe đỗ xịch trước cửa nhà trọ của cậu cùng lúc với câu bình luận cuối cùng vang lên.
“Nhưng mà không thể phủ nhận là đẹp, một nhan sắc đáng ghen tị”
“Ờ…”
“Làn da mong manh, vóc dáng như thiếu nữ…”
Cậu lẩm bẩm tiếp tục đề tài của mình khi Akira mở cửa xe cho cậu xuống. Cậu không để ý gì đến chung quanh lúc này và bất ngờ bị chụp lại bởi một nụ hôn. Đến khi cậu ý thức được mình đang ở đâu thì cơ thể cậu đã áp sát vào cơ thể vững chãi của Akira, vòng eo cậu bị siết lại trong đôi tay anh và đôi môi cậu bị chiếm giữ. Ban đầu Naoki có chút bàng hoàng, rồi cậu trở nên mềm nhũn trong vòng tay anh. Naoki cảm nhận được một sự khác biệt đến từ nụ hôn Akira dành cho cậu, nó khác hẳn với khi Ren hôn cậu ngày trước. Một nụ hôn chứa đựng tình cảm khác hẳn với một nụ hôn đáp trả cho đúng lệ. Nó lạ lẫm, kì kì và gây cho cậu cảm xúc ngọt ngào, dù Akira chưa thật sự chiếm trọn trái tim cậu nhưng anh đã chiếm trọn tâm trí cậu lúc này.
Akira mỉm cười khi anh buông cậu ra, nhẹ nhàng dụi mặt mình vào cổ cậu.
Những phản ứng tích cực, họ ôm nhau một lúc trước khi Naoki kịp nhận ra họ đang ở đâu.
“Người ta nhìn cho đấy, buông em ra!”
Cậu ngượng ngùng đẩy anh ra.
“Tí nữa gặp lại, anh sẽ đón em, được chứ?”
Akira thì thầm vào tai cậu và đến tận bây giờ, cậu mới thấy anh ngọt ngào và lãng mạn đến thế.
Naoki vẫy tay chào anh, một cảm giác lâng lâng hạnh phúc đang len lỏi trong tâm hồn cậu.
- --
Rebirth đã cùng nhau đến căn hộ của Kaname.
Tất cả đến bằng xe của Akira thuận theo ý muốn của anh. Lúc gởi xe ở phía dưới, Akira đã trông thấy những chiếc xe quen thuộc của các bạn anh. Xe của Yuito, Raphael và Shingo. Dường như Dark Angels đã đến đầy đủ, nói về mặt đoàn kết thì có lẽ DA cũng chẳng kém The Satan. Akira nhìn quay quẩn đó và không thấy xe của Ren, hơi bất ngờ một chút vì anh nghĩ lẽ ra Ren phải đến sớm nhất. Rebirth ngại ngùng đứng trước cái cửa căn hộ của Kaname, chẳng ai dám thò tay lên nhấn chuông cửa cả. Akira nhìn quanh, anh mỉm cười vì tâm lý đó cũng bình thường thôi, nhất là với Kanon và Knight. Cuối cùng cả lũ đứng xếp lớp sau lưng anh, dồn Akira lên phía trước để…bấm chuông cửa.
“Ring…ring…”
Sau 3 hồi chuông, cách cửa mở xoạch ra và Shingo xuất hiện ngay trước cửa.
“Ah Ha Akira!”
Shingo nhào ra ôm lấy Akira, vỗ vai thân mật.
“Oh…ai thế này?”
Shingo nhìn qua sau lưng.
“Uhm…uhm…Naoki phải không?”
Thật đáng kinh ngạc là anh còn nhận ra cậu, Manager một thời của The Satan.
“Chào anh!”
Naoki bước đến ôm Shingo rồi quay ra hai mem còn lại vẫn ngại chưa bước vào.
“Đây là Kanon và Knight, mem của Rebirth, cùng band với em và Akira đấy”
“Oh.. chào các em!”
Shingo bắt tay từng đứa một rồi lùa cả lũ vào nhà. Căn phòng khách nhỏ bây giờ cũng khá đông, được trang trí với dây tua, bong bóng và Kaname đang lui cui cùng Yuito đẩy mấy cái ghế Sofa qua lấy chỗ ngồi. Naoki ngắm nhìn nhân vật chính của bữa tiệc trong áo pull quần jean mà bỗng thấy anh ta “dịu dàng” quá thể. Vóc dáng nhỏ bé của anh như lẫn cả vào những người chung quanh. Mái tóc anh đã nhuộm lại và có phần đẹp hơn cả trước, chắc phải chăm chút và hồi sức kĩ lắm. Naoki nhẹ nhàng đến gần Kaname khi cảm nhận được bàn tay Akira đặt trên vai mình và đẩy cậu lên phía trước.
“Đi đi. Em đại diện band mà”
Akira nói khẽ và cuối cùng Naoki cũng có đủ dũng khí để bước đến.
“Chào anh!”
Cậu khẽ chào và Kaname bỗng quay ra nhìn cậu.
Có vẻ như anh ta ngạc nhiên, Kaname ngó cậu một lúc rồi như cũng nhận ra ai, anh mỉm cười.
“Hi!”
Kaname mỉm cười thật tươi với cậu nhưng đôi tay anh cứ vân vê góc áo.
Anh thấy ngại và có phần xấu hổ khi gặp lại Naoki ở đây và chứng kiến sự thay đổi của cậu. Naoki cũng ăn mặc khá đơn giản nhưng giờ đây trang phục của cậu tôn lên những đường nét trên người cậu. Cặp môi xinh đẹp quyến rũ mím lại, một gương mặt trang điểm nhẹ và quả đầu ấn tượng. Trước mặt Kaname bây giờ là một con thiên nga trắng muốt ngọt ngào, ánh mắt, bờ môi của cậu toát lên sự hấp dẫn đến kì lạ.
“Em đại diện Rebirth đường đột đến đây, chúng em gởi anh cái này”
Naoki cầm tay Kaname, đặt lên tay anh món quà của band và cố nói năng thật tự nhiên để xoá đi khoảng cách. Naoki hoàn toàn thông cảm cho Kaname, làm người tình của một người như Ren thì cậu có thể hiểu được cảm giác của Kaname. Anh im lặng nhìn cậu, không biết nói gì, cũng không biết làm gì trước Naoki. Họ đứng đó một lúc mà Kaname không hề ngẩng lên để nhìn cậu. Naoki thở hắt ra, cậu phải uốn lưỡi rất nhiều lần để có can đảm nói thêm với Kaname một vài điều.
“Yesterday, đừng để quá khứ ám ảnh bạn.
Đừng để mọi thứ trôi tuột đi trong vô nghĩa khi bạn cứ mãi đánh chìm chính mình.
Hãy đứng lên, cho bản thân một cơ hội, rồi mọi thứ tốt đẹp sẽ đến.
Sau cơn mưa trời lại sáng.
Tương lai rực rỡ sáng như ánh cầu vồng ban mai”
Melody cất lên tiếng hát, chất giọng ngọt lịm như kẹo bông gòn của cậu khiến cả căn phòng bỗng yên tĩnh lại. Mọi người quay sang nhìn cậu và Kaname đang đứng giữa phòng, rồi họ nhìn nhau, không ai nói gì, ai vào việc nấy để không làm phiền đôi người giải quyết chuyện riêng tư với nhau. Kaname ngẩng lên nhìn cậu sau những giây phút im lặng, anh khẽ hỏi, tay ôm chặt món quà của Melody tặng cho vào lòng.
“Rebirth? Yesterday có phải là 1 ca khúc trong mini album “The Death” không?”
“Phải, chính là chúng tôi, Rebirth sẽ chính thức khai sinh vào tháng 11 này”
“Và cậu là Vocalist của band?”
Kaname có vẻ ngạc nhiên.
“Phải!”
Naoki mỉm cười một cách tự tin.
Khát vọng của cậu giờ đã lớn đến mức cậu sẵn sàng thể hiện mình.
“Em là Vocalist và Leader của Rebirth”
“Cậu lập ra Rebirth?”
“Vâng!”
Cậu mỉm cười rạng rỡ và quay mặt ra gọi lớn.
“Các cậu lại lại đây”
Nghe Leader gọi, các mem khác tới gần cậu ngay. Ở đây chỉ có mỗi Akira và Naoki quen chứ Kanon và Knight chả quen ai cả, họ cũng chưa có sự nghiệp gì so với các đàn anh ở đây nên rụt rè lắm, cứ đi sát vào nhau.
“Đây là Kanon – Bassist của band”
Naoki vui vẻ chỉ và Kanon cúi chào Kaname.
“Akira – Guitarist của band”
“Thôi khỏi chào, cậu làm tôi tổn thọ mất!”
Kaname mở miệng đùa khi Akira tính chắp tay vái lạy anh luôn, bầu không khí đã đỡ căng thẳng.
“Còn đây là Knight – Drumer đáng yêu của band đấy!”
Melody nói và quay sang ôm chầm lấy Knight làm cậu chàng khó chịu ra mặt. Cuối cùng Melody cũng thành công trong việc khiến Kaname mỉm cười một cách thật sự, khi đã xoá bỏ được hàng rào ngăn cách, Kaname tận tình chăm sóc Melody và Rebirth tại căn nhà của mình. Anh khoác vào cái tạp dề trắng, chạy xuống bếp tận tay làm cho mỗi người một ly cốc tai. Chuyện với Kaname thế xong, chỉ còn Ren nữa thôi. Melody nhủ thầm khi nhìn quanh mà chả thấy anh ta đâu. Ren đến cùng với các ex. mem còn lại của The Satan, họ mang đến một ổ bánh kem 3 tầng. The Satan gặp lại nhau, không khí bịn rịn đến cảm động, có lẽ sâu trong thâm tâm thực sự họ chưa muốn rời xa nhau. Họ chấp nhận sự ra đi của The Satan có lẽ vì…
“Tôi bảo Arashi mang theo vợ và em bé mà cậu ta không chịu!”
Ren quơ tay nói lớn làm cắt ngang dòng suy nghĩ của Naoki.
Cậu ngước lên nhìn anh, cảm xúc thật lạ đang tràn khắp cơ thể, và cậu vô tình túm chặt lấy cái gối trên cái ghế sofa ở góc phòng mà cậu đang ngồi. Kế bên cậu là Kanon và Knight đang bàn tán gì đó, chẳng ai để ý đến Leader của mình đang mắc phải chứng “ám ảnh”.
“Nói hay nhỉ, các ông đi nhậu có ai mang vợ theo không!”
Arashi giở dọng nhài nhại làm cả phòng cười ồ lên.
“ông Yuito, ông Shingo, ông Raphael, vợ các ông đâu, có mang theo không?”
Arashi chỉ tay điểm mặt từng người đã lập gia đình, mang đến cho họ một trận cười thoải mái.
“Ai mang vợ theo làm gì, chỗ anh em đàn đúm chứ ha!”
Shingo vỗ tay, kêu Kaname lên và họ tuyên bố tiệc bắt đầu. Kanon và Knight cuối cùng cũng hoà nhập được với các đàn anh nổi tiếng, cụm ly ầm ầm. Bữa tiệc đã đi đến chỗ ăn chơi chè chén, ở nơi này bây giờ dường như không còn bất kì khoảng cách nào nhưng sự thật có lẽ không được tốt đẹp như vậy. Kaname đi xuống bếp rửa tay sau món gà rán, Ren cũng theo xuống và họ mất hút khá lâu. Hết đá, đến lượt phải có thêm một người rời bàn nhưng chả ai muốn đi cả. Mấy con ma men đã ngấm vào người họ cả rồi, cứ tiếp tục tiếp tục mà không ai chịu nhấc mông lên đi lấy đá.
Cuối cùng Naoki phải thân chinh rời bàn để đi xuống bếp.
Cậu thấy thật khó xử khi gặp lại Ren, đàng sau cậu, Akira cũng khẽ đứng lên bước theo.
Phía bếp của Kaname đã tắt đèn, chỉ còn một cái đèn nhỏ sâu bên trong đủ để thấy đường đi và bóng dáng người lờ mờ trong bóng tối. Naoki vừa thò mặt vào thì cậu bỗng đỏ mặt quay ra khi thấy có hai bóng người đang ép sát vào nhau phía trong. Ban đầu cậu tưởng họ làm gì, nhưng sau nhìn kĩ hơn thì hóa ra chẳng có gì xảy ra cả. Chẳng qua họ đang ôm nhau, thế thôi, rồi Ren nhấc Kaname lên ngồi trên cái bàn để ngang tầm với anh rồi họ bắt đầu nói chuyện. Naoki nghe câu được câu mất nhưng cậu cũng cố để hiểu được đều Kaname nói giữa những tiếng nấc nhẹ, có lẽ anh ta khóc.
“Anh thấy đó, chẳng ai kết tội anh cả, mọi người vẫn đến đây. Có cả Naoki nữa, chắc anh cũng thấy bây giờ cậu ấy đã khác đi như thế. Chẳng có việc gì cả, đừng để chuyện cũ đè nặng tâm hồn mình”
Ren dỗ dành, và Naoki đã nghe được những gì đắt giá nhất mà cậu muốn nghe.
Việc khiến cậu trăn trở trong lòng là liệu Ren cảm thấy thế nào, thật sự cảm xúc của anh dành cho cậu có tí mảy may tình cảm nào hay không. Anh có dửng dưng và ghét cậu hay không, có thực sự yêu Kaname để những gì Kaname làm là xứng đáng và…Ren là người như thế nào!Cậu muốn biết!Naoki đã biến mình thật một kẻ tò mò nhưng nghĩ lại cậu vẫn không thấy bản thân có tội. Nhờ sự việc này mà cậu có thể sẽ giải toả được những khúc mắc cũng như sự “ám ảnh” Ren gây cho cậu và biết rõ…thực sự bản thân cậu muốn gì ở anh!
“Tôi đã nói với anh rồi, không ai ghét bỏ anh, đồng đội cũ của anh, bạn bè của anh…tất cả cũng quay lại khi anh tự biết hướng đến cái tốt đẹp. Và cho dù cho tất cả có bỏ anh đi chẳng nữa thì…hãy cứ yên tâm là còn tôi. Kaname này, mọi thứ đều có thể thay đổi được, bản thân tôi ngay lúc này cũng là vì mong muốn có thể làm chỗ dựa cho anh mà thành!”
“Hả?”
Kaname ngạc nhiên, anh đẩy nhẹ Ren ra và nhìn sâu vào cặp mắt ma quái của người tình.
“Anh biết lần thay đổi Style của The Satan cách đây 6 năm không?”
Kaname gật đầu một cách ngoan ngoãn và Ren mỉm cười đáp lại, hôn nhẹ lên má anh.
“Khi tôi thấy được 1 lối đi khác cho cả band và tôi muốn được làm chỗ dựa cho một người xinh đẹp như anh Kaname. Tôi bảo với các anh kia rằng “Tụi mình phải Manly thôI” và họ ủng hộ tuyệt đối. Những bước đường trong sự nghiệp của tôi sau này đều có anh góp nhặt trong đó, kể cả việc The Satan tan rã”
“Sao?”
Lần này thì Kaname không thể đồng tình nổi.
“Sao cậu có thể làm vậy với các bạn của mình”
“Việc này được đoán trước từ lâu, tôi đã nói trước với họ có theo tôi thì theo chứ tôi không ép. Tôi thực sự cảm ơn các mem khác đã luôn ủng hộ tôi, họ và DA là những người bạn tôi thực sự quí mến. Điều này nói ra có vẻ hơi khó hiểu nhưng đó là sự thật. Nhưng với tôi ngoài bạn bè ra còn có thứ quan trọng hơn để tôi phải hi sinh cả họ…”
Ren nói, đưa tay đẩy mặt Kaname lên để ngang tầm với mặt anh.
“Đó là anh Kaname, bây giờ anh có thể hoàn toàn tin tôi chứ?”
Nói rồi Ren thở hắt ra.
“Tôi không bao giờ muốn nói những lời yêu thương có cánh, với tôi nó chỉ là lời nói gió bay mà thôi. Tôi biết điều này đã làm anh buồn nhiều năm nay, nhưng đã đến lúc để nghe con tim muốn nói gì rồi. Bây giờ tôi sẽ không rời xa anh nữa, chúng ta sẽ tạo lập một band nhạc mới!”
Những lời nói của Ren như mũi giáo găm thẳng vào tâm trí Naoki, khiến cậu sực tỉnh. Cậu giật mình khi có cái gì đó chạm vào lưng mình, thì ra Akira, anh cũng đứng đây từ nãy giờ. Akira đứng yên bên cậu và cùng cậu lắng nghe tất cả những gì Ren nói. Đối với cả hai, họ thực sự đã có được những khám phá “đắt giá” nhất về con người của Ren. Họ đưa mắt nhìn nhau, cùng thở dài một tiếng rồi cả hai lại ngó vào khi nghe tiếng chuông điện của Ren kêu giật.
Chỉ là mẩu tin nhắn thôi.
“Happy Birthday Kaname-chan. Too-chan. P/s: I Safe. Smile more ^^~ “
Có lẽ hôm nay là một ngày thật sự vui.
Kaname nhảy cẫng lên rồi cùng Ren lao lên phòng khách. Akira nắm tay Naoki bỏ chạy lên trước để phòng hờ họ phát hiện ra có người nghe lén nãy giờ. Chẳng cần thắc mắc lý do tại sao tin nhắn lại vào máy Ren mà không đến các máy di động của DA vì bây giờ niềm vui đã tràn ngập ngày sinh nhật của Kaname.
“Tooya còn sống các cậu ơi!”
Kaname hét toáng lên làm mấy ông bợm nhậu kia cũng phải bỏ ly.
Họ ngạc nhiên, sững người một lúc như không tin được vào cái tin này.
“Thật!Tooya vừa nhắn vào máy tôi chúc mừng sinh nhật Kaname, số lạ hoắc nhưng chúng ta có thể liên lạc lại. Tôi tin là cậu ấy an toàn và chỉ ở đâu đó thôi!”
Ren đưa cái máy ra, mọi người chụp lấy chuyền nhau rồi cùng hét toáng lên.
Mừng là Tooya còn sống. Một lúc nào đấy cậu ta sẽ quay lại.
Thôi chẳng cần quan tâm, họ ăn mừng là trước nhất.
“Kaname, bộ Guitar Hero anh để đâu?”
Ren vỗ tay lôi kéo sự chú ý của mọi người trong lúc bày ra trò chơi để giải trí.
“Phải đó, cũng khá lâu rồi tụi mình không chơi trò này, phải không The Satan?”
Raphael của DA lên tiếng!4 con người của The Satan nhìn anh, họ mỉm cười rồi lắc đầu. Thế nhưng cuối cùng món Guitar Hero đó cũng được đưa ra. Ngày trước cả lũ hay tụ tập chơi trò này, Naoki lặng lẽ ngồi một góc cái ghế, quan sát tất cả cùng nhau vui vẻ với trò chơi “cao cấp” này. Ở đây ai mà không biết chơi Guitar? Ngay cả Knight và Kanon cũng lấn sấn vào chơi, chỉ còn một mình cậu ngồi lại. Đầu óc của Naoki lùng bùng với một đống ngôn từ chưa thể tiêu hóa hết.
“Kaname, chơi đi chứ!”
Ren kéo tay người tình của mình và dí anh vào sát cây đàn. Chưa bao giờ Naoki nhìn thấy cái vẻ thoải mái của Ren hơn lúc này. Anh ta giống như một con người khác vậy! Đây là con người lúc Ren vui chơi với bạn bè của mình sao? Nó chẳng hề giống với con ác quỷ trên sân khấu và cũng chẳng giống cái gã khốn nạn từng làm khổ cuộc đời cậu. Kaname lắc đầu, vốn dĩ anh ta không biết chơi, Naoki nghĩ thế nhưng…sự thật lại đi ngược 100% so với những gì Naoki nghĩ. Lúc đầu không có Guitarist, Kaname đã phải kiêm cả hai nhiệm vụ. Không giống như The Satan lúc đầu đã có sẵn Vocalist, Kaname không nghĩ mình sẽ hát nhưng cuối cùng vì khó kiếm thêm người nên cả lũ lôi nhau ra thử giọng và Kaname đã “đoạt giải vàng”. Kaname vốn là Lead Guitar, nhưng khi đã có thêm người thì anh nhường lại vị trí đó và chỉ chuyên tâm hát mà thôi.
Trong lúc chờ đến lượt mình, Akira đã lại gần ngồi cạnh Naoki và kể cho cậu nghe câu chuyện Dark Angels. Bọn họ đi con đường còn chông gai hơn cả The Satan vì không có ai đỡ đầu, thế nhưng họ vẫn thành công và sánh ngang cùng The Satan do Ren thành lập!Naoki lắng nghe và thỉnh thoảng chêm một vài chữ ậm ừ, đôi mắt cậu đang hướng về chỗ Ren, anh là thách thức cuối cùng khi tất cả cùng chơi Guitar Hero. Chán chê đã đời, Ren lại bảo cả nhóm thôi đi đàn hát đi cho nó đúng nghề. Ren cầm theo cây đàn thùng của anh và đàn, tư thế của Ren mỗi khi anh bên cây đàn khiến mọi người phải nhìn anh, vẻ đẹp của một thiên tài âm nhạc…
Naoki cứ nhìn chăm chăm vào dáng vẻ của Ren như đang cố lý giải những câu hỏi do chính mình đặt ra, ngồi cách đó không xa, Akira cũng đang quan sát cậu. Anh thở dài khi nghĩ rằng đem cậu đến đây ngày hôm nay là điều tồi tệ!Rebirth phải về sớm vì tất cả đi chung một xe, nói là sớm thế thôi nhưng cũng 11h họ mới rời khỏi căn hộ của Kaname trong khi tất cả còn ở lại gần như đông đủ. Akira đưa Knight và Kanon về rồi mới lượn về chỗ Naoki. Nhưng về về đới nơi thì đồng hồ đã gần đến 1h sáng.
“Anh về đi kẻo trễ quá rồi!”
Naoki nói với anh khi anh thả cậu xuống trước cửa nhà trọ.
“Ừ”
Akira nhìn cậu 1 lúc rồi cũng leo lên xe. Có vẻ như Naoki không muốn nói chuyện với anh nên anh cũng không nán lại lâu. Thế như cho xe chạy 1 hồi, nhìn ra gương chiếu hậu anh thấy Naoki vẫn đứng yên trước cái cửa nhà trọ mà chần chờ không nhấn chuông. Akira lại thở dài, anh không yên tâm đi về khi thấy Naoki đứng ngoài đường lúc 1h sáng thế này. Anh quay lại và bất ngờ đến phía sau lưng cậu. Khi Akira chạm tay vào vai Naoki, cậu giật nảy mình, cậu đã không nhận ra cả tiếng xe hơi đến gần mình.
“Anh làm em hết hồn, sao anh chưa về?”
Naoki đặt tay trái lên ngực và ngước nhìn anh.
“Sao em không vào nhà?”
“Uhm…”
Cậu có vẻ hơi lúng túng nhưng rồi vẫn trả lời.
“Trễ quá rồi mà bấm chuông cửa kêu chủ nhà ra thì kì quá”
“Vậy em đi với anh, em không thể đứng đây đến sáng được”
Akira nghiêm nghị nhìn cậu, anh thật sự lo lắng cho Naoki. Nhưng cậu lắc đầu nguầy ngậy từ chối.
“Thôi…kì lắm, ai lại đến nhà người khác giờ này!
“Người khác? Em xem anh là người lạ?”
Và Akira chăm chú nhìn cậu!
“Không, ý em không phải…”
Cậu vội phân bua, dường như thái độ của cậu đã làm Akira hiểu nhầm tai hại.
“…anh đang ở cùng mẹ và gia đình mà, đến là làm phiền liền!”
Naoki giải thích nhưng bộ mặt Akira trông vẫn rất là trầm trọng hóa vấn đề!Anh nhíu mày quan sát cậu làm Naoki cảm thấy cực kì khó xử, cậu đã làm anh phật ý?! Hay làm anh nghĩ bậy bạ gì đó về cái ý đồ không muốn đến nhà anh giờ này của mình!Naoki im lặng cúi đầu, cậu không dám nhìn thẳng vào mắt anh và đứng vân vê vạt áo. Chỉ nhiêu đó thôi cũng hiểu rằng cậu khó xử đến cỡ nào. Rồi bỗng dưng một bàn tay đẩy nhẹ cằm cậu lên, buộc cậu phải nhìn thẳng vào mắt anh, và…cũng không một lời nào nữa, anh ôm chặt cậu và cướp nhanh trên môi cậu một nụ hôn.
“ưm…ưm…”
Naoki không nói được, cậu chỉ phát ra từ miệng những tiếng ấm ớ bị nghẹt lại nơi vòm họng. Anh đã không còn chờ đợi cậu một cách lặng thầm mà chủ động hơn khi “đã được cậu cho phép” hồi chiều. Mà kể ra thì nó không phải là tệ vì cả hai đều cảm thấy được thoả mãn. Hai con người lùi dần, Akira đẩy Naoki về phía cái xe và cậu kêu khẽ lên khi lưng chạm vào cửa xe. Rồi cái cửa xe bật mở, anh đẩy hẳn cậu vào và đóng cửa xe lại. Họ giữ nguyên tư thế đó khá lâu, đùa giỡn với cái lưỡi của nhau trước khi buông nhau ra để thở.
“Anh làm em chết ngạt mất!”
Cậu đùa nhưng Akira không đáp lại, có vẻ anh không vui. Anh lái xe đi thật nhanh sau đó dừng lại trước một căn nhà có 2 tầng lầu kể cả tầng trệt. Anh mở cửa gara kế bên chạy xe vào và dẫn Naoki lên nhà. Mỗi người trong gia đình của Akira có thói quen tự giữ chìa khóa nên đi về không phiền đến ai. Căn nhà của gia đình Akira nho nhỏ ấm cúng nhưng để ít đồ nên tạo cảm giác như không gian to ra. Gia đình Akira nghệ sĩ từ đời cha đến con, trong nhà có để ảnh và cả dương cầm, nhìn vào Naoki biết ngay là trong nhà không phải chỉ mình 2 anh em Akira là theo nghiệp sân khấu. Akira dẫn Naoki lên phòng của anh, đi qua cái cầu thang, cậu không khỏi bất ngờ khi nhìn những tấm ảnh gia đình treo đầy trên vách và rồi khi cửa phòng anh mở ra, Naoki cảm thấy choáng váng như bước vào 1 không gian lạ. Căn phòng của anh có 1 cái cửa sổ lớn và nó phủ rèm ren trắng, căn phòng trắng toát và đơn giản đến mức cậu không nghĩ đó là căn phòng của một người đàn ông mà nhất là anh ta lại chơi Guitar nữa. Điểm nhấn trong căn phòng được tạo ra bởi 5 cây đàn Guitar treo trên vách tường mà công dụng của nó có lẽ cũng là dùng để trang trí.
Naoki ngó quay một lúc và đứng dựa lưng vào tủ quần áo của Akira, cậu không tìm được chỗ ngồi ở đây mà cũng quá ngại để có thể ngồi xuống trong một căn phòng cậu chưa bao giờ bước vào. Akira có một cái tủ lạnh nhỏ trong phòng và anh mời nước, Naoki khẽ khàng nhận lấy nhưng cậu chưa uống vội, còn bận nhìn ngó chung quanh. Akira là một thành viên của The Satan và căn phòng cũng ghi nhận điều đó…anh treo một tấm ảnh lớn ngay đầu giường của anh – đó là tấm ảnh The Satan khi còn chưa đổi Style và trên bức tường đối diện giường là tấm ảnh lớn sau khi họ đã đổi Style và trở nên hết sức manly.
“Hình đẹp quá!”
Naoki mở miệng khen ngợi. Akira bỗng nhìn cậu và anh hỏi bâng quơ.
“Hình đẹp hay Vocalist đẹp?”
Cậu sững sờ một phút và quay hẳn sang nhìn anh, Akira nhìn cậu cứ như đúng là anh nói bâng quơ thật chứ chả hề có ý đồ gì. Cậu chẳng hiểu được anh đang muốn nói gì nhưng câu nói của Akira đã đụng chạm cậu, chạm vào tình cảm của cậu. Hai người nhìn nhau một lúc và cuối cùng Akira chẳng nói gì cả, anh vẫn cứ đứng nguyên tư thế đó và tiếp tục nhìn cậu cho đến lúc Naoki phải mở miệng nói trước.
“Anh à, có lẽ chúng ta cần phải nói chuyện với nhau, em không muốn anh tiếp tục nghĩ sai về em và chúng ta cần phải hiểu nhau hơn. Đừng làm đối phương cảm thấy khó xử”
“Anh nghe đây, em cứ nói”
Akira trả lời khi anh quay lưng ngồi xuống cái giường sau lưng. Naoki nhìn sâu vào đôi mắt anh, chưa bao giờ cậu cảm thấy mở miệng nói khó khăn đến nhường vậy. Rồi cậu bắt nói, trái tim cậu cũng đập mạnh, thổn thức như lời nói của cậu. Nó khó nói ra thật nhưng cậu phải giải quyết tất cả trong đêm nay. Mọi chuyện sẽ không thành thế này và cậu sẽ có nhiều thời gian để nghĩ xem mình phải nói gì với anh nếu không bị anh lôi về đây. Naoki không trách Akira tại sao lại hỏi một câu khó nghe như thế khi hai người đang từng bước tìm hiểu nhau để yêu nhau, cậu chỉ trách bản thân mình là kẻ lập lờ không rõ ràng!
“Em rất yêu Ren. Hôm nay em khẳng định điều đó với anh là em rất yêu anh ta”
Akira nhíu mày nhìn cậu, anh đang bắt đầu chuẩn bị tinh thần để phải nghe những gì khó khăn nhất của mình. Anh nghĩ thế và thời gian cứ trêu đùa cảm xúc của anh, nó trôi qua chậm đến mức anh muốn phát cáu khi phải nhìn vào thẳng mặt cậu. Và khi anh định mở miệng nói điều gì đó thì Naoki lại lên tiếng trước như cậu đã dự định đón đầu tất cả!
“Em rất yêu Ren, nhưng chỉ là yêu vẻ đẹp hoang dại và ánh hào quang của tài năng phát ra từ Ren mà thôi!Em chưa bao giờ hiểu và yêu con người thật của Ren, ngay từ đầu anh ta đã biết điều này rồi nên em nghĩ…Ren mới có những hành động như thế!Hôm nay một lần nữa nhìn ngắm Ren em mới nhận ra điều này, cứ mỗi lần nhìn Ren thì cảm xúc lạ nổi lên cồn cào nhưng nó không phải là tình yêu từ trái tim mà là tình yêu xuất phát từ sự ngưỡng mộ, thần tượng thì đúng hơn!”
Naoki nói xong, cậu tiến đến gần anh, lần đầu tiên kể từ lúc họ gặp nhau đến giờ, cậu chủ động và mạnh mẽ như thế. Naoki áp bàn tay phải của Akira lên ngực mình và cậu nhắm mắt, thở nhẹ đều đều.
“Anh hãy nghe đi, nhịp đập trái tim em, nó dành cho ai? Dành cho người nào luôn ở cạnh em, luôn giúp đỡ động viên em và yêu em tự đáy lòng anh ta!Đó là một tình yêu đi từ những rung cảm Akira ạh, đó không phải là sự ngưỡng mộ lừa dối cảm xúc của trái tim đâu!”
Rồi cậu mở mắt ra, nhìn anh mỉm cười. Đôi mắt cậu ánh lên niềm hạnh phúc vô bờ của một con thuyền mới tìm được bến bờ của nó. Chỉ bằng ánh mắt, họ trao đổi với nhau những gì cần thiết rồi…hai cặp môi gần khẽ quyện vào nhau, họ trao nhau những nụ hôn thật sự. Tiếng chân dậm trên sàn đưa 2 con người đang yêu kia đến với nơi của họ. Khi tấm lưng trần của Naoki chạm vào nệm, cậu căng tai lắng nghe tiếng loạt xoạt của quần áo khi chúng bị vất xuống giường. Cậu vòng tay ôm qua gáy Akira, kéo sát đầu anh ghì vào ngực mình rồi khẽ buông lỏng, nhắm mắt tận hưởng cảm giác dễ chịu anh mang lại…
“Ah…”
Naoki kêu lên những tiếng kêu nhỏ như một chút mèo ướt oằn mình lại khi bàn tay anh khẽ tách 2 chân cậu từ dưới gối lên. Cậu kéo cặp chân của mình, chống nó lên và từ từ mở ra theo sự điều khiển của bàn tay anh. Anh giết em mất…Naoki chợt nghĩ khi cậu nhìn anh, nhìn đôi mắt anh trước mặt mình và cả những giọt mồ hôi đã bắt đầu túa ra…nóng…hai thân người trần trụi đã trở nên quá nóng…
“Ah…”
Cậu khẽ kêu lên một tiếng kêu nữa anh chạm vào hông cậu và lần mò xuống dưới bằng cái lưỡi ẩm ướt của mình. Anh giết em thật rồi…Naoki lại nghĩ, cậu nhắm mắt lại, sao giống như lần đầu vậy? Rõ ràng cậu đã từng qua đêm với Ren, vậy mà bây giờ, ở đây…cậu lại có cảm giác háo hứng như nàng dâu mới cưới vậy!Giống như một cậu chàng thiếu kinh nghiệm, lần đầu rụt rè tiếp xúc với những trải nghiệm mới mẻ, Naoki co cao chân hơn khi cả thân hình anh đang luồn vào giữa cặp chân cậu.
Ở bữa tiệc, cả Naoki và Akira không uống đến say mèm, họ uống rượu vừa phải, thậm chí rất ít. Họ không say nhưng cả hai không hiểu sao ở đây cứ ngây ra như say rượu!Họ không say cái say do rượu mang lại, họ say nhau, say tình…Naoki lại bật ra những tiếng kêu khan từ cổ họng khi cậu cảm nhận được anh trong cơ thể mình…đừng chứ anh…em chết mất…Ngước nhìn người yêu bé nhỏ phía dưới mình, Akira dường như cảm thấy được cái đau của cậu. Anh nhẹ nhàng nhưng đôi lúc cũng mạnh bạo quá đỗi, bỗng dưng anh thấy ghét bản thân, ghét Ren và ghét cả cậu khi anh nhìn cậu lúc này…
“Chết tiệt, nó cũng từng thấy em như thế!”
Anh lầm bầm một mình nhưng Naoki đã nghe được, cậu mở mắt ra, vòng tay qua gáy anh kéo mạnh xuống để bắt lấy cặp môi anh cùng những cảm xúc thoáng qua đang phản bội họ. Cậu luồn cái lưỡi của mình mời gọi anh, siết chặt lấy anh và chống chân cao hơn để những co bóp nơi cửa mình không còn dồn dập…và cũng đừng cản đường của cả hai nữa…
“Em thuộc về anh…Akira…”
Naoki mỉm cười khi cậu buông tha cho hơi thở của anh…
Đêm dài và nóng bỏng cứ thế qua đi…
- --
Buổi sáng, Naoki thức dậy và lười biếng không muốn xuống giường. Cậu thấy hơi mệt, Naoki xoa xoa 2 bên thái dương và ngồi thẳng dậy. Khi tấm chăm tuột xuống, cậu mới giật mình khi mình vẫn con tình trạng…Cậu nhíu mày nhìn quanh một lúc, đôi long mày chợt dãn ra khi cậu quay ngang và bắt gặp gương mặt Akira đang say ngủ cạnh bên mình. Naoki cúi xuống hôn trộm lấy người cậu yêu khi kí ức ngọt ngào ngày hôm qua bỗng ùa về ồ ạt đến choáng váng. Cậu có đôi lúc ngượng ngùng và búng người mạnh giật ra khi Akira tự dưng mở mắt, tròn xoe nhìn kẻ đang “ăn trộm” đồ của mình!
“Anh làm em hết hồn!”
Naoki nhích lại gần anh sau cú búng người lúc nãy, cậu nằm xuống rúc vào người anh một cách tự nhiên và thoải mái hết sức. Akira hơi sững sờ một chút, nhưng khi anh ý thức được hoàn cảnh của họ hiện giờ, anh mỉm cười, lấy tay vò nhẹ tóc cậu. Naoki bỗng bất ngờ thò tay ra véo lấy cái mũi anh rồi cả hai quay lại với…đêm qua của họ…lẽ ra họ sẽ tiếp tục nếu cái đồng hồ nó không kêu 10 tiếng inh ỏi!
“Này…em có chuyện muốn hỏi!?”
Naoki nói khi cả hai lật đật leo ra khỏi giường sau khi nhận được 1 cú điện thoại la lối òm sòm sau cái đồng hồ. Knight đang hét ầm lên vì sao giờ này còn chưa vác xác đi làm, cú điện thoại cắt ngang hứng và họ cũng phải bò dậy, hôm nay tập mà!Akira ừ hử một tiếng trong lúc mặc quần áo mà không nhìn cậu, đang vội.
“Hôm qua…lúc…anh nói gì zạ, anh nói lại em nghe xem!”
“Hả?”
Akira giật mình ngay tức khắc, anh quay qua thì thấy Naoki nở một nụ cười toe toét, mặt cậu hiện lên chữ “gian”. Bất giác Akira thấy hơi…sợ…anh bắt đầu thấy ngại ngùng!Anh không dám trả lời nó dù anh nhớ rất rõ mình đã nói gì lúc đó, anh chỉ nói có 1 câu thôi mà!
“Haha…lần đầu tiên em mới thấy anh ghen đó nha!”
Naoki cười lớn, cậu biết anh bị quê rồi…mà quê là khó quề lắm nên cậu chủ động chạy tới ôm choàng lấy anh từ phía sau lưng. Ở gần anh lâu lắm rồi mà bây giờ Naoki mới ngửi thấy mùi hương nước hoa mà anh xài…Có lẽ cậu đã quá vô tình với anh!Akira bắt gặp thái độ của Naoki, anh bỗng thấy vui trong long…có lẽ giờ đây cả hai đã toàn tâm toàn ý mà yêu nhau được rồi. Anh khẽ quay người lại, ôm gọn lấy thân hình mảnh dẻ của Naoki và cắn nhẹ lên vành tai cậu.
“Ừ…anh ghen đấy!”
“Thế nhá…”
Naoki ngẩn lên nhìn anh, và cậu nở 1 nụ cười vĩ đại.
“Anh rất yêu em đúng không?”
Akira im lặng, mãi tận đến lúc mở cửa chuẩn bị đi làm anh mới khẽ đáp lại.
“Tất nhiên rồi em ạh”
Anh vẫn thế, chân chất và ngại ngùng, nhưng cậu yêu nó, cậu yêu cả chính anh nữa…
- --
Rebirth quay lại với chuyến đi Pháp dài ngày của họ, không may rằng Eternal đã giật giải vàng cuộc thi cosplay với căn hộ chung cư cao cấp dành cho 4 người!Rebirth về nhì với giải bạc chỉ được cấp cho một cái Studio chụp Shoot riêng thôi. Nhưng cuối cùng, vì kiến nghị phát triển các jrock band của công ty, cả Rebirth và Fuyu – jrock band cùng ra đời với họ vào tháng 11, cũng được cấp nhà - ở chung cho nâng cao tình đoàn kết. Giới Jrock chia làm 2 giai đoạn: Indie và Major. Các Indie band là những band nhạc mới nổi, chưa có nhiều fan và tiếng tăm, ngược lại Major là những band nhạc chuyên nghiệp, bao gồm cả các huyền thoại. Hoạt động Indie trong vòng chưa đầy 3 năm, Rebirth đã lên thẳng Major cùng với Eternal và 1 năm sau thì Fuyu cũng lên cùng với họ. DMP không dừng lại với chỉ 3 band nhạc, họ đã chính thức tìm ra phương thức để lấn sân vào thị trường này…2 năm sau liên tiếp năm 1 DMP tung ra 2 Indie band là Black Cat và Glicine!
Rebirth, với những thành công nổi bật của họ ở các giải của Jrock Award đã khiến họ lên Major nhanh hơn ai hết và bọn họ, được đánh giá là…The Satan Ver. 2 của DMP vì những thành công của họ. Tuy nhiên…đó chỉ là cách nói qua loa để khẳng định những thành công của Rebirth, đi gần với The Satan nhưng Rebirth mang sắc thái rất riêng và Vocalist – Leader của họ cũng là một con người đầy tài năng. Không chỉ dẫn dắt Rebirth – Melody còn thành công ở những công việc khác ở DMP.
Kỉ niệm 20 năm ngày DMP bước vô thị trường Jrock, các quản lý của tất cả các Jrock band đã cùng nhau lập kế hoạch lên quản lý chung trình giám đốc và cấp trên nên tổ chức 1 hoạt động mừng cho công ty. Đại gia đình DMP hôm nay phát triển rực rỡ và nó…thay đổi nhiều so với hồi The Satan còn tồn tại. DMP cho tổ chức 1 chương trình mang tên “From Zero To Hero” để kỉ niệm, trong chương trình này, tất cả các Jrock band của họ sẽ chia ra biểu diễn ở tất cả các thành phố họ đặt chân đến và liên tục tổ chức họp Fan. Hoạt động này thu hút nhiều người hâm mộ tham gia – đem lại cho DMP 1 nguồn thu khổng lồ. Kết lại chương trình, tất cả các Jrock band gà nhà của DMP sẽ cùng nhau biểu diễn trong 1 đêm đại nhạc hội ở Tokyo Dome. Chỉ một ngày thôi vì theo cách nói của DMP: “ Ăn nhiều quá ngán lắm” – họ muốn họ luôn mới mẻ và thu hút các fan. Vì có đến 5 band cùng biểu diễn trong 1 chương trình, chưa kể khách mời và phần quà đặc biệt nên công việc ráp chương trình cho khớp là rất cực. Họ bắt đầu ráp chương trình trước đại nhạc hội 3 ngày, 2 ngày ráp và 1 ngày còn lại cho các nghệ sĩ nghỉ xả hơi.
Hôm nay, hiện diện ở Tokyo Dome có Eternal và Fuyu, tất cả các nghệ sĩ của họ đang giờ ăn trưa tại chỗ thì bỗng dưng thấy 1 chiếc xe của DMP đỗ xịch ở ngoài và có thêm…5 nghệ sĩ nữa bước vào. Đó là Black Cat, Indie band mới 2 năm tuổi đời của DMP nhưng…họ làm gì ở đây? Hôm nay đâu phải ngày ráp chương trình của họ? Black Cat đi vào trước con mắt ngạc nhiên của các nghệ sĩ 2 nhóm còn lại nhưng thắc mắc của họ được giải đáp ngay. Melody – Leader và Vocalist của Rebirth xông vào cầm theo 1 cặp hồ sơ trông có vẻ rất vội vã, bước vào giơ tay chào tất cả.
“Chào các bạn, ngon miệng chứ?”
Melody cười với mọi người.
“Hi Melody – san, ngon miệng lắm ạ!”
Các nghệ sĩ vẫy vào cậu, họ vui vẻ với cậu, ánh mắt của tất cả hướng về Melody bằng sự yêu mến và có ánh lên sự cảm phục nữa. Mỗi lần cậu và Rebirth xuất hiện, tất cả đều chào đón như thế đấy!
“Vì lý do Youka – san (quản lý chung) bị ốm đột xuất nên tôi đến đây ráp chương trình thay trong 2 ngày. Hi vọng chúng ta sẽ hợp tác tốt!”
Melody tự tin dõng dạc thông báo vì sao cậu lại ở đây. Cậu muốn nói rằng “ Các bạn vui lòng theo tôi” và các nghệ sĩ đều hiểu điều đó. Melody không chỉ là Vocalist – Leader của Rebirth, cậu đã tiến xa đến mức là người vạch kế hoạch chính cho DMP ở lĩnh vực Jrock cùng với các quản lý, thậm chí nếu quản lý chung có việc đột xuất thì Melody làm thay cũng là chuyện rất bình thường. Melody bước vào DMP, cậu đã góp phần làm thay đổi bộ máy hoạt động cũ rích ở công ty, biến nó thành một đại gia đình thân thiện như bây giờ!
“Có lẽ các bạn cũng thấy đàn em Black Cat của mình bước vào. Tôi đã gọi họ đến đây để ráp vào phần đầu luôn. Black Cat và Glicine là đàn em của tất cả chúng ta, thay vì xếp họ xuống bét thì tôi sẽ đưa họ vào giữa phần diễn của Eternal và Fuyu để tạo điều kiện nâng đỡ, giới thiệu và công bằng hơn, Ok right?”
Eternal và Fuyu đã đồng ý với cậu, họ gật đầu và tất cả nhanh chóng hòa nhập với Indie band mới. Vì các lịch diễn dày đặc, các Jrock band của công ty ít có cơ hội gần gũi, gặp gỡ và nói chuyện vô hình chung tạo ra sự…kì thị rất hợp lý. Bây giờ phải làm sao để các Indie band ko xa lạ với đàn anh cùng công ty, và…có vẻ như Melody đã đạt được ý muốn của mình, Black Cat được Eternal và Fuyu hỏi han trong lúc chờ ráp chương trình. Họ được mời ăn trưa chung, trong lúc mọi người còn đang ăn, Melody tranh thủ vừa gặm thức ăn nhanh vừa phổ biến luôn kế hoạch của cậu.
“Các bạn đã đăng kí chương trình hết rồi, nhưng tôi vẫn muốn lưu ý các bạn: Đừng chọn các hit quá khó, vì nếu ko lỡ có chuyện gì đột xuất thì sẽ không thể diễn tốt được. Các bạn hiểu ý tôi không?”
Melody nói có người hiểu người không và 1 Fuyu mem đã đứng lên hỏi lại:
“Nhưng Melody – san, đa phần các hit song đều khó, nói như anh chả nhẽ…cắt hết à?”
“Ồh…tôi hiểu ý bạn…”
Melody nghe và cậu đáp lại gãy gọn.
“Ý tôi là màn trình diễn sơ cua. Tôi ko cần các bạn diễn khó, chỉ cần diễn đạt là OK, vì nếu chọn hit quá khó thì nhỡ xụt xịt lỗ mũi hay đau tay thì làm sao mà diễn, nhất là các Vocalist – tập đừng có hăng quá mà tiêu cái cổ họng!Các bạn hiểu ý tôi không?”
“Ok Melody-san!”
Tất cả đồng ý và họ bắt đầu ráp chương trình.
- --
Cuối cùng cũng đến ngày diễn thật sự!Rebirth được xếp vào bét vì họ…”nổi” hơn cả, đó là sự thật mà không ai phủ nhận. Màn trình diễn càng về cuối thì phải càng hay mới gây được hứng thú. Đã đến màn diễn của Fuyu, có nghĩa là còn 1 band là Glicine – tiếng Ý nghĩa là Tử Đinh Hương – qui tụ 5 cậu chàng đẹp như hoa bước lên sân khấu mà Melody còn lăng xăng chạy tới chạy lui. Trong lúc các Rebirth mem khác đã lên bàn trang điểm thì Leader của họ vẫn còn chạy vòng ngoài với cái mặt mộc để lo cho các nghệ sĩ khác. Tất cả các band phải tập trung 1 một Back stage lớn để cùng trang điểm, cùng ăn, nghỉ nên khung cảnh hơi lộn xộn. Có vẻ như diễn xong ai cũng mệt mỏi, có người nằm gục ra lên trên sàn.
“Melody – san, anh chưa vào make up sao?”
1 Glicine mem hỏi khi bắt được Melody lúc họ đang chờ đến lượt mình.
“Ờ…tôi đi chút rồi quay lại liền à!”
Melody cười toe toét.
“Anh nhanh lên, đừng lo cho ai nữa, sắp đến Rebirth rồi đó!”
“Uhm…cám ơn cậu!”
Nói rồi cậu vỗ vai cậu chàng thân mật, bắt tay động viên với tất cả các Glicine mem trước giờ diễn vì đây là lần đầu họ bước vào Tokyo Dome. Ở xa xa, Akira đang ngắm nhìn dáng vẻ bận rộn của người yêu, anh đưa mắt nhìn ngang qua các Rebirth mem khác…họ cũng đang có cùng cảm giác…hơi cô đơn vì bị…Leader bỏ rơi. Thế nhưng sự cô đơn đó không diễn ra lâu, Melody đang đứng từ xa mỉm cười vẫy tay với họn và lịch hụych chạy đến gần chỗ Rebirth đang make up.
“Tôi về rồi đây!”
“Chào mừng đã quay trở lại, Leader – sama!”
Tất cả đồng thanh để ghẹo Melody, rồi họ cùng cười lớn…
Sau cùng cũng đến lúc Rebirth phải lên sân khấu, Rebirth mem đánh tay với nhau trước khi họ lao ra sân khấu!
“Chúng tôi là Rebirth, xin chào các bạn!!!”
“Yah…Rebirth…Rebirth…”
Có ai nói rằng các fan Nhật rất cuồng nhiệt không, họ gào thét không biết mệt mỏi tên từng band nhạc lên diễn. Sân vận động Tokyo Dome với 55 ngàn ghế đã kín chỗ, đó là lượng người rất lớn mà từ lúc cậu chính thức được lên sân khấu đến giờ Naoki mới thấy lại sau những lần đứng cùng The Satan hay Rebirth làm khách mời. Đó không phải là lượng người nhỏ…bỗng dưng Naoki thấy run kinh khủng, tim cậu đập mạnh đến vỡ tung ra! Thế nhưng Naoki vẫn vào đề rất nhanh và nhuyễn với hit song của họ, ca khúc “Cỗ bài Taro”.
“Rebirth…Rebirth…Melody – sama 4ever!”
Mãi đến lúc các fan gào to tên cậu, Naoki mới giật mình và không còn cảm thấy sợ nữa…lúc này đây sân khấu mới thật sự nóng bừng lên!Naoki tự tin trình diễn…Naoki tự nhủ rằng…các huyền thoại luôn đứng trước một lượng Fan lớn thế này và sân khấu của họ cũng hoành tráng như tại Tokyo Dome!Hãy tập làm quen với nó…vì trước sau gì cậu cũng sẽ dẫn Rebirth bước lên cùng vũ đài của họ: Vũ đài của các Jrock band huyền thoại!Khi Rebirth cúi chào khán giả, Naoki khẽ liếc vào đường dẫn từ hậu đài lên…cậu trong thấy Ren!Anh giơ tay hình chữ V về phía cậu, khi lui vào trong, Naoki là người chạy đi nhanh nhất, cậu muốn vịn Ren lại trước khi anh bước ra sân khấu – Ren và band của anh là khách mời hôm nay!
“Ren – san, anh dừng lại đã!”
“What’s happen?”
Khi Ren quay lại và mỉm cười nhìn cậu, Naoki có hơi run…anh vẫn là thần tượng của cậu. Rời bỏ The Satan để khởi nghiệp lại từ đầu, anh vẫn dẫn dắt được band của mình lên Major cùng lúc với Rebirth!!Đó là band của Ren còn ra đời sau, là hậu bối của Rebirth!Đó là một sự phát triển đáng sợ!Naoki nhìn anh một lúc, mãi cậu mới có đủ dũng khí để nói ra điều cậu ấp ủ từ lúc thành lập Rebirth đến giờ…
“Ren – san, anh và The Satan đã trở thành một trong các huyền thoại…Rồi đây tôi cũng sẽ dẫn dắt Rebirth bước lên cùng chỗ mà các anh đang đứng, anh tin tôi không?”
“Tôi sẽ chờ!”
Ren mỉm cươi, vỗ vai cậu và anh không nhìn cậu. Đó là một lời thách thức ngược lại từ phía Ren!Naoki đã đạt được mong muốn của mình, đó là khẳng định chính cậu và Rebirth trước mặt Ren!Giờ đây Ren đã thừa nhận cậu như một đối thủ ngang hàng và chờ đợi…thành công của cậu!Naoki đưa mắt nhìn theo dáng vẻ của Ren, ông hoàng bóng tối của The Satan ngày nào giờ vẫn tiếp tục tỏa sang tại sân khấu Tokyo Dome, nơi ngày trước anh vẫn đứng!Ren nói đúng…Đế chế Jrock và Visual Kei – đế chế không bao giờ tàn lụi, nó chỉ thay vua thôi!Những vị vua mới hôm nay vẫn đang trên còn đường tìm đến ngôi vị của mình…END
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...