Nhà họ Lâm, 9 giờ sáng…:
“Thái Di, con lại đây ta bảo” – một giọng nam trầm ấm.
“Dạ thưa ông.”
“Con ngồi đi.Ngày mai con hãy về nước…”
“Thưa lão gia, còn chuyện học của tiểu thư…” – một giọng nữ dịu dàng.
“Bà quản gia đừng lo, ta có sắp xếp. Con hãy về nước, ở đó con sẽ được Trần quản gia đón tiếp.”
“Vâng thưa ông”
“Con đi đi”
“Vâng”
Khi nó đã khuất bóng, thì bà quản gia cũng là ** nuôi của nó cùng ông nó thở dài.
“Lão gia, như thế có tốt không, tiểu thư sẽ thích ứng được chứ”
“Ta không biết nhưng ta mong nó sẽ vượt qua, sẽ thay đổi và giống như trước kia”
“vâng tiểu thư có lẽ đã tổn thương rất lớn”
Bà vừa nói vừa nhìn bức ảnh của một cô gái, chính xác là một phu nhân cao sang có đôi mắt đượm buồn nhưng xinh đẹp. Bà chỉ biết thở dài…
Trong phòng nó, 8 giờ tối…
Cốc cốc…
“Mời vào” – giọng nó lạnh tanh.
“Tiểu thư, đây là vé máy bay, ngày mai tiểu thư sẽ về nước” – Giọng nói của một nữ hầu dịu dàng.
“Để đó đi…” – Nó chỉ tay lên bàn.
“Vâng... Tiểu thư có gì sai bảo không ạ” – Lại giọng nói đó
“Không, cô ra đi, tôi biết phải làm gì”
“Vâng…”
…
Sáng hôm sau….
“Tiểu thư bảo trọng, Ely ngươi phải bảo vệ tiểu thư nghe chưa?”
“Vâng” – Ely một nữ vệ sĩ, và là hầu nữ được huấn luyện dành riêng cho nó
“Uhm” – Nó nhìn bà quản gia, nó ôm chầm lấy bà, dù nó lạnh lùng nhưng nó rất kính trọng bà quản gia và ông nó. Nó chỉ uhm và ôm lấy bà, sau đó nó lại ra đi. Ông nó trên sân thượng nhìn thấy tất cả. Ông đượm buồn: “Thái Di, cố lên ta trông cậy vào con nhưng ta mong con sẽ không gặp chàng trai đó”
Sân bay …
“Tiểu Thư đã đến nơi rồi ạ”
“uhm”
“Chào tiểu thư” – Một người đàn ông tóc đã bạc, cúi đầu kính cẩn trước nó. Không ai khác đó chính là Trần Quản Gia.- “Mời tiểu thư lên xe…”
“Chào. Ely đi thôi”
“Vâng”
Ngồi trên xe, nó ngắm nhìn khắp nơi, đường phố đã khác trước, xinh đẹp hơn, nhộn nhịp hơn. Nhưng hình như nó không có gì là biểu cảm, chỉ ngắm, chỉ nhìn mà thôi. Ely nhìn thấy nó vậy, cô không nói gì dù hai người từ nhỏ đã bên nhau.
“Thưa tiểu thư, đã đến nơi rồi ạ”
“Uhm”
Nó bước xuống xe, nhìn căn nhà nó ở (chính xác là biệt thự). Căn nhà nhỏ hơn bên Anh , màu nâu là chủ đạo nhìn căn nhà rất ấm áp, xung quanh là vườn hoa, trồng Tường Vi, Hồng,…
Nó bước vào nhà thì đã có hai hàng hầu nữ cuối đầu:
“Chào tiểu thư”
Phía sau đó là các anh bảo vệ:
“Chào tiểu thư”
Nó chỉ nhìn họ, không mỉm cười, nó nói:
“Chào mọi người”- Giọng nói lạnh tanh, ánh mắt, khuôn mặt không chút biểu cảm. Làm các hầu nữ hình như rất run sợ. Khắp người nó tỏa ra một luồn khí lạnh, làm ai nhìn vào cũng phải run cầm cập.
Nó lên lầu, theo Trần Quản gia, đến phòng của mình, nó không cần ai giúp, tự mình sắp xếp đồ đạc.
Khi nó đang sắp xếp, dưới lầu các hầu nữ đang xôn xao bàn tán về nó.
“Các cô thấy gì không, tiểu thư rất lạnh lùng và đáng sợ”
“Uhm` tôi cũng thấy vậy”
“Mấy anh thấy tiểu thư như thế nào”
“Hai từ thôi đáng sợ, mà cái người đi bên cạnh cô ấy là ai thế”
“Nghe nói là hầu nữ thân cận của tiểu thư”
“Đang bàn tán về tôi và tiểu thư ư” – Một giọng nói nhẹ nhàng cắt ngang cuộc nói chuyện.
“A…”
“Không cần bàn tán nữa, tôi là Nguyễn Ngọc Nhàn, gọi tôi là Ely thì tốt hơn. Tôi đã ở bên bảo vệ tiểu thư từ khi chúng tôi còn 10 tuổi”- Ely, vận bộ đồng phục của riêng mình. Trông cô rất đẹp. Áo võ thuật màu đỏ - trắng. Mái tóc thẳng mượt cột cao. Giọng nói rất nhẹ nhàng làm mấy anh bảo vệ phải đỏ mặt. Còn các hầu nữ thì nhìn không chớp mắt.
“Mọi người, đây là Ely, cô ấy chỉ dưới bậc của tiểu thư và ngang hàng với ta”- Trần Quản gia lên tiếng làm các con người đang ở trên mây kia rơi xuống đất.
“Xin chào cô Ely”
“Gọi tôi là Ely được rồi, tôi mới 16 tuổi thôi, cùng tuổi với tiểu thư, mọi người không cần cung kính với tôi như vậy. Sao này mọi người sẽ vất vả lắm” – Ely nói tặng kèm một nụ cười làm các anh bảo vệ lại một lần chao đảo.
Đoạn…
“Chào tiểu thư”
“Chào, Trần Quản gia, Ely hai người vào thư phòng gặp ta. Mọi người làm việc đi”- Nó trên cầu thang bước xuống. Vận bộ váy màu trắng, mái tóc đen nhánh dài mượt xõa xuống, trên đầu cài một cái nơ, dây nơ buông dài.
“Woa, tiểu thư đẹp quá” – một tì nữ thốt lên khi nhìn thấy nó.
Con ngươi đen láy khẽ chuyển động. Nó nhìn tì nữ vừa thốt ra câu đó, ánh mắt không biểu cảm nhưng cũng đủ làm hầu nữ đó run sợ.
“Cô tên gì”
“dạ, em tên…”
“…”
“Em tên Hoàng Ngọc ạ”
Nó nhìn cô gái tên Ngọc đó, mỉm cười:
“Cảm ơn cô, cô cũng rất đẹp ^^”.
Hoàng Ngọc đỏ mặt không nói nên lời, thầm nghĩ chủ nhân của mình sao đẹp thế…Nhưng rồi với khuôn mặt lạnh băng, nó lạnh lùng: “mọi người hãy làm việc đi, Ely, Trần Quản gia, đi theo ta”
“Vâng” – Mọi người cúi đầu cung kính.
Thư phòng…
“Trần Quản gia, ta và Ely sẽ học ở trường nào?” – Nó ngồi trên ghế đưa mắt nhìn lão quản gia già hỏi.
“Thưa tiểu thư sẽ học ở trường nổi tiếng nhất nước ta, trường Hoàng Lâm ạ”
“uhm, ông hãy mau chuẩn bị đồng phục, sách vở, mai ta sẽ đến trường”
“Vâng, lão xin đi chuẩn bị”
Sau khi cái bóng của Trần quản gia mất hút, Ely nhìn nó hỏi:
“Tiểu thư sao người không nghĩ ngơi?”
“Ely, ta còn rất nhiều chuyện phải làm, ta biết ông điều ta về nước là có lí do. Ta phải tìm ra lí do đó, và còn phải quản lí chi nhánh công ty bên này nữa”
“Vâng”
“Ely lui ra đi”
“Vâng”
Sau khi Ely cũng đi ra, nó ngồi một mình, cầm quyển sách vũ trụ mang theo từ Anh sang. Nó mỉm cười nhẹ…Nhìn qua cửa sổ, từng cành lá đang rung động, ánh mặt trời đang soi sáng. Nó lại buồn, thầm nghĩ những việc làm hai năm qua là đúng hay sai. Từ nhỏ đã được huấn luyện như một chủ tịch của một tập đoàn tầm cỡ, nhưng cách xử xự khác với bây giờ, chỉ vì chuyện của hai năm về trước. Nó không biết mình có đúng không khi đã bỏ qua thời gian 2 năm để vùi đầu vào học tập và thay đổi chính con người mình. Nhưng rồi nó lại thôi, nó không suy nghĩ nữa…Nó thiếp đi…Khi trời tối nó thức dậy và xuống lầu ăn tối. Xong nó đi tắm và ngủ, chuẩn bị cho buổi nhập học ngày mai…
Sáng hôm sau….
“Thưa tiểu thư, mời tiểu thư dùng điểm tâm sáng và chuẩn bị đến trường” – Ely nhẹ nhàng đánh thức nó.
“Ely, cho ta ngủ chút nữa”
Ely quá biết tính cô nàng này, dù lạnh lùng nhưng khi nó ngủ rồi thì rất khó đánh thức.
“Tiểu thư, người muốn thưởng thức món nào: Karate, Judo hay là võ thuật Trung Hoa” – Ely dịu dàng
“Thôi, ta thức ngay”
“Vâng, thưa đây là đồng phục của tiểu thư”
“Uhm”
“Xin tiểu thư mau chóng thay đồ, Ely sẽ đợi tiểu thư ở phòng ăn”
“Uhm”
Sau khi Ely bước đi thì nó cũng đặt chân xuống giường, đi vào nhà vệ sinh, tắm, VSCN, thay quần áo.
Khi nó bước ra, nó vận bộ đồng phục của nữ sinh trường Hoàng Lâm. Sơ mi trắng ở trong, áo khoác ngoài màu đỏ thắt nơ màu đen. Váy caro đỏ, đen có xếp li.Bước xuống phòng ăn ai cùng nhìn nó đầy kinh ngạc vì trên khuôn mặt xinh đẹp hiện nguyên một cái kính cận bự chảng. Ely suýt làm rơi cả phần thức ăn.
“Tiểu thư, chuyện gì đây” – Ely lắp bắp
“Ta muốn như thế này”
“Tùy ạ, nhưng như thế sẽ rất xấu”
“Ta biết”
“Sao tiểu thư còn làm thế”
“Ta không muốn bị chú ý, chỉ việc có Ely đi cạnh bên làm hộ vệ là đủ nổi bật rồi. Ta không muốn bị chú ý thêm nữa”
“Vâng, Ely hiểu rồi, mời tiểu thư dùng bữa.”
“uhm”
Lát sau…
“Tiểu thư đến trường ạ” – Mọi người cung kính chào nó khi nó ra đến cổng.
“Trần Quản gia” – Nó lạnh lùng
“Tiểu thư có gì dặn dò?” – Trần Quản gia cúi đầu
“Quản gia hãy giúp ta trong coi việc ở nhà.”
“Đó là nhiệm vụ của lão xin tiểu thư an tâm”
“Uhm, ta tin tưởng quản gia”
Nói xong nó cùng với Ely bước ra xe.
Trên đoạn đường đến trường.
“Tiểu thư, thật sự không tháo kính ra ak?” – Ely dịu dàng hỏi
“Không tháo” – Nó lạnh lùng
“Nhưng tiểu thư…”
Nó im lặng, đôi mắt lạnh lùng hướng ra ngoài cửa xe.
Ely đành cúi đầu im lặng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...