“Graoooooooooo……..”
“Gruuuuuuuuuuuu……”
Từng con từng con zombie kéo nhau xông thẳng về phía sáu người, tiếng gào rú như điên dại vang vọng trong đêm tối tĩnh mịch.
Lăng Chi Hiên ôm gọn lấy cơ thể nhỏ nhắn của Dạ Nguyệt trong lòng để tránh ảnh hưởng đến vết thương của cô, nhanh chóng chạy về phía cửa ra vào của trung tâm mua sắm, máu vẫn đang tuôn không ngừng từ cơ thể Dạ Nguyệt, nhuộm đỏ cả áo sơ mi trắng của Lăng Chi Hiên khiến đáy lòng anh càng nóng như lửa đốt.
Bốn người còn lại vừa giết bọn zombie vừa vây quanh bảo vệ cho Lăng Chi Hiên và Dạ Nguyệt chạy đến trước cửa.
“Làm sao có thể tông cửa vào đây?” Tiểu Điền dùng gậy sắt đập vào đầu một con zombie khiến đầu nó phún máu rồi ngã nhào về phía sau đè lên mấy con zombie khác.
Uông Tuấn Kiệt đã quăng dao găm, anh đang dùng đoản kiếm của Dạ Nguyệt, chém bay đầu những con zombie ngày càng dày đặc bu xung quanh mọi người.
Trong lúc mọi người vùng vẫy giết bọn zombie, thì Lăng Chi Hiên lạnh lẽo nhìn về phía camera, anh gầm lên: “MỞ CỬA!” như đang ra lệnh cho ai đó.
Bọn zombie ngày càng chạy đến càng nhiều, máu đen văng khắp nơi, lên cả mặt mũi cùng quần áo của mọi người, xác chết chất chồng lên nhau xung quanh bọn họ.
Khi cả bốn người đều bắt đầu đuối sức vì chỉ cần giết một con thì ba bốn năm con khác lại nhào vào….. thì đúng lúc này, cánh cửa kính đột nhiên mở ra, rồi từ trong bóng tối có khoảng mười mấy người vận quần áo dạ hành đen tuyền, trên tay là mã tấu và một cái khiên bảo vệ gấp rút chạy ra ngoài.
Những người này lập tức dùng khiên chắn đẩy về phía bọn zombie để ngăn chặn bọn chúng tấn công, vừa chặn vừa dùng mã tấu chém vào đầu từng con từng con một.
Bên này, Lăng Chi Hiên nhanh chóng ôm Dạ Nguyệt chạy vào bên trong trung tâm, bốn người kia cũng chạy sát theo anh.
“Chủ tịch?”
Đèn bên phía thang máy đột nhiên sáng lên, mà người đang bước ra từ phía thang máy, lại chính là Trình Ân, vừa nhìn thấy Lăng Chi Hiên đang ôm Dạ Nguyệt đã bất tỉnh mà máu đã nhuộm đỏ quần áo Lăng Chi Hiên, anh xanh mặt chạy nhanh đến hai người.
“Phu nhân mất quá nhiều máu” Trình Ân xem xét vết thương trên đầu của Dạ Nguyệt, rồi anh nói trong bộ đàm. “Lập tức chuẩn bị phòng mổ”
Sáu người theo Trình Ân vào thang máy, khi thang máy vừa đóng lại thì đèn cũng tắt trả lại không gian đen ngòm như lúc ban đầu, còn bên ngoài những người vừa chạy ra tiếp cứu cũng đã lui dần vào bên trong trung tâm, tuy có vài người không may bị đám zombie cắn xé vì bọn chúng thật sự rất đông nên đã bị thất thủ.
Cánh cửa kính cũng đã đóng lại kịp lúc, bọn zombie vẫn như điên cuồng tông thẳng vào cánh cửa, máu văng tung tóe trên cánh cửa, mà bên trong mọi người đã lẳng lặng rút êm vào trong bóng tối.
…………………………………………………………
Thang máy vừa mở ra là một không gian trắng toát bên ngoài, tất cả mọi thứ lẫn vật dụng đều là một màu trắng tinh không chút vết bẩn, bên ngoài cũng đã có vài người vận quần áo y tá trắng tinh cùng với giường bệnh đang đợi sẵn.
Lăng Chi Hiên nhanh chóng để Dạ Nguyệt lên giường, rồi cùng với Trình Ân và mọi người đẩy về hướng phòng cấp cứu đã được sắp xếp trước.
Trên đường đi Dạ Nguyệt vẫn luôn hôn mê bất tỉnh không hề động đậy khiến đáy lòng Lăng Chi Hiên càng trở nên lạnh lẽo, khuôn mặt tuyệt mỹ càng lúc càng âm trầm, mà anh như vậy lại khiến cho mọi người xung quanh không khỏi đổ mồ hôi lạnh, bất giác người run rẩy trong vô thức.
Đến trước phòng cấp cứu, Trình Ân và y tá nhanh chóng vào phòng mổ, để lại Lăng Chi Hiên và mọi người đứng bên ngoài chờ đợi.
Không khí im lặng lạnh lẽo bao trùm.
“Tôi không nghĩ chiếc xe màu trắng đó bị lạc tay lái rồi đâm lên lề mà do người cố tình làm vậy” Uông Tuấn Kiệt lên tiếng để phá vỡ bầu không khí nặng nề đó.
“Đúng đúng... tôi cũng nghĩ vậy, hơn nữa tôi còn có cảm giác chiếc xe đó là muốn tông ba người chúng tôi” Tiểu Điền nhanh chóng gật đầu đồng ý rồi anh nói thêm vào.
“Nói vậy, là có người muốn hại chúng ta?” Triệu Bối Bối nhíu mày.
“Mọi người nói em mới để ý, thật ra lúc em, Tiểu Anh với chú Lý ở trên xe tải, có người đã bắn bể lốp xe để xe không chạy được a” Triệu Bối Bối như sực nhớ ra nói.
“…..” Lạc Tiểu Anh đứng bên cạnh Bối Bối lại không nói gì, cô chỉ trầm ngâm đứng đó như đang suy nghĩ gì đó...
Lúc này, cánh cửa phòng cấp cứu đột nhiên mở ra, một cô y tá trẻ tuổi nhanh chóng chạy ra ngoài như đang chuẩn bị đi đâu đó.
"Chị y tá, Nguyệt Nguyệt sao rồi a?" Lạc Tiểu Anh và Triệu Bối Bối liền lo lắng chạy lại hỏi han tình hình của Dạ Nguyệt.
“Có chuyện gì vậy?” Lăng Chi Hiên bỗng nhiên âm trầm lên tiếng khiến cho cô y tá giật mình, vợ yêu của anh chảy nhiều máu như vậy thì không thể nào cấp cứu nhanh như vậy đã xong.
“Chủ… Chủ Tịch, Phu Nhân đang cần truyền máu nên em đi lấy máu cho cô ấy” y tá nhìn thấy sắc mặt cực kỳ khó coi của Lăng Chi Hiên thì không khỏi sợ hãi nói.
“Lấy của tôi” Lăng Chi Hiên lạnh lẽo nói, anh cũng đoán vợ yêu cần phải truyền máu.
“Máu của Chủ Tịch là nhóm máu hiếm…. Phu Nhân là nhóm B+ ở ngân hàng máu vẫn còn nên…” y tá ấp úng trả lời.
“Trước đây Trình Ân nói cô ấy có nhóm máu B- giống tôi” Lăng Chi Hiên nhíu mày.
Trình Ân nghe tiếng xôn xao nên anh nhanh chóng từ bên trong đi ra ngoài vốn muốn bảo y tá nhanh đi lấy máu, nghe Lăng Chi Hiên nói vậy anh liền lúng túng: “Chủ Tịch, là sơ suất của người chuẩn máu lúc đó, bây giờ tôi đã nghiệm lại, Phu Nhân thật ra là nhóm B+”
“Máu của tôi vẫn có thể hợp với cô ấy?” Lăng Chi Hiên nghe xong càng đen mặt, lạnh lùng nhìn Trình Ân, khí lạnh âm hàn lại bắt đầu lan tỏa làm cho lòng người cảm thấy hoang mang lo sợ, mà Trình Ân thì đã đổ đầy mồ hôi lạnh. “Cậu lại mắc phải loại sơ suất như vậy?”
“Là lỗi của tôi, nhóm máu của Chủ Tịch có thể truyền cho Phu Nhân nhưng ngược lại thì không thể” Trình Ân vuốt mồ hôi, cúi đầu nhỏ giọng nói.
"Tôi sẽ làm việc với cậu sau" Lăng Chi Hiên không nhanh không chậm nói, nhưng Trình Ân nghe xong câu này mặt đã chuyển sang tái xanh, đang ảo não muốn hối y tá nhanh đi lấy máu thì lại nghe Lăng Chi Hiên nói tiếp. "Giờ thì lấy máu của tôi"
"Nhưng máu của Chủ Tịch là máu hiếm... trong ngân hàng máu..." cô y tá lo lắng nhìn Lăng Chi Hiên, nhưng khi thấy ánh mắt băng lãnh sắc lẹm của anh chỉ vừa quét qua thì sợ đến không thể tiếp tục nói thêm lời nào, cơ thể run rẩy trong vô thức.
Trình Ân dở khóc dở cười, thật muốn tìm chết mới dám lên tiếng ngăn cản vị đại gia này, hơn nữa vị này lại đang nổi trận lôi đình, dù hành động thể hiện ra bên ngoài vẫn không có gì quá khích nhưng nếu để ý sẽ thấy khí lạnh âm hàn đã vây quanh thân từ lúc nào rồi a.
"Chúng ta không còn thời gian nữa, Chủ Tịch, mời vào bên trong" Trình Ân ra hiệu cho y tá đi vào trước để chuẩn bị mọi thứ.
... ...... ...... ...... .........
Trãi qua mấy tiếng im lặng chờ đợi trong lo lắng hồi hợp, cuối cùng đèn phẫu thuật cũng tắt, Trình Ân và vài y tá mở cửa bước ra ngoài.
Mọi người đang ngồi nghỉ dưới đất liền đứng dậy, vẻ mặt hết sức lo âu nhìn sắc mặt mệt mõi của Trình Ân sau khi phẫu thuật.
"Bác sĩ, Nguyệt Nguyệt như thế nào rồi?" Lạc Tiểu Anh đỏ mắt cùng Triệu Bối Bối chạy đến trước mặt Trình Ân, nắm lấy tay áo anh, hỏi.
Trình Ân nhìn qua Lăng Chi Hiên, mà Lăng Chi Hiên cũng đang nhìn anh như chờ câu trả lời, thì anh bỗng nhiên như nghẹn lại, khó khăn nói thành lời: "Chủ Tịch, thật may là có thể cứu được Phu Nhân, nhưng..."
Ai nấy nghe xong câu đầu đều như trút bỏ được gánh nặng trong lòng, riêng Lăng Chi Hiên lại đang nhíu mày chờ đợi lời nói tiếp theo của Trình Ân, nghe từ “nhưng” anh lại có một dự cảm chẳng lành.
"Thật xin lỗi Chủ Tịch, tôi không thể giữ lại được cái thai trong bụng Phu Nhân" Trình Ân đập mạnh tay vào vách tường bên cạnh, nhắm mắt nhíu mày lắc đầu.
Triệu Bối Bối và Lạc Tiểu Anh không nhịn được bật khóc nức nở, thì ra Nguyệt Nguyệt đã có thai... Tiểu Điền nhanh chóng ôm lấy Triệu Bối Bối, còn Uông Tuấn Kiệt cũng không quan tâm nam nữ khác biệt mà kéo Lạc Tiểu Anh ôm vào trong ngực, vỗ nhẹ vai cô như trấn an.
Có lẽ Lạc Tiểu Anh là người cảm thấy đau đớn nhất, bởi vì cứu cô mà Nguyệt Nguyệt mới bị xe tông phải, từ lúc đó đến giờ cô luôn cảm thấy canh cánh trong lòng vì chuyện này....
Còn Lăng Chi Hiên nghe xong như muốn lùng bùng lỗ tai, anh trợn to mắt kinh ngạc nhìn chăm chăm vào Trình Ân, không thể thốt được lời nào, anh vừa nghe thấy cái gì vậy? Thai? Vợ yêu của anh có thai? Nguyệt Nguyệt có thai? Là đứa con đầu tiên của anh và vợ yêu.
"Cậu... cậu nói cái gì?" Lăng Chi Hiên như mắc nghẹn ngay cổ họng, anh không thể tin được nhìn Trình Ân: "Nguyệt Nguyệt có thai?"
"Chính xác là đã gần một tháng tuổi" Trình Ân nhắm mắt bất lực nói.
Gần một tháng? Chẳng lẽ là vào đêm vợ yêu bị tên khốn Lăng Trí Thanh bỏ thuốc, bởi vì lúc đó cả hai đã rơi vào mê loạn mà không chú ý gì đến ngày tháng nữa.... ....
Lăng Chi Hiên đột nhiên như chết lặng, nếu anh nghe không nhầm thì cậu ta vừa nói cái thai đã không giữ được? Đứa con đầu tiên của anh và vợ yêu đã không giữ được? Con của anh và vợ yêu đã không giữ được? Con của anh và vợ yêu... tiểu bảo bối của anh và vợ yêu.....
"Bởi vì chiếc xe đã tông thẳng vào bụng Phu Nhân, đầu Phu Nhân đập vào kính xe nên đã trực tiếp ảnh hưởng đến bụng và đầu" Trình Ân thấy Lăng Chi Hiên đứng ngây dại ra tại chỗ, anh tiếp tục lên tiếng giải thích. "Nên tối nay có lẽ Phu Nhân vẫn sẽ còn hôn mê cho đến khi tan hết máu bằm trong đầu mới có thể tỉnh lại..."
Lăng Chi Hiên lúc bấy giờ vẻ mặt chuyển từ ngây dại sang tối sầm lại, tay siết chặt thành nắm đấm, gân xanh nổi lên, đôi mắt thanh u thâm sâu lúc này đỏ ngầu hằn lên những tia máu, nghiến răng nói. "Cậu gọi Lãnh Thiên qua gặp tôi, tôi có chuyện cần cậu ta làm"
"Dạ, Chủ Tịch" Trình Ân nhỏ giọng cúi đầu vâng dạ, run rẩy không dám ngẩn đầu lên nhìn Lăng Chi Hiên.
Mà mọi người đứng xung quanh đó, ngoại trừ tiếng khóc thút thít của Triệu Bối Bối và Lạc Tiểu Anh, còn lại không ai dám lên tiếng nói thêm lời nào, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh, nỗ lực thu nhỏ sự tồn tại của bản thân để tránh đi cái không khí lạnh lẽo âm hàn đến thấu xương mà đầy áp lực căng thẳng như đang phải đối đầu với một con quái vật rùng rợn nào đó a.
********** Ò Ó O Lằn ranh giới... oOo
Trong căn phòng nhỏ được sơn màu trắng xám, ánh đèn mờ ảo từ cây đèn ngủ bên cạnh giường chiếu ra xung quanh, chỉ đủ để soi sáng một góc của căn phòng và chiếc giường bên cạnh.
Lăng Chi Hiên ngồi trầm ngâm bên cạnh giường, hai bàn tay to lớn ấm áp đang giữ lấy bàn tay nhỏ bé của Dạ Nguyệt bên trong, chốc chốc anh lại cúi đầu hôn lên mu bàn tay của cô, rồi lại chăm chú nhìn cô không rời mắt.
Nếu như vợ yêu biết được tiểu bảo bối của cả hai không còn thì vợ yêu sẽ bị tổn thương đến như thế nào đây? Lăng Chi Hiên không khỏi cảm thấy tâm như bị ai bóp chặt lại...
Nhìn thấy đầu cô gái nhỏ quắn một tầng băng trắng, bên cạnh là máy móc hỗ trợ khác, đôi mắt cô vẫn nhắm nghiền chưa từng mở ra lần nào, khuôn mặt hồng hào đáng yêu và đôi môi đỏ giờ lại tái nhợt không có chút sức sống nào, Lăng Chi Hiên lại nhịn không được mà cảm thấy tâm như bị ai đó bóp chặt lại lần nữa, rất đau rất đau…
Đúng lúc này, bên ngoài phòng vang lên tiếng gõ cửa, cùng với tiếng nói quen thuộc của Dương Lãnh Thiên: “Chủ Tịch!”
“Vào đi” Lăng Chi Hiên vẫn không rời mắt khỏi khuôn mặt nhợt nhạt của Dạ Nguyệt, giọng anh như lạc đi trong cổ họng.
Cạch! Dương Lãnh Thiên, Linh Miêu, Tề Vĩ và Trình Ân nhẹ nhàng mở cửa đi vào, cả bốn nhìn thấy tình cảnh bên trong thì không khỏi thở dài buồn bã, hiện tại Trình Ân đã nói cho mọi người biết tình trạng của Dạ Nguyệt, ai cũng cảm thấy tiếc nuối đau lòng cho hai người...
Nếu đứa bé ra đời thì đó chính là đứa con đầu lòng của hai người, và cũng là Tiểu Chủ Tịch nhỏ của mọi người, mặc dù không biết đứa bé là trai hay gái, nhưng có thể chắc chắn một điều là đứa bé được sinh ra trong sự yêu thương và cưng chiều của tất cả mọi người trong trung tâm nghiên cứu, vậy mà...
Cả bốn người đang suy nghĩ mông lung thì đột nhiên nghe tiếng nói trầm ấm ôn nhu của người nào đó: "Theo như tôi nghe được thì có một tên ở siêu thị mini Z trên đường cao tốc, mặc dù chỉ là thông tin suy đoán nhưng tôi muốn các cậu điều tra về hắn ta cho tôi"
Mọi người đều trố mắt kinh ngạc nhìn nhau, bình thường Chủ Tịch nói chuyện với bọn họ không có chuyện "trầm ấm ôn nhu" như vậy đâu a....
"Như thế nào?" Lăng Chi Hiên nhíu mày xoay đầu nhìn cả bốn người đang mở to mắt ngây ra tại chỗ, giọng hơi cao lên một chút.
"Vâng, Chủ Tịch" Dương Lãnh Thiên là người phản ứng nhanh nhất, anh gật đầu vâng dạ.
Rồi cả bọn lại nhìn nhau trao đổi ánh mắt, sau đó lại cùng nhìn qua cô gái nhỏ nhắn trên giường đang nằm nhắm mắt yên tĩnh như đang ngủ, thì cũng đã gật gù hiểu ra vài phần, hóa ra bọn họ được hưởng nhờ một phần nhỏ "trầm ấm ôn nhu" dành cho Phu Nhân a.
"Chủ Tịch, xin anh đừng quá đau lòng, dù đứa bé không còn nhưng hai người còn trẻ, chờ đến lúc Phu Nhân khỏe lại thì vẫn có thể tiếp tục mang thai" Trình Ân thật không thể chịu được không khí yên ắng đến giày vò người như thế này nên anh tìm cách an ủi Lăng Chi Hiên, mà mỗi lời của anh nói đều là sự thật.
Lăng Chi Hiên lúc này mới chuyển tầm mắt về phía bốn người đang đứng bên đó: "Tôi biết, giờ mọi người có thể ra ngoài thực hiện nhiệm vụ được rồi"
Nhưng đột nhiên, bàn tay nhỏ nhắn của cô gái nhỏ nào đó nắm lấy bàn tay anh, Lăng Chi Hiên lập tức xoay đầu qua thì thấy Dạ Nguyệt đã mở to mắt nhìn anh: "Đứa bé nào không còn?"
"Nguyệt, em tỉnh rồi" Lăng Chi Hiên không che giấu vui sướng, anh siết chặt lấy bàn tay nhỏ của cô, mỉm cười dịu dàng nói.
Thật là chói mắt quá! Lần đầu tiên cả bọn được nhìn thấy nụ cười hết mực dịu dàng của vị đại ma vương đó, hôm nay nhất định phải đi mua vé số thế nào cũng giàu to nha... à quên thế giới loạn lạc thế này rồi còn ai mà quan tâm đến trúng số nữa đâu a...
Trình Ân lúc này mới nhanh chóng bước đến bên cạnh giường, kiểm tra sơ qua cho Dạ Nguyệt rồi anh gật gù: "Đã ổn định rồi, không có gì nguy hiểm nữa"
"Hiên, nói cho em biết, đứa bé nào không còn?" Dạ Nguyệt không quan tâm đến Trình Ân nói gì, không hiểu sao trong lòng cô cảm thấy rất đau khổ trống rỗng, giống như vừa mất đi thứ gì đó vô cùng quan trọng, tay cô bất giác sờ lên bụng mình,...
Không hiểu sao mà nước mắt cô lại bắt đầu lăn dài trên hai gò má, Dạ Nguyệt sờ tay lên gò má mình, ươn ướt... sao cô lại khóc như thế này?
Lăng Chi Hiên lập tức ngồi lên giường, nhấc bổng cô lên rồi ôm cả cơ thể cô vào trong lòng mình, siết chặt lấy cô, môi run run khó khăn thốt thành lời: "Xin lỗi bảo bối... anh đã không bảo vệ được em và con của chúng ta..."
Dạ Nguyệt trợn to mắt nhìn chăm chăm vào khuôn mặt đã áp sát vào mặt cô, khuôn mặt phong hoa tuyệt đại giờ đây lại lộ vẻ mặt đau đớn thương tâm mà từ trước đến giờ cô chưa từng nhìn thấy...
Cô như ngây dại hỏi: "Em đã có thai?"
"Gần một tháng tuổi" Lăng Chi Hiên càng siết chặt lấy cô.
"Đó là vì sao Phu Nhân vẫn không thể tự chuẩn mạch ra được" Trình Ân nhỏ giọng phụ họa vào.
Nhưng Dạ Nguyệt dường như không còn nghe thấy gì nữa, cô bất giác ôm lấy bụng mình, cô đã có bánh bao nhỏ?
Cảm giác trống rỗng lại dần xâm chiếm, thứ quan trọng bên trong cô đã không còn tồn tại, Dạ Nguyệt bất chợt nắm lấy áo Lăng Chi Hiên, vừa trợn mắt sợ hãi vừa run rẩy nói: "Hiên, xin anh, nói với em cái thai vẫn còn, xin anh, nói với em con chúng ta vẫn còn..."
Lăng Chi Hiên vẫn siết chặt lấy cô... không nói gì, anh chỉ siết chặt lấy cô không buông...
Nước mắt lại tuôn trào ra không ngừng, Dạ Nguyệt tức giận nắm lấy áo anh vùng vẫy như điên dại: "Em không tin... em không tin... em không tin... tại sao anh lại không nói... em không tin... anh đang trêu ghẹo em đúng không... em không tin..."
Rồi cô lại bắt đầu gào khóc nức nở như đứa trẻ nhỏ: "Hiên, tại sao anh lại không nói con chúng ta vẫn còn... tại sao...?"
"Xin lỗi, anh đã không bảo vệ được hai mẹ con em..." Lăng Chi Hiên như mắc nghẹn ở cổ họng, anh chỉ biết ôm siết lấy Dạ Nguyệt trong lòng, nhìn cô khóc thương tâm đến như vậy, trái tim anh lại như vỡ vụn ra thành từng mảnh, chưa bao giờ anh cảm thấy bản thân lại bất lực vô dụng đến như vậy.
Nếu như có thể, anh chỉ muốn thay cô chịu đựng tất cả tổn thương cùng thống khổ này, nếu như cô không vô tình nghe được thì anh thà để cô không biết gì đến chuyện này, anh muốn giấu cô đến suốt cuộc đời này, để cô không phải chịu đựng nỗi đau mất con như ngày hôm nay...
Tất cả đều đã quá muộn.
"Chủ Tịch, không thể để Phu Nhân như vậy được, cô ấy vẫn còn đang bị thương" Dương Lãnh Thiên đang đau lòng nhìn cảnh tượng thương tâm của hai người thì sực nhớ ra chuyện quan trọng này.
Trình Ân nghe vậy cũng lập tức hoàn hồn, anh nhanh chóng đi đến bên khay đựng dụng cụ đã để sẵn bên trong để đề phòng trường hợp khẩn cấp, lấy ra một ống tiêm, bom thuốc từ bình nhỏ vào trong ống rồi xoẹt qua bên giường tiêm vào cơ thể Dạ Nguyệt.
Dạ Nguyệt đang gào khóc như người điên trong lòng Lăng Chi Hiên, vừa được Trình Ân tiêm thuốc vào thì cô dần dần không còn khóc nháo nữa mà bắt đầu từ từ rơi vào tình trạng hôn mê như ban đầu.
"Thuốc này có ảnh hưởng đến sức khỏe của cô ấy không?" Lăng Chi Hiên cố gắng kìm chế lại đau đớn trong lòng, khàn giọng hỏi.
"Nếu sử dụng lượng phù hợp và hạn chế thì sẽ không sao" Trình Ân nhỏ giọng nói.
Mà bên này, Linh Miêu nổi tiếng là mạnh mẽ sắt đá chưa từng khóc vì bất cứ chuyện gì, vậy mà bây giờ cô lại không kìm được nước mắt mà khóc thút thít trong ngực Tề Vĩ, cô dù sao cũng là phụ nữ nên có thể phần nào cảm nhận được nỗi đau đớn thống khổ của Phu Nhân...
Dù sau này hai người có thể sẽ có đứa con thứ hai thứ ba... nhưng đứa con này mãi mãi sẽ là một tiếc nuối hối hận không thể nào quên được của cả hai người... Nỗi đau đớn thống khổ ngày hôm nay, mãi mãi sẽ khắc sâu vào trong tận tâm can của cả hai người... mãi mãi không bao giờ quên.
... ...... ...... ...... ...... ...... ........
Dạ Nguyệt ngơ ngẩn nhìn lên trần nhà, đôi mắt mông lung vô hồn nhìn vào khoảng không trắng xóa, đôi mắt sưng húp vẫn còn tuôn trào nước mắt không ngừng.
Lăng Chi Hiên ngồi ôm cô trong lòng, dù ai có khuyên can như thế nào nhưng anh vẫn không có ý định buông cô ra, cả hai người cứ như vậy hàng giờ liền khiến cho tất cả mọi người đều lo lắng không yên, cứ chốc chốc lại có người mở cửa vào canh chừng hai người, nhất là Tiểu Anh và Uông Tuấn Kiệt, hai người xuyên suốt vào phòng túc trực bên cạnh cả hai, không dám rời mắt một giây nào.
"Bảo bối, xin em đừng im lặng mãi như thế có được hay không, nói gì với anh đi, bảo bối..." Lăng Chi Hiên không nhịn được thì thầm vào tai cô, như nài nỉ van xin cô.
"Bảo bối, là do anh không bảo vệ được em và con, xin em hãy cứ trách mắng anh đi, xin em đừng im lặng như vậy nữa, xin em... đừng đẩy anh ra khỏi cuộc đời em...đừng đẩy anh ra khỏi nỗi đau của em" Lăng Chi Hiên vùi đầu vào trong hõm cổ của cô, thống khổ nỉ non, thà cô la hét mắng chữi anh cũng không sao, anh chỉ sợ... cô cứ mãi ngơ ngơ ngẩn ngẩn như thế này...
"Nguyệt Nguyệt, là lỗi của em, xin chị hãy chửi mắng em đi, nếu không vì em... huhuhu" Lạc Tiểu Anh đi đến bên cạnh giường, cúi đầu vừa khóc òa vừa thương tâm nói, nếu không phải vì cứu cô thì Nguyệt Nguyệt sẽ không phải đối diện với tình cảnh đau lòng như thế này.
Uông Tuấn Kiệt đứng phía sau cũng không thể nói được lời nào, chỉ có thể đau lòng cắn răng, nhắm mắt bất lực.
"Tất cả là lỗi của em, em đã không biết cách bảo vệ người khác cũng như bản thân mình, em đã hại chết con của chúng ta...." Dạ Nguyệt lúc này mới đột nhiên run run nói, rồi cô xoay đầu qua ôm chầm lấy Lăng Chi Hiên, siết chặt lấy áo anh khóc nức nở. "Tất cả là lỗi của em, em đã hại chết con của chúng ta"
Cô vẫn không hối hận vì đã cứu Tiểu Anh, cô chỉ hối hận vì mình không đủ bản lĩnh đủ mạnh mẽ để cứu người khác, làm liên lụy đến cả đứa con chưa chào đời của cô và anh, ngay trong tình huống nguy cấp đó, cô đã không đủ bình tĩnh để nghĩ ra cách khác để giúp Tiểu Anh mà cô chỉ biết đâm đầu vô ích, khiến cho tất cả mọi người đều đau đớn thống khổ tự trách bản thân mình vì cô, vì một đứa ngu ngốc như cô.
"Bảo bối, cuối cùng em cũng chịu lên tiếng" Lăng Chi Hiên không nhịn được vui mừng nói, nếu như vợ yêu cứ tiếp tục im lặng như vậy, thì có thể sẽ bị trầm cảm, nặng hơn nữa là cả đời sẽ không bao giờ tỉnh táo được nữa.
"Hiên, là do em quá yếu đuối, không thể bảo vệ được những thứ quan trọng của mình" Dạ Nguyệt tự đấm vào trong ngực mình, vào đầu của mình, tự trách bản thân mình quá yếu quá kém cõi.
Lăng Chi Hiên sợ hãi giữ chặt lấy tay Dạ Nguyệt, vết thương của vợ yêu vẫn chưa hồi phục, nếu quá kích động có thể sẽ chuyển xấu bất cứ lúc nào, anh vươn tay vuốt ve đầu cô, nỉ non vào tai cô: "Ngoan, bảo bối, xin em đừng kích động, sẽ ảnh hưởng đến vết thương, có đánh thì hãy đánh anh, có muốn hành hạ thì hãy cứ hành hạ anh, đừng tự làm tổn thương mình nữa, anh không thể chịu được khi nhìn thấy em cứ hành hạ bản thân mình như thế này"
Dạ Nguyệt lúc này mới trầm ngâm ngẩn đầu nhìn người đàn ông tuyệt mỹ giờ phút này vẫn mang khuôn mặt đau đớn thống khổ như khi cô vừa tỉnh dậy, cô chợt nhận ra anh đã như vậy kể từ khi cô tỉnh dậy...: "Hiên... anh vì sao lại muốn ở bên cạnh em? Vì sao anh lại chọn một đứa tầm thường yếu đuối như em?"
"Vì anh không thể không có em ở bên cạnh, anh sẽ phát điên lên nếu không có em ở bên cạnh, em còn không hiểu sao?" Lăng Chi Hiên ôm lấy hai gò má của cô, áp trán vào trán cô, cạ mũi vào mũi cô, đôi mắt đen thanh u sâu thẵm dịu dàng nhìn vào mắt cô, nhẹ nhàng thì thầm. "Con sau này chúng ta sẽ có nhưng anh không thể không có em, nên xin em hãy vì anh, đừng tiếp tục hành hạ trách mắng bản thân mình nữa... hãy vì anh có được hay không?"
Dạ Nguyệt trầm ngâm nhìn vào mắt anh, thấy trong mắt anh chỉ chất chứa duy nhất là thâm tình dành cho cô, tình yêu của anh quá sâu nặng chấp nhất, làm cho cô hết lần này đến lần khác trầm luân trong đó, không thể thoát ra được, cũng không thể dứt bỏ được.
Lăng Chi Hiên bất giác nhìn thấy đôi mắt của Dạ Nguyệt đã có hồn trở lại, giống như sau cơn mưa, lại càng trở nên lấp lánh trong suốt, cứ như cô đã chịu lắng nghe những lời anh đã nói.
"Hơn nữa bảo bối, nếu em muốn có tiểu bảo bối đến như vậy thì anh hứa với em sau khi em hồi phục sức khỏe anh sẽ cố gắng cày cuốc thêm gấp đôi được không?" Lăng Chi Hiên cảm giác vợ yêu đã thả lỏng bản thân rất nhiều, anh mới tiếp tục an ủi vợ yêu. "Anh nhất định sẽ cố gắng hết mình để tiểu bảo bối có thể làm con của chúng ta lần nữa, nha"
Dạ Nguyệt: "..." từ nha phát ra từ miệng anh nghe có vẻ ngây thơ, mà... cô chỉ mới vừa cảm động không được bao lâu a....
Phụt! Uông Tuấn Kiệt, Dương Lãnh Thiên và Tề Vĩ lúc này đột nhiên bật cười khiến cho cả ba người còn lại trong phòng đều xoay đầu lại nhìn bọn họ.
"Cười cái gì?" Lăng Chi Hiên lúc này mới để ý trong phòng xuất hiện thêm hai tên phiền toái thích nhòm ngó tò mò vào đời tư của người khác.
Dương Lãnh Thiên và Tề Vĩ liền cố gắng nhịn cười, còn Uông Tuấn Kiệt vẫn cười ha hả không để ý đến mặt mũi của người nào đó, cơ mà người nào đó mặt dày lắm không cần phải để ý đến mặt mũi làm cái gì đâu a.
"Nguyệt Nguyệt, em xin lỗi chị nhiều lắm" Lạc Tiểu Anh lại cúi đầu nhỏ giọng nói như muỗi kêu.
Dạ Nguyệt nghe xong liền nghiêm mặt lại: "Tiểu Anh..."
Nhưng cô chưa nói cái gì thì Uông Tuấn Kiệt đã nhanh chóng lên tiếng: "Chị dâu của tôi ơi, cô ấy đã luôn đau khổ ray rứt trong lòng vì chuyện này"
Dạ Nguyệt nhướng mày lên nhìn Uông Tuấn Kiệt, chị dâu của tôi ơi? cái thể loại gì đây? Mà thật không nhìn ra bạn nhỏ Uông Tuấn Kiệt lại biết thương hương tiếc ngọc đến như vậy.
Nhưng cô mới không thèm để ý đến a, cô nhìn Lạc Tiểu Anh, nói: "Nga, Tiểu Anh, em lại nói xin lỗi với người đã cứu mình sao?"
"Em..." Lạc Tiểu Anh hoảng hốt ngẩn đầu lên nhìn Dạ Nguyệt, lại thấy Dạ Nguyệt đang mỉm cười nhìn mình, cô bất ngờ đến nỗi không nhịn được bật khóc nức nỡ, nước mắt lại tuôn ra như mưa, cứ như đang trút hết gánh nặng cùng nỗi lòng ray rứt dồn nén bấy lâu của mình.
Dạ Nguyệt mặc dù rất muốn ngồi dậy để ôm Tiểu Anh nhưng vì vết thương khắp người nên cô không thể ngồi dậy được, đành phải ảo não nói: "Lãnh Thiên à, anh có thể nào ôm lấy cô em gái nhỏ này để vuốt ve an ủi dùm em được không? Em cám ơn anh trước luôn a"
Uông Tuấn Kiệt nghe xong muốn sặc nước miếng, không thể thốt lên lời nào, ai bảo vợ của hắn ta dễ ức hiếp, chắc chỉ có tên đó mới có thể ức hiếp được vợ của mình thôi a.
Và như vậy, Dương Lãnh Thiên đột nhiên cảm giác như có sát khí đang bắn về phía mình, anh dở khóc dở cười, trâu bò đá nhau lại dính tới con bê đang ngoan ngoãn gặm cỏ là cớ làm sao hả?
"Em không sao a" Lạc Tiểu Anh xua xua tay, vừa nấc cụt vừa chùi nước mắt nước mũi rồi với khuôn mặt tèm lem như mèo nhỏ, cô mỉm cười với Dạ Nguyệt: "Nguyệt Nguyệt, cảm ơn chị rất nhiều!"
Sau đó Lạc Tiểu Anh còn quay qua nói thêm với Lăng Chi Hiên: "Đại ca, anh nhất định phải mang bánh bao nhỏ trở lại thế giới này càng sớm càng tốt nha, tốt nhất là có thêm thật nhiều bánh bao nhỏ luôn nha"
Dạ Nguyệt: "..."
Phụt ha ha ha ha ha..... cả ba tên kia lại không hẹn mà cùng bật cười thật lớn, không thể nào nhịn được, nhịn nữa thế nào cũng hại thân, vẫn là không nên nhịn ha ha ha...
"Lạc Tiểu Anh, em về một nhà với tên này được rồi đó a" Dạ Nguyệt tức giận chỉ chỉ về phía Uông Tuấn Kiệt đang cười đến bò lết trên ghế salong bên kia.
"Bảo bối, đừng kích động, em còn đang bị thương" Lăng Chi Hiên mặc dù cũng rất muốn cười nhưng anh kìm chế giỏi hơn ba tên kia, anh xoa xoa lưng để an ủi vợ yêu.
Lạc Tiểu Anh theo tâm trạng của mọi người lại được trút bỏ gánh nặng trong lòng, cô thật tâm mỉm cười vui vẻ cùng mọi người.
"Cám ơn em, bảo bối!" Lăng Chi Hiên thừa cơ hội lúc mấy tên kia đang lo cười mất tập trung, anh thì thầm vào tai Dạ Nguyệt.
"Vì chuyện gì?" Dạ Nguyệt khó hiểu ngẩn đầu nhỏ nhìn anh.
"Vì anh, vì con, vì những người quan trọng còn đang ở bên cạnh em" Lăng Chi Hiên hôn vào trán cô. "Vì em đã không từ bỏ"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...