Em Lại Gặp Anh

Ánh mắt cô rối loạn, hai tay vô thức siết chặt lại.

Cao Minh Dương thở ra, nói tiếp: "Từ đầu đến cuối, em không hề rót nước uống cho anh ta, cũng không gắp thức ăn cho anh ta. Cho dù hai người bọn em ngồi rất gần, em và anh ta vẫn luôn giữ khoảng cách, không muốn người khác động chạm với mình, giống như anh và Y Vân vậy. Em rất ít khi cười với anh ta, cho dù đôi lúc có cười vài lần, đó cũng không phải là nụ cười của người đang yêu nhau. Em biết không? Lúc yêu nhau, dáng vẻ tươi cười của em giống như nắng tháng ba, tháng tư, ánh nắng rất dễ nhận ra. Em có thể lừa gạt người khác, nhưng không thể lừa gạt được anh."

Một câu "Em có thể lừa gạt người khác, nhưng không thể lừa gạt được anh" kia khiến cho tim của cô bỗng nhiên co rút lại, cảm giác giống như sức lực toàn thân bị ai đó rút cạn. Cô cho là mình đã giả vờ rất giống, che giấu rất giỏi, cho rằng qua được ánh mắt sắc bén của mẹ, thế nhưng không qua được ánh mắt của anh. Đúng vậy, anh nói không sai, dù sao cô và Lục Thần Hòa cũng thật sự không phải người yêu, đêm nay chẳng qua chỉ là “Bia đỡ đạn” mà thôi, cho dù biểu hiện của Lục Thần Hòa rất tốt, đạo đức nghề nghiệp rất tốt, thế nhưng vẫn không thể nào che đậy tất cả. Nụ cười khi yêu, là nụ cười thế nào? Cô không nhìn thấy, cũng không nhớ nỗi.


Thị Y Thần cố gắng bình ổn tâm tình, cười lạnh một tiếng, nói: "Đêm nay anh uống nhiều rồi. Cho dù là bạn trai, tôi cũng không thích ở trước mặt mọi người có biểu hiện quá thân mật. Vô cùng thân mật cũng được, thân mật cũng được, đó là chuyện giữa hai người, chuyện tốt nên đóng cửa rồi mới làm, không nhất thiết phải để mọi người nhìn thấy."

"Anh không uống nhiều. Ánh mắt có thể gạt được người khác, nhưng còn cảm giác, cảm giác thì không bao giờ đánh lừa được."

"Mọi chuyện cũng là do bản thân anh nghĩ mà thôi. Trước đây tôi thế nào, không có nghĩa là bây giờ phải giống như thế. Mỗi người rồi sẽ thay đổi. Giống như anh đã từng thuộc về tôi, không có nghĩa là mãi mãi sẽ thuộc về tôi. Trải qua nhiều chuyện, mọi người đều sẽ thay đổi cẩn thận dè dặt hơn."

"Cẩn thận... Dè dặt..." Cao Minh Dương thì thầm mấy từ này một lúc lâu, thở dài một hơi, nhìn cô, vô cùng nghiêm túc nói, "Y Y, em biết không? Hôm nay anh đến đây, chỉ là muốn nhìn em một lần giống như trước kia, không có ý gì khác. Nhưng khi thấy anh ta, lòng tham của anh bỗng chốc trỗi dậy. Không, không phải là lòng tham, mà là lòng ghen tỵ. Anh ghen tỵ anh ta, cực kỳ, cực kỳ ghen tỵ với anh ta. Một người chỉ quen biết em chỉ có mấy tháng ngắn ngủi, nhưng có thể nhận được nhiều hơn một người quen em đã gần mười năm như anh."

Cô lảng tránh ánh mắt của anh, thản nhiên nói: "Anh thật sự uống nhiều rồi. Nếu như anh tìm tôi chỉ muốn nhắc lại mấy chuyện vui vẻ thời trung học, tôi rất vui, thế nhưng đề tài này tôi không muốn tiếp tục."


Lúc mới bắt đầu, anh nhắc đến mấy chuyện vui thời trung học, cô cố gắng bình tĩnh, cố gắng nghe hết, thế nhưng bây giờ cùng anh đứng trên ban công đóng kín thế này, là chuyện không thể được.

Cô không muốn tiếp tục nói đến vấn đề như vậy, lại một lần nữa muốn bỏ đi, giống trước đó lại bị anh ngăn lại, "Anh không say. Y Vân không hề biết hôm nay anh sẽ đến đây. Cho nên bây giờ không phải là cô ấy lợi dụng anh, mà là anh đang lợi dụng cô ấy. Y Y, cho dù em không muốn gặp anh, hận anh, thế nhưng đừng đi tìm anh ta có được không? Anh có thể đồng ý với em, không gặp em, không dây dưa với em nữa, thế nhưng em có thể đồng ý với anh, anh không hy vọng em vì hận anh, mà chấp nhận đi tìm một người em không hề yêu. Đồng ý với anh có được không?"

Một trận gió lớn thổi đến, trong không khí phảng phất mùi rượu nhàn nhạt. Trong ký ức, cô ít khi thấy anh uống nhiều rượu như vậy. Nhìn đôi mắt của Cao Minh Dương, cô biết mỗi câu đều do anh nói chứ không phải do rượu, anh rất tỉnh táo.


Nhìn xuyên qua cửa kiếng, cô quay đầu lại thấy Lục Thần Hòa cùng mọi người ngồi quanh sô pha trò chuyện rất vui vẻ, cô hy vọng ánh sáng mờ mịt nơi ban công sẽ khiến cho mọi người không nhìn thấy rõ.

Đôi mắt khổ sở trở nên nồng đậm hơn, Thị Y Thần cố gắng thả lỏng nói: "Anh yên tâm, tôi chưa bao giờ làm chuyện bản thân không muốn." Bằng không cô cũng sẽ không kiên quyết chia tay anh.

"Y Y, anh yêu em, chưa từng thay đổi." Anh nhìn cô nở nụ cười rất đẹp, cuối cùng buông tay ra, mang dáng vẻ cô đơn xoay người rời khỏi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui