Em Là Hạnh Phúc Ngọt Ngào Của Anh


Ý định chỉ muốn đi để tham quan căn nhà một chút, nhưng xem ra Yến Thư đã đánh giá cao bản thân rồi.

Cả ngày không ăn gì, lại thêm leo mấy tầng cầu thang đã khiến cô mệt lả người, không còn chút sức lực.

Vừa đi đến tầng trệt, chưa kịp nói gì đã thấy quản gia Lưu chạy tới bên cạnh đỡ cô
" Đã thức rồi sao, lúc nảy thấy cháu ngủ say như vậy dì không nỡ kêu.

Nhìn xem mặt cháu đỏ cả lên rồi, thang máy cháu không đi, lại đi thang bộ làm gì chứ "
" Cháu chỉ là muốn tham quan căn nhà một chút"
" Thôi được rồi, cháu mau qua đây đi, giờ này chắc đã đói rồi có đúng không "
Cô đi theo quản gia Lưu xuống bếp, nhìn thấy cả bàn đồ ăn nghi ngút khói, bụng đói lại càng cảm thấy đói hơn
" Thư Thư à, mau ngồi xuống ăn đi, xem có hợp khẩu vị của cháu không"
" Vâng ạ "
Yến Thư nói xong liền ngồi xuống ăn lấy ăn để, ăn một lát lại nhớ tới có người đang nhìn, Yến Thư nhai chậm lại ngước mắt, dè dặt nhìn lên lại thấy quản gia Lưu đang nhìn cô tươi cười đến độ vui vẻ, Yến Thư chớp mắt nhìn bà cười lại
" Có ngon không " bà đi đến ngồi bên cạnh gắp đồ ăn vào bát cho cô

Lâm Yến Thư tươi cười nhìn quản gia, từ lúc mẹ cô mất, đã không còn ai nấu cho cô ăn nữa, lúc ở với Trương Huệ nếu không phải là đồ ăn do cô nấu thì nhất định là cơm lạnh, canh hôi dù khó ăn nhưng vẫn đỡ hơn là chịu đói.

Bây giờ lại được ngồi trước bàn đồ ăn như vậy, lại đối mặt với quản gia Lưu nhẹ nhàng, tình cảm đột nhiên khiến cho cô cảm thấy rất cảm động
" Ngon, rất ngon, đây là lần tiên cháu cảm thấy mình được ăn ngon đến vậy"
Yến Thư thật lòng nói
" Là thật sao, như vậy thì phải ăn nhiều một chút " Quản gia Lưu nhìn cô trìu mến
" Dì cũng ăn đi ạ.

Nhiều như vậy, một mình cháu ăn cũng không nổi "
" Như vậy làm sao mà được chứ, dù gì thì cháu vẫn là cô chủ "
" Cô chủ gì chứ? Ở đây chỉ có cháu và dì không có cô chủ nào cả, cái này rất ngon dì cũng mau ăn đi " Yến Thư gắp đồ ăn vào bát cho quản gia
Càng ngày quản gia Lưu càng có thiện cảm với Yến Thư, bữa ăn đang trải qua êm đẹp thì tiếng động cơ xe ồn ào truyền vào trong nhà, báo hiệu Nghiêm Nhất Phàm đã trở về, Yến Thư lập tức bối rối, chuẩn bị đứng lên không muốn nhìn thấy anh, vừa hay Nghiêm Nhất Phàm từ ngoài cửa bước vào mọi hành động của Yến Thư đều được thu vào mắt của anh
" Gấp gáp cái gì? " Nghiêm Nhất Phàm nhíu mày nhìn Yến Thư
Lâm Yến Thư im lặng không nói
" Cậu chủ đã về rồi sao, cậu có muốn ăn cơm không, tôi sẽ dọn món mới lên cho cậu " quản gia Lưu như mọi ngày đều sẽ hỏi Nghiêm Nhất Phàm câu này
" Không ăn "
Nghiêm Nhất Phàm lạnh nhạt bỏ lại một câu rồi bước đi một mạch vào thang máy, vốn định về sớm hơn thường ngày để ăn cơm với cô, nhưng vừa nhìn thấy hành động ngứa mắt đó của cô, liền không có hứng ăn nữa
Hôm nay anh ăn nhầm thuốc nổ sao, ai làm gì mà hằn học như vậy chứ, Yến Thư mắng thầm trong lòng
" Dì à, cứ mặc kệ đi, để anh ấy chết đói vài lần sau này sẽ không như vậy nữa, đi thôi cháu phụ dì rửa chén " Yến Thư hài hước nói
Quản gia Lưu che giấu ý cười, nhắc nhở Yến Thư
" Thư Thư lời này nhất định đừng để cậu chủ nghe được, nếu không cậu chủ sẽ nổi giận cho xem "
" Không sao đâu mà, chúng ta đi thôi dì "
Rửa chén xong trở lại phòng đã là chuyện của nửa tiếng sau, bước vào phòng Yến Thư nhìn thấy Nghiêm Nhất Phàm đã tắm rửa xong, anh mặc một cái áo thun tối màu đơn giản, ngồi trên giường xem tạp chí, mới tắm xong tóc còn chưa khô hẳn, chỉ là xem tạp chí nhưng phong thái lại nhàn nhã cứ như người mẫu đang tạo kiểu để chụp ảnh quảng cáo, khung cảnh đẹp như tranh vẽ, nhưng dù là thế vẫn không làm Yến Thư quên được bản chất vô lại của anh
" Nghiêm Nhất Phàm, tôi có chuyện muốn nói với anh "
Anh nhíu mày tỏ vẻ không vui, mặt vẫn hướng vào tạp chí, không nhìn cô nói
" Sau này không được gọi cả họ lẫn tên của tôi nữa "
" Được! tổng giám đốc Nghiêm tôi có chuyện muốn nói với anh " Yến Thư gương mặt không biến sắc nói với anh
Nghiêm Nhất Phàm bỏ cuốn tạp chí xuống, đi đến gần liền bắt lấy cánh tay cô, 2 tay anh ôm ghì chặt eo Yến Thư áp sát vào lòng, anh cúi đầu, giọng nói ám muội trầm thấp phả vào tai cô

" Em thấy chúng ta bây giờ thích hợp xưng hô như vậy sao "
Yến Thư không chịu yếu thế, áp sát cổ anh giọng nói dụ hoặc
" Tôi như vậy đúng thật là có chút không thích hợp, xin lỗi...Nghiêm tổng "
Lâm Yến Thư bướng bỉnh cố tình không hiểu lời nói của anh
Nghiêm Nhất Phàm "..."
Nói rồi Yến Thư đẩy anh ra, Nghiêm Nhất Phàm không xê dịch, buông lỏng tay tự giễu, rõ là muốn đem cô về để trừng phạt, nhưng xem ra lúc cô chưa bị tổn hại gì, thì anh đã bị cô làm cho tức chết rồi
" Lâm Yến Thư, em đúng là xem trời bằng vung "
" Lại làm sao? tôi nói không đúng à "
Nghiêm Nhất Phàm, giữ bình tĩnh kìm chế cảm giác muốn dùng một tay bóp chết cô, hít một hơi đi về phía sofa bắt chéo chân nghe cô nói
" Chẳng phải anh nói kết hôn chỉ là để qua mắt người nhà thôi sao, không phải là thật, sao bây giờ anh lại ở đây "
" Đây là nhà của tôi, em nói xem tôi nên ở đâu? "
" Vậy tôi thì sao, anh ở đây còn tôi biết ở đâu "
" Việc này còn phải hỏi sao? Em là vợ của tôi, tôi ở đâu thì em ở đó, chẳng phải là lẽ đương nhiên sao "
Lâm Yến Thư nghe anh nói đơn giản như vậy, thì không khỏi trợn mắt ngạc nhiên
" Không được, tôi không muốn ở cùng một chỗ với anh đâu "
Nói rồi liền xoay người muốn rời đi, vừa chạm được đến tay nắm cửa liền bị một thế lực bắt lấy ném xuống giường một cách thô bạo, lại thêm sức nặng của cả cơ thể anh đè ép trên người cô, Lâm Yến Thư đau đớn tức giận, giọng nói cứ như muốn hét lên
" Nghiêm Nhất Phàm, tên khốn kiếp, vô lại nhà anh "
" Thì sao? Cho em một cơ hội cuối, bây giờ sửa sai còn kịp"
" Sửa cái gì chứ, tôi nói có cái gì không đúng.


Mau buông tôi ra " Yến Thư vùng vẫy muốn thoát thân
Nghiêm Nhất Phàm nhàn nhã thu người lại, đứng lên cởi áo, lại ôm trọn lấy người đang có ý định chạy trốn, ném lại lên giường, một chút nhẹ tay cũng không có.
" Đừng như vậy"
Nghiêm Nhất Phàm nằm đè lên người cô hỏi
" Đừng cái gì? "
Lâm Yến Thư ghét nhất bộ dạng này của anh, xem thường người khác, tự cho mình là đúng, không đặt ai vào trong mắt
" Đừng có chạm vào tôi " Lâm Yến Thư mạnh miệng nói với anh
" Tôi không chỉ chạm, mà còn muốn được nếm thử, muốn được nhìn thấy " Nghiêm Nhất Phàm giọng nói ngả ngớn trêu chọc
" Anh...không biết xấu hổ à? "
" Không phải bây giờ chỉ cần thử là biết ngay sao? "
Nói rồi, môi anh ập xuống nuốt trọn lấy cách môi đang hé mở của cô.

Nghiêm Nhất Phàm hôn đến say mê, kiềm chặt không cho cô cự tuyệt, anh không muốn rời xa cảm giác tốt đẹp này, hôn đến khi cảm thấy Yến Thư sắp ngất vì khó thở anh mới quyến luyến tách rời môi cô, một chút lại không nhịn được cúi xuống hôn tiếp, cô có kinh nghiệm không hé miệng nữa, lưỡi anh hoàn toàn không xâm nhập được liền tỏ ra không vui, giọng nói cảnh cáo
" Mở miệng "
Yến Thư nhắm mắt, cắn chặt môi dưới, nghiêng đầu sang một bên, hoàn toàn không có ý định nghe theo lời của anh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui