Em Là Của Chính Tôi

Hoàng Thiên Ân nhắm mắt lại giống như muốn ngủ, Vương Dịch Phong cũng không làm phiền cô nghỉ ngơi kéo chăn lại cho cô cẩn thận rồi mới đứng dậy đi ra khỏi phòng. Tiếng sập cửa vừa vang lên Hoàng Thiên Ân đã mở mắt nhìn trần nhà. Ở trong lòng cô, có một cảm giác không an toàn.

Cảm giác khi ở bên Dịch Phong đã không còn như lúc trước nữa, ánh mắt hắn nhìn cô đã không còn đằm thắm như xưa. Cô không cho rằng Dịch Phong thay lòng, có chăng chỉ là dường như có một hình bóng nào đó đang tác động tới hắn.

Ánh mắt lo lắng của Vương Dịch Phong khi nghe tới chuyện khuôn viên mà Khả Ngân đứng có chim bồ câu, khoảnh khắc hắn một giây cũng không suy nghĩ lập tức quay đầu chạy tới bên cô ấy. Nếu như sự lo lắng của Vương Dịch Phong dành cho cô là từ tình cảm của hắn thì sự lo lắng của Vương Dịch Phong dành cho Khả Ngân giống như là bản năng vậy. Một bản năng xuất phát từ trái tim, vượt qua cả lý trí để bảo vệ người con gái ấy.

Hoàng Thiên Ân nghiêng đầu tựa vào gối, ở trong tầm mắt nhìn thấy được một khoảng sáng ở ngoài cửa sổ.

Vương Dịch Phong, có phải tình cảm của anh dành cho em đã không còn trọn vẹn giống như lúc đầu? Lúc này, em nên vui hay nên buồn đây?

......

Khả Ngân về nhà mang cháo tới, lại tiện mua thêm một ít hoa quả. Nghe nói người bệnh ăn hỏa quả sẽ rất tốt.

- Cô thích táo hay lê?

Khả Ngân vừa hỏi vừa chạm vào đĩa hoa quả. Hoàng Thiên Ân tùy ý trả lời:

- Gì cũng được.

Khả Ngân cầm lấy một quả táo bắt đầu gọt, bàn tay cực kỳ nhanh nhẹn, chỉ một lúc đã gọt xong bổ ra thành từng miệng nhỏ.

- Cô ăn đi. Tôi chọn cũng không tệ đâu, chắc là ngọt.


Khả Ngân ngẩng đầu cong mắt cười, Hoàng Thiên Ân nhìn cô, đuôi mắt người kia vẫn không thực sự cười.

- Cô có mệt không?

Khả Ngân thoáng ngẩn người, Hoàng Thiên Ân đột nhiên dùng khuôn mặt lãnh cảm kia nhìn cô khiến Khả Ngân chợt gượng gạo.

- Hả, mệt gì chứ?

Hoàng Thiên Ân nhíu mày một cái, hỏi lại:

- Ngay cả cảm xúc của bản thân như thế nào cũng không dám thổ lộ ra ngoài, trong lòng khó chịu nhưng vẫn phải giả vờ vui vẻ? Khả Ngân, tôi hỏi cô có mệt không?

Khả Ngân ngẩn người nhìn Hoàng Thiên Ân, nhất thời không nói được gì. Hoàng Thiên Ân quay đầu nhìn cô, đột nhiên hỏi:

- Khả Ngân, cô ghét tôi lắm phải không?

Khả Ngân im lặng, ở trong lòng cảm giác mọi thứ đều bị vạch trần. Một câu hỏi kia của Hoàng Thiên Ân cô chưa từng một lần tự hỏi bản thân, không ngờ hôm nay lại được từ chính miệng Hoàng Thiên Ân đem ra hỏi.

Khả Ngân rũ mi chậm rãi gật đầu.

- Đúng vậy, tôi ghét cô.

Khả Ngân ngẩng đầu nhìn Hoàng Thiên Ân nói:

- Trước kia vốn là không quan tâm, nhưng bây giờ là ghét.

Hoàng Thiên Ân không hề tỏ ra ngạc nhiên, giống như khi hỏi Khả Ngân trong lòng cô đã có sẵn câu trả lời rồi.

- Vì cô yêu Dịch Phong sao?

Khả Ngân nhìn Thiên Ân, ngàn vạn lần cũng không ngờ tới Hoàng Thiên Ân sẽ hỏi như vậy. Đáp lai Hoàng Thiên Ân chỉ cười nhạt.

- Không cần phải tỏ ra ngạc nhiên, nhìn biểu hiện của cô tôi cũng có thể đoán ra được.

Cả hai người cùng im lặng, mọi thứ trong lòng được nói ra sự mất tự nhiên bình thường được biến mất.

Hoàng Thiên Ân quay đầu nhìn về phía cửa sổ, ánh sáng bên ngoài hắt vào khiến người ta có cảm giác mơ hồ, cô mỉm cười.

- Trước kia tôi cho rằng nếu một mình chết đi, Dịch Phong có thể quên tôi và vẫn vui vẻ hạnh phúc. Nhưng bây giờ anh ấy phát hiện ra rồi, tôi chết đi anh ấy hẳn sẽ dằn vặt đau khổ lắm.


Khả Ngân cúi đầu, đúng vậy. Nếu như không biết thì không sao, Vương Dịch Phong sẽ chỉ coi như Hoàng Thiên Ân phản bội mình mà nhanh chóng quên đi hình bóng cô. Nhưng bây giờ hắn đã biết Thiên Ân mang bệnh như thế, lại còn yêu hắn tới mức một lòng một dạ như vậy. Nếu Hoàng Thiên Ân chết đi, Vương Dịch Phong sẽ nhớ thương cô ấy cả một đời.

Hoàng Thiên Ân ngột nhiên quay đầu nhìn Khả Ngân, mỉm cười.

- Cho nên tôi không muốn chết nữa. Tôi muốn sống lắm cô biết không?

Khả Ngân nhìn Thiên Ân, nhìn nụ cười của người ấy vừa thanh thản vừa mãnh liệt. Bất giác lại cảm thấy ở trong câu nói của cô ấy có điều gì đó kỳ lạ.

Mẹ Hoàng sau đó tới thăm, Khả Ngân chào một câu rồi ra về. Bước ở trên hành lang dài cô vẫn không ngừng suy nghĩ, Hoàng Thiên Ân rốt cuộc đang muốn cái gì. Còn cả câu nói cuối cùng của cô ấy khi nãy nữa?

......

Buổi sáng ngày đầu tiên tựu trường, trường học ồn ào khắp mặt các sinh viên. Đồng học cũ gặp nhau lại tay bắt mặt mừng vỗ vai nhau hỏi thăm vài câu, Mặc Thành nhìn thấy Khả Ngân liền vui vẻ chạy tới.

- Ê, dạo này gầy đi hả?

Khả Ngân thờ ơ trả lời:

- Vậy à?

Mặc Thành cười khổ.

- Cô sao vậy? Không lẽ trách tôi cả mùa hè không gọi điện hỏi thăm cô lấy một câu?

Khả Ngân ngồi chống cằm trên bàn, lạnh nhạt lắc đầu.

- Không, cậu không gọi điện cho tôi là tôi phải cảm ơn cậu rồi.


Mặc Thành ấn đầu cô.

- Cái con này, thái độ gì thế chứ?

Khả Ngân dựng người ngồi thẳng dậy, dù gì tâm trạng không vui cũng không nên đổ lên đầu người anh em chiến hữu cho nên chủ động bắt chuyện lại.

- Đầu năm học nghe nói có học bổng đúng không?

Mặc Thành gật đầu, tiện tay đẩy gọng kính.

- Đúng rồi, của bên B&B tài trợ. Một học bổng du học Pháp.

Khả Ngân nhạt nhẽo.

- Không phải học bổng tiền mặt sao?

Mặc Thành lại ấn đầu cô cái nữa.

- Cô lúc nào cũng tiền.

Khả Ngân chép miệng, năm ngoái cô để lỡ mất học bổng tiền mặt tiếc đứt ruột. Nhưng mà học bổng du học đó, xem ra không phải là không đáng quan tâm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui