"Anh hai, cẩn thận cắt vào tay"
Tô Như Nguyệt vừa dứt lời, thì Tô Tử Kỳ đã cắt vào tay mình khi đang gọt táo cho cô.
Tô Như Nguyệt lo lắng hỏi "Anh hai, không sao chứ?"
Tô Tử Kỳ hơi thất thần, rồi lắc đầu "Không sao, táo gọt xong rồi, em ăn đi" Nói rồi đứng dậy "Anh đi mua cháo cho em"
Tô Như Nguyệt nhìn Tô Tử Kỳ, ba ngày nay đều là như vậy, hắn cứ như người mất hồn.
Dù trước mặt cô luôn cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng cô biết hắn không ổn chút nào.
Nước mắt rơi xuống trên má "Anh hai, xin lỗi.
Nếu không phải tại em, anh và chị ấy sẽ không xa nhau"
Tô Tử Kỳ đã kể cho cô nghe tất cả rồi, thì ra khi cô ở thế giới bên kia.
Thì cũng có người thay cô sống ở thế giới này, mà cô ấy còn cùng anh trai cô yêu nhau.
Cô ấy lúc đầu vì danh tiếng xấu xa của cô mà chịu mọi đau khổ, vậy mà khi cô ấy khiến mọi người chấp nhận con người của Tô Như Nguyệt bây giờ.
Cô lại trở về cướp đi tất cả, cô đúng là đồ xấu xa.
Tô Tử Kỳ ngồi xuống giường, đưa tay lau nước mắt cho cô "Không phải tại em, nếu nói xin lỗi.
Anh cũng phải xin lỗi em, xin lỗi em.
Trước đây là anh nghiêm khắc với em"
Tô Như Nguyệt lắc đầu "Không có đâu, anh chỉ muốn tốt cho em.
Là do em không hiểu chuyện, sau này em sẽ không như vậy nữa"
Tô Tử Kỳ xoa xoa đầu cô "Ngoan, vậy thì đừng khóc nữa, tất cả đã được định sẵn, không phải tại em đâu.
Đừng suy nghĩ nhiều"
Tô Như Nguyệt cảm thấy thật đau lòng cho anh hai mình, rõ ràng hắn mất đi người mình yêu.
Còn đau lòng hơn cả cô, nhưng vẫn an ủi cô, anh hai cô tốt như vậy.
Mà trước giờ cô không hề thấy, là cô sai.
Nếu có thể, cô nguyện không quay về đây.
Để anh hai cô được hạnh phúc.
Chỉ cần cô biết được, thì ra từ trước tới giờ anh hai vẫn luôn thương cô.
Là đủ rồi.
Tô Như Nguyệt nói "Anh đừng đau lòng, nếu như em quay về đây.
Thì chị ấy có lẽ cũng quay về thế giới của chị ấy rồi.
Ở thế giới đó tuy không giàu có gì, nhưng sống cũng rất tốt.
Còn có những người bạn tốt"
Dù Tô Tử Kỳ thật sự không dám tin, trên đời lại có chuyện điên rồ như xuyên không gì gì đó mà Tô Như Nguyệt nói.
Nhưng sự thật ngay trước mắt, hắn không thể không tin.
Hắn cũng đoán được khi em gái hắn quay về đây, thì cô cũng về thế giới của cô rồi.
Cô không chết.
Cô vẫn sống tốt, nhưng hắn vẫn đau lòng, vẫn nhớ cô.
Vẫn không chấp nhận được sự thật.
"Nguyệt Nguyệt" Đột nhiên Tô Tử Kỳ mở miệng "Em làm cách nào để đến được thế giới đó vậy? À là bị xe tông đúng không?"
Tô Như Nguyệt hoảng hốt "Anh hai, anh đừng làm bậy"
Tô Tử Kỳ xoa xoa đầu cô, cũng không nói gì.
3 ngày sau.
Tô Như Nguyệt rốt cuộc cũng xuất viện, cô không về biệt thự.
Mà cùng Tô Tử Kỳ về nhà hắn.
Cô vừa vào tới nhà, đã thấy ba người trong nhà mình.
Long Roy.
Âu Gia Linh.
Cố Thiên Tuấn.
Long Roy và Âu Gia Linh những ngày cô nằm viện đều đến thăm cô.
Họ cũng biết được sự thật cô không phải là Tô Như Nguyệt kia, lúc đầu họ sốc lắm.
Âu Gia Linh còn khóc rất nhiều, nhưng dù vậy, cô ấy vẫn không ghét bỏ cô.
Chuyện tình kéo theo cái chết của Tô Như Nguyệt cô cũng biết rồi, cô thật không ngờ một ngày Cố Thiên Tuấn sẽ yêu cái thân xác này của cô.
Trước đây cô thích hắn như vậy, nhưng một cái liếc mắt cũng không cho cô.
Vậy mà sau này lại cùng anh hai cô tranh giành thân xác này, có lẽ Tô Như Nguyệt kia thật sự tốt lắm.
Mới khiến cả anh hai cô cùng Cố Thiên Tuấn trước đây chỉ hướng về Dương Lâm Tình, lại tranh giành như vậy.
Càng không ngờ Dương Lâm Tình ra vẻ thánh thiện kia, lại dám bắn chết người.
Lúc trước cô đã nói Dương Lâm Tình giả vờ ngây thơ, mà không ai chịu tin cô.
Cô nhìn người quả nhiên không sai, dù ở thế giới kia cô trưởng thành rất nhiều.
Nhưng đến cuối cùng vẫn căm ghét Dương Lâm Tình như trước.
Tô Tử Kỳ đột nhiên quát lên "Ai cho hắn vào đây?"
Lời này đương nhiên chỉ Cố Thiên Tuấn.
Chuyện Tô Như Nguyệt chỉ có Tô Tử Kỳ, Âu Gia Linh cùng Long Roy biết.
Cũng không có nói cho Cố Thiên Tuấn nghe, mà những ngày Tô Như Nguyệt nằm viện, Tô Tử Kỳ đã thuê vệ sĩ canh giữ.
Không cho Cố Thiên Tuấn gặp mặt cô.
Cũng không biết hắn lấy được tin tức từ đâu, hôm nay Tô Như Nguyệt xuất viện mà đến đây.
Dù giờ Tô Như Nguyệt này không phải Nguyệt Nguyệt của hắn, nhưng vẫn là em gái hắn.
Hắn không muốn em gái hắn dính dáng tới Cố Thiên Tuấn nữa, lúc trước em gái hắn vì Cố Thiên Tuấn mà chịu nhiều đau khổ như vậy.
Cố Thiên Tuấn không xứng có được tình yêu của em gái hắn nữa.
Cố Thiên Tuấn đột nhiên cúi đầu "Xin lỗi, tất cả đều là tôi sai"
Mọi người hơi bất ngờ, người như Cố Thiên Tuấn lại cúi đầu xin lỗi sao?
Âu Gia Linh đột nhiên kích động "Anh gây ra nhiều chuyện như vậy, chỉ một câu xin lỗi là xong sao? Tên khốn này, nếu không phải tại anh, nếu không phải tại anh.."
Như Nguyệt của tôi sẽ không biến mất.
Long Roy ôm Âu Gia Linh lại "Đừng kích động"
Âu Gia Linh hét lên "Em có thể không kích động sao? Nếu không phải tại hắn, Như Nguyệt với Tử Kỳ sẽ không xa nhau.
Là hắn gây ra mọi chuyện, nếu không phải tại hắn.
Dương Lâm Tình sẽ không phát điên mà bắn Như Nguyệt, tất cả đều tại hắn.
Đều là tại hắn"
Âu Gia Linh bật khóc "Con mẹ nó Cố Thiên Tuấn, anh cút cho khuất mắt tôi.
Tên khốn thích gì làm đó, không bao giờ hỏi ý kiến người khác.
Anh ép Như Nguyệt lấy anh, vậy anh có hỏi ý kiến cậu ấy không? Có cho cậu ấy lựa chọn không? Anh yêu cậu ấy đó hả? Yêu cậu ấy bằng cái tình yêu vặn vẹo điên khùng của anh đó hả?"
Long Roy sợ Âu Gia Linh kích động quá mức mà nói ra chuyện Tô Như Nguyệt hiện giờ.
Liền lôi lôi kéo kéo Âu Gia Linh đi về.
"Tiểu Nguyệt Nguyệt, hôm khác anh sẽ ghé thăm em"
Nói rồi kéo Âu Gia Linh đi, dù ra khỏi cửa vẫn nghe tiếng Âu Gia Linh mắng "Tên khốn, tránh xa Như Nguyệt ra.
Loại người như anh không xứng với cậu ấy, càng không xứng với ai"
Lần đầu tiên Cố Thiên Tuấn cảm thấy Âu Gia Linh nói đúng, loại người như hắn không đáng yêu ai.
Cũng không đáng để ai yêu hắn.
Sau khi Tô Như Nguyệt bị thương, hắn đã tự nhốt mình trong phòng nhiều ngày.
Hắn không dám gặp cô, hắn sợ hãi.
Cảm thấy bản thân thật ghê tởm, không dám đến gần cô.
Hắn biết cô đã tỉnh lại, hắn cũng không dám đến thăm.
Nhưng luôn để người của mình theo dõi chỗ cô nằm viện.
Biết rằng hôm nay cô xuất viện, nên lấy hết can đảm mà đến đây.
Chỉ muốn nói với cô một lời xin lỗi, hắn sai rồi.
Từ lúc bắt đầu thì hắn đã sai rồi.
Tô Tử Kỳ nhìn bộ dạng của Cố Thiên Tuấn, mới mấy ngày mà hắn ta đã gầy đi rất nhiều.
Nếu hỏi hắn có hận Cố Thiên Tuấn không?
Hắn nhất định trả lời là có!
Hắn làm sao có thể không hận? Nếu như không có Cố Thiên Tuấn, hắn đã có thể cùng Tô Như Nguyệt hạnh phúc ở bên nhau.
Nhưng nếu hỏi hắn có thương hại Cố Thiên Tuấn không?
Hắn vẫn trả lời là có!
Chung quy tất cả đều là vì yêu, tuy rằng tình yêu Cố Thiên Tuấn đối với Tô Như Nguyệt có chút vặn vẹo.
Nhưng sự thật vẫn là yêu, khoảnh khắc Tô Như Nguyệt ngã xuống.
Hắn dám chắc Cố Thiên Tuấn đau lòng không ít hơn hắn.
Nếu như Cố Thiên Tuấn biết Tô Như Nguyệt hiện giờ không phải Tô Như Nguyệt trước kia, mà chuyện này còn do hắn gián tiếp gây nên.
Cố Thiên Tuấn có khi phát điên mất.
Cố Thiên Tuấn đột nhiên hỏi Tô Tử Kỳ "Tôi có thể nói chuyện với Như Nguyệt không?" Sợ Tô Tử Kỳ không đồng ý, liền giơ tay lên thề "Tôi thề sẽ không chia cắt hai người nữa"
Tô Tử Kỳ đưa mắt nhìn Tô Như Nguyệt, nãy giờ cô vẫn im lặng.
Nếu như là trước đây, vừa nhìn thấy Cố Thiên Tuấn, chắc chắn sẽ chạy vào lòng người kia không do dự.
Mà bây giờ có thể bình tĩnh như vậy, có lẽ ở thế giới kia.
Em gái hắn thật sự buông bỏ rồi.
Nhưng dù sao người đứng ở đây bây giờ là em gái hắn, cũng không phải Tô Như Nguyệt.
Dù Cố Thiên Tuấn có nói gì cũng vô ít mà thôi.
Nên hắn định từ chối.
Nào ngờ Tô Như Nguyệt lại lên tiếng "Được, anh cứ nói đi"
Tô Tử Kỳ kéo kéo tay cô, cô lắc đầu ra hiệu không sao.
Tô Tử Kỳ thở dài, nói nhỏ vào tai cô "Em đừng nói gì, cứ để hắn nói là được" Nói rồi quay về phòng, để hai người nói chuyện.
Cố Thiên Tuấn mở miệng "Như Nguyệt, thật xin lỗi"
Tô Như Nguyệt nhìn người trước mặt.
Tuy vẻ mặt lạnh lùng, nhưng nội tâm lại dậy sóng.
Đúng vậy, hắn nên nói câu này với cô.
Trước đây hắn nhiều lần bắt nạt cô, hắn đã nên nói câu này rồi.
Lúc trước là cô không để tâm, mà hắn càng không để tâm mà xin lỗi cô.
Chỉ tại lúc đó cô mù quáng, không nghe lời Tô Tử Kỳ.
Kết quả bị hắn tông xe sắp mất mạng.
Bây giờ suy nghĩ lại, lúc đó cô đúng là mắt mù rồi.
Mới yêu được người trước mặt này.
Yêu đến cả mạng sống cũng không cần.
Nhưng chỉ nhận lại sự đau đớn cùng tổn thương.
Tô Như Nguyệt lạnh nhạt mở miệng "Tôi chấp nhận lời xin lỗi của anh"
Cố Thiên Tuấn gọi "Như Nguyệt.."
Tô Như Nguyệt liền lên tiếng "Chúng ta chấm dứt ở đây đi, cầu mong anh đừng làm phiền tôi cùng anh ha..à Tử Kỳ nữa.
Tôi tha thứ cho anh, trước đây, hiện tại.
Hay thời khắc này, tôi đều tha thứ cho anh hết.
Chỉ hy vọng đời này, kiếp này.
Sẽ không gặp lại nhau nữa, chúc anh sẽ tìm được hạnh phúc"
Tô Như Nguyệt quay người, lại nghe Cố Thiên Tuấn hỏi "Em có hận anh không?"
Tô Như Nguyệt không quay người lại, lạnh nhạt đáp "Đã từng!"
Thời khắc tôi xuyên đến thế giới kia, không một người thân.
Không quen biết ai, tôi đã từng hận anh.
Hận anh vì sao tôi yêu anh như vậy, anh lại ra tay tàn nhẫn với tôi.
Tôi ngang ngược chẳng phải vì yêu anh sao? Tôi chỉ muốn giải thích với anh.
Tôi không đẩy Dương Lâm Tình xuống cầu thang, là chị ta tự ngã.
Nhưng anh không tin tôi, không một ai tin tôi.
Anh không tin tôi thì thôi đi, lại còn lái xe muốn tông chết tôi.
Cố Thiên Tuấn, anh đối với người anh không yêu, thật sự rất tàn nhẫn.
Anh có biết không?
Tôi đã từng là đứa bé hạnh phúc nhất trên thế gian này, chỉ vì yêu anh.
Khiến bản thân trở nên bất hạnh.
Tôi yêu anh càng nhiều, lại hận anh càng sâu.
Chỉ là từng ngày, lại từng ngày.
Tình yêu trong tôi phai nhạt dần, tôi cũng chẳng còn hận anh nữa.
Cảm ơn anh vì tất cả!
Đau đớn, vui buồn, tổn thương.
Tất cả đều cảm ơn anh!
Cảm ơn anh đã khiến tôi trưởng thành!
Thanh xuân của tôi, từng có một người tên Cố Thiên Tuấn!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...