Không khí trầm xuống, Phó Ninh Tất không ngờ Kỷ Hạ sẽ thẳng thừng từ chối mình.
Cậu ngạc nhiên mắt chữ A miệng chữ O không thốt nên lời.
“Còn chuyện gì không?” Kỷ Hạ liếc nhìn cậu, “Nếu không thì đừng làm phiền tôi nữa.”
“Chờ một chút.” Phó Ninh Tất lấy tay che sách của Kỷ Hạ, không cho cô nhìn, sau đó hỏi: “Cậu có thể suy xét thêm không?”
“Không cần, sao tôi phải giúp cậu?” Kỷ Hạ ngước mắt nhìn cậu.
Phó Ninh Tất nghẹn giọng, không biết trả lời sao.
“Còn nữa, trước đây cậu chẳng học hành gì, đột nhiên lại muốn tôi phụ đạo cho cậu, tôi không biết cậu thực sự muốn học hay là nhất thời hứng lên hay không? Nếu là thế thì thôi, lãng phí thời gian.” Kỷ Hạ hất tay Phó Ninh Tất ra, tiếp tục làm bài.
Nếu là bạn khác bảo cô, Kỷ Hạ sẽ giúp đỡ.
Nhưng người này là Phó Ninh Tất, cô cảm thấy cậu chỉ hứng lên một chốc mà thôi.
Phó Ninh Tất thất vọng nhìn Kỷ Hạ, thấp giọng nói: “Không phải là tôi sốc nổi…” Cậu nói không tự tin lắm.
Cậu bực bội vò đầu bứt tai, đột nhiên cảm thấy hơi hối hận, sao mình lại đồng ý lời mẹ nói chứ, lại còn nói năng hùng hồn tự tin như thế.
Hoặc là, lúc trước cậu thi được hạng 53, ít nhất hạng 2 từ dưới lên nghe còn tốt đẹp hơn hạng bét….
Bất luận hối hận thế nào cũng không thế cứu vãn được nữa.
Cả một tiết tự học buổi tối, cậu đều ngồi ai oán trách bản thân.
Kỷ Hạ đang nghe giảng, thỉnh thoảng cũng để ý Phó Ninh Tất, phát hiện cậu giống như trước đây, làm việc riêng, không ghi chép, còn không giở sách ra.
Cô khẽ cười, không để tâm lời cậu nói nữa.
Lúc tan học, Kỷ Hạ đang cất sách vở thì Phó Ninh Tất đã đứng dậy chuẩn bị đi về, cô nhường đường cho cậu.
Dương Đồng Đồng khoác cặp đi tới, nhìn vẻ mặt u sầu ủ rũ của Phó Ninh Tất, cô nàng tò mò hỏi: “Cậu ta sao thế?”
Kỷ Hạ thu dọn sách vở xong, nhìn thoáng qua ngoài cửa, “Cậu ta nhờ tớ phụ đạo giúp, tớ từ chối rồi.”
“Mặt trời mọc ở hướng Tây à?” Dương Đồng Đồng như nghe thấy chuyện cười, “Phó Ninh Tất mà muốn học hành tử tế ư?”
“Tớ cũng thấy kì lạ, nên mới từ chối.” Kỷ Hạ và Dương Đồng Đồng đi ra khỏi lớp.
“Đây là chuyện lạ lùng thứ 2 tớ nghe được trong năm nay.” Dương Đồng Đồng khẳng định.
Kỷ Hạ vừa đi vừa hỏi: “Chuyện đầu tiên là gì?”
“Lúc cậu kể Phó Ninh Tất tưởng cậu thích cậu ta.” Dương Đồng Đồng cười trả lời.
Kỷ Hạ bất lực mỉm cười, hai chuyện này đều liên quan tới Phó Ninh Tất, đúng là vớ vẩn mà.
***
Sáng hôm sau, Diệp Vân Chi mới ngủ dậy đã thấy Phó Ninh Tất ngồi ở phòng khách, bà còn tưởng mình bị hoa mắt.
“Sao con dậy sớm thế?” Diệp Vân Chi khó hiểu nhìn cậu.
Phó Ninh Tất không mơ hồ như hôm qua nữa, cậu cười nói: “Con phải làm một chuyện trọng đại, kích động không ngủ được.”
Diệp Vân Chi nửa tin nửa ngờ, bà phải xác định đây có phải là con trai mình không, lại hỏi tiếp: “Chuyện gì quan trọng?”
Bà hiểu con mình, Phó Ninh Tất là kiểu người rất thích ngủ, ngủ như chết không biết trời đất là gì, có khi sét đánh ngang tai cũng không tỉnh.
Hôm nay dậy sớm, mà lại vui vẻ sung sức như thế, cái này lạ thường quá.
“Bí mật ạ.” Phó Ninh Tất cười.
Diệp Vân Chi chớp mắt, con trai mình cũng có bí mật rồi ư?
Cậu ăn cơm sáng xong tới trường, hôm nay được ngày đi học sớm, Phó Ninh Tất vào lớp mà còn chưa thấy Kỷ Hạ, cậu ngồi xuống đợi cô.
Một lúc sau, nụ cười trên mặt Phó Ninh Tất biến mất, người bước vào phòng học không phải là Kỷ Hạ, cậu đứng ngồi không yên.
“Sao còn chưa tới nữa…”
Phó Ninh Tất cách mấy giây lại nhìn đồng hồ một lần, cuối cùng cũng thấy Kỷ Hạ.
“Rốt cuộc cậu cũng tới rồi.” Phó Ninh Tất nhìn Kỷ Hạ, kích động nói.
Kỷ Hạ giật mình, chần chừ đặt balo xuống.
“Cậu biết tại sao bọn mình lại ngồi cùng bàn không?” Phó Ninh Tất thấy Kỷ Hạ ngồi xuống, gấp gáp hỏi.
Kỷ Hạ gật đầu, cô biết, “Bởi vì thành tích của cậu rất kém.”
Phó Ninh Tất bị chọc vào tim đen, nụ cười tươi rói trên mặt trở nên cứng đờ, “Tuy cậu nói không sai, nhưng có thể nói uyển chuyển hơn không?”
“Nói trọng điểm.” Kỷ Hạ cau mày.
“Được, trọng điểm như này.” Phó Ninh Tất thấy mình đi lạc hướng, “Cậu không muốn ngồi cùng tôi đúng không?”
“Đúng vậy.” Kỷ Hạ không do dự, nói thẳng.
Tim của Phó Ninh Tất lại bị đâm thêm phát nữa, cậu bình tĩnh lại, nói tiếp: “Tôi đồng ý với mẹ tôi, nếu kì thi tới nằm trong top 25 thì chúng ta sẽ đổi chỗ.”
Đột nhiên, Phó Ninh Tất ngẩng đầu, kiêu ngạo nói: “Kỳ thật tôi cũng không thích ngồi cùng cậu.”
Sắc mặt Kỷ Hạ không chút thay đổi, “Cho nên cậu muốn tôi phụ đạo cho cậu, giúp cậu thi được vào top 25, sau đó chúng ta không ngồi với nhau nữa?”
“Chính xác.” Ánh mắt chờ mong của Phó Ninh Tất nhìn Kỷ Hạ, cậu không tin cô sẽ từ chối, “Cho nên cậu nghĩ sao?”
“Điều kiện không tồi, nhưng nếu cậu thi không đạt thì sao?” Kỷ Hạ cúi đầu, tính toán khả năng này.
“Không đâu, không phải đã có cậu phụ đạo cho tôi rồi sao? Chắc sẽ dễ dàng thôi.” Phó Ninh Tất xua tay, cảm thấy đây không phải là chuyện to tát gì.
Kỷ Hạ quay đầu nhìn cậu, nghiêm túc nói: “Nếu cậu không nghiêm túc thì tôi giúp thế nào cũng không hiệu quả, cậu chắc chắn sẽ kiên trì tới cùng sao?”
“Đương nhiên là có thể.” Phó Ninh Tất khẳng định chắc nịch.
Bạn học lác đác tới lớp, cũng sắp tới giờ truy bài, Kỷ Hạ không lãng phí thời gian nữa, cô lấy sách giáo khoa Ngữ văn, mở ra, “Nếu sáng mai cậu học thuộc hết 4 bài này, nói nội dung chính của từng bài thì tôi sẽ đồng ý.”
Phó Ninh Tất nghẹn giọng, 4 bài vừa dài vừa khó, đừng nói là 4 bài, một ngày cậu học được 1 bài đã gọi là giỏi rồi.
Thấy cậu im lặng, Kỷ Hạ nói: “Sao? Thấy khó à?”
Phó Ninh Tất ấp a ấp úng, “Bốn bài…có nhiều quá không?” Cậu giơ ngón trỏ lên: “Một bài thôi nhá?”
Kỷ Hạ gấp sách lại, “Cậu có thể chọn cách không nhớ bài nào.”
“Nếu không thuộc thì cậu vẫn đồng ý đúng không?” Phó Ninh Tất hưng phấn nói.
Nhìn dáng vẻ ngu ngốc của cậu, Kỷ Hạ thấy hơi hoài nghi, nếu cô không đồng ý, không biết tháng này Phó Ninh Tất có thi được không nữa.
Nhìn ánh mắt của Kỷ Hạ, kẻ ngốc cũng hiểu cô có ý gì, Phó Ninh Tất thở dài thườn thượt: “Được rồi, tôi hiểu mà, nhất định tôi sẽ thuộc, cậu đừng nuốt lời đấy.”
“Cậu cứ hoàn thành nhiệm vụ đi rồi nói tiếp.” Kỷ Hạ không nói chuyện với cậu nữa, bắt đầu học bài.
Phó Ninh Tất hừ một tiếng, cậu giở sách Ngữ văn ra, lật trang sách về văn học trung đại, cậu đặt sách trước mặt mình, bắt đầu đọc diễn cảm, nhưng mới đọc được vài từ thì không chịu nổi nữa, bức bối xé sách đi.
Kỷ Hạ không chú ý đến cậu nữa, cô nghe được vài âm thanh đứt quãng mới nghiêng đầu nhìn, thấy sách vở trống trơn của Phó Ninh Tất, cô đưa sách của mình cho cậu, “Cầm lấy đi.”
Tai Phó Ninh Tất đỏ bừng, ngại ngùng nói: “Tôi viết lại rồi sẽ trả cậu.”
“Tùy cậu.” Dù sao cô đã học xong rồi.
Phó Ninh Tất cắm đầu vào học, từ hồi học cấp 3, đây là lần đầu tiên cậu nghiêm túc học bài.
***
Lúc tan học, Phó Ninh Tất chép lại những phần phân tích bài mà Kỷ Hạ ghi vào vở.
Cả buổi sáng cậu mới chép xong.
Phó Ninh Tất vươn vai, nhìn quyển vở đầy những hàng chữ, đột nhiên cảm thấy hơi thỏa mãn.
“Đây là thú vui học tập ư?” Phó Ninh Tất lẩm bẩm nói.
Hồ Minh Thịnh đi tới, cậu ta nhìn trang vở đầy chữ, vỗ vai hỏi: “Tan học rồi sao cậu còn chưa về?”
Phó Ninh Tất hoàn hồn, cậu nhìn bốn phía xung quanh mới phát hiện các bạn đã về gần hết, ngay cả Kỷ Hạ về lúc nào cũng không hay.
Cậu gấp vở lại, cuộn nó thành ống nhòm, “Bọn mình về thôi.”
Hồ Minh Thịnh cả kinh, “Cậu còn mang vở về nhà ư?”
“Tôi thuyết phục được Kỷ Hạ rồi, đây là chỗ cậu ấy giao về nhà làm.” Phó Ninh Tất bình tĩnh nói.
“Xem ra sau này sẽ không thấy cậu trên sân bóng rổ rồi.” Hồ Minh Thịnh tiếc nuối, thở dài.
“Phải kết hợp giữa học tập với nghỉ ngơi chứ, tôi sẽ đi chơi mà.” Phó Ninh Tất cười tủm tỉm.
Phó Minh Viễn và Diệp Vân Chi thấy Phó Ninh Tất cầm vở về nhà, cả hai hoảng sợ, không ngờ sẽ có ngày này.
Sau tiết tự học buổi tối, cậu về nhà, tắm xong rồi lên giường nằm.
Cả tầng 2 có mỗi mình cậu, vậy nên lúc học thuộc lòng cũng không sợ làm ảnh hưởng đến ai, vậy nên lớn tiếng học bài.
Ba mẹ Phó im lặng đứng ngoài cửa, tai dí sát vào phòng, nghe âm thanh đọc sách ở trong.
Một lát sau, hai người chắc chắn con mình không phải đang diễn trò mới đi xuống lầu.
“Chồng ơi, không phải em bị ảo giác đúng không? Người kia là con em ư?” Diệp Vân Chi vẫn còn khiếp sợ chưa bình tĩnh lại được.
Phó Minh Viễn hoàn hồn, “Xem ra lần này hạ quyết tâm rồi đấy.”
“Ôi cuối cùng cũng có ngày thấy con mình chăm chỉ học hành, xem ra là tổ tiên phù hộ rồi.” Diệp Vân Chi ngẩng đầu nhìn cửa sổ, chắp tay cầu khấn, “Ngày mai em phải thắp thêm vài nén hương mới được.”
“Nhìn cũng nhìn rồi, cũng muộn rồi, đi ngủ thôi.” Phó Minh Viễn đi về phòng.
Diệp Vân Chi vừa mừng vừa bất an, “Không phải em đang nằm mơ đấy chứ? Có phải sáng mai sẽ tỉnh mộng không?”
“Yên tâm, không phải là mơ.”
Hôm sau.
Lúc ăn cơm, Phó Ninh Tất nghiêm túc học bài.
Diệp Vân Chi sợ suýt nữa làm rơi đũa, bà chụp 2 tấm ảnh giữ làm kỉ niệm, nếu ngày nào đó tỉnh mộng, xem như là tự an ủi mình.
***
Tiết truy bài.
Phó Ninh Tất đưa vở cho Kỷ Hạ, tự tin nói: “Tôi học xong rồi.”
“Sai một chữ cũng không được, cậu hiểu không?” Kỷ Hạ nhắc nhở.
“Được.” Phó Ninh Tất trầm giọng nói, bắt đầu đọc bài thứ nhất..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...