Câu nói cuối cùng của anh chàng kia đã dọa cô sợ chạy mất dép, đến cả ô cũng vứt luôn tại trận.
Đêm đó, Tô Chỉ lăn qua lộn lại, không tài nào chợp mắt nổi.
…
Bản thân tự mình hiểu rõ tò mò sẽ hại chết mèo, vậy mà mấy ngày tiếp theo về phòng ngủ sớm, Tô Chỉ vẫn không kìm nén được ý muốn quay lại bên hồ một lần nữa.
Cuối cùng, ngay lần tiếp theo bước chân ra khỏi cửa thư viện, cô đặt chiếc ô lên vai, lại hướng về phía lối mòn kia.
Từ đằng xa, cô đã trông thấy một bóng ảnh cô độc đứng bên tảng đá.
Quả nhiên anh ta vẫn ở đó.
Dường như nghe được tiếng bước chân, nam sinh kia quay đầu liếc mắt một cái, nhìn thấy người đến là cô, lại lẳng lặng quay đi, tiếp tục lia đá xuống mặt hồ.
Tô Chỉ hít một hơi thật sâu, thò tay vào trong túi, lần mò chốt mở đèn pin.
Trong lòng cô không ngừng tự an ủi chính mình: “Không phải sợ, không phải sợ, Tô Chỉ, có đèn rồi, trong túi của mày có đèn…”
Cô bước gần tới sau lưng anh ta, đôi môi run rẩy, cố gắng che giấu sự sốt sắng trong giọng nói.
“Sao, sao anh lại… lại đến đây…”
“Ngày nào mà anh chẳng đến.” Nam sinh trước mặt thậm chí còn chẳng buồn quay đầu lại nhìn cô, vẫn cắm đầu liệng đá, như thể đang tự nói với chính mình.
“Sao em còn tới làm gì?”
“Tôi… Tôi đến… đến ngắm cảnh.” Tô Chỉ tùy tiện đáp bừa.
Anh chàng đó nghe vậy, quay ra đằng sau liếc nhìn cô, bật cười thành tiếng, rõ ràng là không tin chút nào.
“Không sợ à?” Anh ta hỏi.
Trái tim Tô Chỉ bắt đầu loạn nhịp.
Dáng vẻ này của cô hoàn toàn nằm trong dự đoán của anh ta.
Chàng trai cười lạnh.
“Ai nói tôi sợ chứ!” Tô Chỉ nghe thấy ngữ khí vừa trào phúng vừa châm chọc của anh ta, tức khắc không vui.
Cô ghét nhất người khác nói chuyện với mình bằng giọng điệu khinh thường như thế.
Đáng nhẽ cô nên mặc xác anh ta ở đây mới phải.
“Vậy là em không sợ à?” Anh ném đá, phủi phủi tay, sau đó nhìn vào cái túi trong áo khoác của cô.
Lại cười một tiếng.
Tô Chỉ giật mình, cúi đầu, phát hiện chốt mở đèn pin không biết đã bị gạt ra từ khi nào.
Cô chẳng biết nói gì nữa.
“Có đèn pin cũng tốt, chỗ này tối quá, em lấy ra chiếu cho sáng tí đi.”
Tô Chỉ đưa đèn cho anh ta.
Anh chàng kia cầm lấy, cô lại hít sâu một hơi.
Ha… Tốt rồi tốt rồi, là người, thật sự là người… Không sợ ánh sáng…
“Ây da, hơn nửa đêm anh cứ tới đây ngồi một mình làm gì cơ chứ?” Tô chỉ bước về phía trước, thuận thế ngồi xuống bên cạnh người thanh niên kia.
“Không phải anh đã nói rồi sao? Anh không biết, chuyện này anh không thể khống chế được.”
“Hừ, anh lại giỡn với tôi…”
“Xuỵt…” Nam sinh bên cạnh đặt một ngón tay lên môi cô, chỉ xuống phía dưới.
“Đừng nói gì cả, nhìn này…”
Tô Chỉ sửng sốt, nương theo tầm mắt của anh ta, nhìn xuống dưới.
Chiếc đèn pin của cô đang bổ đôi bóng tối, rọi thẳng xuống mặt hồ.
Ở dưới đáy nước sáng trưng kia, có thể thấy rõ một đàn cá đang tung tăng bơi lội.
“Em nhìn này, dưới nước nhiều cá quá.”
“Cho nên, buổi tối anh tới đây là để bắt trộm cá sao?”
Anh ta quay đầu nhìn cô, tựa hồ đã hoàn toàn cạn lời: “Mạch não của em thật là…”
“Chẳng thế thì sao,” Tô Chỉ nghiêng đầu bĩu môi nhìn anh, đôi mắt chớp chớp lên tục.
“Khụ khụ…” Anh chàng cúi đầu, hướng đèn pin ra phía xa hơn.
“Không phải à?”
“Chỉ là anh thấy chán, qua đây ngắm cảnh chút thôi.”
“À… Hóa ra lý do lại đơn giản vậy sao.” Tô chỉ bày ra vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ.
Cô gật gật đầu, đứng dậy: “Nếu đã vậy, anh cứ từ từ ngắm cảnh cho đã nhé.
Tôi buồn ngủ rồi, chào nha.”
Tô Chỉ nói xong, đưa tay phủi mông, cứ thế xoay người bước đi.
“Từ từ đã.” Anh ta gọi với theo cô.
“Ngày mai em có đến nữa không?”
“Gì cơ? Chẳng nhẽ anh vẫn còn muốn ngắm cảnh tiếp sao? Tôi thì vừa mới ngắm đủ rồi, chỗ này có gì hay ho đẹp đẽ lắm đâu?” Tô Chỉ nói.
“Không quá đẹp, nhưng vừa đủ.”
“Ồ, vậy anh cứ từ từ mà thưởng thức đi, tôi không đến nữa.” Cô xua xua tay, chuẩn bị đi tiếp.
“Em có kim chỉ không?” Anh ta lại hỏi.
“Hả?”
“Nếu có thì ngày mai mang cho anh mượn được không? Vẫn là giờ này.”
…
…
Tô Chỉ nằm bò ra bàn, đầu óc rối bời.
Cô nhìn đồng hồ, đã sắp tới giờ tự học đến nơi rồi.
“Mày còn định đi thật đó hả?” Cô âm thầm tự hỏi bản thân.
“Tô Chỉ, Tô Chỉ à…” Một giọng nữ cao vút chứa đầy ý tứ sâu xa từ bên ngoài truyền tới.
Hà Uyển dùng sức đẩy cửa vào, ôm một cái hộp trên tay, hồ hởi đặt lên bàn cô bạn cùng phòng.
“Xem nè, là anh chàng đẹp trai tòa nhà bên cạnh nhờ tớ đưa cho cậu đấy, bên trong còn có cả một lá thư.
Người ta muốn hẹn cậu sau giờ tự học hôm nay đến sân thể dục, có đi không?”
“Tớ không đi đâu, cậu nói hộ với anh ấy là tớ bận lắm, không đi được.” Tô Chỉ đáp lời, mặt không biến sắc.
“Ai dà, nhìn đống đồ này mà xem.
Tớ chưa bao giờ được tặng một túi đồ ăn lớn như vậy đâu.
Nè nè, hãng này là hàng nhập khẩu từ Ý đó, quý giá vô cùng.
Chẳng qua chỉ là đi gặp mặt thôi mà, có chết ai đâu cơ chứ?”
“…”
“Hơn nữa, người ta bảo là ăn đồ của người khác thì cũng phải nhẹ tay với người ta.
Giờ đồ đã nhận cả rồi…”
“Nhưng mà tớ đâu có ăn.”
“Cậu không ăn thì cho tớ ăn nha.” Hà Uyển cười hơ hớ.
Tô Chỉ ngẩng đầu nhìn trời, không còn gì để nói.
Cô nàng này thực sự là trùng hút máu người, có thể bán đứng bạn bè đổi lấy đồ ăn chỉ trong nháy mắt.
Tô Chỉ vốn có ngoại hình ưa nhìn, lại còn học hành giỏi giang.
Cô thường xuyên bị thư ký của các giảng viên gọi đi tham gia thi đấu thay mặt nhà trường, đi tới đi lui nhiều lần, dần dần cũng trở thành gương mặt quen thuộc trong giới sinh viên đại học A.
Nhắc tới Học viện Ngoại ngữ, không ai là không biết đến tên tuổi cô gái xinh đẹp tài năng Tô Chỉ.
Những người theo đuổi cô rất nhiều, theo như cách gọi của Hà Uyển, thì là “siêu cấp vô địch” nhiều.
Mà Tô Chỉ dường như lại chưa từng có hứng thú với mấy chuyện yêu đương nam nữ, mỗi lần nói chuyện cùng các nam sinh khác đều theo bản năng né tránh thật xa, đến tay còn chưa từng cầm.
Hà Uyển vẫn thường chán nản kêu rên: “Cậu đúng là quá lãng phí cái gương mặt này.”
Thế nhưng Tô Chỉ vẫn kiên trì với cách sống của mình.
Những con người kia vốn đâu thực sự hiểu về cô.
Họ chẳng qua chỉ nhìn chút vẻ bề ngoài, hoặc xem cô tham gia một cuộc thi, sau đó liền chạy tới thề non hẹn biển bày tỏ nỗi lòng.
A, tình yêu như vậy, kể ra cũng có vẻ nhẹ nhàng quá đi.
Để cho lỗ tai của mình được thanh tịnh, Tô Chỉ bất đắc dĩ nhận lời Hà Uyển.
Giờ tự học kết thúc, nam sinh kia đã sớm chờ cô ở ngoài cửa lớp.
Hà Uyển đẩy Tô Chỉ ra ngoài, còn nhanh tay thu nhặt hết sách vở của cô, vội vã chạy về, chẳng khác gì một con chó săn bên phía kẻ địch.
Tô Chỉ thở dài, theo bước cậu bạn này hướng tới sân thể dục.
Bầu không khí giữa hai người có chút ngượng ngùng.
Tô Chỉ cũng chỉ thỉnh thoảng ậm ừ trả lời cho có.
Hai người vòng qua vòng lại trong sân thể dục một hồi lâu.
Cậu ta có vẻ hiểu rõ những gì cô hứng thú, luôn luôn nghĩ cách phô trương sức hấp dẫn của bản thân, sau đó lại thêm thắt mấy bài giảng chuyên ngành cho tăng phần sinh động.
Tô Chỉ nghe lời cậu ta nói câu được câu chăng, cũng chẳng biết đáp lại thế nào.
Cô cúi xuống nhìn điện thoại, mắt thấy đã sắp tới mười giờ, lập tức ngừng bước chân, nói mình phải đi.
Cậu ta sửng sốt, nhìn xuống đồng hồ trên tay, bất đắc dĩ gật đầu, có chút ảo não.
Tô Chỉ quay đầu bước đi.
Cậu bạn mới quen dường như có vẻ cũng khá ga lăng, vẫn đi sát theo cô, muốn đưa cô về phòng.
Theo thói quen, cô liếc mắt nhìn về phía khu rừng nhỏ kia, trông thấy góc hồ thân thuộc, bước chân hơi khựng lại.
Tô Chỉ xoay người cười gượng gạo, tìm cách đuổi khéo cậu bạn kia đi.
Sau khi cậu ta đã đi rồi, cô mới thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng quay người bước đến lối nhỏ ven hồ.
Chàng trai kia vẫn ngồi đúng chỗ đó, nghe được tiếng bước chân người đến, cũng không ngẩng đầu lên nhìn.
“Này,” Tô Chỉ cất tiếng gọi sau lưng anh ta, rồi thong thả đến ngồi cạnh đó.
“Hôm nay vẫn đến ngắm cảnh sao?”
Người con trai cạnh bên liếc mắt nhìn cô một cái, xong lại xoay người ném đá xuống nước.
“Hẹn hò xong rồi đấy à?”
Tô Chỉ kinh ngạc, cúi đầu.
Ầy, bị anh ta trông thấy mất rồi.
“Phải.” Cô gật đầu, cười nói.
“Em không thích cậu ta à?” Anh ta quay sang nhìn cô.
“Hả? Sao anh lại nghĩ thế?”
“Chẳng phải em không chịu để cậu ta đưa mình về ký túc xá sao?” Anh ta lại lia thêm một hòn đá nữa.
“Đúng vậy, tại anh đấy.”
Chàng trai kia sửng sốt, rời tầm mắt từ mặt hồ sang tới phía cô.
“Này, anh xem đi.” Tô Chỉ mở tay, để lộ một cái bao nhỏ bên trong.
“Không phải anh nói muốn mượn kim chỉ của tôi sao? Tôi mang tới cho anh đây.”
Cô vừa nói vừa cười, đôi mắt lại chớp chớp không ngừng.
Anh có vẻ hơi ngạc nhiên, nhìn cô một cái, rồi lại đứng dậy đi về phía bên kia, sau một hồi lần mò đã cầm theo một nhánh cây dài quay lại.
Tô Chỉ chiếu đèn pin cho anh, lặng lẽ đưa mắt nhìn mười ngón tay thanh mảnh linh hoạt di chuyển dưới nguồn sáng.
Đôi tay này cũng đẹp mắt thật đấy, Tô Chỉ âm thầm đánh giá.
Cô kiềm lòng không nổi, rời tầm mắt khỏi những ngón tay kia, ngẩng đầu lên nhìn chàng trai trước mặt.
Hai hàng mi nhẹ nhàng rủ xuống, toàn bộ khung xương mặt hoàn mỹ vô cùng, làn ra rất trắng, đôi môi hơi mỏng.
Khí chất trên người anh ta hoàn toàn không giống với những nam sinh cùng tầm tuổi, tạo cho người ta cảm giác vừa thanh lãnh vừa khôn ngoan, vừa sắc sảo vừa mạnh mẽ, lại vừa an tĩnh vừa lãnh đạm.
Nhìn vào khuôn mặt đó, ngay cả những người vốn sống thờ ơ như Tô Chỉ cũng không khỏi bị hấp dẫn ít nhiều.
Thấy anh ta vẫn mải mê chuyên tâm vào công việc trên tay, lá gan Tô Chỉ cũng to ra một chút, từ lấm lét ngắm trộm chuyển sang công khai nhìn chăm chú.
Anh chàng kia bỗng đột nhiên ngẩng đầu, tầm mắt hai người vừa vặn chạm vào nhau.
Anh ta chỉ thoáng nhìn cô một chút, sau đó lại tiếp tục cúi đầu, thắt một cái nút, nhoẻn miệng cười.
“Đẹp trai không?” Anh nhẹ nhàng bâng quơ hỏi.
Mặt Tô Chỉ đỏ bừng lên.
“Em vừa mới nhìn lâu như vậy, cảm thấy thế nào? Anh có đẹp trai không?”
“Khụ, cũng thường thường thôi, tạm chấp nhận được.” Tô Chỉ quay mặt đi chỗ khác, trả lời bừa phứa cho qua.
“Ồ, vậy là cô bạn cùng lớp em nói đúng đấy, đôi mắt của em quả thực có vấn đề.”
Tô Chỉ: “…”
Cô đột nhiên cảm giác, hình tượng của người này đã có chút thay đổi.
“Em xem đi, anh chuẩn bị xong rồi đó, thấy sao hả?” Anh ta nghiêng đầu hỏi, giơ cao thành phẩm trong tay.
Tô Chỉ liếc nhìn, thấy cành cây lúc nãy đã được quấn chỉ vô cùng tỉ mỉ, một đầu chỉ còn buộc một cây kim đã bị uốn cong.
“Cần câu cá?” Cô nhướng mày.
“Chuẩn.” Anh ta khịt mũi, tiếp tục nghịch nghịch cành cây.
“Anh tới đây đúng là để câu cá thật đấy hả?!” Giọng Tô Chỉ bỗng chốc trở nên cao vút.
“Anh điên rồi à?”
Tô Chỉ nhìn chàng trai trước mắt, cảm giác không thể tin nổi.
Thực sự có người kỳ quái đến vậy sao? Nửa đêm nửa hôm, trốn tới nơi này câu cá?
“À, không phải ký túc xá của em sắp đóng cổng sao?” Anh ta đột nhiên mở miệng, liếc mắt nhìn Tô Chỉ vẫn đang ngây ngốc đứng cạnh bên.
“Về sớm đi.
Ngày mai có thể mang thêm chút thịt tới đây không? Không có mồi thì chẳng câu được mấy đâu.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...