Nụ cười của Chương Hạo Hiên cứ thế thu vào đôi mắt ngây thơ của Cố Tiểu Khả.
Bất chợt cô sững người, đây là Chương Hạo Hiên của mười mấy năm trước?
Không đúng, năm xưa người mà cô quen rất mập, anh ta lúc nào cũng chỉ biết đến ăn ăn và ăn mà thôi! Hai má lúc nào cũng phính lên, thân hình không được gọn gàng.
Còn người đang đứng trước mặt cô bây giờ không những tuấn tú mà còn nhìn thông minh, tinh ý, dáng người còn không phải là giống Trình Vương 8/10 sao? Chỉ có điều vẫn không thể cao bằng Trình Vương, nhưng như này đúng là đạt chuẩn một người đàn ông có vẻ bề ngoài hoàn hảo rồi.
Cố Tiểu Khả hơi lảo đảo, Chương Hạo Hiên biết ý đi tới đỡ lấy tay Cố Tiểu Khả.
“Không sao chứ?”
Lại là ‘không sao chứ?’, anh có vẻ rất thích hỏi người khác câu này nhỉ.
Cô đã không nhận ra Chương Hạo Hiên.
Khi xưa có một lần nô đùa té ngã, Chương Hạo Hiên đã đi tới, chìa bàn tay mũm mĩm ra có ý muốn giúp đỡ cô, anh cũng từng hỏi cô một câu’ không sao chứ?’, khi đó cô đã khóc rất to.
Cô run run vai, đôi mắt ngước lên nhìn Chương Hạo Hiên, vừa có ý ghét bỏ, vừa có ý đối đáp vui vẻ như khi xưa.
“K… Không sao.”
Đợi đến khi Cố Bách Điền đi vào đến bếp, ông liền vỗ tay một cái coi như phá vỡ không khí gượng gạo.
“Con nó đi đường xa cũng đã mệt rồi, chúng ta ăn cơm thôi, Tịch Hương, em còn ngây ra đó?” Ông nhắc nhở vợ mình.
Bà ra hiệu bằng mắt cho Chương Hạo Hiên, anh hiểu nhầm ý bà liền buông tay ở vai Cố Tiểu Khả ra, Tần Tịch Hương chỉ biết nhắm mắt than thầm.
Bốn người quây quần bên chiếc bàn tròn, mùi cơm mới chín bay phảng phất giữa không trung, đây chính là cảm giác ấm cúng mà ở thành phố Cố Tiểu Khả không có được.
Chỉ là…
Cô nhìn Chương Hạo Hiên đang cẩn thận gắp miếng thịt cho mẹ mình, nụ cười trên môi anh có vẻ không có ý định tắt đi.
Đến lượt cô, Chương Hạo Hiên còn chưa cho thịt vào bát Cố Tiểu Khả đã tránh bát đi một chút, không khí bữa cơm cũng vì vậy mà trùng xuống mấy phần, miếng thịt ở đầu đũa vẫn giữ nguyên giữa không trung không thu lại.
Hai người nhìn nhau và giây, đợi Cố Tiểu Khả phân tâm, Chương Hạo Hiên liền đặt thịt xuống bát cô.
“Tiểu Khả, đừng nhìn anh như vậy, anh sẽ cho rằng em muốn ngắm anh cho thỏa nỗi lòng đấy.”
“Anh…” Cô cắn răng.
“Vô sỉ!”
Cố Bách Điền và Tần Tịch Hương chú ý cử chỉ hai người từ đầu đến cuối, thi thoảng lại gật đầu rất ưng ý.
“Tiểu Khả, con xem anh Hạo Hiên quý mến con như vậy…”
Cố Tiểu Khả không muốn bố mình nói hết câu liền gắp cho ông một miếng súp lơ.
“Bố, ăn nhiều rau tốt cho sức khỏe.”
“Ờ ờ…”
Thấy chồng mình thất bại trong chuyện tác thành, Tần Tịch Hương chuyển đối tượng, bà gắp rau cho Chương Hạo Hiên rồi hỏi.
“Hạo Hiên, bao năm ở nước ngoài, giờ về vùng quê có quen không?”
“Cháu có thể thích nghi rất nhanh.” Anh cười.
“Vậy tốt.
Bác có mời mẹ cháu tới, nhưng bà ấy có lẽ bận đi lễ chùa.”
“Vâng, mẹ của cháu vừa mới về nước liền đi chùa, điện khắp nơi.
Bà rất tôn thờ Phật Pháp.”
Tần Tịch Hương hỏi, Chương Hạo Hiên trả lời, Cố Tiểu Khả vậy mà không tỏ ra quan tâm, cứ ăn uống thoải mái khiến bà rất tức giận.
“Vậy con nhìn xem, Tiểu Khả nó như thế nào? Hai ba tuổi rồi đấy, lì lợm, bác nói gì cũng không nghe.” Bà nhìn Cố Tiểu Khả nói, biết con bé sẽ nổi lửa khi nhắc đến mình, quả nhiên Cố Tiểu Khả dừng ăn, hơi ngước mắt lên khó chịu nhìn bà.
Chương Hạo Hiên không khách sáo, trả lời rất ngay thẳng, khi trả lời nhìn trực diện Cố Tiểu Khả.
“Em ấy rất đáng yêu, bao năm không gặp không ngờ vẫn xinh đẹp như ngày nào.” Nói đến đây, đôi mắt anh hơi sẫm lại, quay sang bác gái cười.
“Nhưng có vẻ em ấy không thích cháu cho lắm.”
Cố Tiểu Khả dừng đũa, nhìn Chương Hạo Hiên, nếu anh ta nhìn ra rồi thì nên làm gì đó đi chứ!
Tần Tịch Hương đưa tay lên phe phẩy không chấp nhận.
“Làm gì có, nó là đang ngại ngùng, lớn cả rồi đấy!”
Cô hồi hộp nhìn khuôn mặt người đàn ông tinh tế đối diện, chỉ mong anh ta nói những điều cô mong đợi để ngăn lại sự háo hức dâng trào trong mẹ cô lại, mẹ của cô sao lại thích anh ta đến vậy, anh ta bỏ bùa mê thuốc lú gì rồi?
“Vậy ạ? Cháu cũng mong là thế.”
Đáp trả lời sự hy vọng của Cố Tiểu Khả chính là câu trả lời rõ ràng, Cố Tiểu Khả giật giật khóe miệng, cảm giác như một tảng đá rơi bộp vào đầu khiến cô tỉnh mộng.
“Tiểu Khả nhà bác vừa mới tốt nghiệp đại học, bác liền kêu nó về đây.
Mấy ngày này hai đứa cứ tranh thủ tìm hiểu nhau đi.” Cố Bách Điền nhìn Chương Hạo Hiên vẻ nghiêm túc, ông đối với con gái vẫn là chiều chuộng vô cùng.
“Có thể tiến tới hôn nhân là một chuyện tốt.”
Xem vẻ mặt của bố, Cố Tiểu Khả không dám lên tiếng, cô đưa một tay xuống dưới bàn, siết chặt vạt áo rất ấm ức.
Anh hơi nghiêng đầu, đôi mắt sáng chớp một cái.
“Bác trai, chỉ cần cô ấy đồng ý, đối với cháu thời gian không là vấn đề.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...