Editor: Tây An
Lúc Dư Lan chụp tấm hình Thẩm Nam Hạnh và Nguyên Hựu Linh đó hoàn toàn không nghĩ nhiều như vậy, chụp được rồi cũng không kịp thời thanh lý, nên mới có chuyện lúc cô ấy lật ảnh chụp xem, rất trực tiếp mở tấm này.
Sau đó cô ấy thành khẩn xin lỗi Thẩm Nam Hạnh.
[ Anh Thẩm, em sai rồi.
]
Thẩm Nam Hạnh: [??? ]
Dư Lan: [ Tấm ảnh chung của anh và Nguyên Hựu Linh, không cẩn thận bị Túy Túy trông thấy rồi.
Nhưng mà em thề, thật sự em không phải là cố ý đâu! ]
Tin nhắn xong, Thẩm Nam Hạnh dừng lại.
Một lát sau, anh hỏi: [Em ấy có ở đó không? ]
Dư Lan đáp: [ Không có, Túy Túy thần không biết quỷ không hay ra ngoài rồi.
]
Lúc Nguyễn Túy ra khỏi phòng không nói với ai, lúc đó tất cả mọi người đang nghỉ trưa, cô im ắng rời ký túc xá.
Dư Lan nghĩ, có lẽ Nguyễn Túy có bí mật nhỏ của chính cô.
Cùng thời khắc đó, trên đường lớn ngựa xe như nước gió thu đang sảng khoái, mà trên chiếc xe taxi dừng ở một góc nào đó, có một cô gái đang ngồi.
Cô đội mũ, kính râm và khẩu trang, mặc một chiếc áo khoác kiểu tây.
Lúc này xe cửa taxi bị mở ra, một người đàn ông đi lên.
Trên mặt người đàn ông cũng võ trang đầy đủ, trên người mặc thường phục, khi mắt họ đối diện nhau, nhìn thấy trang phục đối phương xong, đều rất ăn ý dời ánh mắt.
Người đàn ông ho một tiếng, đưa túi tư liệu chuẩn bị kỹ càng trước đó cho cô, không nói hai lời rồi dời xuống xe.
Nguyễn Túy bỏ túi tư liệu vào trong túi, nói với người lái xe ra mồ hôi lạnh cả người: “Bác tài, lái xe.”
Xe run run rẩy rẩy tiếp tục hướng phía trước, Nguyễn Túy kéo thấp kính râm, hướng ánh mắt đến trên một tòa nhà to lớn.
Trên tầng cao nhất của tòa nhà cao có mấy người đứng, trông trang phục và khí độ rất giống người làm quan.
Nguyễn Túy nhìn họ càng ngày càng nhỏ, đến khi biến mất không thấy gì nữa.
Lái xe lái thẳng tới cư xá nhà cô, Nguyễn Túy thanh toán xong xuôi, về nhà sớm gọi điện thoại cho dì Ngọc.
Khi cô vào nhà, quả thực dì Ngọc bị bộ trang phục này của cô làm giật nảy mình, trong ấn tượng của dì Ngọc, Nguyễn Túy không ăn mặc lén lén lút lút như thế bao giờ.
Nguyễn Túy trực tiếp vào phòng của mình, đóng cửa lại, nhanh chóng mở túi tư liệu ra, lấy đồ vật bên trong ra xem.
Xem tiếp từng hàng, cô lại yên lặng để đồ về chỗ cũ, sau đó mở tầng ngăn kéo thấp nhất ra, nhét vào khóa lại.
Điện thoại đinh đinh mấy tiếng, có tin nhắn đến.
Nguyễn Túy mở ra đọc, có tin nhắn đến từ mấy người khác nhau.
Dư Lan: [ Túy Túy, cậu đi đâu rồi? ]
Thẩm Nam Hạnh: [ Hai tuần lễ nữa là trận chung kết tranh biện, lần này sẽ là tổ tự do, em đã nghĩ kỹ chọn ai chưa? ]
Còn có cả một tin ngay cả tên cũng không có, giọng điệu tin nhắn gửi tới rất hơn thua.
[ Bên A giấu chặt như thế, là sợ tôi mưu đồ làm loạn hay sao? ]
Cuối cùng khóe miệng Nguyễn Túy nhịn không được cong lên, cô lướt qua phía hai tin nhắn trên, đáp cái cuối cùng không có tên: [ Tám lạng nửa cân.
]
Không tên: [ Emoji (tức giận)]
Sau khi Nguyễn Túy trông thấy cái emoji này, không chỉ lông mày nhăn lại, mà cả khuôn mặt cũng nhăn lại theo.
Cô đóng Wechat lại, không quan tâm những thứ này nữa.
Dì Ngọc nghỉ trưa, cô nằm trên ghế xích đu như trang giấy đứng im, nhẹ nhàng.
Nguyễn Túy vẫn cầm tấm chăn lông từ trên ghế salon đắp trên người dì Ngọc, cuối cùng nhìn dì một cái, quay người ra ngoài.
Thời tiết lạnh đến nhanh, có thể bình nước lạnh Nguyễn Túy uống buổi trưa giờ đã đến báo ứng.
Cô ngầm khom người trên tàu điện, bắt lấy tay vịn để không dọa người ta, tính toán thời gian, ngày rụng dâu đầu tiên có lẽ là hai ngày này.
Trong dạ dày khó chịu như dời sông lấp biển, cô bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, đồng thời cơ thể bắt đầu rét run.
Không chờ nổi tàu điện ngầm trực tiếp chở cô đến trường học, Nguyễn Túy nửa đường xuống xe, khó khăn tìm một bệnh viện gần đó.
Lúc đó trời đã dần xâm xẩm lại, thành phố trong đêm hơi thần bí, giữa đèn nê ông lấp lóe, cô tháo khẩu trang xuống để lộ ra gương mặt quá thể tái nhợt, đi vào cửa bệnh viện trong cơn gió lạnh.
Khám bệnh đêm chỉ có thể khám gấp, nhưng trước cô còn không ít người, Nguyễn Túy tìm cái ghế dài ngồi xuống, đặt ở túi ấm mua lúc đến đặt trên bụng.
Trong hành lang ánh đèn rất sáng, hơi chói mắt, bên tai còn có tiếng người cãi lộn, cô nhíu nhíu mày, bỏ tai nghe ra nhét lên.
Đến khi Nguyễn Túy cảm thấy cái ghế bên cạnh nặng xuống dưới, cô nhìn bên cạnh, phát hiện một nam sinh trang điểm theo trào lưu ngồi bên người cô.
Chỉ là mặt mũi nam sinh còn mất kiên nhẫn hơn cô, lông mi anh ta vặn chặt, mặt vô cảm chằm chằm điện thoại.
Nguyễn Túy lại nhìn anh ta đăm đăm hồi lâu.
Trong lúc đó, nam sinh không nhìn hướng sang bên cô tí nào, về sức chịu đựng ở phương diện này, anh ta hơn bất kì ai khác.
Có một cái túi da tốt, từ nhỏ đến lớn đều bị nhìn ngó, loại ánh mắt thẳng thắn thế này, có thể thì không thèm để ý.
Nguyễn Túy cũng không tiếp tục nhìn nữa, cô nhắm mắt lại, mặt ngoài vẫn lạnh nhạt, trong lòng lại bắt đầu tính toán vài chuyện.
Dần dần, tiếng động trên hành lang biến mất không thấy gì nữa, toàn bộ hành lang lại rơi vào yên tĩnh, đèn điều khiển bằng tiếng động cũng theo đó ảm đạm.
Nguyễn Túy rơi vào trong bóng đêm, hít thở một luồng không khí mới mẻ, lại nặng nề mà phun ra, ôm bụng cong người sang bên cạnh.
Trông cô rất đau đớn, thực sự thì quả cô cũng rất đau thật.
Bác sĩ lại gọi một cái tên, Nguyễn Túy cảm giác bên cạnh phút chốc chợt nhẹ đi, là người kia.
Ngay sau đó, trên người cô được trùm một cái áo khoác.
Chất liệu áo khoác rất xịn, Nguyễn Túy giương mắt nhìn về sau, chỉ có thể thấy bóng dáng người kia đi về hướng phòng.
Tay của cô giật giật, lơ đãng đụng phải vật cứng trong túi.
Một tấm thẻ.
——
Khoảng mười giờ, Nguyễn Túy về trường học.
Thẩm Nam Hạnh hỏi cô có nhân tuyển cho đội trận chung kết chưa, cô chưa.
Thực lực của Thẩm Nam Hạnh rõ như ban ngày, nên người tìm anh ghép đội đương nhiên rất nhiều, lựa chọn sáng suốt lúc này chính là sớm ghép đội cùng anh.
Nguyễn Túy không thể bỏ qua cơ hội này nữa.
Gió thu thổi khiến người hoảng hốt, Nguyễn Túy đứng dưới khu nam, gọi điện thoại cho Thẩm Nam Hạnh.
Bên kia rất nhanh là kết nối, giọng Thẩm Nam Hạnh rõ ràng lại ôn hòa xuất hiện bên tai cô: “Nguyễn Túy?”
Nguyễn Túy nhìn cặp đôi đi qua, thở ra một hơi nóng: “Anh ra ngoài một chút đi.”
Bên kia hiển nhiên ngẩn người, tiếp sau anh nói: “Được.”
Nguyễn Túy cúp điện thoại.
Ánh đèn sáng ngời đổ vào trên mặt cô, đôi mắt cô nhìn chằm chằm mặt đất, cảm nhận được cơn đau trong bụng đã qua.
Thẩm Nam Hạnh ra hơi chậm, Nguyễn Túy chờ năm phút, cũng không thấy phía trên có ai xúc động đi xuống.
Một mình cô dạo qua chỗ cũ một vòng, ngẩng đầu bình tĩnh nhìn cửa lớn ký túc xá.
Bảy phút sau, Thẩm Nam Hạnh rốt cục xuất hiện.
Anh ăn mặc chỉnh tề xuất hiện trước mặt cô, nụ cười trên mặt từ đầu đến cuối không giảm, song nụ cười dĩ vãng của anh có phần nhiều là lễ phép, nụ cười hôm nay có mấy phần vui vẻ chân thật hơn.
Nguyễn Túy giật giật mũi, nghe được mùi thơm anh tắm rửa trên người, tóc của anh cũng vẫn âm ẩm, cũng may bề ngoài không tệ gánh cho, không bị sụp đổ hình tượng.
“Nguyễn Túy, em tìm anh à?”
Thẩm Nam Hạnh hơi khó tin.
Nguyễn Túy gật gật đầu, nhìn gương mặt sạch sẽ kia của anh, cô chân thành nói: “Thẩm Nam Hạnh, tôi muốn ghép đội cùng anh.”
Đây là mục đích cô đến.
Hình như Thẩm Nam Hạnh nở nụ cười, anh giương mắt, ý cười đầy mặt: “Bạn Nguyễn, em cũng không đọc tin nhắn à?”
Nguyễn Túy sững sờ, cầm điện thoại di động lên xem xét, mới phát hiện nửa giờ trước Thẩm Nam Hạnh đã hỏi cô có muốn cùng anh ghép đội hay không.
Kết quả cô không có hồi âm, còn đần độn chạy đến đứng dưới phòng anh.
Thẩm Nam Hạnh nhìn phản ứng của cô, thực sự cảm thấy có phần đùa, nhưng khi ánh mắt anh chuyển qua trên cánh tay cô, ngẩn người.
Đó là một chiếc áo khoác nam, hàng hiệu nước ngoài, có giá không nhỏ.
Nguyễn Túy không chú ý tới phản ứng của anh, cô hất tóc mái ngang trán bị gió thổi động ra, nói với anh: “Thẩm Nam Hạnh, chúng ta cùng vào Tranh biện toàn quốc đi.”
Ánh mắt Thẩm Nam Hạnh chuyển từ áo khoác lên mặt cô, anh mỉm cười, lập tức cười một tiếng: “Được.”
“Vậy tôi đi.”
Nguyễn Túy nói xong chuyện liền toan rời đi, cô lại nở một nụ cười không tính là nụ cười với anh, quay người, bước nhanh rời khỏi khu nam gió thu đìu hiu.
Thẩm Nam Hạnh nhìn bóng lưng cô rời đi, trong ánh mắt tiễn biệt thêm một chút suy nghĩ.
Thời gian hai người nói chuyện không hơn mười phút, Lục Bắc Đường nhìn thấy Thẩm Nam Hạnh đi lên nhanh như vậy, quả thực kinh ngạc đến ngây cả ra.
Anh ấy vươn lên hỏi: “Bro, người mày gặp là bông hồng có gai à?”
Thẩm Nam Hạnh không trả lời anh ấy.
Họ ở phòng hai người ngủ, rộng rãi lại thuận tiện, Thẩm Nam Hạnh mở tủ lạnh cỡ nhỏ ra, bên trong có đĩa trái cây tươi mới, anh lấy ra đưa cho Lục Bắc Đường.
Lục Bắc Đường vừa cầm tới mình miệng vừa réo lên: “Mày mua lúc nào?”
Hỏi xong, Lục Bắc Đường dừng một lát, anh ấy dần hiểu: “Thẩm Nam Hạnh, cái thứ này ngay từ đầu mày không có ý định cho tao đúng không?”
Thẩm Nam Hạnh nửa ngồi bên bàn làm việc, hai tay của anh khoanh trước ngực cười nhìn anh ấy: “Không phải mày không quan tâm quá trình sao?”
Lục Bắc Đường nhét mạnh một miếng vào miệng, nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm anh: “Đúng đây, tao là người không quan tâm quá trình đấy.”
Nói xong, anh ấy lại bỏ một miếng vào miệng.
Bị con quễ tình yêu hành hạ xong, Lục Bắc Đường ợ một cái, lơ đãng hỏi Thẩm Nam Hạnh: “Nam Hạnh, mày thích bông hồng có gai đến thế à?”
Anh ấy và Thẩm Nam Hạnh xem như lớn lên cùng nhau, trước khi gặp được Nguyễn Túy, anh ấy chưa từng thấy Thẩm Nam Hạnh đối xử với ai để ý như vậy, Nguyễn Túy là người đầu tiên.
Tối nay lúc Nguyễn Túy gọi điện thoại cho anh, khi đó Thẩm Nam Hạnh vừa tắm xong, phản ứng đầu tiên khi anh nhận điện thoại không phải bảo cô đợi anh một chút hay là đổi thời gian, mà là nhanh chóng mặc quần áo, sửa sang đầu tóc ẩm chưa chải, đâu vào đấy rồi nhanh chóng xuống lầu.
Lục Bắc Đường chưa từng thấy Thẩm Nam Hạnh như thế.
Nguyễn Túy hoàn toàn xáo trộn anh.
Kiểu tín đồ này, Thẩm Nam Hạnh từng nói với anh ấy, bố anh là tín đồ của mẹ anh.
Bây giờ, Lục Bắc Đường cũng có loại ảo giác Thẩm Nam Hạnh là tín đồ của Nguyễn Túy.
Bên ngoài màn cửa là sân bóng rổ, Thẩm Nam Hạnh nhìn về phía ngoài cửa sổ, cúi đầu nói: “Thích chứ, nếu mà không thích, sao lại để ý mọi thứ thế.”
Vừa thấy đã yêu đối với Thẩm Nam Hạnh mà nói, thật sự là hoang đường, nhưng sự hoang đường này tồn tại ở trên người Nguyễn Túy, anh sẽ cảm thấy hợp tình hợp lý.
Anh chú ý đến cô, tựa như tất cả ánh sáng tập trung vào một cái điểm của thấu kính lồi, trong vài giây đồng hồ thôi là giấy trắng sẽ nhanh chóng bị đốt cháy, đó chính là hiện tượng tập trung người người đều biết.
Anh tập trung vào cô.
Thẩm Nam Hạnh uống xong một ngụm nước, ghé mắt nhìn về phía ngoài cửa sổ, anh chưa từng xác định tâm ý của mình như tối nay, cũng chưa từng loạn như đêm nay thế này.
Bởi vì chiếc áo khoác kia..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...