- Điên vừa thôi chứ điên nặng quá chồng bỏ thì chớt.
- Không, anh không bỏ.
- Thật á? Vậy chỉ nói láo anh mới bỏ thôi à?
- Không, nói láo anh cũng không bỏ.
- Rìa ní? Thế nhỡ em cắm sừng ông anh thì sao?
- Thì anh buồn.
- Buồn xong có bỏ em không?
- Không bỏ.
- Sao tự dưng hôm nay ông anh hiền dữ vậy? Hâm à?
- Ừ.
Anh hâm.
- Vậy phải như nào thì anh mới bỏ em?
- Em bỏ anh thì anh chịu, chứ anh không bỏ em.
- Nhưng em nghĩ là em sẽ không bỏ anh đâu, thế nghĩa là mình cứ sống với nhau vậy thui à? Hôn nhân không tình yêu hả anh xã?
Chị Khuê thắc mắc.
Anh Kiệt trêu vợ:
- Đâu có.
Em yêu anh mà.
Chị Khuê lý luận:
- Ôi dào! Lúc đó em đang đê mê trong hạnh phúc, em buột miệng nói linh tinh, chỉ là cảm xúc nhất thời thôi.
Bây giờ em hết yêu anh xã rồi.
- Ồ! Tình yêu của cô em mong manh quá!
- Còn hơn anh xã chả có tí tình yêu nào!
- Rồi… rồi… anh thua rồi… em đừng tranh luận nữa.
- Anh xã sợ tranh luận không thắng nổi em nên anh xã nhận thua luôn hả?
- Không.
- Thế anh xã sợ gì?
Anh Kiệt thơm trán vợ rồi trìu mến bảo:
- Anh sợ em mệt.
Trong lòng chị Khuê khẽ xốn xang.
Chị cười hề hề.
Anh vuốt tóc chị, dịu dàng dỗ dành:
- Chợp mắt một lát đi em.
- Dạ.
Chị Khuê ngoan ngoãn nghe lời chồng.
Anh Kiệt chỉ nằm bên chị thôi chứ anh không sao an tâm ngủ được.
Anh sợ anh ngủ say rồi nhỡ vợ lại gặp ác mộng thì không có ai trấn an chị.
Chị Khuê chẳng còn bé bỏng gì mà sao anh cứ lo cho chị nhiều quá thể.
Đôi khi chị nói năng bố lếu bố láo với anh, anh cũng chỉ buồn thôi chứ không rời bỏ chị được.
Có lần, chú hàng xóm chứng kiến cảnh anh im lặng ngồi nghe vợ chửi liền đoán già đoán non:
- Thằng Kiệt này chắc kiếp trước lạnh lùng tàn nhẫn với vợ quá đây mà, vậy nên kiếp này mới bị vợ chửi cho không ngóc đầu lên được.
Nhà chú Dự ở ngay sát nhà anh Kiệt.
Chú độc thân, hay uống rượu rồi nói linh tinh lắm.
Ai chê chú ế chú cũng mắng người ta ầm ĩ:
- Các người buồn cười thật! Ế thế nào được mà ế? Cái duyên nó chưa tới thôi chứ đây còn lâu mới ế!
Cái hồi anh Kiệt còn chưa lấy chị Khuê, mẹ anh từng tâm sự với chú Dự:
- Thằng Kiệt nhà tôi cũng ế dài cổ ra rồi đấy chú ạ.
Chắc do tính cách nó nhạy cảm quá nên mãi chẳng có con nào thèm ngó ngàng tới.
- Nó nhạy cảm lâu chưa chị?
Chú Dự tò mò hỏi.
Bà Hợt thật thà bảo:
- Từ nhỏ luôn đó chú.
Khổ, cái thằng này cứ hễ thương cái gì thì nó sẽ thương da diết và ghê gớm lắm, em cún Ki Ki mất tích thôi mà nó cũng buồn mất mấy tháng.
Chú Dự chẹp miệng phán như đúng rồi:
- Vậy chắc có lẽ do kiếp trước nó phải nếm trải cảm giác mất đi một người rất quan trọng nên kiếp này nó mới nhạy cảm thế đấy!
Anh Kiệt vốn chẳng tin mấy chuyện tiền kiếp mà chú Dự hay dự đoán.
Nhưng anh không thể phủ nhận được cảm xúc anh dành cho chị Khuê cực kỳ đặc biệt.
Chỉ cần thấy chị khó chịu chút xíu thôi là ruột gan anh liền nóng bừng bừng như có lửa đốt.
Hồi anh và Quế còn yêu nhau, hai người đều có những dự án riêng, đều bận rộn, có khi cả tháng không gặp nhau cũng chẳng sao.
Vậy mà bây giờ, ngay tại giây phút này, anh đang nằm bên vợ, đang ôm chị trong lòng, thế mà anh vẫn cảm thấy chưa đủ, vẫn cảm thấy nhung nhớ.
Anh tự trách bản thân mình vì đã lạnh nhạt với vợ quá lâu.
Nếu anh bao dung hơn một chút, có lẽ vợ anh đã không bị bất an như hiện tại.
Anh trầm tư ngắm nhìn chị.
Vợ anh có gương mặt nhỏ nhắn, làn da trắng trẻo, đặc biệt là hàng lông mi cong vút khiến trái tim người chồng điêu đứng.
Anh nhìn đi chỗ khác, cố gắng đè nén loạt cảm xúc mãnh liệt đang trào dâng trong lòng.
Ngặt nỗi, mùi thơm thoang thoảng dịu nhẹ từ mái tóc của chị lại len lỏi quanh chóp mũi anh, hại anh như muốn nổ tung.
Anh lại vô thức nhìn chị, vô thức si mê.
Anh chậm rãi áp lòng bàn tay của mình lên gò má chị rồi khe khẽ cọ môi mình vào môi chị.
Đôi môi mềm mại của chị khiến tâm trí anh hỗn loạn, anh ngậm lấy đôi môi đó, nhẹ nhàng hôn vợ rồi lặng lẽ đưa lưỡi vào bên trong cuốn lấy lưỡi chị.
Trong giấc mộng của chị Khuê, có một người đàn ông cũng đang hôn một người phụ nữ.
Bọn họ nằm trên chiếc giường kiểu cổ, chính là chiếc giường mà người phụ nữ nằm vào cái ngày cô ấy rời xa người đàn ông.
Người phụ nữ bị nụ hôn của người đàn ông đánh thức, nhưng cô ấy không hề khó chịu, chỉ ngạc nhiên hỏi:
- Chàng… làm gì ở đây? Thiếp tưởng năm nay chàng đón giao thừa cùng với nàng ấy?
- Ừ… nhưng mà… đã đến giao thừa đâu?
- Dạ.
- Minh Khuê!
- Dạ.
- Chuyện làm ăn của nhà ta ở trấn Đoài không ổn lắm, thầy Hời muốn ta đến đó ở nửa năm, chuyến đi này ta sẽ chỉ dẫn theo nàng ấy.
- Dạ.
- Nàng… có muốn biết lý do hay không?
- Ý chàng đã quyết, thiếp biết lý do cũng có nghĩa lý gì?
- Ngày mai tốt ngày, ta và nàng ấy khởi hành.
Bọn ta đi sớm, nàng khỏi tiễn.
- Dạ.
- Đợi ta về.
- Dạ.
Người đàn ông thở dài hôn lên giọt nước mắt vương trên gò má của người phụ nữ.
Nửa năm sau, chiều nào người phụ nữ cũng đứng dưới gốc chanh đợi người đàn ông.
Nhưng mà… người đàn ông không hề quay về sớm như anh ta đã hứa hẹn.
Người đàn ông xa nhà chính xác ba trăm sáu mươi sáu ngày.
Người phụ nữ kiên nhẫn đợi người đàn ông từ xuân sang hè, từ hè sang thu, từ thu sang đông, thậm chí vào những chiều trời nổi bão giông, mưa đá lạnh buốt, cô ấy vẫn cứ đứng đợi ở dưới gốc chanh.
Tôi tớ trong nhà ai cũng ngỡ người phụ nữ muốn gặp người đàn ông, nhưng không, vào khoảnh khắc người đàn ông tươi cười nắm tay một người con gái khác bước xuống kiệu, người phụ nữ liền quay lưng, lặng lẽ đi về phía gian nhà của mình.
Bữa tiệc tối ăn mừng người đàn ông trở về, cô ấy không tham dự.
Đêm muộn, người đàn ông ghé qua gian nhà của người phụ nữ, ngồi nghỉ thư giãn tại phòng khách nhưng cô ấy nhất định không ra chào.
Người đàn ông điên tiết đạp cửa buồng xông vào, định bụng sẽ đập cho người phụ nữ một trận, ngặt nỗi, vừa trông thấy người phụ nữ ho ra máu, anh ta liền thất kinh.
Anh ta vội vã ôm lấy người phụ nữ vào lòng, cáu kỉnh quát đầy tớ:
- Chỉ có mỗi việc chăm mợ thôi mà tụi bay cũng làm không xong là sao? Muốn ăn đòn cả lũ hả?
Mấy đứa người làm sợ toát mồ hôi hột, chỉ có mỗi A Đào dám lên tiếng, nhưng giọng nó cũng run lắm:
- Bẩm cậu… không… không phải tại tụi con… tại… tại mợ tưởng cậu chỉ xa nhà nửa năm thôi nên mợ đợi… mợ lo cậu gặp chuyện bất trắc thành ra mợ cứ đợi hoài… chiều nào mợ cũng đứng dưới gốc chanh… mưa mợ cũng đợi… bão mợ cũng đợi… mợ bệnh lâu rồi cậu… từ tận mua thu cơ… nhưng không ai khuyên nổi mợ…
Khoé mắt người đàn ông đỏ hoe nhưng miệng anh ta vẫn cay độc:
- Không khuyên được mợ thì cút bà chúng mày ra khỏi biệt phủ của cậu đi.
Lũ vô tích sự!
Đoạn, anh ta mắng người phụ nữ:
- Ta khùng nên ta mới mất cả núi tiền để rước một con tiểu thư ngu xuẩn như nàng về nhà!
Người phụ nữ gượng cười, nhưng không lâu sau đó, cô ấy lịm đi trong lòng người đàn ông.
Đêm hôm ấy, nghe thầy lang nói mạch của người phụ nữ đập rất yếu, e rằng lành ít dữ nhiều, người đàn ông giận tím người.
Anh ta chặt bỏ luôn cây chanh yêu thích của người phụ nữ.
Chuyện xảy ra trong khoảng thời gian khá dài nhưng chị Khuê lại thấy tường tận chỉ trong một giấc mộng ngắn ngủi.
Chẳng biết chị có tỏ vẻ khiếp sợ hay khóc lóc gì trong mơ không mà chị nghe thấy chồng vỗ về mình:
- Khuê… bình tĩnh em… thả lỏng…
Chị Khuê tuy vẫn cảm thấy đau đớn sau mỗi giấc mộng kỳ quái, nhưng do quen rồi nên chị bình tĩnh hơn, chị rúc vào lòng anh xã nằm rốn thêm một lát.
Anh chị tíu tít ở bên nhau, ông Hời bà Hợt bận chăm bé Khế thành ra Khánh phải ngồi rửa nốt chỗ lá dong một mình.
Eo ui! Cô bị nước ăn hết cả da tay ý, khổ quá cơ! Chị Khuê khôn lắm, có mỗi việc rửa lá dong vất vả nhất thì chị giả bệnh rồi trốn lên phòng chơi, đợi Khánh rửa xong xuôi đâu đấy chị mới thèm vác cái mặt xuống gói bánh.
Khánh rửa lá mất cả buổi chiều, chị gói hơn ba chục cái bánh mà loáng cái xong liền, làm ăn cẩu thả đến thế là cùng.
Đàn bà phụ nữ gì đâu, đã ẩu rồi còn to tiếng quát chồng:
- Sai ông anh chuẩn bị nồi nước luộc bánh thôi mà lâu la kề cà thế nhỉ? Sốt cả ruột!
Anh Kiệt hiền hiền thú tội:
- Anh xin lỗi.
Tại anh phải rửa cái nồi, mà rửa vội không sạch thì lại sợ vợ chê.
- Cũng phải.
Anh xã chỉ được cái ăn nói chuẩn chỉnh.
Chị Khuê cười phớ lớ.
Anh Kiệt sợ chị Khuê phát bệnh cuồng ghen hay sao mà làm gì anh cũng rủ chị, cứ lát lại í ới gọi vợ:
- Mộng Khuê ơi! Đi ra vườn hái lá chanh đi!
- Khuê tồ ơi! Bày mâm ngũ quả nào!
- Khuê ngốc ơi! Trang trí cây đào thôi!
- Khuê hâm ơi! Xuống bếp làm mứt dừa với anh!
- Khuê đanh đá ơi! Anh nấu xong nồi cám rồi, hai vợ chồng mình ra chuồng cho lợn ăn nhé!
Gì vậy? Giờ đến cho lợn ăn cũng là công việc của hai người hả? Thế mà chị Khuê cũng vui vẻ bảo:
- Ô kê nuôn anh xoã.
Iem ra niền đây nạ.
Còn cố tình nói ngọng nữa chứ! Khánh bị hai anh chị cho ăn cơm chó mà tức nghẹn hết cả người.
Đã điên thì chớ, thằng chồng khốn nạn của Khánh đi với người tình từ hôm nảo hôm nào, đến hôm nay, đúng mười một rưỡi nó mới thèm vác cái mặt về nhà.
Chả hỏi thăm được vợ câu gì thì thôi, nó còn lôi Khánh lên phòng, đập vào mặt cô tờ đơn xin ly hôn rồi ngọt nhạt bảo:
- Vợ chỉ việc ký thôi.
Những việc còn lại để anh lo.
Ở dưới nhà, mọi người đang rục rịch chuẩn bị đón giao thừa.
Ở trên phòng, Khánh cay như vừa ăn ớt!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...