Anh Kiệt hoảng hốt quẳng Khánh lên hiên nhà rồi vội vàng lao ra ôm vợ.
Vừa hay lúc ấy, anh Công sang nhà anh Kiệt chơi, trông thấy chị Khuê như vậy, anh liền nhảy vào hỏi han.
Chị Khuê thật thà kể hết những triệu chứng dạo gần đây mình gặp phải.
Anh Công nghe xong liền chau mày bảo:
- Khuê! Anh nghi em bị bệnh cuồng ghen.
Chị Khuê cau có hỏi anh Công:
- Cuồng ghen mà cũng là bệnh hả? Anh đùa em đấy à?
- Không.
Anh hoàn toàn nghiêm túc.
Cuồng ghen không chỉ là bệnh mà còn là bệnh nghiêm trọng.
Đối với những người phụ nữ mắc bệnh này, chỉ cần bị chồng thờ ơ một chút xíu thôi, tâm trạng của họ sẽ tuột dốc không phanh.
Họ còn dễ rơi vào trạng thái tuyệt vọng, u uất khi người bạn đời có cử chỉ thân thiết với phái nữ.
Đặc biệt, trong trường hợp không kiểm soát được cơn ghen của mình, họ sẽ cảm thấy đau đớn tột cùng, người toát mồ hôi, chân tay run rẩy, và thậm chí có thể dẫn tới việc ngất xỉu.
- Anh bịa chuyện.
Em ứ tin.
- Em không tin anh thì em đi mà hỏi Khánh.
Có bệnh đó thật mà.
Khánh nhỉ?
Khánh đang tức điên cả người mà vẫn phải lễ phép nói:
- Dạ.
Đúng là có bệnh cuồng ghen thật đấy chị ạ.
Khánh cố tình ngã một cú thật đau để được anh Kiệt thương.
Khánh mong anh sẽ bế mình lên phòng rồi lợi dụng cơ hội tình cảm với anh.
Ai ngờ, chị Khuê còn cao tay hơn cả cô.
Theo như Khánh nhận định thì chị chẳng bị bệnh cuồng ghen đâu, có mà bệnh giả vờ ghen thì có.
Dù sao Khánh cũng là người thân trong gia đình, anh Kiệt tốt với Khánh một chút thì có sao đâu mà chị Khuê ích kỷ thế nhỉ? Ngoài miệng thì giả bộ cao thượng bảo anh bế Khánh, nhưng anh vừa ôm Khánh vào lòng, chị đã diễn trò.
Con người chị thủ đoạn, đáng sợ thật đấy.
Giờ thì hay rồi! Anh Kiệt chỉ quan tâm tới một mình chị thôi! Nhất chị! Anh sốt sắng hỏi anh Công:
- Ông có chắc không? Khuê nhà tôi không phải kiểu người hay ghen tuông vô lý đâu.
- Triệu chứng của Khuê rõ ràng thế còn gì, gần ông thì ổn, xa ông thì bất an, nếu không phải là bệnh cuồng ghen thì tôi nghĩ chỉ có khả năng bị chơi ngải nên mới thế thôi.
Hay ông chơi ngải Khuê hả Kiệt?
Anh Công hỏi đùa.
Chị Khuê phì cười trêu chồng:
- Uầy! Thật á? Anh xã chơi ngải em thật hả? Nom ông anh khờ khạo mà thủ đoạn gớm nhể?
Anh Kiệt cáu điên:
- Các người dừng ngay việc đùa cợt đi.
Sức khoẻ của vợ tôi không phải là thứ để đùa.
- Gớm thôi! Người ta vừa về quê ăn Tết đã chạy sang nhà ông chơi đầu tiên, ông làm gì mà nóng nảy thế?
- Cứ thử là vợ ông xem ông có lo không?
- Hỏi với chả han! Cứ như xát muối vào nỗi đau của nhau thế à? Hiện tại, thằng Công này đã làm gì có vợ đâu mà lo… nhưng mà… nếu Kiệt cho phép thì Công sẽ lo cho vợ Kiệt, nhá!
Anh Công giả bộ nháy mắt đưa tình với chị Khuê hại anh Kiệt tức sôi máu.
Thấy mặt anh Kiệt hằm hằm như bị mất sổ gạo, anh Công thôi không cợt nhả nữa.
Anh bảo:
- Yên tâm.
Tôi sẽ kê thuốc cho Khuê.
Nhà ông còn có Thạc sĩ ngành Tâm lý học xịn sò thế kia cơ mà, lo gì?
Khánh nhanh nhảu nói:
- Vâng ạ.
Em sẽ nói chuyện với chị Khuê thường xuyên hơn, giúp chị suy nghĩ tích cực lên.
Anh Công làm cú chốt điểm:
- Nhưng mà điều quan trọng nhất vẫn là Kiệt nhé.
Đừng lạnh nhạt với vợ quá, người bệnh cần được quan tâm.
Chị Khuê kiểu cứ bị hoang mang chứ.
Chị mà bị bệnh cuồng ghen á? Điên à? Chả tin! Mà cứ coi như là bị bệnh đấy thật đi thì cũng đâu có gì đâu mà anh Kiệt phải nghiêm trọng hoá vấn đề thế nhỉ? Anh bế chị về phòng, đặt chị nằm lên giường rồi nhìn chị chằm chằm mới sợ chứ.
Chị sốt ruột hỏi han:
- Anh xã sao đấy?
Anh xã của chị nghẹn ngào nói:
- Anh xin lỗi… anh sai rồi…
- Ớ? Chịu xưng anh ngọt ngào với vợ rồi à? Không xưng tôi lạnh lùng nữa á?
- Là tại anh không tốt… một năm qua do anh lạnh nhạt với vợ… nên vợ mới buồn bực mà sinh bệnh…
Anh Kiệt ra sức hôn lên mu bàn tay chị.
Cách hôn của anh giống y hệt với cách hôn của người đàn ông trong giấc mơ của chị, khiến cho chị vừa có cảm giác thân thuộc, vừa có cảm giác sợ hãi, lại có một chút gì đó nhói đau.
Chị rụt rè rút tay mình lại.
Anh thì thầm:
- Anh biết sai thật rồi, đừng lạnh nhạt với anh… được không?
Lời đề nghị quá đỗi ngọt ngào khiến chị Khuê bị dao động.
Chị mỉm cười gật đầu như ngầm đồng ý cho chồng tình cảm với mình.
Anh hôn nhẹ lên bụng chị rồi chuyển dần xuống dưới, chậm rãi hôn lên đoá hoa e lệ, khiến cho nó từ từ nở bung rực rỡ.
Cả người chị tê dại.
Đầu óc chị mông lung mụ mị, và rồi chị lại vô thức rơi vào một giấc mộng kỳ lạ.
Có một người đàn ông cũng đang hôn một người phụ nữ, cũng là ở nơi đoá hoa rực rỡ đó.
Giọng người phụ nữ có chút bi thương:
- Kiệt! Đừng mà… đừng như vậy…
Người đàn ông chau mày hỏi người phụ nữ:
- Sao? Nàng không thích?
- Thiếp thích… nhưng chính vì thích nên thiếp sợ hãi… thiếp sợ bản thân mình sẽ mê muội chàng… nếu như vậy… thiếp sẽ nảy sinh ích kỷ… sẽ muốn tranh giành chàng với nàng ấy… sẽ không cam tâm rời khỏi nơi đây…
- Nàng nói linh tinh cái gì vậy? Nàng đã là người của ta rồi.
Đây là nhà của nàng, nàng còn rời đi đâu?
Người đàn ông tiếp tục hôn người phụ nữ.
Người phụ nữ ứa nước mắt.
Cô ấy mấp máy môi:
- Chàng không hiểu.
Thứ có thể giữ thiếp ở lại không phải là mái nhà của chàng mà chính là trái tim chàng.
Ngặt nỗi… trái tim của chàng lại thuộc về nàng ấy, nếu thiếp trót yêu chàng thêm một lần nữa, thiếp sẽ chỉ ôm lấy đau thương về mình thôi.
Chỉ là mấp máy môi, không phát ra âm thanh, người đàn ông lại đang mải mê âu yếm người phụ nữ nên anh ta không biết cô ấy vừa tâm sự.
Rõ ràng, cô ấy đã lường trước được mọi việc, tại sao lại vẫn cứ đâm đầu vào mà yêu anh ta để rồi ôm lấy kết cục đầy bi thương? Chị Khuê không biết tại sao chị lại có thể hiểu được tường tận tâm sự của người phụ nữ, chị vốn chưa từng biết đọc khẩu hình miệng mà.
Chị… chỉ là… cảm thấy đau… đau lắm… đau như chính bản thân mình đã từng nếm trải nỗi thống khổ của người phụ nữ đó vậy.
Chị bừng tỉnh với tâm trạng đầy hoang mang, ngơ ngác ngó lên chiếc đồng hồ treo tường, mới chỉ chưa đầy năm phút trôi qua, anh Kiệt vẫn đang hôn chị, tại sao chị có thể ngang nhiên rơi vào cơn mộng mị như thế? Phải chăng chính những giấc mơ lạ lùng khiến chị dạo gần đây không được bình thường? Cảm thấy bất an, chị dùng ngón trỏ gõ nhẹ vào mu bàn tay của chồng.
Anh Kiệt hiểu ý dùng bàn tay ấm áp của mình bao bọc lấy bàn tay lạnh cóng của chị.
- Bình tĩnh… thả lỏng đi vợ…
Sự quan tâm dịu dàng của anh khiến chị xúc động.
Sống mũi chị cay cay, giọng chị nghẹn ngào:
- Em… em không biết… cũng… không hiểu… vì sao dạo gần đây… em… rất hay cảm thấy… khó chịu…
- Không sao… có anh ở đây rồi mà… em cố gắng thả lỏng một chút… rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi.
Chị Khuê vâng lời chồng thả lỏng cơ thể.
Anh Kiệt hôn chị tình cảm lắm.
Trông thấy môi anh mơn man nhẹ nhàng quanh chiếc nhuỵ hoa đẫm sương, lòng chị bất chợt nhẹ nhõm đi nhiều.
Hơi thở của chị trở nên bình ổn hơn.
Chị buột miệng thừa nhận:
- Kiệt! Em… em… yêu anh…
Anh Kiệt sững người.
Đây không phải là lần đầu tiên chị Khuê thổ lộ tình cảm của mình, nhưng cảm xúc trong anh vẫn bùng nổ, bởi vì lần này chị trực tiếp thừa nhận với anh chứ không phải là tưởng anh ngủ say nên tâm sự cho nhẹ lòng.
Không thể kiểm soát được chuỗi cảm xúc mãnh liệt của mình, anh hôn chị cuồng dại.
Làn da trắng mịn của chị dần bị lấp đầy bởi những dấu hôn, có những dấu ấn phớt hồng xinh xinh, cũng có những nơi anh hôn khá lâu nên bị chuyển sang màu thâm tím.
Thi thoảng, anh còn nhá lên bả vai chị.
Tuy bị đau nhưng chị chẳng hề phàn nàn, chị chỉ nhìn anh đầy trìu mến.
Sau một hồi dây dưa, có vẻ như chồng chị vẫn chưa hài lòng, anh bế xốc chị dậy, đặt chị nằm ngửa trong lòng anh, còn anh thì cúi xuống, điên cuồng hôn lên hạt ngọc đẹp đẽ tinh khôi.
Bàn tay anh sưởi ấm từng ngóc ngách lạnh lẽo trong chị.
Chị khẽ nhắm mắt, ngoan ngoãn để chồng có thể âu yếm mình tuỳ thích.
Có nhiều lúc, nhịp tim của chị tăng vọt, cảm xúc trong chị bùng nổ đến mức mà chị tưởng như mình sẽ phát điên.
Cả người chị mềm nhũn, tưởng chừng có thể tan ra rồi hoà quyện vào những nụ hôn cháy bỏng của anh.
Trong lúc chị cảm thấy chơi vơi nhất, anh lại nhẹ nhàng đặt chị nằm lên tấm chăn dày, tình cảm áp sát người vào người chị.
Chị cảm nhận được đoá hoa của mình nở rộ để chào đón anh, và rồi lại e ấp khép vào để ôm trọn lấy anh, thẹn thùng đón nhận những nhiệt huyết của anh.
Ở bên anh, thời gian dường như bị ngưng đọng.
Chị mặc kệ chồng giày vò mình và tận hưởng sự giày vò ngọt ngào đó, trán chị nhễ nhại mồ hôi từ lúc nào, chị cũng không hay.
Anh hôn lên những giọt mồ hôi đang chảy xuống gò má chị, đoạn, anh ghé tai chị thủ thỉ:
- Khuê! Đừng rung động với ai ngoài anh nữa… như vậy thì… anh sẽ nắm tay em đi hết kiếp này.
Trong mộng, người phụ nữ trông giống y hệt chị mơ được nắm tay người cô ấy thương đi trọn vẹn một kiếp.
Ngoài đời, chồng chị cũng vừa hứa hẹn nếu như chị không rung động với người khác thì anh sẽ nắm tay chị đi hết kiếp này, mọi chuyện… là duyên nợ hay chỉ đơn giản là trùng hợp ngẫu nhiên? Chẳng hiểu sao trái tim chị lại run lên bần bật.
Chị nghẹn nghào hỏi chồng:
- Kiệt! Yêu em không?
Anh Kiệt từ tốn hỏi chị:
- Người cũ của em có nói yêu em không? Chắc là có nói rất nhiều, phải không? Anh và người cũ cũng từng nói yêu nhau.
Nhưng rồi chúng ta đâu thể đi với bọn họ dài lâu… vậy cái lời hoa mỹ đó… liệu có cần thiết không em?
Chị Khuê ương bướng bảo:
- Có… rất cần thiết… đối với em cái lời hoa mỹ đó rất quan trọng.
Anh nói yêu em đi… được không? Làm ơn đi anh… nói dối cũng được…
Sự im lặng của anh như bóp nghẹt trái tim chị.
Bất chợt, chị nhớ tới lời cảnh tỉnh trong mộng của A Đào:
“…Người không thể nào có được trái tim của người đàn ông đó đâu, người đó cứng đầu lắm, cho dù đi qua bao nhiêu kiếp thì người ta cũng sẽ vĩnh viễn không nói lời yêu người đâu…”
Lòng chị buồn tê tái, tim chị đau buốt, chị không thể hiểu nổi vì sao tự dưng chị lại khát khao được nghe anh Kiệt nói anh yêu chị đến thế? Một chuỗi cảm xúc tiêu cực bủa vây lấy chị, khiến cho chị cảm thấy khốn khổ tột cùng.
Chị mệt mỏi thiếp đi.
Thế rồi, giọng nói của người phụ nữ kia lại văng vẳng bên tai chị:
- Bát thuốc này có độc phải không?
- Trả lời thiếp!
- Nếu như đổi lại là nàng ấy, chàng có ép nàng ấy bỏ đi cốt nhục của mình không?
- Tại sao chàng tàn nhẫn với thiếp như vậy?
- Được.
Thiếp uống.
Cạn chén thuốc này, đời này thiếp không sinh con cho chàng, kiếp sau nếu có gặp lại, thiếp cũng sẽ vĩnh viễn không sinh con cho chàng.
Người chị rét run, nước mắt chị chảy ra giàn giụa.
Anh Kiệt vội vã lay chị, nỉ non gọi chị:
- Khuê! Tỉnh lại đi em… Khuê!
Chị Khuê bàng hoàng hé mắt.
Chị hốt hoảng ôm chầm lấy chồng.
Anh Kiệt gối đầu tay cho chị rồi lấy chăn quấn quanh người chị.
Anh liên tục vỗ nhẹ vào lưng để xoa dịu cơn hoảng loạn của vợ rồi nói những lời trấn an chị:
- Khuê! Bình tĩnh… bình tĩnh đi em… có anh ở đây rồi… thả lỏng đi em… anh xin…
- Em… em…
- Anh đây… anh xin mà…
- Em… em… bị bệnh thật rồi… em bị cuồng ghen… em toàn mơ linh tinh… em sắp thành bà điên mất rồi.
Anh Kiệt hôn lên mu bàn tay của chị, dịu dàng bảo:
- Không sao cả, dẫu em có trở thành bà điên thì em cũng vẫn là bà vợ của anh..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...