Ê Hổ Cái Em Là Của Anh
Động phòng ( cảnh báo tớ không biết viết cảnh hot T.T )
Đăng kí xong xuôi Uyên Nhi và Uy Vũ trở về nhà tuy đã kết
hôn nhưng cô cũng không hiểu lắm phải làm những gì cứ nghĩ họ vẫn cứ sống cùng
nhau như vậy ai lo thân nấy nhưng mà đời không như mơ …
Vừa về tới căn hộ Uy Vũ đã bắt cô dọn đồ đạc chuyển hết vào
phòng anh rồi ép cô bắt đầu từ hôm nay phải ngủ cùng anh trong một căn phòng
trên một chiếc giường O.o
Tối hôm đó nhân lúc Uy Vũ đang làm việc trong phòng cô ngay
lập tức gọi điện than thở với Bảo Ngọc cô thực sự rất bối rối bản thân cô vẫn
chỉ là con nhóc mới lớn làm sao có thể hiểu được cuộc sống vợ chồng sẽ như thế
nào chứ ? vì vậy đành tìm kiếm quân sư là cô bạn thân đã kết hôn được nửa năm
là Bảo Ngọc để học hỏi kinh nhiệm rồi …
Nghe Uyên Nhi thao thao bất tuyệt một miệng trăm lời nói
không ngừng nghỉ xong Bảo Ngọc kinh hoàng hét lên
- Kết hôn ? cậu với anh Vũ ?
Uyên Nhi thật muốn điên lên đó đâu phải trọng điểm ? nhưng
cô vẫn kiên nhẫn trả lời
- Ừ hôm nay vì vậy chỉ
mình đi kết hôn rồi rốt cuộc phải làm gì nữa ?
Nghe tới câu hỏi đó Bảo Ngọc muốn bật cười mắng Uyên Nhi ngu
ngốc nhưng cô cũng biết cho dù có tỏ ra trưởng thành thế nào thì cơ bản Uyên
Nhi vẫn là cô bé đơn thuần không hiểu chuyện nam nữ , nhưng cô ấy hỏi như vậy
cô biết trả lời sao đây không lẽ mang tất tần tật chuyện sảy ra hôm đám cưới
cho Uyên Nhi nghe cho xin đi da mặt cô thực sự không có dày như vậy đâu .
- Em đang làm gì thế
?
Đang phân vân không biết nói với Uyên Nhi thế nào thì Tuấn
Anh đi tới , cô bịt loa điện thoại lại lắp bắp
- Là Nhi cô ấy hỏi …
chuyện phải làm sau khi kêt hôn …
Nói tới đây mặt Bảo Ngọc bất giác đỏ như quả cà chua
Tuấn Anh nghe xong nhướng mày
- Vậy em nói đi kể tường
tận chi tiết một chút
Ôi trời anh rốt cuộc đang nói gì vậy ai lại có thể mang mấy
chuyện kia ra kể cho người ta chứ ?
- Anh đồ mặt dày
Ồ cô bé này chán sống rồi sao ? Tuấn Anh nhìn cô bằng ánh mắt
sâu thăm thẳm ..
Chờ mãi chẳng thấy Bảo Ngọc trả lời Uyên Nhi buồn bã cúp máy
- Haizz phải làm gì
đây trời …
***************
Vì muốn giải quyết xong công việc để đưa Uyên Nhi về nhà ra
mắt họ hàng tiện thể nghỉ tuần trăng mật Uy Vũ hiện đang cắm cui giải quyết
công việc tồn đọng trong công ty đang làm việc đến mờ cả mắt thì điện thoại reo
Uy Vũ nhấc máy
- Alô
Tuấn Anh cười cười hỏi Uy Vũ
- Nghe nói cậu mới lấy
vợ ?
Khóe môi nhếch lên một nụ cười ấm áp Uy Vũ hỏi
- Cô ấy đã báo cáo với
vợ cậu rồi ?
- Ờ
Tuấn Anh cười gian nói nhỏ
- Cô ấy hỏi vợ tôi kết
hôn xong phải làm gì ? này cậu cũng quá bất lực đi ngay cả cái chuyện quan trọng
đó cũng không dạy cho cô ấy sao ?
Uy Vũ hừ một tiếng gắt
- Không cần cậu quản
lo làm công to việc lớn của cậu đi sắp tới tôi nghỉ phép dài hạn công ty giao
cho cậu đó
Nói xong không kịp để Tuấn Anh phản kháng Uy Vũ nhanh chóng
cúp máy
Khiến cho Tuấn Anh bên kia tức xuýt hộc máu anh là có lòng tốt
báo tin cho hắn vậy mà kết quả kẻ bị đày đọa cũng lại là anh …
Khi Uy Vũ hoàn thành công việc cũng đã hơn 11 giờ khuya nghĩ
rằng cô đã ngủ Uy Vũ đi ra phòng bếp muốn uống nước không ngờ lại nhìn thấy
thân hình nhỏ nhắn đang cuộn mình trên sopha đôi mắt to tròn không ngừng đảo
xung quanh vừa thấy anh đã tươi cười đứng dậy
- Anh làm việc xong rồi
?
Nhìn vẻ mặt mệt mỏi của cô anh nhíu mày không vui
- Em sao còn chưa chịu
đi ngủ ?
Cố ý muốn chờ anh xong việc để thể hiện mình là người vợ tốt
không ngờ còn bị mắng Uyên Nhi bất mãn bĩu môi
- Em muốn chờ anh rồi
cùng đi ngủ nếu anh không vui sau này em sẽ không làm mấy chuyện vô ích này nữa
Nói đoạn cô giận dỗi xoay người trở về phòng , nhìn dáng vẻ
buồn bã của cô anh chợt có ý nghĩ muốn đem thằng ngu là mình đi xử bắn , chạy
theo bóng dáng nhỏ bé Uy Vũ thành tâm lải nhải
- Anh xin lỗi anh
không cố ý mà anh chỉ lo em ngồi đó sẽ bị lạnh rồi ốm mà thôi em mà ốm anh sẽ
đau lòng không phải sao ?
Nghe giọng nói an ủi nhẹ nhàng của anh Uyên Nhi thấy mọi tủi
thân cứ vậy trào dâng cô vùi đầu vào vòm ngực rộng lớn của anh nhẹ nhàng nói
- Anh cũng biết em
còn nhỏ có những chuyện em không hiểu rõ cũng có khi sẽ khiến anh khó chịu em
biết mình ương bướng khó bảo nhưng xin anh đừng giận cũng đừng không quan tâm đến
em nếu em có chỗ nào không đúng anh hãy nhẹ nhàng giải thích cho em hiểu đưng
quát em vì những khi tức giận anh thực sự rất đáng sợ
Ôm chặt lấy cô gái nhỏ vào lòng anh không ngờ nhóc con này lại
suy nghĩ nhiều chuyện như vậy , anh xoa đầu cô mỉm cười nói
- Anh hứa sẽ luôn nhẹ
nhàng với em không bao giờ mắng em không quan tâm đến em
Nghe được những lời này của anh Uyên Nhi thở phào nhẹ nhõm
quay lại thành cô bé con tinh nghịch cô nhéo cánh tay rắn chắc của anh nghiến
răng
- Nếu có ngày nào đó
Anh mà không cần em nữa em sẽ ôm anh cùng chết nghe không
Uy Vũ cười ha ha
- Vâng tuân mệnh tiểu
thư
Bỗng nhiên nhớ tới cuộc điện thoại khi nãy khóe mỗi Uy Vũ nở
một nụ cười cáo già chính hiệu ghé sát vào tai Uyên Nhi thì thầm
- Vợ yêu à em muốn biết
sau khi kết hôn phải làm gì ? sao không hỏi anh mà lại đi hỏi người ngoài như vậy
- A
Uyên Nhi ngớ người
- Anh sao anh biết ?
Haizz giờ là mấy giờ còn có thời gian nói chuyện phiếm ? Uy
Vũ nhanh nhẹn đè Uyên Nhi xuống cúi sát khuôn mặt vì ngại ngùng mà đỏ bừng kia
mờ ám nói
- Hiện tại anh sẽ lập
tức dạy cho em …
********Ít phút sau*********
- Á á á á
Tiếng hét thảm thiết vọng ra từ căn phòng tối om với cánh cửa
đóng kín mít sau tiếng hét là giọng của một cô gái đang vừa khóc vừa mắng
- Trịnh Uy Vũ chết tiệt
anh cút ra ngay aaaaaaaaa em muốn giết chết anh huhu
Sau đó chỉ nghe thấy tiếng ưm a rên rỉ rồi một giọng nói trầm
khàn đục vang lên
- Xuỵt yên nào nếu
không ngày mai ngày kia em cũng đừng mong ra khỏi căn phòng này
Lại một âm thanh nức nở ấm ức
- Huhu anh cút đi em
muốn ly hôn anh là tên đáng ghét dám làm đau em huhu
Lại giọng nam trầm khàn thanh âm mang theo chút khó chịu …(
Kún ngây thơ vô …..tội ạ )
- Nghĩ cũng đừng nghĩ
Sau đó chỉ nghe thấy tiếng nức nở cùng âm thanh rên rỉ êm ái
truyền ra ….>.
Không biết sau đó họ làm những gì ( thực sự là ai cũng biết
-_-) nhưng hai ngày sau họ cũng không có ra khỏi căn phòng đó là 10 tháng sau một
hoàng tử nhỏ ra đời …
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...