Duyên Nợ 3 - Nắng Còn Vấn Vương
Khải Viễn búng nhẹ lên mũi cô một cái nhắc nhở, chiếc áo cô mặc bị vén lên cao.
Mộc Trà liền lấy tay kéo xuống, người vén lên người kéo xuống cuối cùng thì Khải Viễn đành phải khắc chế ham muốn mà kiên trì đàm phán:
- Nếu em ngại, chúng ta tắt bớt điện được chứ?
Nhận được cái gật đầu của cô, anh với tay chạm vào bảng điều khiển nơi tủ đầu giường thì toàn bộ đèn trong phòng vụt tắt chỉ còn duy nhất ánh điện đỏ của đèn ngủ.
- Bây giờ thì không cản trở nữa nhé!
- Vậy anh hãy lướt qua thôi, đừng nhìn… tôi không đẹp như…
Ngón tay anh mang lên chạm vào môi giữ lời nói phía sau lại.
Từng chiếc cúc áo được cởi ra, làn da trơn mịn dần lộ trước mắt, Mộc Trà lấy tay che mắt anh lại khẽ nhắc:
- Anh đừng nhìn chăm chú như vậy?
Khải Viễn nắm lấy tay cô kéo xuống, chậm rãi hôn lên bàn tay còn run ấy từng chút, từng chút một.
Cô muốn rút tay lại cũng không được đành để im.
- Hôm nay em nên nằm im tận hưởng, dù tôi có nói cho em nằm trên khối tài sản kếch xù nhưng đợi lần sau đi được chứ?
Mộc Trà bật cười, lắc đầu:
- Làm gì còn có lần sau?
- Vậy em tin rằng mình sẽ không lên đỉnh?
Nghe mấy lời có chút đen tối này khiến mặt cô đỏ hơn nữa.
Tại sao quan hệ giữa hai người lại có lúc xảy ra việc này cơ chứ?
- Tin tôi đi, em sẽ bị nghiện cho mà xem.
Cô chưa kịp tìm lời chống chế thì chiếc áo cởi dở đã bị mở ra, ngực tròn lộ hẳn ra, ngay lập tức một bên bị ngậm lấy, cả người cô run lên bần bật.
Lúc này thì cô hiểu sự bứt rứt của bản thân là vì điều gì.
- Anh đã cho gì vào rượu uống phải không? À không, cả hương thơm lúc mới vào phòng nữa… có phải không?
- Ừm, cho em khám phá, tận hưởng được sự thăng hoa của loại chuyện này thôi.
Bảo sao cô lại sinh ra thứ cảm giác khó chịu, trống rỗng đến như vậy? Anh càng hôn, cô lại càng muốn nhiều hơn.
Dường như sự phòng vệ đã bị phá vỡ, lúc này chỉ mong muốn được giải tỏa đi sự bí bách trong người.
Dùng nốt sự tỉnh táo cuối cùng của mình, cô khẽ nhắc:
- Lần sau đừng làm vậy nữa, tôi tình nguyện… nên… ưm…
Mộc Trà bị Khải Viễn hôn mạnh trên ngực, một luồng điện chạy qua mang theo sự thỏa mãn mà cong người rên rỉ.
Chiếc áo trên người xộc xệch dần bị lôi ra, bàn tay anh thăm dò từng tấc da thịt mịn màng.
Mộc Trà lúc này có cảm giác linh hồn đang chơi vơi giữa hư và thực.
Thứ chất kích thích trong người đang phát huy tối đa tác dụng, đôi mắt cô mờ dần, cả người rũ mềm trong sự kích thích của đối phương.
Cả thân người đâu đâu cũng toàn dấu hôn, dấu tay nhào nặn.
Cô không nghĩ mình dễ dàng thỏa mãn đến thế, theo từng nụ hôn mà cứ thế thăng hoa.
Cơ thể như gào thét mà miệng không ngừng nỉ non.
Khải Viễn nâng mình dậy, kéo chiếc khăn tắm quanh hông mình ném xuống sàn nhà để lộ hoàn toàn thân mình trước mắt Mộc Trà.
- Khải Viễn… dừng lại được không?
- Đến lúc này mà em còn muốn trốn tránh sao?
Hai chân cô bị kéo lại, một đường vuốt ve từ cổ chân lên đến đùi khiến cô ngây dại.
Hai tay anh nhấc chân cô mở rộng, Mộc Trà liền muốn khép chân lại lắc đầu thở:
- Đừng nhìn mà…
- Một chút thôi…
Mộc Trà nhất định không cho anh nhìn, cô kéo anh xuống chủ động hôn.
Nụ hôn vụng về ngây dại để giấu đi sự khó chịu, ham muốn đang muốn đốt cháy cả người.
- Đừng hồi hộp như vậy, em sẽ không cảm nhận được gì hết.
Cô ngoan ngoãn gật đầu.
Ban đầu chỉ nghĩ là nghĩa vụ, anh thỏa mãn xong thì thôi nhưng cô đâu ngờ Khải Viễn lại tỉ mỉ như vậy? Anh không vội vàng thỏa mãn mình mà kiên trì theo đuổi dẫn dắt theo cảm xúc của cô.
Nụ hôn ướt át vờn trên mặt xuống ngực mang theo luồng cảm xúc mạnh mẽ khiến cho ham muốn của cô như được lấp đầy.
Lần đầu tiếp xúc với loại thân mật này lại vì sự kích thích của anh mà bầu ngực tròn trở nên căng cứng càng kích thích ham muốn của cả hai.
- Trà… có hối hận không?
Cô khẽ lắc đầu, bản thân là người quyết đoán nên khi đã quyết định việc gì cô sẽ không nghĩ đến hai từ hối hận.
Giao dịch này giữa cô và anh là tự nguyện.
Tiền anh bỏ ra là thật và ham muốn thể xác lúc này không phải cô không có.
Vậy nên mọi thứ đều sằng phẳng… cớ sao phải hối hận… cô chỉ mong bản thân đủ vững để không lún vào hố sâu tình ái với người đàn ông này.
- Khải Viễn… đủ rồi đừng để lại dấu vết… ưm…
Da dẻ cô vốn không phải loại trắng sứ nhưng lại mỏng nên dễ phát sinh dấu khi chỉ cần chạm nhẹ, vậy mà từ nãy giờ, Khải Viễn đâu có chịu nhẹ, càng lúc càng như muốn gặm hết da thịt trên người cô.
Mặc kệ cô cảnh cáo, nụ hôn vẫn lướt trên người cô gặm nhấm, hai ngực đã chi chít dấu vết yêu đương mới được tha.
Anh khẽ trườn người xuống thấp hôn lên vùng bụng phẳng thì Mộc Trà né tránh.
Vậy nhưng eo cô bị anh nắm lấy kéo trở lại.
- Không, tôi nói anh… ưm….
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...