Duyên Hề

Thủy Dạng Hề vào tiệm quần áo chọn bộ nam trang cỡ
nhỏ, thong thả bước vào tiệm.

Ước chừng một canh giờ, liền thấy một người thiếu niên
diện mục thanh tú từ bên trong đi ra. Chỉ thấy thiếu niên kia hai hàng lông mày
như kiếm, tóc mây thẳng đứng, hơi hơi lộ ra một cổ tử anh khí, che dấu đi những
cử chỉ mèm yếu của nữ nhân; ánh mắt híp lại, tinh tế nhợt nhạt, nhưng lại như
hoa đào làm say lòng người; quần áo màu lam lại càng tôn lên phong độ chỉ có ở
hắn. Trừ bỏ tiếng nói thanh thúy kia, thì thật đúng là một mỹ nam tử không hơn
không kém.

Thủy Dạng Hề cúi đầu xem kỹ một phen, xác định không
có sai lầm nào nữa, mới ung dung bước chân rời đi. Trên mặt lộ ý cười nhè nhẹ,
như ánh nắng hiện ra giữa mùa đông, làm kẻ khác như cảm thấy đui mù.

Nàng ở trên đường lắc lư tiêu sái, không phải là không
có nơi để đến, mà chính là, thực sự không dám xông loạn làm bậy, chỉ sợ lại bị
lạc đường. Cho nên, cũng chỉ có thể lựa chọn thật cẩn thận để phân biệt phương
hướng mà nhớ kỹ đường. Quả thật, không biết đường, thực không phải là chỉ một
chút dọa người thôi, nếu như bị người khác biết mặt mũi điều bị quăng đến Thái
Bình Dương cả.

Một đường đi, một đường hỏi, dựa vào trí nhớ, đem mọi
vật trên con đường kia nhớ kỹ, chỉ là, thật sự nàng không phân rõ phương hướng,
đông tây nam bắc bốn chữ thẳng vào một cái đầu, thì sẽ ra hai cái. Chỉ có thể
đổ thừa, nàng từ nhỏ sinh ở phương nam, đối với khái niệm phương hướng , thật
đúng là không bằng người phương bắc mẫn cảm quen thuộc như vậy

Trải qua mấy canh giờ khó khăn, rốt cục đã đem trung
tâm kinh đô biết rõ ràng, khi nàng đang chuẩn bị đi Hồng Lâu, thì đột nhiên có
một thanh âm nói "Công tử, ngươi cuối cùng cũng đến đây, lão bản chờ ngươi
đã lâu"

Thủy Dạng Hề quay đầu vừa nhìn lại, thấy một nam tử có
bộ dáng gã sai vặt, Thủy Dạng Hề hồ nghi nhìn hắn một cái "Ngươi biết
ta?" Sẽ có người biết nàng sao, nàng không nhớ rõ đã từng giao tiếp qua
với người như vậy

"Công tử nói đùa, ngài chính là khách quen của
chúng ta, sao lại không biết được?" Vừa nói xong, vừa đem Thủy Dạng Hề
hướng về phía bên phải ở trong điếm mà mời, "Công tử cũng đã một hai tháng
không có tới, hôm qua mới nghe chưởng quầy oán trách xong, không ngờ, hôm nay
liền trông thấy công tử, công tử mau vào đi thôi, ta đi kêu chưởng quầy
ra" Nói xong liền chạy vào trong nội đường.

Thủy Dạng Hề có chút không hiểu ra sao cả, ngây ngốc
đánh giá cái tiệm nọ một phen, nhìn cách trang hoàng, chẳng qua chỉ là
một tiệm trang sức bình thường mà thôi, nếu
không phải bị người phục vụ giữ chặt, không nhìn kỹ nàng thật đúng là không chú

ý đến. Nàng suy đi tính lại một phen, cuối cùng trong lòng quá tò mò, suy nghĩ
cho dù là đầm rồng hang hổ, hôm nay cũng muốn xông vào một lần.

Thủy Dạng Hề ở trong điếm vừa mới di chuyển một vòng,
liền phát hiện, tiệm này mặc dù không vừa mắt, nhưng đồ trang sức bên trong cũng
rất mới lạ, tinh xảo độc
đáo, người thiết kế chắc phải mất nhiều tâm tư. Đang đánh giá gian nhà, thì
thấy gã sai vặt nọ mang theo một nam tử trung niên từ bên trong đi ra. Xem
tướng mạo, chắc là nhân vật chưởng quầy trong miệng gã sai vặt.

Thủy Dạng Hề chỉ nhìn hắn, nhưng cũng không nói lời
nào. Người ta nhận biết nàng, nhưng nàng cũng không biết người ta nha, vẫn nên
lựa chọn lặng im là tốt nhất.

"Công tử, ngươi cuối cùng đã tới rồi, ta còn
tưởng tháng này sẽ lại thất hẹn chứ" Chưởng quầy kia mang vẻ mặt vui cười
nói.

Thủy Dạng Hề hề cân nhắc một lát, nhìn biểu tình của
hắn, giống như đã cùng nàng quen biết, chính là nàng thật sự phi thường khẳng
định nàng chưa thấy qua hắn. Hay là.... Thủy Dạng Hề trước kia cùng cái tiệm
này có quan hệ bí mật gì? Nghĩ vậy trong miệng liền nói " Ta đã đến đây,
vậy ngươi liền lo liệu đi" Thủy Dạng Hề cân nhắc lời nói một chút, như
thật mà lại giả.

Chưởng quầy kia vừa nghe, liền cười nói " Đây là
hiển nhiên" Hắn nói xong liền từ trong tay áo lấy ra một khăn gấm màu nâu,
đem những thứ ở trong đó mở ra để trên quầy, cũng là vài món trang sức óng ánh,
kiểu dáng quả nhiên là tinh xảo độc đáo.
Thiết kế tinh xảo so với những món biện trong tiệm, còn muốn cao hơn vài phần,
thật là không giống như người thường làm nó nổi bật hơn rất nhiều

Thủy Dạng Hề không rõ đây là ý gì, nhưng lại không thể
biểu hiện ra ngoài, chỉ bình tĩnh nhìn chưởng quầy nọ.

Chưởng quầy kia bị nàng nhìn chăm chú có chút hoảng
sợ, hỏi "Như thế nào, công tử không hài lòng? Đây đều là dựa theo hình vẽ
của công tử làm ra" , hắn cầm lấy một cái bên trong "Cái này là món
mà công tử định tháng sau lấy, món này là công tử tháng trước đem đến, cho cửa
hàng ta sửa chữa, công tử muốn hai tháng sau phải xong...."

Thủy Dạng Hề nghe trong lời nói của hắn tuy là thập
phần khách khí, nhưng dường như rất sợ đắc tội với nàng, bất quá, trong mắt lộ
ra một tia chân chính sợ hãi cùng kính ý,
điều này thật có chút mâu thuẫn...........

"Nga, thật ra mấy tháng này trong nhà có một số
việc, không có thể đến đây được. Chưởng quầy làm rất tinh xảo có cố gắng, ta

rất vừa lòng, nếu như thế, ta liền mang đi" Thủy Dạng Hề nói xong, liền
muốn hướng bên ngoài điếm mà đi

"Ôi chao, công tử,chờ một chút, như vậy bản vẽ
của ta đâu?" Chưởng quầy kinh ngạc nói.

"Bản vẽ của ngươi? Bản vẽ gì?" Thủy Dạng Hề
không hiểu hỏi.

"Ai, công tử thật sự là người hay quên. Công tử
phân phó ta làm ra mấy món trang sức trong hình vẽ, chúng ta không lấy tiền
công, ngược lại công tử cũng đã đồng ý cho ta một bản vẽ khác, mỗi tháng đều là
tới lấy trang sức là lúc giao cho ta, bởi vậy, ta mới vì công tử mà làm trang
sức, chia tiền lãi người cũng không lấy. Như thế nào lần này nhưng lại cầm
trang sức liền đi?" Trong thanh âm lộ ra nồng đậm bất mãn.

Thủy Dạng Hề ninh ninh mi, có thế chứ, nguyên lai
chính là quan hệ lợi dụng lẫn nhau. Vật phẩm trang sức trong điếm, nói vậy, đều
là chân chính xuất phát từ tay của Thủy Dạng Hề, thật đúng là không nghĩ tới,
Thủy Dạng Hề kia còn có thể làm được việc này, nếu đi đến hiện đại, sẽ là một
thiết kế sư châu báu nổi tiếng. Vì hắn cung cấp bản vẽ vật phẩm trang sức kiểu
mới độc đáo, sau đó thu được điều mà mình muốn, xem ra, Thủy Dạng Hề này kỳ
thật cũng không phải ngu ngốc như nàng tưởng tượng, Ít nhất biết lợi dụng sở
trường chính mình.

"Hôm nay đi ra ngoài vội vàng, nhất thời quên
mang theo. Như vậy đi, chưởng quầy, trang sức tháng này ta không lấy, ngươi cứ
dựa theo ý của mình mà xử lý" Nói xong, đưa tay nhét trang sức vào trong
tay ông chủ, liền đi ra.

Lúc này, chưởng quầy nhìn thấy Thủy Dạng Hề đi ra
ngoài, nhất thời còn chưa phục hồi tinh thần lại. Vị công tử này từng tháng đều
muốn lấy trang sức, còn đối với hắn căn dặn ngàn vạn lần đừng để lộ ra ngoài,
nếu không, hậu hoạn vô cùng, sao lần này lại hào phóng vậy, nhưng bảo hắn xử
lý, đây chẳng phải nói hắn có thể đem bán ra ngoài? Hắn nào biết đâu rằng, Thủy
Dạng Hề nay đã không còn là Thủy Dạng Hề trước nữa.

Thủy Dạng Hề ra khỏi diếm, vẫn cảm thấy được Thủy Dạng
Hề chân chính làm như vậy, ắt hẳn phải có nguyên nhân mới đúng, rốt cuộc là cái
gì? Nhớ đến trang sức ở trong hộp trang sức của nàng, cũng không thấy có khác
biệt như thế, nếu có bất quá là vì lừa được hoàng hậu vui vẻ, tùy ý ban thưởng
cho nàng, không có gì đặc biệt.....
Từ từ, hoàng hậu..... Giống như nàng đã từng nghe Vu Nhi đề cập qua, Thủy Dạng
Hề mỗi tháng sẽ đưa cho hoàng hậu một ít trang sức của phu nhân khi còn sống
từngdùng qua , chẳng lẽ..... Những trang sức kia đều là xuất phát từ người này
?


Bản thân Thủy Dạng Hề thật sự có chút giật mình, bất
quá lập tức suy nghĩ lại, cũng không thể không có khả năng này, bản vẽ nàng ta
thiết kế thật đúng là có rất khác biệt, tìm những món trang sức khắp Thiên Mị
vương triều ra so sánh với những thứ này thì nó tuyệt đối quý báu, nhưng thật
ra giữa vạn khóm hoa là nhất định sẽ có sơ hở. Miễn là đừng xuất hiện một số
lượng lớn, thì những chuyện lừa gạt này vẫn làm được.

Trước kia, nàng thật ra đã coi thường Thủy Dạng Hề
chân chính, xem ra, nàng ấy đối với hoàng hậu sớm đã có phòng bị, cũng có kế
hoạch của bản thân, chỉ là sự chu toàn hơi vất vả, trước một tháng phải tính
toán ứng phó tháng kế tiếp như thế nào. Người như vậy, nàng không khỏi vì nàng
ấy mà cảm thấy bi ai, mười tám năm của nàng ấy phải trải qua gian khổ cùng khốn
khổ như thế, nhìn thấy kế hoạch của nàng chu đáo như vậy, nhất định phải là
người kiên cường. Chỉ tiếc hồng nhan cuối cùng cũng bạc mệnh, không ngời lại có
kết cục như vậy.....

Thủy Dạng Hề thầm thở dài, trong lòng lại ý thức được
có cái gì đó không đúng, Thủy Dạng Hề chân chính đã có kế hoạch như vậy, thì
nàng ấy không có khả năng coi thường mạng sống của mình, nói cách khác, việc
rơi xuống nước tuyệt đối không thể là chính cô ta luẩn quẩn trong lòng mà nhảy
xuống. Hơn nữa hồ sen kia, nàng cũng từng cẩn thận kiểm tra qua, chỗ mặt đất
gặp nước cũng đều tu sửa có hàng rào, ven nước không có tí xíu bùn lắng, cho dù
trời mưa, cũng rất khó trơn trợt. Lấy hoàn cảnh như vậy, muốn một người có ý
chí không cẩn thận rơi vào trong nước, quả thật đúng là một chuyện đầy thách
thức.

Như vậy.... Thủy Dạng Hề rơi xuống nước, khả năng còn
lại duy nhất cũng chỉ có.... Bị người ta rắp tâm đẩy xuống nước....

Thủy Dạng Hề nghĩ đến đây, mài không khỏi cau càng
sâu, tay không khỏi nắm chặt, xem ra, quả thật có người muốn mệnh của nàng.
Hiện giờ, nàng thay thế Thủy Dạng Hề mà sống, như vậy, không phải mệnh cuả nàng
ấy lại chuyển hướng sang cho nàng sao? Chính là, sao bây giờ lại không thấy
động tĩnh nữa? Là ai đã ra tay đây?

Thủy Dạng Hề đang nghĩ đến nhập thần, chợt nghe thấy
một trận "Boong boong" truyền đến, không khỏi ngẩng đầu vừa nhìn đã
thấy một thanh trường kiếm đánh thẳng hướng mặt nàng. Thủy Dạng Hề không chút
nghĩ ngợi, liền gập người về phía sau bay đi, làm như động tác này đã rất quen
đến không thể thành thục hơn. Mới vừa bình tĩnh, lại không nghĩ đến thanh kiếm
kia liền theo sát một bên lao đến, thẳng hướng yết hầu của nàng, Thủy Dạng Hề
kinh hãi, thì ra thật sự muốn mệnh của nàng.

Nghĩ vậy nàng không khỏi bỏ thêm vài phần lực đạo,
nhảy thẳng lên, bay về phía chủ nhân thanh kiếm, lập tức, nhấc chân nhẹ một
cái, liền đá trúng hàm dưới người nọ. Đừng nhìn Thủy Dạng Hề chiêu này mặc dù
bình thường, chỉ một cước này, nhưng phía sau lại cất giấu bao nhiêu chiêu
thức, làm cho người ta tránh cũng không thể tránh, chỉ có chấp nhận đòn. Sau
đó, Thủy Dạng Hề cuộn người trong không trung, liền dừng ở mặt phía sau người
kia, một tư thế tuyệt đẹp, thân thể nhẹ nhàng.

Thủy Dạng Hề chậm rãi xoay người lại, trong mắt một
mảnh không hiểu, mang theo sắc bén. Lúc này mới thấy rõ người tập kích nàng
đúng là một mỹ nam tử hiếm thấy, tầm vóc thon dài, lợi kiếm nơi tay, quanh thân
lại không có một tia lạnh lùng quyết tuyệt, tóc đen bị gió thổi lên, ở trong

không trung tùy ý tung bay, giống như một loại tức giận hoang dã phiêu dật. Hơn
nữa cặp mắt kia, đúng là màu lam, cái loại màu lam của trời quang, trong suốt,
không một tia tạp chất.

"Ánh mắt của ngươi sao lại là màu lam?" Thủy
Dạng Hề kinh ngạc hỏi, dường như đã quên sinh mệnh của nàng đang hết sức nguy
hiểm.

Nam tử kia vừa nghe, trong mắt ánh sáng chợt lóe, cổ
giương ra một cái kiếm hướng nàng đánh tới.

Thủy Dạng Hề rõ ràng cảm thấy lần này hắn ra chiêu rất
tàn nhẫn, tựa như không thể đâm trúng nàng liền thề không bỏ qua. Thủy Dạng Hề
trên người cũng không có vũ khí gì đó, chỉ có dựa vào khinh công độc bộ thiên
hạ để chu toàn. Mấy hiệp lại tiếp, mới phát hiện, người này võ nghệ rất cao.
Tuy rằng, không gây thương tổn nàng, nhưng là dây dưa như vậy cũng mệt mỏi.

Thủy Dạng Hề liếc mắt một cái, liền thấy bên cạnh là
một tiệm vải dệt, không chút nghĩ ngợi phi thân đi vào, một tay xé vải, trực
tiếp ném về hướng người nọ, mà tấm vải kia lại dài và cứng tựa như kiếm, nhắm
thẳng vào yết hầu người nọ.

Nam tử vừa thấy vậy, trong mắt hiện lên một tia kinh
hãi, nhưng cũng xinh đẹp né qua, rút kiếm liền hướng trái tim Thủy Dạng Hề đâm
tới, Thủy Dạng Hề làm sao để cho hắn thực hiện được, tay phải uốn khúc một cái,
liền ngăn đở kiếm của hắn. Trong tay sử dụng lực, liền lấy mảnh vào quấn lên
người nam tử, Thủy Dạng Hề quát "Không muốn chết, thì đừng động"

Nam tử nọ cũng biết rõ vải này lợi hại bao nhiêu, ở
trong tay Thủy Dạng Hề so với đao còn sắc bén hơn, liền dừng lại động tác, chỉ
lạnh lùng nhìn Thủy Dạng Hề, tựa như nàng nếu dám động hắn một chút, sẽ đem
nàng thiên đao vạn quả.

Thủy Dạng Hề ngước mặt đấu mắt với hắn, thì là bại
tướng dưới tay mà còn so ánh mắt với người thắng sao? "Ta không muốn đánh,
ta thu lại tấm vải này, bất quá, ngươi cũng không nên động thủ. Nhìn ngươi cũng
không giống người xấu, chúng ta hãy nói chuyện đang hoàng đi."

Thủy Dạng Hề nhìn hắn, chỉ thấy hắn nhìn chằm chằm
nàng xem kỹ một phen, khẽ nhắm lại mắt, hình như đang cân nhắc cái gì, một hồi
sau, liền thấy hắn gật đầu.

Thủy Dạng Hề nhìn thấy động tác khẽ nhắm mắt của hắn,
ánh mắt hắn ngay cả nhắm lại vẫn xinh đẹp như vậy, thật sự khiến kẻ khác phải
ghen tị. Bất quá, trận này cảnh này rất quen thuộc, khẽ nhắm mắt, mắt xinh
đẹp.... A, không phải là tùy tùng của Thịnh Hạ quốc Công Chúa sao? Thủy Dạng Hề
híp mắt, rồi mở to ra lộ vẻ nguy hiểm"
Ngươi rốt cuộc là ai?" Vải vóc trong tay không có tách khỏi ngược lại càng
phát ra chặt.

Nam tử chỉ mỉm cười, kiếm trong tay bay múa, thừa dịp
Thủy Dạng Hề thả lỏng trong nháy mắt, liền đem mảnh vải trong tay chém
như thiên nữ tán hoa rụng rực rỡ, lập tức, một thanh trường kiếm chỉ vào yết
hầu của nàng "Công tử chẳng lẽ không biết lâm trận đối địch không thể có
nửa điểm sơ sẩy sao" Trong mắt hắn lộ vẻ đắc ý, bàn tay hướng về trên
người nàng, huyệt đạo của nàng liền bị phong bế, không thể động đậy..........


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui