Người đi hết sạch, bên trong tiểu viện rách nát, chỉ còn lại có mẹ con Tần Lập, Tần Hàn Nguyệt cau mày, trong ánh mắt còn mang theo vài phần mờ mịt.
- Mẹ, người làm sao vậy?
Tần Lập nhẹ giọng hỏi, trong ánh mắt mang theo vài phần thân thiết.
Hắn biết, một đời này mặc kệ thế nào, người phụ nữ cực đẹp trước mắt này, sẽ không vứt bỏ hắn! Có thể để một người phụ nữ nhu nhược không chút sợ hãi xông lên đối mặt với đao thương máu tanh, ngoại trừ lòng mẹ ra, Tần Lập thật không nghĩ ra cái khác.
- Đi thôi, chúng ta về phòng rồi nói.
Giọng Tần Hàn Nguyệt lộ ra một hơi uể oải, dường như cũng không có cảm động cùng vui mừng như người ta nghĩ.
Tần Lập nao nao, trí nhớ về ông ngoại Tần Hoành Viễn ở trong đầu ít tới đáng thương, gần như chưa hề có chút ấn tượng nào, nhưng mà nhìn biểu hiện của mẫu thân Tần Hàn Nguyệt, dường như...không được tốt lắm!
Tần Hàn Nguyệt đi vào trong phòng, kéo Tần Lập ngồi xuống, sau đó một đôi mắt cực đẹp nhìn vào trong mắt Tần Lập, chậm rãi nói:
- Tiểu Lập, có một số việc, vốn mẹ định chờ con trưởng thành mới nói cho con biết, bởi vì đối với một đứa trẻ nhỏ tuổi mà nói, có vài thứ vẫn nên không biết thì tốt hơn. Nhưng biểu hiện của con ngày hôm nay, thật là ngoài dự đoán của mẹ!
Tần Hàn Nguyệt nói, nhìn Tần Lập hàm ý sâu xa.
Trong lòng Tần Lập khẽ giật, thầm nghĩ lẽ nào lúc mình giết người biểu hiện ra ngoài quá máu lạnh, bị nàng nhìn ra cái gì?
Tần Hàn Nguyệt dường như cũng không hoài nghi gì, nói tiếp:
- Một hồi biến cố, làm cho con trở nên thành thục. Mẹ rất vui mừng! Con biết, vì sao mẹ đặt tên cho con là Tần Lập hay không?
Tần Lập lắc đầu, trong trí nhớ, Tần Hàn Nguyệt cũng chưa bao giờ nói với hắn những cái này. Đương nhiên, Tần Lập trước kia, cũng chưa bao giờ có loại giao lưu này với Tần Hàn Nguyệt, lại càng sẽ không làm ra loại chuyện ngày hôm nay.
- Mẹ hy vọng rằng, tương lai sẽ có một ngày, con có thể trở thành người đàn ông đội trời đạp đất! Muốn cho tất cả người khinh thường con, đều phải biết, con, là con trai Tần Hàn Nguyệt ta!
Lúc Tần Hàn Nguyệt nói đến đây, trong đôi mắt hiện lên một chút nước mắt:
- Vì như vậy, mẹ chịu bao nhiêu khổ cũng sẽ cam tâm tình nguyện!
- Mẹ...
Giọng Tần Lập, ít nhiều có chút nghẹn ngào, trong lời Tần Hàn Nguyệt, lộ ra vô tận yêu dấu với mình, loại yêu thương này, giống như một đoàn ánh sáng mặt trời ấm áp, bao bọc lấy Tần Lập. Loại cảm giác này, Tần Lập chưa từng cảm nhận được.
- Được rồi, mẹ biết con hiểu chuyện, biết được bảo hộ mẹ! Mẹ thật cao hứng!
Tần Hàn Nguyệt vươn tay nhẹ nhàng lau khóe mắt Tần Lập một chút, sau đó nói:
- Cha của mẹ, là một người rất có năng lực, cũng rất có dã tâm! Tần gia do ông ấy dẫn dắt, từng bước một đi lên thành một gia tộc cỡ trung, đi đến ngày hôm nay! Trong thành Hoàng Sa, có ba đại gia tộc, Thượng Quan gia, Phương gia cùng Tần gia, trong đó Thượng Quan gia là mạnh nhất! Gần như lũng đoạn tất cả các ngành nghề liên quan đến sản xuất, Phương gia chủ yếu làm kinh doanh về đan dược, còn Tần gia chúng ta, lại là một gia tộc mạo hiểm, cũng có người gọi chúng ta là gia tộc thợ săn! Dù là dược liệu hay là linh thú, thậm chí là tầm bảo, đều là phạm trù kinh doanh của Tần gia.
Tần Lập vẫn là lần đầu tiên nghe mẹ nói qua những cái này, tên Tần Lập trước kia, suốt ngày chỉ biết đến luyện công, còn có lòng đi quản mấy chuyện khác.
- Linh thú là cái gì?
Tần Hàn Nguyệt cười khổ một chút, cưng chiều nhìn Tần Lập:
- Con trai bảo bối, con thật là luyện công suốt ngày bị hồ đồ rồi, linh thú là rừng núi thai nghén ra, chúng nó đều là con cưng của thiên nhiên! Linh thú đều có bản lĩnh đặc thù của mình, rất nhiều linh thú có tính công kích rất mạnh, truyền thuyết còn có linh thú siêu việt Thiên cấp, thậm chí có thể biến ảo hình người xuất hiện ở bên cạnh chúng ta!
- Đáng sợ như vậy!
Tần Lập có chút líu lưỡi, trong lòng thầm nghĩ: sao mà giống truyện Liêu Trai vậy chứ...
Tần Hàn Nguyệt nói tiếp:
- Mẹ rất hiểu rõ ông ngoại con, ông ấy là một người lòng dạ cứng cỏi! Ông có thể suốt mười ba năm không để ý tới mẹ con chúng ta, thì cũng có thể tiếp tục không để ý tới, có lẽ, nếu như không có gì bất ngờ, mãi cho đến lúc chết, ông cũng sẽ không quay lại liếc nhìn mẹ một lần!
Nhìn dung nhan mẹ tràn ngập đau thương, Tần Lập chậm rãi hỏi:
- Ý của mẹ là...Ngày hôm nay ông ấy tới đây, biểu hiện ra đủ loại, đều không có liên quan gì đến thân tình?
Tần Hàn Nguyệt sững sờ, kinh ngạc nhìn Tần Lập nửa ngày, chợt nhoẻn miệng cười, trong nụ cười, mang theo vài phần vui mừng:
- Con trai bảo bối của mẹ, rốt cuộc trưởng thành rồi! Thật không ngờ, con cũng có thể nghĩ đến điểm đó!
Ngữ khí Tần Hàn Nguyệt đột nhiên nhẹ nhàng hơn vài phần:
- Chỉ sợ con không hiểu, cho rằng mẹ không muốn cho con có hoàn cảnh sinh hoạt tốt hơn.
Tần Lập buồn cười, nói:
- Có lẽ những người khác, sẽ không nghĩ như vậy, nói không chừng trong lòng bọn họ khó chịu biết bao nhiêu. Mẹ, người cứ yên tâm, dù là hiện giờ rời khỏi Tần gia, con cũng có thể nuôi sống mẹ, đảm bảo sẽ không để cho mẹ lại chịu một chút ủy khuất nữa!
Trên đời này, còn có gì để một người mẹ hài lòng hơn việc con trai mình càng hiểu chuyện chứ?
Tần Hàn Nguyệt nghĩ bản thân mình trả giá mười mấy năm qua, ở thời khắc này đã có được hồi báo tốt nhất, nàng không nhịn được ôm Tần Lập vào trong lòng, vừa rơi lệ, vừa nhẹ nhàng nói:
- Mẹ tin tưởng con, trong lòng của mẹ, con là ưu tú nhất trên đời này!
...
Bên trong phòng hội nghị ở Tần gia, không khí nặng nề, Tần Hoành Viễn sắc mặt bình tĩnh ngồi ở trên chủ vị, còn Tần Phong, lại quỳ gối trước mặt Tần Hoành Viễn, ba vị trưởng lão tám chín mươi tuổi kia, ngay cả một chỗ ngồi cũng không có, đứng ở phía sau Tần Phong, sắc mặt đều hết sức khó coi.
Còn đám con dâu dòng chính hùng hổ tới đây muốn đòi một giải thích, lúc này cả đám đều câm như hến lui ở phía sau, cúi đầu, thở mạnh một cái cũng không dám.
Về phần các quản sự cùng dòng thứ muốn xem náo nhiệt, ngay cả tư cách tiến vào căn phòng này cũng không có, đều quỳ hết bên ngoài! Đây không phải họ cam tâm tình nguyện chủ động thỉnh an với tộc trưởng Tần Hoành Viễn, ngay mới vừa rồi, Tần Hoành Viễn đột nhiên bạo phát cơn giận lôi đình, nháy mắt đánh tan tất cả lòng tin của mọi người.
Bởi vì dù ngay cả mấy trưởng lão, cũng không được Tần Hoành Viễn cho một chút hòa nhã! Nên nhớ rằng, thường ngày gia chủ Tần Hoành Viễn đối với các trưởng lão này, đều hết sức khách khí.
- Ông nội, chuyện người nào làm người đó chịu! Các cụ nội trưởng lão, đều là do con tìm tới, con không nghĩ ra được, dựa vào cái gì phải đưa Tử Thần Viên cho bọn họ! Bọn họ từng cống hiến cái gì cho Tần gia?
Có lẽ trước giờ luôn được Tần Hoành Viễn nuông chiều, để cho thiếu niên này từ bé đến giờ luôn được ngàn vạn sủng ái quanh một thân mình, cũng không e sợ gia chủ tràn ngập uy nghiêm, cho nên thẳng đến lúc này, tuy rằng Tần Phong quỳ ở đó, nhưng vẫn hiên ngang nói như thế.
- Hoành Viễn, tính toán thời gian, lão phu cũng đã có mười năm không quay lại phòng hội nghị này, người già rồi, không muốn làm cho người ta ghét bỏ, tự nhiên phải ít xen ngang lời, bớt lo chuyện người!
Một lão già tóc bạc, mặt đầy nếp nhăn, dáng người gầy gò, chậm rãi nói:
- Mười ba năm trước, trong sự kiện con xử lý đứa con gái kia, phần lớn người trong gia tộc đều rất bất mãn, một nữ nhân làm ra chuyện bại hoại gia phong, đáng ra phải bị nhốt lồng heo! Danh tiếng Tần gia, đều bị nàng ta phá hoại hết! Dù là không giết, cũng phải trục xuất nó khỏi Tần gia!
- Không sai, tiểu Hoành Viễn à, ta là nhìn con lớn lên, con là một người có năng lực! Những năm gần đây, gia tộc ở trên tay con, quả thật phát triển hơn trước kia không ít, nhưng chỉ có chuyện này, con xử lý...thật quá không xác đáng!
Lại một lão già mập mạp, vẻ mặt tiếc nuối nói.
- Người ta hiện tại là gia chủ rồi, mấy lão già chúng ta...đều đã chôn nửa người dưới đất vàng, nào còn có cái địa vị gì nữa? Ngươi coi, hiện giờ chúng ta đứng ở chỗ này, ngay cả một chỗ ngồi cũng không có được nữa!
Một lão già cao gầy, cầm quải trượng trong tay, cố sức đập lên mặt đất hai cái, giọng căm giận nói.
Mạc Lan, mẹ của Tần Phong, vợ chính phòng con trưởng đích tôn Tần gia, đứng ở phía sau, đau lòng nhìn con trai mình quỳ ở nơi đó, nhìn trưởng lão rõ ràng đã bày tỏ ý bất mãn, nàng rốt cuộc không nhịn được, muốn bỏ thêm một ngọn lửa, nhìn xem cha chồng cuối cùng quyết đoán thế nào!
- Cha, vốn con không có tư cách nói chuyện, nhưng mà chuyện này, đã náo động trên dưới gia tộc tiếng oán đầy trời, con nghĩ, về công về tư, cha hẳn cũng nên đứng ra giải thích, lý do phải làm như vậy...:
Mạc Lan là một nữ nhân thông minh, nàng không trực tiếp nói mẹ con Tần Hàn Nguyệt như thế nào, mà là kéo theo cả gia tộc lại bên người mình, dùng nó đặt cược, dụng ý rất rõ ràng: dù cho ngài là gia chủ, cũng phải suy nghĩ tới tâm tình của tộc nhân chứ?
Tần Hoành Viễn mặt không chút thay đổi, nhìn mọi người phía dưới một lượt, bỗng nhiên "bộp" một tiếng, vỗ lên trên tay tựa chiếc ghế ngồi quý giá làm bằng gỗ Hoàng Lê ngàn năm tuổi...Một tiếng rôm rốp giòn tan, tựa ghế vô cùng cứng rắn, bị một chưởng đánh nát, rơi xuống đất, Tần Hoành Viễn vừa vươn người đứng dậy, một cổ khí thế khổng lồ, giống như núi cao ép xuống những người bên dưới.
Lúc này, mọi người dường như mới nhớ tới, gia chủ chưa bao giờ động võ kia, còn là một võ giả Huyền cấp bậc tám! Cao thủ hàng thật giá thật!
- Các ngươi phản rồi!
Tần Hoành Viễn đưa tay chỉ Tần Phong:
- Ngươi cút ra ngoài cho ta! Diện bích tự ngẫm, ba ngày không được ăn gì! Cái nhà này, còn chưa tới lúc ngươi làm chủ! Cút! Cút!
Từ nhỏ đến lớn, bị vô số vòng sáng bao phủ, Tần Phong chưa từng thấy ông nội mình có vẻ mặt thô bạo như vậy, hắn bị dọa đến mặt trắng bệch, nước mắt đảo quanh vành mắt, đứng dậy, xoay người lao khỏi gian phòng.
Ầm!
Cửa phòng hội nghị nặng nề đóng lại.
Trong lòng mọi người, đều theo đó nhảy lên.
Ánh mắt Tần Hoành Viễn rơi xuống trên người mấy con dâu ở phía sau, lạnh lùng nói:
- Giải thích? Dựa vào cái gì ta phải giải thích cho các ngươi?
Hơi hít thở một chút, nhìn ba vị trưởng lão, ngữ khí Tần Hoành Viễn hòa hoãn một chút:
- Ba vị thúc thúc, chuyện này thứ cho con tạm thời không thể nói rõ cho các ngài, nói chung, xin các ngài tin tưởng, cả một lòng Tần Hoành Viễn ta, không thẹn với Tần gia! Lại càng sẽ không làm ra chuyện tình có một chút bất lợi nào với Tần gia! Ngày sau...các người sẽ biết khổ tâm của con!
Tần Hoành Viễn nói đến đó, cười cười:
- Chờ đến ngày ta từ nhiệm gia chủ, ta đi trồng cây nhổ cỏ, bỏ cần câu cá, nuôi chim cảnh...đó mới là việc người già nên làm.
Tuy rằng ba vị trưởng lão đều đã tuổi già sức yếu, nhưng không ai hồ đồ, làm sao không nghe ra hàm ý trong lời Tần Hoành Viễn nói, trong lòng đều phẫn nộ không thôi, nhưng lại không cách nào phát tiết, dù sao người ta cũng chỉ nói riêng mình. Cuối cùng là trưởng lão cao gầy kia cười lạnh nói:
- Tốt lắm, mấy lão bất tử chúng ta, sẽ chờ xem khổ tâm của gia chủ!
Nói xong ba lão đầu chống quải trượng, run rẩy rời đi, có thể lúc bọn họ còn trẻ tuổi, đều từng oai phong một cõi, nhưng hiện tại, dưới bóng lưng già cỗi kia, tràn đầy xác xơ.
Lúc này trong phòng chỉ còn lại có một đám vợ lớn con dâu Tần gia, Tần Hoành Viễn mũi hừ một tiếng, sau đó nói:
- Đừng cho là ta không biết các ngươi suy nghĩ cái gì, ta còn chưa có chết mà! Đều thành thật một chút cho ta! Từ giờ trở đi, nếu ta nghe ra tin đồn xấu về mẹ con bọn họ truyền ra từ ai...Đừng trách ta không khách khí!
Tần Hoành Viễn nói xong, mở cửa đi ra, lưu lại trong phòng một đám con dâu Tần gia sắc mặt tái mét.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...