Chương 77
Tác giả: Giản Diệc Dung
Trịnh Hàn chết mà sống lại, một chút vết thương cũng không có, còn thân thủ nhanh nhẹn lưu loát giải quyết đám người bịt mặt trên mặt đất. Lúc này Diệp Thiên mới phản ứng lại mình vừa bị hắn lừa, nước mắt vẫn còn vương trên khuôn mặt nhỏ, nàng nở nụ cười “Ngôn ca ca, thật tốt quá, Trịnh Hàn không có việc gì, hắn không chết.”
Nha đầu ngốc này, bị Trịnh Hàn lừa còn cao hứng như vậy. Ngón cái của Dự Vương nhẹ nhàng lau sạch nước mắt trên mặt nàng , sau đó móc khăn cẩn thận lau khô vết máu nơi đầu ngón tay của nàng. Diệp Thiên nhìn máu trên người Trịnh Hàn, đó khẳng định không phải là máu của hắn, nàng lại nhìn về phía đám người bịt mặt trên mặt đất đã không còn hơi thở, hai thị vệ Triệu phủ cũng đã chết, thi thể tứ tung ngang dọc nằm đầy đất.
Gương mặt Diệp Thiên trắng bệch, nàng chưa bao giờ nhìn thấy nhiều người chết như vậy. Cảnh tượng chém giết vừa rồi giống như lại xuất hiện trước mặt nàng. Mặc dù Trịnh Hàn không muốn dọa đến nàng nên đã cố ý không để bọn họ chết quá thảm thiết, trên mặt đất đều các thi thể hoàn chỉnh, không gãy tay gãy chân, nhưng mùi máu tanh ở hiện trường khiến dạ dày của nàng có chút khó chịu. Dự Vương nhìn sắc mặt nàng, ôm nàng lên “Thiên Thiên đừng sợ, có ta ở đây, nhắm mắt lại.”
Triệu Thư Dao choáng váng nửa ngày, thấy hai người sắp rời đi mới miễn cưỡng hồi hồn, hai đầu gối vội vàng quỳ thình thịch xuống mặt đất, cây trâm trong tay đặt tại vị trí yết hầu, “Vương gia, Vương phi nương nương, việc ngày hôm nay đều là thần nữ sai, thần nữ nguyện lấy cái chết để tạ tội, cầu xin Vương gia buông tha cho cha nương thần nữ.” Triệu Thư Dao âm thầm hối hận. Vừa rồi nếu như nàng bị người bịt mặt giết thì tốt rồi, hiện tại bản thân mình hoàn hảo không hao tổn gì, trên mặt đất lại không còn người sống, tội danh này của nàng thật đúng là nói không rõ.
Diệp Thiên tựa trong ngực Dự Vương lạnh lùng liếc mắt nhìn nàng ta một cái. Nàng nhìn ra được những tên bịt mặt đó không phải người của Triệu Thư Dao, mặc dù nàng ta là người chỉ mình tới ngõ nhỏ này, nhưng nàng ta cũng bị người khác lợi dụng. Hơn nữa vừa rồi rõ ràng Triệu Thư Dao có thể đào tẩu, tuy nhiên nàng ta lại chạy đến bên người mình. “Ta không cần ngươi tạ tội, ngươi vẫn nên nghĩ thật kỹ xem định đối mặt với người nhà của hai thị vệ này như thế nào đi, bọn họ đều bị ngươi hại chết.” Vừa rồi Trịnh Hàn có năng lực cứu kia hai thị vệ Triệu phủ, nhưng khi đó địch ta khó phân biệt, nàng cũng không cảm thấy cách làm của Trịnh Hàn có gì không thỏa đáng.
Ngón tay Trịnh Hàn bắn ra một đồng tiền, cây trâm trong tay Triệu Thư Dao “Đinh” một tiếng rơi xuống đất. Nếu tiểu vương phi không cho nàng ta chết, vậy nàng ta không thể chết.
Đôi mắt phượng của Dự Vương lạnh lùng quét qua người Triệu Thư Dao. Triệu Thư Dao chỉ cảm thấy cả người rét run, đây là lần đầu tiên hắn đưa mắt nhìn mình, nhưng nàng lại không có cảm giác động tâm mà chỉ hận tại sao mình vẫn còn sống.
Dự Vương hừ lạnh một tiếng, “Không chỉ hai thị vệ này, còn có mấy người hầu trong phủ.” Mấy hạ nhân Triệu phủ đều bị đám người bịt mặt này giải quyết hết.
Thân mình Triệu Thư Dao run rẩy , nàng nhất thời bị ma quỷ ám , không chỉ thiếu chút nữa hại chết Diệp Thiên còn hại chết hai thị vệ cùng mấy hạ nhân, đó đều là mạng người.
Diệp Thiên không hề nhìn nàng ta nữa, nàng chôn đầu trong ngực Dự Vương, lôi kéo vạt áo của hắn che miệng mũi, khi tất cả hô hấp đều là hương vị quen thuộc, lúc này nàng mới cảm thấy dạ dày đang cuồn cuộn dễ chịu hơn một chút. Dự Vương thấy nàng khó chịu, không hề dừng lại mà phân phó người dưới quét tước sạch sẽ nơi này, sau đó đưa Diệp Thiên rời khỏi đây.
Trở lại vương phủ, Diệp Thiên tắm gội ba lần vẫn cảm thấy trên người ám mùi máu tươi. Nàng khó chịu cau mày chui vào trong ngực Tiêu Ngôn Phong kéo vạt áo của hắn ra chôn mặt trong người hắn, lúc này mới cảm thấy dễ chịu.
Tiêu Ngôn Phong ôm nàng, nhẹ nhàng vỗ về an ủi nàng. Tiểu nha đầu lần đầu tiên nhìn thấy cảnh tượng máu me như vậy, những người đó còn làm trò chém giết trước mặt nàng một hồi, nàng không bị dọa hư đã là chuyện tốt lắm rồi, có chút khó chịu là bình thường, “Thiên Thiên, nàng có biết chuyện ngày hôm nay xảy ra như thế nào không?”
Diệp Thiên không ngẩng đầu, buồn bực nằm trong lòng hắn nói: “Triệu Thư Dao gạt ta nói bánh tía tô ở ngõ nhỏ Bản Tây là ăn ngon nhất, sau đó nàng vừa vặn mang theo thị vệ xuất hiện, khẳng định là đánh chủ ý gì đó, nhưng nàng ta không hề muốn giết ta, kế hoạch của nàng ta bị người khác phát hiện, bọn họ phái người bịt mặt tới, những người đó mới chính là người muốn gây bất lợi cho ta.”
Tiêu Ngôn Phong khen ngợi nói: “Thiên Thiên thật là thông minh, đoán không sai, đại khái chính là như vậy.”
Diệp Thiên lại có chút bất mãn, “Lúc ấy Ngôn ca ca nên giữ lại người sống hỏi một chút, nhìn xem những người bịt mặt đó rốt cuộc do ai phái tới.”
“Không cần hỏi, ta đều đã biết.” Tiêu Ngôn Phong chậm rãi nói sự tình cho nàng nghe: Hai đám người theo dõi trở về Triệu phủ và Trương phủ, hai phủ cùng phái người tới ngõ nhỏ Bản Tây, Triệu Thư Dao phái người đóng giả phường ác ôn đều bị người bịt mặt giết chết.
“Là Trương lão gia muốn giết ta?” Diệp Thiên rất kinh ngạc. Dựa theo kế hoạch của Dự Vương , đáng lẽ Trương lão gia phải giết hại lẫn nhau cùng Vương gia Lý gia mới đúng, như thế nào lại rơi xuống đầu mình?
“Ông ta muốn hãm hại Triệu tri phủ.” Dự Vương kiên nhẫn giải thích cho nàng nghe, “Triệu Thư Dao cố ý chỉ sai địa phương cho nàng, lại phái hạ nhân đóng giả làm phường ác ôn, nàng ta vừa vặn dẫn thị vệ đến, đoán chừng định làm ‘ anh hùng cứu mỹ nhân ’khiến nàng nhận ơn huệ của nàng ta mà báo đáp.”
“Nàng ta mới không phải anh hùng.” Diệp Thiên ngửi mùi hương trên người hắn, phiền muộn nói.
“Được, nàng ta không phải anh hùng, nàng ta định ‘ đại mỹ nữ cứu tiểu mỹ nữ ’——” lời vừa ra khỏi miệng, Diệp Thiên trong ngực liền ngẩng đầu lên, mắt hạnh trừng lớn hung ác nhìn chằm chằm vào hắn. Tiêu Ngôn Phong vội vàng sửa miệng, “Không đúng, nàng ta vừa không phải anh hùng, cũng không phải đại mỹ nữ, nàng ta là ‘ người xấu xí cứu mỹ nhân ’, mượn cơ hội này đưa ra yêu cầu không hợp lý với Thiên Thiên, khiến Thiên Thiên không có cách nào cự tuyệt.”
Diệp Thiên hừ một tiếng, ngón tay nhỏ trộm véo hắn một cái. Cho dù Triệu Thư Dao cứu mình, nàng cũng sẽ không đồng ý để nàng ta làm làm thị thiếp của Tiêu Ngôn Phong.
Vốn dĩ sức lực nàng nhỏ, lại luyến tiếc dùng sức nên cái véo của nàng chỉ giống như gãi ngứa . Khóe miệng Tiêu Ngôn Phong hơi cong lên, bộ dáng ghen tuông của tiểu nha đầu thật đúng là đáng yêu, hắn nhẹ nhàng vỗ về lưng nàng, tiếp tục nói: “Về phần Trương lão gia làm cách nào để biết được kế hoạch của Triệu Thư Dao, ta nghĩ là có quan hệ với Liễu đồng tri.”
“Liễu đồng tri? phụ thân của Liễu Diệu Yên sao?”
“Ừm, sau khi những người bịt mặt đó xuất phát từ Trương phủ, không lâu sau Liễu đồng tri cũng từ Trương phủ ra ngoài. Thời điểm ba nhà Trương vương Lý đang nghi kỵ lẫn nhau, chuyện lớn như ám sát Vương phi này Trương lão gia lại thương lượng cùng Liễu đồng tri, hiển nhiên giao tình của hai người này rất không bình thường. Ngày chúng ta đi thăm Triệu tri phủ, khi ra về ta có gặp Liễu đồng tri, đó cũng là ngày Triệu Thư Dao nói với nàng chuyện ngõ nhỏ Bản Tây. Hơn nữa bắt đầu từ ngày đó bên ngoài vương phủ chúng ta liền bị theo dõi, rất có thể là Liễu đồng tri nói cho Trương lão gia.”
“Triệu tri phủ thật đúng là đáng thương, thủ hạ đồng tri cũng bắt tay cùng đám người kia chống đối ông.” Diệp Thiên không khỏi đồng tình với Triệu tri phủ. Dưới tình huống gian nan như vậy mà ông vẫn nỗ lực thống trị Bồng Diệp cũng xem như khó có được.
“Tuy rằng Triệu tri phủ không phải người tài ba, nhưng lại được coi là người tốt, lòng dạ không tồi, người cũng cần cù. Nhiều năm như vậy cũng không thông đồng làm bậy cùng ba nhà kia. Vốn dĩ ta định để ông ta làm cánh tay của Bành Sĩ Mậu, nhưng hiện tại Triệu Thư Dao hại nàng thiếu chút nữa gặp nạn, ta muốn giết toàn tộc bọn họ ——” tuy rằng có Trịnh Hàn ở đấy khẳng định sẽ không xảy ra chuyện gì, nhưng Tiêu Ngôn Phong vừa tưởng tượng đến cảnh bọn họ muốn ám toán bảo bối mình muốn che chở hai đời, trong lòng liền hận không thể giết chết cả nhà bọn họ ngay lập tức.
“Buông tha cho Triệu tri phủ đi!” Diệp Thiên lôi kéo vạt áo Tiêu Ngôn Phong, “Mặc dù ta rất tức giận về hành vi của Triệu Thư Dao, nhưng khi đó nàng ta không đào tẩu, ngược lại lại chạy tới bên người ta, mặc kệ nàng ta có ý tưởng gì thì vẫn có thể tha thứ. Rốt cuộc nàng ta cũng bị người lợi dụng, lại nói người như Triệu tri phủ rất thích hợp làm việc cho Bành Sĩ Mậu, giết chết quá đáng tiếc.” Diệp Thiên cẩn thận nhìn sắc mặt âm trầm của Dự Vương, tuy rằng nàng không thích Triệu Thư Dao, nhưng nàng không muốn một nhà Triệu tri phủ bị giết chết.
Mắt phượng Tiêu Ngôn Phong híp lại, hắn tuyệt không thể buông tha cho toàn tộc Triệu tri phủ. Diệp Thiên nắm ngón tay như bạch ngọc của hắn, nhẹ nhàng lay động “Ngôn ca ca ~”
Sắc mặt Tiêu Ngôn Phong hơi hòa hoãn một chút, nghĩ bụng không cần diệt tộc chỉ cần giết một nhà Triệu tri phủ là được rồi. Thân mình Diệp Thiên hơi tiến về phía trước, nàng ngẩng đầu nhẹ nhàng hôn một cái lên cằm Tiêu Ngôn Phong “Ngôn ca ca ~”
“Thôi, vậy được rồi.” Ánh mắt Tiêu Ngôn Phong dạo qua cánh môi phấn hồng của nàng một vòng, “Triệu tri phủ có thể không giết, nhưng Triệu Thư Dao phải chịu trừng phạt, nếu bọn họ lại dám đánh chủ ý lên người Thiên Thiên, ta tuyệt đối không thể buông tha.”
“Được, nghe Ngôn ca ca.” Diệp Thiên mỉm cười. Thân mình lại rụt rụt về vị trí cũ, tiếp tục chôn mặt trong ngực hắn hít một hơi thật sâu.
Tiêu Ngôn Phong buồn cười nhìn nàng, chính bản thân nàng cũng khó chịu thành như vậy nhưng vẫn nghĩ cách cầu tình giúp người hại nàng, thật đúng là nha đầu ngốc. “Triệu tri phủ có thể buông tha, nhưng ba nhà kia tuyệt đối không thể buông tha, trước tiên cứ để cho bọn họ giết hại lẫn nhau, cuối cùng ta sẽ là người kết thúc.” Nếu vừa rồi lưu lại người sống, Trương lão gia tự nhiên biết ông đã bại lộ, khẳng định sẽ liên hợp tất cả thế lực lại định cá chết lưới rách. Tuy rằng hắn không sợ một người bá tánh nhỏ bé, nhưng hắn cũng không muốn Bồng Diệp bị rung chuyển, để mặc cho ba nhà bọn họ giết hại lẫn nhau sau đó hắn động thủ sẽ vững vàng hơn nhiều. Tuy nhiên, lúc đầu hắn chỉ định diệt trừ đương gia và chủ sự của ba nhà mà thôi, hiện tại suy nghĩ của hắn đã thay đổi. Cho dù không tru di toàn tộc thì ít nhất một nhà bọn họ cũng đừng nghĩ còn mạng để sống.
“Ừm, bọn họ hoành hành tại Bồng Diệp, xác thật không thể buông tha.” Diệp Thiên đồng ý.
……
Triệu Thư Dao không biết mình về đến nhà bằng cách nào, nàng gây ra đại họa như vậy cũng không dám dấu diếm mà lập tức đi đến thư phòng Triệu tri phủ, thẳng tắp quỳ trên mặt đất một năm một mười tường thuật lại chuyện ngày hôm nay.
“Xong rồi!” Triệu tri phủ ngã ngồi trên ghế, suýt nữa ngất đi. Ông vừa mới cảm thấy Dự Vương sẽ bỏ qua cho mình thì nữ nhi liền gây đại họa. Dự Vương có bao nhiêu sủng ái tiểu vương phi người có mắt đều nhìn thấy, chuyện này Dự Vương khẳng định sẽ không bỏ qua cho mình. Đáng sợ nhất chính là, vạn nhất bị diệt tộc phải làm sao bây giờ, ông chết cũng thôi đi còn liên lụy tộc nhân gặp phải tai ương bất ngờ. Cho dù đám người bịt mặt đó không phải người của mình, nhưng dưới cơn thịnh nộ Dự Vương làm gì có tâm trí quản những việc đó. Tóm lại là nữ nhi nhà mình hại Vương phi nương nương đi vào ngõ nhỏ, cũng coi như là đầu sỏ gây tội.
“Đi thôi, theo cha đi thỉnh tội, không cầu có thể sống, chỉ hy vọng Dự Vương giết một mình ta là được.” Triệu tri phủ giống như lập tức già hơn mười tuổi, run run rẩy rẩy bước tập tễnh ra khỏi thư phòng. Sắc mặt Triệu Thư Dao trắng bệch, thân mình lung lay, cúi đầu, đi theo phía sau phụ thân. Nếu chết một người có thể giải quyết vấn đề, đương nhiên không thể để phụ thân đi tìm chết. Nàng nguyện ý chịu hình phạt tàn khốc nhất, chỉ cầu Dự Vương có thể buông tha cho phụ thân cùng tộc nhân.
Triệu Thư Dao vào xe ngựa, Triệu tri phủ thử vài lần cũng không bò được lên lưng ngựa. Ông tựa trán trên thân ngựa, nhắm mắt lại hít vào một hơi thật sâu, dùng hết toàn lực nhún người, rốt cuộc mới lên được ngựa, ông rung dây cương thở dài: “Đi thôi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...