Học lễ nghi xong, Diệp Thiên dẫn theo Phùng ma ma trực tiếp đến Tư Xa Đường của mẫu thân.
La thị vừa mới uống thuốc xong đang dựa vào đầu giường nhắm mắt dưỡng thần, cả căn phòng được đốt huân hương tươi mát, hòa tan hương vị khó ngửi của các vị thuốc.
“Nương.” Diệp Thiên chống tay ở mép giường, mẫu thân thân thể không tốt, nàng chưa bao giờ bổ nhào lên người mẫu thân “Vị này chính là Phùng ma ma, bà ấy là người Dự Vương điện hạ đưa tới, lúc trước con đã nói qua với nương rồi đó, lần này con đưa bà ấy tới đây gặp nương, nương, Triệu ma ma trong viện con đi rồi, về sau Phùng ma ma sẽ giúp con quản lý sân viện.”
“Lão nô gặp qua phu nhân.” Phùng ma ma uốn gối thi lễ.
La thị nửa ngồi, “Khiến ma ma chê cười, thân mình này của ta thật sự không dùng được.” Chuyện của Triệu ma ma bà cũng đã nghe nói, nha hoàn trong viện của nữ nhi rất quen thuộc với nha hoàn ở Tư Xa Đường, hai bên cũng không có gì phải giấu diếm, tiền căn hậu quả bà đều rõ ràng, nhưng bà thật sự không rõ vì sao Triệu ma ma lại một hai hãm hại Lục Phỉ, chẳng lẽ là muốn trút giận giúp Diệp Dung? Vậy Triệu ma ma này là người của Tề thị ?
“Khí sắc của phu nhân thoạt nhìn khá tốt.” Phùng ma ma hít sâu một hơi, “Trong phòng phu nhân đốt loại hương liệu gì vậy? Có mùi hương này, thật ra mùi thuốc không còn quá nồng.”
La thị cười nói: “Là Thanh Nguyên hương rất bình thường, ta lo lắng mùi thuốc khiến bọn nhỏ khó chịu nên mới dùng loại hương này để che dấu mùi thuốc.”
Phùng ma ma cẩn thận công nhận một phen, “Lão nô cũng rất thích Thanh Nguyên hương, tuy nhiên, hương này của phu nhân không quá giống loại hương bình thường.”
“Ta vẫn luôn dùng loại hương này, tươi mát không quá nồng nặc, dùng đã bảy năm rồi cũng không cảm thấy mùi hương có gì biến hóa.” Trước kia bà không hề đốt hương, nhưng từ khi bắt đầu uống thuốc, vì che lấp mùi thuốc trong phòng nên mới bắt đầu dùng.
“Phu nhân, cháo tổ yến đã nấu xong rồi.” Đại nha hoàn của La thị là Quế Hương bưng một chiếc khay nhỏ màu đỏ tiến vào.
Diệp Thiên tiếp nhận chiếc khay, “Nương,con đút cho người.” Sau khi mẫu thân dùng thuốc xong, cách nửa canh giờ sẽ ăn một chén cháo tổ yến , nghe nói như vậy rất tốt cho thân thể .
“Tiểu thư cẩn thận nóng.” Phùng ma ma che chở chiếc khay trong tay Diệp Thiên, bà rất sợ nàng không cẩn thận sẽ làm đổ tổ yến nóng vào người.
La thị nhìn bộ dáng thật cẩn thận của nữ nhi bảo bối, cười nói: “Thiên Thiên cứ để sang bên cạnh, chờ nguội một chút chúng ta sẽ ăn.”
Diệp Thiên đặt chiếc khay nhỏ lên bàn, nàng ghé vào mép giường nói chuyện với mẫu thân, lải nhải miêu tả từng góc cạnh trong Dự Vương phủ cho mẫu thân nghe.
La thị mỉm cười lắng nghe, vốn tưởng rằng đây là một cọc nhân duyên không cân xứng, không nghĩ tới Dự Vương lại đối xử tinh tế chu đáo với nữ nhi của bà như thế .
Trong khi đó sắc mặt Phùng ma ma đứng bên cạnh lại có biến hóa lớn, rốt cuộc bà cũng ngửi ra Thanh Nguyên hương này khác với Thanh Nguyên hương bình thường ở chỗ nào, là hỏa ly hoa (*)! Hỏa ly hoa vốn dĩ không độc, nhưng nếu là đồng thời ăn cùng thức ăn mang tính hàn, dần dần cả người sẽ suy yếu vô lực, dùng lâu dài ngay cả việc đứng dậy cũng không thể làm được. Phùng ma ma nhìn Lạ thị, ánh mắt lại chuyển hướng về phía chén cháo tổ yến kia.
(*): tên một vị thuốc , có cành lá giống như cây hương bồ , có củ trông giống như của tỏi , thường mọc trên núi.
Bà ngưng thần suy nghĩ một lát, tiến lên nói: “Phu nhân, tiểu thư nhắc đến Dự Vương phủ, thật ra lão nô lại nhớ tới Dự Vương điện hạ có dặn dò một câu, nói rằng phải nói cho một mình phu nhân.”
“A, điện hạ muốn nói gì, ngay cả ta cũng không thể nghe sao?” Diệp Thiên tò mò nhìn Phùng ma ma.
Phùng ma ma hơi dừng một chút, hầu phủ loạn như vậy, tiểu thư biết nhiều hơn một chút cũng tốt “Đương nhiên tiểu thư có thể nghe, nhưng những người khác thì không thể .”
La thị giương mắt nhìn Quế Hương một cái, Quế Hương đi ra ngoài sau đó cẩn thận đóng kín cửa.
Phùng ma ma bưng chén cháo tổ yến lên đi về phía đầu giường La thị, hạ giọng nói “Phu nhân, xin thứ cho sự lỗ mãng của lão nô.” Bà vừa nói xong liền múc một muỗng cháo tổ yến đưa lên miệng, híp mắt, cẩn thận nếm thử “Phu nhân, lão nô tin tưởng, thân thể phu nhân vẫn luôn không tốt, là do bị ám hại.”
La thị sửng sốt, cười khổ nói: “Không dối gạt ngươi, lúc mới bắt đầu ta cũng từng hoài nghi, còn phái người đưa dược liệu tới y quán kiểm tra, cuối cùng một chút vấn đề cũng không có, lúc ấy ta mới chấp nhận sự thật rằng thân thể của ta không biết cố gắng. Nếu ngươi hoài nghi chén tổ yến kia, có đôi khi ta ăn không hết đều ban xuống cho đám nha hoàn chia nhau, các nàng đều không có việc gì.” Tất cả mọi thứ bà sử dụng đều không có độc, nếu một trong số đó có độc thì trong viện này cũng phải có người bị như bà mới đúng. Cũng chính bởi vậy, bà mới không hoài nghi trong cơm canh của mình có vấn đề.
“Không, không phải thuốc.” Phùng ma ma lắc đầu, “Là huân hương cùng tổ yến. Huân hương này cũng không phải Thanh Nguyên Hương bình thường, mà tăng thêm hỏa ly hoa, trong hỏa ly hoa cũng không có độc, cho nên những người khác trong phòng phu nhân đều không sao, nhưng nếu đồng thời ăn cùng thức ăn có tính hàn sẽ khiến cả người suy yếu vô lực, thời gian dài sẽ giống như phu nhân, ngay cả việc xuống giường cũng khó khăn. Ngay cả khi phu nhân ban tổ yến cho nha hoàn, nhưng có khả năng các nàng cũng không dùng khi trong phòng đốt huân hương, hoặc có thể do số lượng ít nên chỉ khiến cơ thể suy yếu một chút mà thôi, bọn họ không giống phu nhân mỗi ngày đều dùng kết hợp cả hai thứ nên cơ thể sẽ nhanh chóng khôi phục.”
Sắc mặt La thị thay đổi, Phùng ma ma nói tới hỏa ly hoa cùng thức ăn mang tính hàn, mặc dù bà chưa từng nghe nói qua, nhưng nếu hai loại này tách ra không độc mà dùng đồng thời mới tao thành độc, vậy có thể giải thích được lý do vì sao bà lại biến thành như hiện tại. Năm đó khi hầu gia mất tích, bà tự mình dẫn người đi tìm kiếm nhưng không có kết quả, sau khi trở về xác thật bị một trận bệnh. Theo lý thuyết thân mình bà vẫn luôn không có vấn đề gì lớn, đáng lẽ phải mau chóng khỏi bệnh mới đúng. Nhưng khi đó bà không muốn mùi thuốc làm ảnh hưởng tới hai hài tử, nên liền phái người đi đốt huân hương, còn tổ yến vẫn luôn lấy từ kho của hầu phủ.
Nếu nói như vậy, việc này chính là liên hoàn kế, người hại bà đã sớm biết hầu gia sẽ mất tích, cũng sớm đoán được bà sẽ sinh bệnh, hoặc có thể nói cho dù bà không bị bệnh bọn họ cũng sẽ nghĩ cách khiến bà sinh bệnh, mà Thanh Nguyên hương và tổ yến đã được chuẩn bị tốt từ sớm, như vậy mới có thể khiến bà vừa bệnh liền không dậy nổi.
Là ai hại hầu gia?
Hơn nửa ngày sau La thị mới hồi phục tinh thần, thấy nữ nhi mang vẻ mặt lo lắng hoảng sợ nhìn mình, bà giơ tay sờ búi tóc mềm mại của nữ nhi, “Thực xin lỗi Thiên Thiên, là nương không đủ thông minh, không bảo vệ được cha con cũng không bảo vệ tốt chính mình khiến Thiên Thiên cùng Lệ nhi chịu ủy khuất nhiều năm như vậy.”
Diệp Thiên cũng giống như mẫu thân chưa từng nghe thấy hỏa ly hoa và thức ăn mang tính hàn, nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến phán đoán của nàng, thì ra mẫu thân bị bệnh nhiều năm như vậy là do có người hạ độc ám hại, nàng nghẹn nước mắt nhìn Phùng ma ma “Ma ma, vậy, vậy độc kia có thể giải sao?”
La thị cũng mang vẻ mặt chờ đợi mà nhìn sang Phùng ma ma.
Phùng ma ma nói: “Lão nô chỉ biết loại độc này khiến người suy yếu vô lực, chỉ cần không liên tục dùng qua mấy ngày là có thể khôi phục, tuy nhiên phu nhân đã dùng liên tục trong bảy năm, có khôi phục được hay không lão nô cũng không dám chắc. Bất quá, bên cạnh Dự Vương điện hạ có không ít người tài ba, tiểu thư có thể hỏi điện hạ một câu.”
“Ta đi ngay!” Diệp Thiên đột nhiên đứng dậy.
“Từ từ.” Diệp Thiên vừa định chạy ra ngoài đã bị La thị cùng Phùng ma ma đồng thời gọi lại, Phùng ma ma móc khăn ra lau nước mắt cho nàng. La thị thấp giọng dặn dò nói: “Thiên Thiên, hiện tại vẫn chưa biết là ai hại chúng ta, chuyện này phải được bảo mật, chúng ta làm bộ như chưa từng phát hiện ra chuyện gì, biết không?” Hiện tại thân thể bà vẫn chưa dùng được, không bảo vệ được hai hài tử, nếu khiến đối phương biết chuyện, không chừng sẽ nghĩ ra biện pháp tàn nhẫn hơn để đối phó với mẫu tử bọn họ.
“Con hiểu.” Diệp Thiên nghiêm túc gật đầu, mẫu thân bị người độc hại, nàng lại không biết kẻ thù là ai, trong phủ này ngoại trừ ca ca, người khác đều không thể tín nhiệm, nàng sẽ không để người khác phát hiện ra nàng đã biết thực hư mọi chuyện.
La thị do dự một chút, “Ta đã bảy năm không nắm quyền lực trong tay, trong viện chắc hẳn sẽ có tai mắt của địch nhân, Lệ nhi tính tình nóng nảy, nếu hắn biết tin tức khả năng không áp chế được hỏa khí, Thiên Thiên đi tìm ca ca con, bảo hắn cùng con đến Dự Vương phủ, rời khỏi hầu phủ mới được nói chuyện này cho hắn.”
Diệp Thiên gật đầu, “Tới Dự Vương phủ con mới nói cho ca ca.”
Diệp Thiên trực tiếp đến Diễn Võ Trường, canh giờ này chắc hẳn ca ca đang luyện tập cưỡi ngựa bắn cung.
Diệp Lệ mặc một thân áo gấm bo tay màu lam cưỡi trên mình một con tuấn mã màu đỏ thẫm, hắn giương cung cài tên, híp mắt nhắm trúng hồng tâm trên bia ngắm ở phía xa “Vèo” một tiếng, cung tiễn cắm giữa hồng tâm đang run rẩy không ngừng.
“Ca ca thật lợi hại!” Diệp Thiên chịu đựng khổ sở trong lòng, nhiệt tình vỗ tay.
Lúc này Diệp Lệ mới phát hiện ra muội muội lại đây, hắn vội phóng ngựa chạy như bay tới cách Diệp Thiên vài chục bước mới kéo cương dừng ngựa, xoay người từ trên ngựa nhảy xuống, bước nhanh đến trước mặt Diệp Thiên, ngồi thấp người xuống “ Sao Thiên Thiên lại tới đây?”
“Muội có việc muốn đi Dự Vương phủ, ca ca đưa muội đi đi.”
Diệp Lệ do dự một chút, việc luyện tập cưỡi ngựa bắn cung rất quan trọng nhưng hắn thật sự không có cách nào cự tuyệt muội muội.
“Ca ca ~” Diệp Thiên giữ chặt tay áo Diệp Lệ, nhẹ nhàng lắc lắc, đôi mắt tựa nho đen đang khát cầu mà nhìn hắn.
“Được, ca ca đi cùng muội.” Diệp Lệ ngay lập tức quên hai chữ cự tuyệt viết như thế nào.
Lần này Dự Vương không nghị sự, hắn đang ở thư phòng một mình, thấy Diệp Thiên cùng Diệp Lệ tới hắn mỉm cười đứng dậy nói “Thiên Thiên nhanh như vậy đã nhớ ta rồi sao?” Hôm qua mới tới, hôm nay lại tới, hơn nữa cả hai huynh muội cùng tới, đoán chừng là có việc. Hắn chỉ muốn nói đùa một chút bởi vì hiện tại cả ba người đã quen thuộc, trước mặt đại cữu hắn cũng không cần cố kỵ nhiều như trước.
Không nghĩ tới Diệp Thiên lại xoay người đóng chặt cửa thư phòng, không đầu không đuôi mà chui vào trong lòng Diệp Lệ “Oa” một tiếng khóc lớn.
Không chỉ có Dự Vương choáng váng, mà ngay cả Diệp Lệ cũng trợn tròn mắt, hắn vừa vỗ về sống lưng tiểu muội muội vừa hung ác trừng mắt nhìn Dự Vương, khẳng định là Dự Vương khi dễ muội muội, muội muội đến Diễn Võ Trường tìm mình đưa nàng tới đây, chính là muốn mình chống lưng lấy lại công đạo cho nàng! Giỏi cho tên Dự Vương nhà ngươi, cho dù ngươi là thân vương cũng không được khi dễ muội muội ta!
Dự Vương xấu hổ sờ sờ cánh mũi, không thể nào, hắn…… hắn chỉ đùa một chút thôi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...