Dưới kí túc xá có vài cửa hàng, tôi hay vào đó mua món sô cô la yêu thích, sau đó sẽ trốn trong phòng, vừa nhấm nháp sô cô la đen đăng đắng, vừa đọc sách, vậy là hết cả một buổi chiều. Đó là cách sống tôi thích nhất khi còn học đại học.
Có lần, tôi đi mua sô cô la, bỗng dưng sau lưng vang lên tiếng nói.
“Hàng ngày mua sô cô la ăn, sống khỏe mạnh thật!”
Vừa quay đầu, là một nam sinh cao lớn với đôi mắt to tròn nhìn tôi cười toe toét. Có lẽ cậu ta vừa đá bóng xong, mang đồ bóng đá bị mồ hôi thấm ướt, nhìn rất buồn cười.
Tôi cười cười với cậu ấy, nghĩ thầm: “Sao biết mình hay mua sô cô la?”
Tôi thấy cậu ấy mua lon coca ướp lạnh, uống vài ngụm, nhìn có vẻ rất khoan khoái.
Sau này, tôi hay gặp cậu ấy lúc mua sô cô la. Hóa ra phòng cậu ấy ngay trên sân bóng đá, hàng ngày thường sang đây mua đồ uống, nên mới biết chuyện tôi mua sô cô la. Như vậy, chúng tôi xem như quen biết, gặp nhau sẽ gật đầu, cười cười, nhưng không hơn.
Có lần tôi đi học thỉnh giảng. Hội trường lớn chứa đầy hơn ba trăm người. Tôi đi hơi trễ, đành phải ngồi ở chỗ xa xôi đằng sau.
“Này!” Một tiếng thân thiết bắt chuyện.
Vừa quay đầu lại tôi đã bắt gặp cậu ta, vẫn là nụ cười toe toét ấy.
Tôi hơi ngượng ngùng, nghĩ thầm, cậu ấy không nghĩ tôi cố ý ngồi ở đây chứ? Nhưng nếu lúc này đi chỗ khác thì hơi kì.
Buổi thỉnh giảng rất dài dòng, tôi gật gù muốn gục luôn rồi. Bỗng dưng một thanh sô cô la bay tới bàn tôi. Tôi giật mình quay đầu lại, cậu ấy cười hì hì nói: “Ăn đi, nâng cao tinh thần chiến đấu nha.”
Tôi cảm kích cười cười với cậu ta, nói một tiếng “cảm ơn”.
Ôi, là nhãn hiệu sô cô la tôi hay ăn.
Thật vất vả mới hết giờ. Tất cả mọi người đều ùa ra khỏi cửa.
“Lúc sau có lên tinh thần chút nào không?”
“Ừ, nhiều, cảm ơn cậu nha.”
“Ha ha, tôi mới phải cảm ơn cậu chứ. Trước đây tôi không phát hiện loại sô cô la này ngon như vậy.”
“Thật không? Ha ha!”
Chúng tôi vừa trò chuyện vừa đi đến phòng ăn. Hóa ra cậu ta học ngôn ngữ Pháp, năm ba, họ Viên, cũng là người thành phố H. Biết được tôi cũng là người thành phố H, câu ta dường như rất vui vẻ, còn nói phải mời đồng hương như tôi một bữa. Tôi nói đã ăn sô cô la của cậu, không thể lại để cậu mời tôi ăn, muốn mời thì phải là tôi mời. Cậu ta cũng không so đo gì, rất thoải mái tiếp nhận.
Chúng tôi gọi vài món ở căn tin. Cậu ấy ăn rất chậm, vừa ăn vừa nói về một bộ phim châu Âu nổi tiếng mà cậu ấy rất thích, đặc biệt thích xem phim Pháp, còn có thể luyện nghe. Tôi nói tôi không quen xem phim Pháp, cậu lập tức giới thiệu vài bộ cho tôi. Rồi như sợ tôi không nhớ hết, cậu lấy tờ giấy trong cặp ra, viết vào đó năm sáu bộ, nói là cấp nhập môn, hẳn là dễ dàng tìm ra.
Tôi nhận tờ giấy. Nhìn qua, nét chữ đẹp phóng khoáng, có chút giống với chữ dì Lạc, tôi chợt giật mình.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...