Tia tiên khí càng tới gần thì ý cười trên môi Huyễn Ma càng gia tăng. Thẳng đến khi hai thân ảnh bước vào đại điện, Huyễn Ma mới lười biếng ngồi thẳng lên.
Nam tử mặc thanh y đi trước, quanh thân tràn đầy tiên khí cường đại, làm cho rất nhiều ma tốt cấp thấp trong đại điện không nhịn được đều lui về sau mấy bước. Ngay cả những ma cơ vốn bám lấy Huyễn Ma cũng không tự chủ mà trốn sau Huyễn Ma.
“Sư huynh, biệt lai vô dạng a.” Huyễn Ma tà ác tựa vào nhuyễn tháp, một tay chống cằm, tươi cười ái muội, không chuyển mắt nhìn chằm chằm Lăng Hoa, “Hiếm khi sư huynh chịu hạ mình đến Vạn Hư cung của ta, nhất định là tới trả lại Tụ Hồn châu phải không?”
Lăng Hoa mỉm cười, tiến lên từng bước, từ trong áo lấy ra một viên minh châu quang hoa lấp lánh, đưa cho Huyễn Ma: “Đúng là muốn đa tạ sư đệ lần trước đã cho ta mượn Tụ Hồn châu. Hôm nay ta mang tạ lễ tới, thỉnh sư đệ nhận lấy.”
Huyễn Ma tiếp nhận khỏa minh châu kia liền nhìn thoáng qua, sắc mặt bất động: “Thì ra là Nam Hải dạ minh châu. Thật là bảo bối hiếm có, đa tạ sư huynh — còn Tụ Hồn châu của ta đâu?”
Lăng Hoa bình tĩnh nói: “Không có.”
Thần sắc Huyễn Ma khẽ biến: “Không có…… là ý gì?”
“Thì là không thể trả lại.” Lăng Hoa trả lời không chút chột dạ, vẻ mặt thản nhiên,“Trong Vạn Hư cung của sư đệ đầy kỳ trân dị bảo, chỉ là một viên Tụ Hồn châu thì có xá gì chứ? Xem như là cho sư huynh, viên Nam Hải dạ minh châu này là quà tạ lỗi. Sư đệ không chịu nhận sao?”
Huyễn Ma ngẩn ra, lập tức cười lớn: “Sư huynh đang nói đùa phải không? Tụ Hồn châu là trấn cung chi bảo của Vạn Hư cung, nếu không phải sư huynh tự mình đến mượn thì ta tuyệt đối không tùy tiện đưa ra. Nay sư huynh một câu giải thích cũng không có, đã muốn lừa gạt ta rồi sao?” Tươi cười chợt tắt, thanh âm cũng trở nên nghiêm túc,“Tụ Hồn châu kia không phải đang ở trong cơ thể kẻ phía sau sư huynh sao?” (trấn cung chi bảo: bảo vật trấn giữ)
Lăng Hoa lui về sau từng bước, chắn trước người Yến Chỉ Hoài, trên mặt vẫn mỉm cười như trước: “Sư đệ, giữa chúng ta mà tính toán chi li quá sẽ mất cảm tình a. Tụ Hồn châu là vô luận như thế nào cũng không thể trả lại cho ngươi, ngươi nói đi, muốn ta dùng cái gì đến đổi? Chỉ cần là việc ta có thể làm được, nhất định đều đáp ứng.”
Huyễn Ma miễn cưỡng chỉ vào Yến Chỉ Hoài: “Rất đơn giản, lấy Tụ Hồn châu trong cơ thể hắn trả lại cho ta là được.”
Lăng Hoa thở dài một tiếng, lắc đầu: “Chuyện này không được. Sư đệ, đổi điều kiện khác được không?”
Huyễn Ma quan sát mặt gã, sau một lúc lâu, cười lạnh: “Sư huynh, ngươi lại khi dễ ta a.” Thờ ơ liếc nhìn Yến Chỉ Hoài, “Khỏa Tụ Hồn châu này chính là ta dùng mấy ngàn năm mới vất vả tu luyện được, nếu ta muốn thu hồi, quả thực không cần tốn nhiều sức. Đừng nói chỉ là bị ngươi đưa vào trong cơ thể người này, cho dù xa tận chân trời, cũng tự động trở lại trong tay ta.”
Sắc mặt Lăng Hoa rốt cục thay đổi, Huyễn Ma nhìn thấy thú vị, cười càng thoải mái: “Có muốn xem thử không, sư huynh? Là ngươi tự ra tay, hay là hiện tại ta lấy khỏa Tụ Hồn châu kia ra cho ngươi xem?”
Lăng Hoa trầm mặc trong chốc lát, rốt cục nâng mắt lên, lạnh nhạt nói: “Sư đệ, nếu ta có thể toàn thân mà vào Vạn Hư cung của ngươi, tự nhiên cũng có thể toàn thân trở ra. Hôm nay ta đến, đó là muốn ngươi thề tuyệt đối không thu hồi Tụ Hồn châu.”
Huyễn Ma giống như vừa nghe được chuyện vô cùng buồn cười, cười lớn đến run người: “Muốn ta thề tuyệt đối không thu hồi Tụ Hồn châu? Sư huynh, ngươi coi ta là quả hồng nhuyễn, tùy tiện bóp nắn sao?”
“Người mà ngươi tìm kiếm mấy ngàn năm, đã tìm được rồi sao, sư đệ?”
Sắc mặt Huyễn Ma đột nhiên biến đổi, hai mắt nhìn chằm chằm Lăng Hoa.
“Trong thiên hạ chỉ có ta mới biết người nọ ở nơi nào. Bí mật này ta giữ mấy ngàn năm, không phải sư đệ vẫn muốn nghe ta nói ra sao?” Lăng Hoa thùy mắt, thanh âm vẫn bình thản như trước, “ Điều kiện trao đổi này như thế nào?”
Trên mặt Huyễn Ma âm tình bất định, tựa hồ muốn nhìn thấu tâm tư Lăng Hoa. Cuối cùng, gã mở miệng: “Hảo, ta đáp ứng ngươi. Ngươi nói cho ta biết người kia ở đâu, Tụ Hồn châu liền tặng cho ngươi.”
Lăng Hoa cười cười: “Sư đệ, ngươi coi ta là đồ ngốc sao? Nếu hiện tại nói cho ngươi, vừa quay đầu ngươi liền lấy lại Tụ Hồn châu, chẳng phải ta bị lỗ vốn sao?”
Huyễn Ma cơ hồ sắp nổi giận, nhịn lại nhẫn, rốt cục kiềm chế được tính tình, mở miệng nói: “Vậy ngươi đến tột cùng muốn như thế nào?”
“Cái này ……” Lăng Hoa có chút đăm chiêu, quay lại nhìn thoáng qua Yến Chỉ Hoài, lại quay về phía Huyễn Ma, “Vị hảo hữu này của ta muốn đến thăm cố nhân, sư đệ coi có được không?”
Huyễn Ma cười lạnh một tiếng, cố ý hỏi: “Cố nhân?”
Lăng Hoa cười nói: “Ích Thủy Long quân, nghe nói y đang ở tạm trong cung của sư đệ.”
Huyễn Ma miễn cưỡng chỉ về một phía, nói: “Y không phải đang ngồi bên kia sao?”
Lăng Hoa ngẩn ra, nhìn theo hướng Huyễn Ma chỉ, lúc này mới thấy một nam tử đang được vài ma cơ ân cần vây quanh. Từ khi gã bước vào đại điện cho đến hiện tại, người nọ vẫn chưa từng ngẩng đầu liếc qua hướng này một lần, khiến gã không phát hiện đó là Dung Sâm.
“Làm sao……” Lăng Hoa giật mình xong quay đầu lại, thấy Yến Chỉ Hoài thoáng do dự một chút rồi từ từ tiến về hướng đó.
“Lâm Hư!” Lăng Hoa nhịn không được mở miệng gọi một tiếng.
Yến Chỉ Hoài quay đầu lại, khẽ cười: “Đa tạ, Lăng Hoa.”
Khi hắn tiến vào Vạn Hư cung, thứ đầu tiên nhìn thấy chính là Dung Sâm.
Tuy hắn đã hoàn toàn không cảm giác được cổ long khí quen thuộc kia, tuy y từ đầu đến cuối không nhìn hắn một lần, tuy rằng vài ma cơ giống như cố ý vây quanh bám lên người y, cố ý che đi mặt y, nhưng hắn chỉ cần liếc mắt một cái liền nhận ra, người đó là Dung Sâm.
Trong lúc hoảng hốt mới nhớ ra bọn họ đã không gặp mấy trăm năm.
Trong mấy trăm năm qua, hắn bị phong ấn dưới bùn đất, trầm miên trong bóng tối. Chỉ một cái chớp mắt mà thế gian đã vật đổi sao dời. Một Dung Sâm trong mắt chỉ có mình hắn, nay ngay cả liếc nhìn một cái cũng không thèm cho hắn.
Giống như hắn chỉ là một người qua đường xa lạ.
Không lâu trước đây, Dung Sâm cũng là như vậy lạnh lùng với hắn. Trong hỉ yến, hắn ngồi ở góc sáng sủa, nhìn Dung Sâm một thân hồng bào, sắc mặt vui mừng, lúc đi ngang qua trước mặt hắn cũng chưa từng quay đầu lại.
Dung Sâm khi đó chỉ là đã quên hắn mà thôi.
Mà Dung Sâm hiện tại, mặc dù đã nhập ma, nhưng chưa từng quên mất hắn. Nhưng điều này so với việc quên đi hắn thì càng làm hắn đau lòng, bởi vì Dung Sâm, có lẽ đã không còn muốn nhìn thấy hắn nữa.
“Y…… sẽ không lại quên hết tất cả chứ?” Lăng Hoa ngẩn ngơ tại chỗ, nhịn không được thì thào. Gã nghĩ rằng nếu Dung Sâm nhìn thấy Yến Chỉ Hoài, hoặc là kích động, hoặc là giận dữ, cho dù là một trận kéo áo Yến Chỉ Hoài, chửi ầm lên, gã cũng không giật mình. Sao lại là lạnh lùng như thế?
Y không phải vì Yến Chỉ Hoài mới nhập ma sao?
Huyễn Ma cười nhạo, lười biếng mở miệng: “Sư huynh, ngươi đã có mấy ngàn năm đạo hạnh, sao còn ngây thơ như thế? Nếu đã nhập ma thì chấp niệm không còn nữa, hưởng thụ là trọn đời cực lạc, tự nhiên sẽ không còn chấp nhất với bất luận điều gì nữa.”
Lăng Hoa quay đầu hỏi: “Vậy mấy ngàn năm qua ngươi có từng muốn từ bỏ tìm kiếm người mà ngươi chấp nhất dù chỉ một ngày không?”
Huyễn Ma tươi cười ngọt ngào, ôn nhu nói: “Việc đó đâu giống? Người nọ chưa bao giờ lừa gạt ta, năm xưa ta bị sư môn trục xuất, bản thân bị trọng thương, ngay cả hai mắt đều bị mù, chỉ có hắn chịu ở bên ta. Nếu ta tìm được hắn, không biết sẽ đối xử với hắn tốt đến mức nào nữa.”
Sắc mặt Lăng Hoa khẽ biến, quay đầu đi: “Hắn nhất định sẽ không ngờ rằng sau đó ngươi lại nhập ma đạo.”
Sắc mặt Huyễn Ma nháy mắt lạnh xuống, lại lập tức cười lớn: “Ta biết bây giờ ngươi chưa chịu nói cho ta hắn ở đâu. Không sao, nếu sư huynh đã đến đây, sao không ở lại một thời gian? Chuyện người nọ sau này lại nói cũng được.” Kéo tay Lăng Hoa, “Theo ta tới hậu điện đi, nơi này lưu lại cho vị hảo hửu kia cùng Long quân ôn chuyện.”
Lăng Hoa lo lắng quay đầu nhìn thoáng qua Yến Chỉ Hoài, trong lòng thở dài một tiếng, rốt cục vẫn bị Huyễn Ma kéo đi. Sau khi Huyễn Ma cùng Lăng Hoa rời đi, vài ma cơ trong điện cũng rời khỏi, nếu Ma tôn đã lên tiếng là nơi này lưu lại cho tên nam tử kia cùng Long quân ôn chuyện, thì những người không liên quan cũng đều biết điều thối lui.
Dung Sâm cùng Yến Chỉ Hoài lưu lại, nhưng ai cũng không nói.
Một mảnh trầm mặc, ngay thời điểm Yến Chỉ Hoài muốn mở miệng, Dung Sâm rốt cục ngẩng đầu, nhìn hắn một cái.
Ánh mắt lạnh như băng, nháy mắt nhìn thấu tâm Yến Chỉ Hoài.
“Ngươi tới tìm ta?” Đôi môi từng vô số lần lộ ra nụ cười ôn nhu với hắn, bây giờ chỉ còn lạnh như băng, Dung Sâm thần sắc lạnh lùng, “Vì cái gì?”
“Dung Sâm……”
“Xem ra ngươi đã bình yên vượt qua kiếp nạn ‘thiên nhân ngũ suy’ a.” Ý cười trên mặt Dung Sâm càng sâu, đáy mắt lại càng lạnh lẽo, “Sớm biết rằng ngươi muốn nhờ hảo hữu của ngươi cứu giúp, ta sẽ không ngăn cản ngươi. Cho dù muốn ta chờ mấy trăm năm, ta nhất định sẽ chờ. Nhưng mà…… Vì sao muốn gạt ta?”
Yến Chỉ Hoài hạ mắt: “Ta chỉ…… Sợ ngươi lo lắng. Nếu biện pháp kia không thành công……”
“Ngươi sẽ thật sự hồn phi phách tán, đúng không?” Dung Sâm đột nhiên tiến tới, nắm lấy cổ tay hắn, thanh âm càng lạnh lùng, “Nếu ngươi hồn phi phách tán, ta cũng tuyệt đối không sống một mình. Ta chỉ cầu như thế mà thôi…… Nhưng ngươi lại bắt Yểm Mị hạ Yểm Mị thuật với ta, đến tột cùng ngươi xem ta là cái gì? Ngươi có từng nghĩ tới tâm tình của ta không?”
Chậm rãi buông tay ra, Dung Sâm lạnh lùng nói: “Ta không muốn gặp lại ngươi nữa.”
Yến Chỉ Hoài không nói gì.
Không nhìn hắn một lần nữa, Dung Sâm xoay người rời đi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...