Chẳng biết từ bao giờ tôi bắt đầu ghét vĩ nhân, ghét những kẻ cao thượng, ghét những người tốt bụng bày đặt thành toàn cho người khác; sau này nghĩ lại, có lẽ tại tôi đã trở nên ích kỉ, đó là chuyện phát sinh sau khi yêu anh.
Trần Nhất Lâm♪
Chưa được mấy trên bàn làm việc của tôi đã xuất hiện một kiện y phục mà tôi yêu thích vô cùng. Chỉ là lúc chạm vào bộ đồ, tôi hơi nghi hoặc, nghe đồng nghiệp nói là có ai đó mang lên, tôi tự hỏi sao Tây Thuần không tự đem đến. Có thể lòng hư vinh của tôi đang lan rộng, có cảm giác tất cả mọi người đều khát khao được lên tầng cao nhất này, có lẽ nó đại diện cho một thân phận đặc biệt nhỉ. Rất nhiều nhân viên, làm việc cả đời cũng chưa có cơ hội được lên tới tầng này dù chỉ một lần. Không nghĩ lung tung nữa, giờ nghĩ xem mình nên cảm ơn Tây Thuần bằng cách nào đây, chứ nếu không trong lòng cứ luôn cảm thấy mắc nợ.
Tôi mặc đồ do Tây Thuần thiết kế, lòng vẫn không khỏi lo lắng, tôi sợ cha mẹ Trình Nghi Bắc không thích tôi, tôi sợ mình sẽ làm gì đó khiến bọn họ không vui, nên dọc đường tôi cứ khẩn trương mãi.
Đối với sự khẩn trương của tôi, Trình Nghi Bắc lại quá bình tĩnh.
“Đâu phải ra pháp trường, đừng khẩn trương thế chứ.” Khóe môi anh còn mang theo nụ cười.
Tôi nhìn đèn đỏ đằng trước, “Anh chạy chậm chút đi.”
“Sớm muộn rồi cũng đến, chi vậy?”
“Em lo lắng.”
Anh lắc đầu, “Không sao đâu, cha mẹ anh thân thiện lắm.”
Tôi nhìn anh một cái, không nói gì nữa. Lòng nghĩ suy, nếu cha mẹ anh thật sự là người dễ thân cận như anh nói, thì tại sao anh cứ tránh ở ngoài mà không chịu về nhà ở, anh nói vậy chắc chỉ để an ủi tôi mà thôi. Mẹ từng nói, với gia thế của nhà họ Trình ắt hẳn nhiều yêu cầu lắm, còn tôi lại quen sống phóng túng rồi. Thật ra tôi không muốn thừa nhận điều này, cho dù phóng túng cũng chỉ là cách hình dung tương đối thôi. So với chị tôi, tôi thấy mình may mắn hơn nhiều, không phải cố gắng đánh một vầng hào quang chói lóa cho những thành tích của mình, muốn làm gì thì làm, chị tôi phải sống quá mệt mỏi, quá gò bó, mỗi khi trong nhà có sự kiện gì để phô trương thân thế, chị ấy lại dấn thân vào đúng vị trí của mình.
Có lẽ cuộc sống không công bằng, ví như tôi may mắn hơn chị tôi quá nhiều.
Hôm nay là sinh nhật Trình Chí Diên, chắc sẽ có không ít khách quý, nhưng Trình Nghi Bắc lại nói đây là tiệc gia đình, chỉ có người trong nhà anh thôi.
Cái từ ‘Người nhà’ làm tôi cảm thấy thoải mái hẳn ra.
Cuối cùng cũng đến biệt thự, tôi hơi hồi hộp, kéo tay Trình Nghi Bắc.
Tôi hơi hồi hộp, xen lẫn bối rối, tôi không biết nên nói gì đây, bộ dạng này của tôi chắc trông ngớ ngẩn lắm, cung chúc thọ tinh sinh nhật vui vẻ, sau đó tặng quà. Tình cảnh này, tôi khó mà bình tĩnh cho được, may mắn thay, quá trình này không kéo dài lắm.
Đại khái là vầy nè, Trình Nghi Bắc cười với trưởng bối ở đó, “Cuối cùng Nghi Bắc nó cũng chịu mang bạn gái về cho chúng ta nhìn một cái, lúc nào cũng giấu chặt ơi là chặt.”
Trình Nghi Bắc cười không nói.
Lúc đó, anh họ của Trình Nghi Bắc là Trình Nghi Triết cũng vừa đến, Trình Nghi Bắc đi qua nói chuyện gì đó với Trình Nghi Triết. Tôi bỗng cảm thấy buồn cười, hai hậu duệ nhà họ Trình, đều từng là bạch mã hoàng tử trong mắt vô số thiếu nữ Bắc Xuyên. Chuyện tình cảm nhiều năm bền chặt của Trình Nghi Bắc với Đỗ Trạch Vân được mọi người say sưa ca tụng như bản tình ca đẹp đẽ, còn Trình Nghi Triết si tình theo đuổi Giang Tang Du bao năm như giai thoại khiến bao người cảm động, kết quả lại trăm sông đổ về một biển, Trình Nghi Bắc với Đỗ Trạch Vân chia tay không lí do, Trình Nghi Triết lại bất thình lình tuyên bố anh và Giang Tang Du hủy hôn ngay trước ngày cưới, hai chuyện này thôi cũng đủ để trở thành hai sự kiện đứng đầu lúc bấy giờ, chỉ tiếc không ai biết được nguyên nhân thật sự của nó.
Tôi di dời lực chú ý, thế này tôi mới bớt khẩn trương hơn.
Nhưng hình như trời cao không đứng về phía tôi, Hạ Lập Khoa quan sát tôi từ trên xuống dưới, sau đó hỏi tôi một ít vấn đề đơn giản. Mẹ từng nói người phụ nữ cực kì lợi hại, không được thiếu cảnh giác, thế là tôi lại khẩn trương. Tuy bà chỉ hỏi tôi những chuyện nhỏ nhặt trong công việc, nhưng tôi vẫn cứ khẩn trương mãi thôi.
“Mẹ nuôi thiên vị, thấy chị Lâm tới là không ngó ngàng gì đến con nữa.” Mạc Hoan nũng nịu bước đến, tôi thở dài một hơi.
“Là Tiểu Hoan không ngó ngàng tới mẹ mới đúng chứ, về bao lâu rồi mà có tới thăm mẹ đâu.” Hạ Lập Khoa cũng học bộ dạng tủi thân của Mạc Hoan.
“Mẹ nuôi cưỡng từ đoạt lí, hai hôm trước con mới tới thăm mẹ đây, mới đó mà mẹ đã quên, con đau lòng quá đi mất.”
Nhìn yêu thương trong mắt Hạ Lập Khoa, tôi thật rất hâm mộ sự hòa hợp của họ.
“Chị Lâm, đồ của chị hôm nay đẹp ghê, ai thiết kế vậy? Giới thiệu cho em với, em cũng muốn một bộ y phục thế này, có thể có khí chất giống chị rồi.”
Không thể không thừa nhận, câu nào của cô nàng này cũng ngọt lịm.
“Là…”
Tôi còn chưa kịp nói, Trình Nghi Bắc đã cười bước đến, nhìn Mạc Hoan, “Với em á, thôi đừng làm hại thiết kế của người ta.”
“Chị Lâm.” Mạc Hoan giữ chặt tay tôi, “Anh Bắc ăn hiếp em kìa, chị phải giúp em đấy.”
Lúc này đây, Trình Nghi Triết cũng đứng một bên cười, cong mày nhìn Trình Nghi Bắc, “Tin anh đi, nhất định phải tránh xa phụ nữ ra.”
Ý gì đây?
Thật ra tôi rất tò mò vợ Trình Nghi Triết là người thế nào. Thất vọng là hôm nay cô ấy không có mặt. Sau khi hủy hôn với Giang Tang Du, Trình Nghi Triết luôn bề bộn, nhưng chưa truyền ra bất kì tai tiếng nào, anh ấy tự tuyên bố mình đã kết hôn, cỡ nào cũng không đề cập đến thân phận của người con gái đó, làm người nào người nấy tò mò hết sức. Ngày xưa khi theo đuổi Giang Tang Du, Trình Nghi Triết đã luôn tránh xa oanh oanh yến yến, sau khi kết hôn thì càng miễn bàn, nếu chính anh ấy không tự bảo mình đã kết hôn, chắc đã có người hoài nghi anh không thích con gái, nhưng bên người anh ấy gái còn chẳng thấy chứ nói gì đến trai, anh ấy là người chồng mẫu mực vừa tan ca là về nhà ngay, bởi vậy nên tôi lại càng tò mò, cô gái thần kì thế nào mà trói được Trình Nghi Triết thế, có thể khiến anh ấy bỏ rơi người tình trong mộng bao năm, hơn nữa còn quản được anh ấy, đưa anh ấy đi vào khuôn phép.
Cũng có người nói cha mẹ Trình Nghi Triết không thích cô gái đó, nên cô ấy cũng hiếm khi lộ diện.
Có lẽ sợ tôi ngại, Mạc Hoan kéo tôi ra ngoài chơi, ra khu vườn sau biệt thự.
“Hồi nhỏ em rất thích ra đây chơi, còn chị em và cả anh Bắc nữa.” Cô ấy chỉ dòng suối trước mắt, “Hồi đó em thích nhất là con suối này nè, nước cực kì trong luôn.”
Tôi gật đầu, lòng vẫn còn sầu bi, tôi nghe về tuổi thơ của Trình Nghi Bắc, tôi thấy tiếc nuối.
“Hồi nhỏ anh ấy trông thế nào?”
Mạc Hoan suy nghĩ một lúc, “Anh luôn là đứa trẻ ngoan, rất nghe lời, chưa bao giờ làm cha mẹ nuôi giận.”
“Chị cũng nghĩ vậy đó.”
Trò chuyện với Mạc Hoan một lúc, tôi vào nhà trước, nhưng không thấy Trình Nghi Bắc. Hạ Lập Khoa có lẽ thấu tâm tư của tôi, bảo tôi lên lầu hai tìm anh, có thể anh ấy ở tầng hai.
Tôi cất bước lên tầng hai, đây là một nơi xa lạ, tôi mong ngóng anh, thấy anh tôi mới có thể an tâm được.
Chỉ tiếc, hình như tôi đến nhầm lúc, Trình Nghi Bắc đang đứng trong thư phòng.
Tôi không dám đẩy cửa vào, chán quá.
“Con cũng đã về công ty rồi, cha còn làm vậy là có ý gì?” Giọng Trình Nghi Bắc đơ trong bế tắc, tôi không dám tin đây là giọng của anh.
“Nguyên nhân mà con chịu về công ty, tự con rõ hơn ai hết chứ.”
“Không phải nằm trong dự tính của cha hết rồi ư? Con đã ngoan ngoãn trở về rồi, nên xin đừng nhắm vào cô ấy nữa.” Hình như anh thở dài, nhưng trong giọng nói lại toàn là kiên định.
“Nhắm vào?” Trình Chí Diên lên giọng, “Cha với mẹ đều muốn tốt cho con, không muốn thấy con rơi xuống hố sâu lần nữa, đã ba năm rồi, chẳng lẽ con vẫn không hiểu khổ tâm của cha mẹ à?”
Trình Nghi Bắc trầm mặc rất lâu, “Phải rồi, cũng bởi đã qua ba năm nên giờ con mới hiểu mình phải làm.”
“Nói cách nghĩ của con xem sao?” Dường như đây là thỏa hiệp lớn nhất của Trình Chí Diên.
“Đơn giản thôi, series ‘Bách hoa yêu’ rất có tiềm năng thị trường, con cho rằng công ty nên đặt trọng tâm…”
Có vẻ như Trình Chí Diên vừa đập vỡ cái gì đó, “Giỏi lắm, còn dám trước giả vờ mặt cha cậu!”
“Không phải cha đang nói chuyện công ty à?”
“Được, được lắm.” Dường như Trình Chí Diên giận quá hóa rồ, “Cha mày nuôi được một cậu quý tử, nếu mày đã đem Trần Nhất Lâm về chặn họng cha mẹ, vậy mày nói xem bao giờ cưới con gái nhà người ta vô cửa hả; mày tưởng con gái đứa nào cũng giống con bé Đỗ Trạch Vân si tâm tuyệt đối với mày à, thế nào cũng nói giúp mày, lợi dụng xong thì thẳng thừng đá ra chỗ khác à.”
“Cha, cha nghĩ nhiều quá rồi.”
“Bây giờ mày có cách nghĩ cùng ý định của riêng mày, tao với mẹ mày hai bên cũng không đến phiên mày, sao khi làm việc mày không nghĩ cho cha với mẹ một chút. Con cứ dây dưa không rõ ràng với con đàn bà đó, khác nào xát muối vào tim mẹ con.”
“Cha, con muốn hỏi cha một chuyện.”
“Nói.”
“Trước đây, khi cha nghe theo yêu cầu của mọi người chọn kết hôn với mẹ con, ngoài trừ cuộc hôn nhân thương nghiệp, điều gì làm cha có can đảm vứt bỏ vợ con?”
Trình Nghi Bắc nói đến đây, tôi cũng chẳng còn sức nghe tiếp nữa.
Tôi vội chạy xuống, chạy vào toilet, sắc mặt tôi rất tệ, phải chăng tôi vừa phát hiện ra một bí mật có liên quan đến mình.
‘Cô ấy’ họ nói là ai?
Còn tôi, trong mắt Trình Nghi Bắc, chỉ là lợi dụng thôi ư?
Tôi không tin, hai chúng tôi đã ở bên nhau biết bao lâu rồi, sao có thể là lợi dụng được chứ.
Tôi bóp chặt tay mình, tôi tuyệt đối không tin.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...