Converter: Mây
Editor: Ý Như
Tây Thuần nôn nóng về nhà, hơn nữa trời còn khá oi bức, cô cảm giác cơ thể
mình không thể giấu được sự bứt rứt khó chịu. Đã vậy còn thấy Trình Nghi Bắc ngồi xa xăm, người đàn ông này dường như mãi mãi chỉ có một bộ
dáng: chẳng quan tâm đến điều gì, trông như chẳng có gì làm anh phát cáu lên hết, nhiều nhất là đấu khẩu với bạn, mỉa mai bạn chút ít. Cô có đôi chút hoảng sợ, anh chưa bao giờ chính thức nổi giận trước mặt cô, đồng
thời cô cũng chẳng biết đâu mới là giới hạn của anh. Cảm giác khó lường
này hệt như bước lên cành hoa, nhìn chẳng có gì nguy hiểm, đến khi bạn
lơ là sẽ rụng xuống.
Trình Nghi Bắc liếc nhìn giày của cô, sau đó âm thầm dời tầm mắt qua chỗ khác.
“Hôm nay trời sẽ mưa phải không?” Cô nhìn anh.
Trình Nghi Bắc bấm remote sang kênh khác, mà kênh đó lại đang phát sóng dụ
báo thời tiết. Tim cô đập thình thịch, này có tính là dùng hành động đáp lại câu hỏi của cô không nhỉ?
Tây Thuần nóng đến không chịu được, ngay cả máy lạnh phát hết công suất
cũng chẳng làm cô thấy khá hơn tí nào. Lấy đồ đi tắm, cố ý chọn bộ đồ
size nhỏ nhất, khi mặc vào còn đứng trước gương ngắm ngía một phen. Bụng thật sự có nhô ra chút ít, nhìn sinh mệnh kia đang lớn dần, cô thấy an
tâm rất nhiều.
“Hôm nay đi đâu đó?” Anh quan sát cô: “Chơi vui không?”
Tây Thuần ngồi bên cạnh anh: “Lần sau rủ anh đi cùng nhe”.
Trình Nghi Bắc cười: “Còn tưởng em sẽ quên anh chứ”.
“Đâu nào có? Em vẫn luôn nhớ đến anh”. Nịnh nọt nhìn anh: “Lần này anh về để chuẩn bị tiếp nhận Bắc Ích đúng không?”.
“Phải chăng muốn anh nộp tiền lương?” Anh nhíu mi: “Bây giờ anh vẫn chưa có việc làm này”.
Tây Thuần khích lệ vỗ vai anh: “Không sao đâu, anh cứ thỏa thích tận tưởng cảm giác ăn không ngồi rồi đi, em nuôi anh”.
Trình Nghi Bắc bị nghẹn: “Nuôi anh? Chẳng phải việc dễ đâu đấy!”
“Không thành vấn đề, em sẽ ráng kiếm tiền, tiết kiệm từng chút chắc sẽ nuôi
được thôi. Anh lại không có thói quen xấu, chắc chắn nuôi được”.
Trình Nghi Bắc vỗ tay, hóa ra là đổi cách mắng anh, nét mặt bình tĩnh: “Hiểu anh vậy à? Không có thói quen xấu?”
Anh như cười như không khiến Tây Thuần không hiểu được: “Đừng hút thuốc nữa”.
Tay anh nâng cằm cô, nhướng mắt lên: “Dựa vào gì?”
Tây Thuần chớp chớp mắt: “Anh phải giảm bớt gánh nặng cho em chớ!”
Trình Nghi Bắc cảm thấy mình càng ngày càng rảnh, nếu không sao có thể ngồi
bàn về cái dạng đề tài nghèo dinh dưỡng này nhỉ, tay anh chạm vào bụng
cô: “Hình như lớn hơn chút ít”.
“Nói thừa, mỗi ngày đều hấp thu dinh dưỡng của em, không lớn hơn thì biết xin lỗi em thế nào đây!”
Tay anh sờ thêm chút nữa: “Ba tháng rồi phải không?”
Tây Thuần nghiến răng nghiến lợi hất tay anh ra: “Háo sắc”.
Trình Nghi Bắc vừa định phản bác, chợt nhớ ra gì đó, kéo cô vào ngực anh,
mạnh mẽ hôn lên môi cô. Tay Tây Thuần đấm vào ngực anh: “Anh không sợ
con trai anh bắt chước anh sao, sẽ háo sắc hư hỏng như anh à”.
Anh cười đùa ôm cô về phòng: “Em cũng mắng anh miết mà, thêm nữa cũng chẳng sao”.
Tây Thuần nghe vậy, không thèm đánh anh nữa, lấy hết sức lực cắn vào vai
anh. Chẳng biết sức cô quá yếu hay do anh chịu đựng quá hay, chẳng thấy
anh phản ứng miếng nào…
“Em phải thấy may mắn chứ, nếu chút cảm giác anh cũng không có với em, mới đáng lo ngại đúng không?”
“Đàn ông đều đức hạnh như nhau”.
“Vậy mới gọi là đàn ông”. Sau đó anh cho cô biết thế nào là đàn ông.
Cảm xúc qua đi, tay anh vẫn dịu dàng đặt trên bụng cô. Nghe bên ngoài có
tiếng tạt vào, chắc là mưa lớn lắm. Anh đứng dậy tắt máy lạnh, hé mở cửa sổ ra xem mưa thế nào. Lâu lắm thành phố chưa có mưa, một khi mưa nhiệt độ sẽ nhanh chóng giảm xuống. Anh đứng cạnh cửa sổ, sấm chớp xẹt qua
như bóng ma chói mắt, anh híp mắt lại sau đó đi về giường. Cô không hề
tỉnh giấc, xem ra đã tiêu hao khá nhiều thể lực, chắc rất mệt đây mà.
Anh nhớ chất lượng giấc ngủ không được tốt lắm, thường nếu có tiếng động rất hay giật mình tỉnh giấc, thế mà hôm nay lại ngủ ngon thế này.
Có lẽ phát hiện hơi ấm, cô nhích vào người anh.
Anh lấy chăn đắp cho cả hai, thế này mới ôm cô ngủ tiếp.
Cô nói không sai, lần này là về tiếp nhận Bắc Ích, tuy nhiên có tí phiền
toái. Như Trình Chí Diên nói: nếu có quan hệ thông gia với Đỗ gia, thì
có thể áp chế những thế lực phản đối trong công ty xuống. Vua nào thần
nấy, đạo lý này ai cũng biết, nên mỗi khi thời đại mới bắt đầu phe đối
lập cũng theo đó xuất hiện. Anh cười, còn chưa tới mức phải lo âu. Ngược lại người trong ngực anh mới khiến anh không thể nắm bắt, song chỉ cần
không xâm phạm đến giới hạn của anh, anh sẽ coi như chưa có gì xảy ra.
Anh sờ bụng cô, đã hơn ba tháng, đã đến lúc mang cô giới thiệu trước mọi người.
Thừa dịp Tây Thuần còn ngủ say, anh quay về nhà một chuyến, nhưng vận may
của anh không đến, bị Hạ Lập Khoa túm được. Cũng chẳng hề tỏ ra lúng
túng: “Mẹ, hôm nay không đi chơi mạt chược à!”
Hạ Lập Khoa nhìn anh cả buổi: “Thì ra cậu tưởng mẹ cậu đi chơi mạt chược nên mới về nhà!”
“Làm sao con có thể có ý nghĩ tồi tệ vậy chứ? Chẳng qua tò mò mà thôi”.
Hạ Lập Khoa như cười như không: “Phải không đây? Mau thành thật khai báo,
tại sao lại nhất quyết chuyển ra ngoài ở? Còn không chịu nói cho mẹ biết ở chỗ nào nữa”. Rõ là đáng nghi.
Trình Nghi Bắc vẫn bình tĩnh: “Không phải cha mẹ hay nói con đã trưởng thành
rồi sao? Cần có không gian riêng. Nếu nói mẹ biết con ở đâu có khác nào
con đang ở nhà đâu? Chắc chắn mẹ sẽ sai người tới dọn dẹp nhà, giặt đồ
nấu cơm…”.
Lời này miễn cưỡng chấp nhận, Hạ Lập Khoa biết rõ con mình ghét nhất là
người khác tùy tiện động vào đồ của anh. Nếu thế tạm thời cho qua, bà
còn cho rằng… nhưng nghĩ lại con mình cũng không giống bọn công tử ăn
chơi kia, tuy có chơi chung với nhau, nhưng về mặt tình cảm thì không hề tùy tiện như bọn họ.
“Hừm, chán ghét người mẹ này chứ gì. Người ta nói con trai cưới vợ quên mẹ, con còn chưa cưới đã quên mẹ luôn rồi”.
Trình Nghi Bắc ho khan: “Còn sớm, chắc vẫn còn trống chỗ đánh bài đấy”.
“Không muốn gặp mẹ nữa chứ gì”.
“Oan quá, con chỉ đang quan tâm cuộc sống thường ngày của mẹ thôi, không được ảnh hưởng đến đại sự của mẹ”.
Hạ Lập Khoa còn muốn nói thêm, nào ngờ bà Lý gọi điện hối thúc, đành thôi: “Phải thường xuyên về nhà, thấy không thoải mái thì dọn ngay về nhà,
muốn ăn gì phải nói với mẹ…”
“Con trai mẹ đâu còn là trẻ vị thành niên”.
*********************
Trình Nghi Bắc canh giờ rất tốt, lát sau Trình Chí Diên đã trở về, ông nhìn
con trai mình, đặt cặp tài liệu xuống rồi chậm rãi ngồi xuống. Trình
Nghi Bắc cũng ngồi theo, nhìn cha mình.
“Còn tưởng con không định xuất hiện nữa chứ”. Trình Chí Diên bình tĩnh nhìn
khuôn mặt luôn vâng lời của con trai mình, lòng thấy hiu quạnh.
Trình Nghi Bắc không tiếp lời, chờ cha nói tiếp.
“Mai đến bổ nhiệm vào Bắc Ích”. Giọng nói cứ như thánh chỉ, nhưng nhanh
chóng bổ sung thêm câu: “Cha chỉ cho con cơ hội này, còn lại tự con lo
liệu lấy”.
Trình Nghi Bắc hiểu rõ, trong thế giới cá lớn nuốt cá bé này… Ngay cả với
Trình gia đã cắm rễ lâu năm ở Bắc Ích. Bên trong nó là một loạt các mối
quan hệ hỗn tạp, một khi có chuyện xảy ra, tất nhiên sẽ bị người khác
thay thế.
“Con đã hiểu”.
Trình Chí Diên đặt tách trà lên bàn: “Con hiểu ư? Nếu hiểu sao lại cự tuyệt
mối thông gia đã tới trước cửa? Cơ hội tốt đến thế lẽ nào con không
biết”.
Trình Nghi Bắc cười nhạt: “Thì sao?”
Trình Chí Diên bị giọng điệu nhạt nhớt, xem nhẹ mọi chuyện của anh làm cho
tức giận: “Thì sao cái gì?”. Đứa trẻ này từ bé đã luôn được lòng người
lớn, chưa bao giờ gây phiền toái gì. Đến cả bạn gái cũng khiến mọi người vừa lòng. Nhưng sau lưng ông lại để xảy ra chuyện này. Là người làm cha này không hiểu sự khôn khéo của con trai hay còn nguyên do khác?
Trình Nghi Bắc gõ gõ ngón tay, nhìn cha: “Đời này cha không thấy tiếc nuối gì sao?”
Trình Chí Diên sửng sốt: “Con nói gì?”
“Vì hôn nhân chính trị mà kết hôn với mẹ, dù hai người luôn tôn trọng nhau, dù ai ai cũng ngưỡng mộ cha có con ngoan vợ hiền. Nửa đêm giật mình
tỉnh giấc cha không thấy nuối tiếc vì đã từ bỏ đoạn tình cảm đó ư?”
Giọng Trình Nghi Bắc đều đều, không quan tâm, như thể anh đang nhắc lại
một câu chuyện xưa cũ của ai đó: “Nếu lúc trước cha không lựa chọn như
vầy, có lẽ cha sẽ có con với cô gái mình yêu thương, sẽ có một gia đình
hạnh phúc…”
“Đủ rồi, cậu biết cậu đang nói chuyện với ai không hả?”
Trình Nghi Bắc nhìn cha mình đang tức giận: “Con không giống cha, mãi mãi
cũng không để tình cảm của mình làm vật hi sinh cho quyền lực”.
“Ngu muội”.
“Phải giống cha mới coi là giỏi à?” Trình Nghi Bắc cười mỉa mai: “Dù cha có
tất cả tiền bạc, quyền lực cùng địa vị thì cha được gì. Ở công ty không
ngừng tranh đấu, trước mặt vợ phải sắm vai người chồng tốt, trước mặt
con cũng phải sắm vai người cha tốt. Cha không thấy mệt à?”
Trình Chí Diên nhìn con trai, dường như đến giờ ông vẫn chưa nhận ra có một
Trình Nghi Bắc thế này, người này là con ông à? Sao ông lại thấy quá xa
lạ.
Trình Nghi Bắc chưa chịu dừng ở đó: “Nếu là con, con sẽ yêu thương chăm sóc
vợ mình, sẽ quan tâm con mình chứ không phải máy móc biến nó thành người thừa kế”.
Trình Chí Diên tức đến không nói nổi, Trình Nghi Bắc đứng lên, còn thở dài
một cái: “Yên tâm đi, cha đã bồi dưỡng con hai mươi mấy năm nay, tất
nhiên con sẽ hết lòng bảo vệ giang sơn mà cha dốc sức dựng nên. Nhất
định làm cho Bắc Ích phát triển thành tập đoàn đứng đầu cả nước, giúp
cha đạt được ước mơ của mình”.
Trình Nghi Bắc một bên lái xe về Vân Nguyệt, một bên suy nghĩ có phải bây giờ mình ngã bài còn hơi sớm. Anh không phủ nhận tình cảm Trình Chí Diên
dành cho Hạ Lập Khoa, chẳng qua tình cảm đó là do gom góp được từ hai
mươi mấy năm chung sống. Không có được mới là tốt nhất, đây là bản chất
của con người. Tình cảm cũng như nhiệt huyết tuổi trẻ vĩnh viễn là những ký ức đẹp đẽ nhất. Anh chỉ muốn ngăn cản Trình Chí Diên, dù gì nếu anh
kiên trì muốn lấy Tây Thuần, khẳng định sẽ có rất nhiều phiền toái.
Cuối cùng anh cũng chính thức bước lên con đường này, đối diện với đủ loại
mưu mô, đối diện với lòng tham không đáy cùng lòng người xấu xa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...