Lâu Vô Tâm mở miệng, mày liễu cau lại, ánh mắt nhìn về phía Đồng Nhạc Nhạc, đầy thêm ngưng trọng cùng lo lắng.
Nghe được lời nói của Lâu Vô Tâm, lại thấy ánh mắt đầy ngưng trọng lo lắng kia của Lâu Vô Tâm, Đồng Nhạc Nhạc cũng chỉ nhếch miệng cười một tiếng.
"Ha hả, ngày này rốt cuộc cũng đã đến, Vô Tâm, sau khi ta đi, ngươi hãy sống cho thật tốt."
Nghe được những lời của Đồng Nhạc Nhạc, Lâu Vô Tâm chỉ nhẹ nhàng thở dài một hơi.
"Nhạc nhi, ngươi vẫn không nói cho ta, sau khi rời đi, ngươi định tính toán như thế nào! ?"
Đồng Nhạc Nhạc nghe vậy, lại trầm lặng không nói gì.
Mặc dù nàng luyến tiếc những bạn tốt như Lâu Vô Tâm này, nhưng, nếu bây giờ nàng đã quyết định rời đi, thì cũng đã tính hoàn toàn đoạn tuyệt mọi quan hệ với hoàng cung, cũng muốn quên toàn bộ mọi thứ ở nơi đây.
Cho nên, nàng không nói cho Lâu Vô Tâm, sau khi rời cung nàng rốt cuộc muốn đi đâu.
Thực ra, chính nàng cũng không biết chắc.
"Vô Tâm, chính ta cũng không biết mình rốt cuộc muốn đi đâu, hơn nữa, cũng muốn hoàn toàn quên toàn bộ nơi này, có lẽ, đợi một ngày nào đó, lòng ta bình tĩnh, sẽ liền quay lại gặp các ngươi."
Nghe được lời này của Đồng Nhạc Nhạc, trong lòng Lâu Vô Tâm hiểu rõ, cũng không hỏi gì nhiều .
Dù sao, trong lòng khi bị tổn thương, cũng rất khó khăn để lành lại.
Hy vọng thời gian, có thể chữa khỏi vết thương trong lòng nữ nhân này. . .
Lúc Lâu Vô Tâm đang suy nghĩ, một khắc sau, Lâu Vô Tâm như nhớ đến cái gì, liền mở miệng.
"Được rồi, tất cả ta đã chuẩn bị tốt lắm, xe ngựa đang ở Tây Môn hoàng cung, chỉ cần ngươi đi ra ngoài, sẽ có người giúp đỡ ngươi , đây là lệnh bài hoàng cung ."
Lâu Vô Tâm vừa mở miệng nói, vừa đưa lệnh bài ra vào cung môn cho Đồng Nhạc Nhạc.
Đồng Nhạc Nhạc thấy vậy, chỉ nhẹ nhàng tiếp nhận.
Lệnh bài này, nhìn có vẻ nhỏ, nhưng giờ đây, nằm trên tay nàng, lại giống như nặng hơn bình thường ngàn cân. . .
Nhìn thấy trên mặt Đồng Nhạc Nhạc lộ vẻ buồn bã, trong lòng Lâu Vô Tâm thở dài một hơi.
"Được rồi, Nhạc nhi, đừng nghĩ nhiều như vậy , nếu ngươi đã quyết định, muốn rời khỏi nơi này, thì liền quên tất cả ở đây đi, lần nữa tự mình sống lại thật tốt !"
Nghe được lời nói của Lâu Vô Tâm, Đồng Nhạc Nhạc đầu tiên mạnh mẽ gật đầu, tạm biệt bạn tốt tri kỷ trước mắt này, trong lòng lại không khỏi hiện lên một hồi không đành lòng.
Sau đó, không khỏi chạy tới, ra sức ôm lấy Lâu Vô Tâm.
"Vô Tâm, ngươi phải thật bảo trọng."
Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, có chút nghẹn ngào .
Có lẽ, lần xa nhau này, chính là vĩnh biệt .
Lâu Vô Tâm nghe vậy, trên mặt đầu tiên là sửng sốt, lập tức, hốc mắt hơi đỏ lên, ôm lấy Đồng Nhạc Nhạc lại.
"Nhạc nhi, ngươi cũng vậy. . ."
Lâu Vô Tâm vừa dứt lời, liền buông Đồng Nhạc Nhạc ra, sau đó đi tới phòng ngủ.
Đồng Nhạc Nhạc thấy vậy, liền đi tới chỗ cái tủ, mở ra tủ quần áo, nơi đó, có hành trang nàng muốn mang đi.
Từ từ mở ra bao quần áo, nhìn thấy bên trong có hai bộ quần áo cùng ngân phiếu, đầu tiên Đồng Nhạc Nhạc im lặng một khắc, liền đưa tay cầm lấy ngân phiếu, cất vào trong ngực.
Vốn định mang đi hai bộ quần áo, bởi vì hai bộ quần áo này, là Huyền Lăng Thương lúc trước chi một số tiền lớn, chỉ vì muốn nàng cười một tiếng. . .
Nhưng bây giờ, nếu như nàng muốn không còn lưu luyến mọi thứ nơi này, như vậy, cũng không cần mang theo những thứ này . . .
Nghĩ đến đây, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc lại nặng nề.
Lập tức, ngước đôi mắt xinh đẹp lên, nhẹ nhàng nhìn lại cả phòng ngủ to này .
Trong phòng có đầy đủ mọi thứ, đều quen thuộc như vậy, cũng có rất nhiều thứ nàng không thể quên được mà nhớ lại.
Nhưng bây giờ, nàng sẽ vĩnh viễn rời xa nơi này . . .
Nghĩ tới đây, lòng Đồng Nhạc Nhạc không khỏi sinh cảm giác không đành lòng.
Ánh mắt nhẹ nhàng nhìn nhanh qua một lượt, chậm rãi dừng ở trên băng ghế bên kia, ở trong đầu, không khỏi nhớ đến trước kia nàng cùng Huyền Lăng Thương đi lại với nhau.
Huyền Lăng Thương cẩn thận che chở nàng, thậm chí một cái trêu chọc, cũng đều rõ ràng ngay trước mắt .
Còn có trên long sàng to đằng kia, phía trên, phảng phất như vẫn còn lưu lại mùi hương của Huyền Lăng Thương. . .
Trước kia, nàng cùng Huyền Lăng Thương liều chết dây dưa, muốn quên, cũng không thể quên được. . .
Huyền Lăng Thương, vĩnh biệt . . .
Trong lòng Đồng Nhạc Nhạc yên lặng nói một tiếng, ánh mắt lại lướt một vòng, liền dừng lại trên mặt Tiểu U đứng một bên nàng , không nói một lời.
"Cám ơn ngươi, Tiểu U, ta đi rồi."
"Nhạc cô nương, tất cả phải cẩn thận."
Nghe được những lời củaĐồng Nhạc Nhạc, Tiểu U mở miệng nói.
Nghe vậy, Đồng Nhạc Nhạc chỉ nhẹ nhàng gật đầu, lại đi tới cửa phòng ngủ.
Giờ phút này, nàng thay trang phục củaTiểu U , trên mặt là một mảng da đen nhẻm.
Thị vệ bên ngoài, cũng chưa quen thuộc với Tiểu U.
Cho nên, lúc Đồng Nhạc Nhạc đi đến, chỉ là hơi nhìn thoáng qua, liền không hề lưu ý nữa.
Đồng Nhạc Nhạc thấy vậy, càng công khai tiêu sái ra khỏi phòng ngủ, sau đó đi tới phía trước.
Hoàng cung, đối với Đồng Nhạc Nhạc mà nói, đã quá quen thuộc.
Cho nên, Đồng Nhạc Nhạc quen đường cũ liền đi một mạch về phía tây môn ở bên kia.
Tây Môn ở đằng kia, bình thường rất ít người qua lại.
Cho nên dọc theo đường đi, Đồng Nhạc Nhạc cũng không gặp phải người nào, tất cả, đều thuận lợi như vậy.
Mắt thấy, Tây Môn đã cách đó không xa .
Chỉ cần đi ra cánh của này, như vậy, nàng có thể rời khỏi hoàng cung !
Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc không biết thế nào, trong lòng nhói lên một cái, tựa như có một khối tảng đá thật lớn, mạnh mẽ áp chế trong lòng nàng.
Hai chân, càng giống như bị chìm trong thủy ngân, vô cùng nặng nề, rốt cuộc cũng không di chuyển được một phần .
Trong lòng, đột nhiên hung hăng co rút đếnđau đớn, một nỗi không đành lòng nồng đậm, bỗng nảy lên trong lòng. . .
Bây giờ, nàng sắp rời đi, sau này, sẽ không còn được gặp lại Huyền Lăng Thương nữa . . .
Nghĩ đến đây, tim Đồng Nhạc Nhạc , thật rất rất đau, đau đến hít thở không thông .
Trong lòng, giờ đây lại nảy lên một ý niệm không nên có, đó là -
Thật nhớ, rất nhớ, lại đi gặp Huyền Lăng Thương một lần....
Cho dù chỉ là đứng xa xa, nhìn một cái, như vậy, nàng cũng thỏa mãn . . .
Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc lại không khỏi cắn chặt môi dưới một phen , kích động hận không thể tát mình một cái .
"Đồng Nhạc Nhạc a Đồng Nhạc Nhạc, ngươi làm sao lại yếu đuối như vậy? ! Không phải nói được rồi, phải quên hắn sao! ? Hiện tại lại không khí phách như vậy, lại muốn đi gặp mặt hắn, ngươi thật sự rất vô dụng ! Hiện tại, hắn đang khoác cẩm bào, lấy nữ nhân hắn thích, ngươi đi, thì tính là cái gì! ?"
Nghĩ tới đây, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc, lại không khỏi dâng lên một cỗ bi thương nồng đậm.
Nghĩ đến, vốn Huyền Lăng Thương muốn kết hôn là nàng, hiện tại, chỉ ngắn ngủi mấy ngày, chỉ là cảnh còn người mất.
Lâu Vô Tâm đã qua nói qua, Huyền Lăng Thương đối với Đỗ Uyển Nhu kia, là nhất kiến chung tình, yêu thích có thừa, khiến người bên ngoài cực kì hâm mộ.
Nhưng mà, Đỗ Uyển Nhu kia, quả thật rất có thực lực khiến nam nhân si mê.
Dáng vẻ nghiêng nước nghiêng thành kia, đừng nói là Huyền Lăng Thương động tâm, cho dù là nàng vừa nhìn, cũng ái mộ không thôi. . .
Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc không khỏi thở dài một hơi.
Nghĩ tới, Huyền Lăng Thương sắp sửa nắm tay một nữ nhân khác, được bách quan làm lễ.
Cái vị trí kia vốn là của nàng, đã thuộc về người khác, trong lòng không khỏi vô cùng bi ai.
"Tạm biệt, Lăng Thương. . ."
Trong lòng Đồng Nhạc Nhạc yên lặng nói, lập tức, hít một hơi thật sâu, liền rảo bước đi nhanh, bước từng bước đi tới Tây Môn bên kia.
Từng bước từng bước, mắt thấy, Đồng Nhạc Nhạc đi gần đến Tây Môn.
Đột nhiên, nhanh như chớp giật, Đồng Nhạc Nhạc như là nghĩ đến cái gì, trong lòng giật mình, con ngươi lập tức trợn lên một cái. . .
Đỗ Uyển Nhu kia. . .
Có vấn đề! ! !
Nghĩ tới đây, trong đầu Đồng Nhạc Nhạc, không khỏi nhớ lại ngày ấy ở ngự hoa viên, lúc nhìn thấy Đỗ Uyển Nhu .
Đỗ Uyển Nhu kia, làm người ta cảm thấy cực kì đẹp, chính là, ánh mắt của nàng, với Đồng Nhạc Nhạc mà nói, lại một điểm cũng không xa lạ.
Khi đó, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc chỉ nghĩ đến Huyền Lăng Thương, chưa từng chú ý cái khác.
Chỉ là cảm thấy, ánh mắt của Đỗ Uyển Nhu, làm cho nàng có cảm giác, phi thường quái dị, nhưng, lúc đó nàng nhất thời lại không nghĩ ra, rốt cuộc là kỳ quái ở nơi nào .
Cho đến bây giờ, sắp sửa rời đi, đột nhiên vừa nghĩ, ở trong đầu Đồng Nhạc Nhạc, nhanh như chớp giật, liền nghĩ ra điểm này -
Ánh mắt Đỗ Uyển Nhu nhìn nàng, sở dĩ quen thuộc như vậy, là bởi vì, nàng ta đúng là Tử Ngữ! ! !
Nghĩ tới đây, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc không khỏi chấn động mãnh liệt!
Tại sao ban đầu, nàng chưa từng nghĩ đến điều này! ? ?
Đỗ Uyển Nhu kia, chính là Tử Ngữ đã dịch dung!
Như vậy hiện nay, sở dĩ Tử Ngữ dịch dung, thay hình đổi dạng biến thành con mồ côi của Hộ quốc Đại Tướng quân , là bởi vì , để tạo bất lợi cho Huyền Lăng Thương ! ? ?
Nghĩ tới đây, mắt Đồng Nhạc Nhạc trợn lên một cái, một nỗi bất an mãnh liệt, càng nhanh chóng dâng lên trong lòng nàng!
Vừa nghĩ đến, Huyền Lăng Thương sẽ gặp bất trắc, lòng Đồng Nhạc Nhạc liền như bị đao cắt!
Không!
Nàng không thể trơ mắt nhìn Huyền Lăng Thương gặp phải nguy hiểm mà không để ý!
Nàng nhất định phải nói cho Huyền Lăng Thương! ! !
Nghĩ tới đây, bước chân Đồng Nhạc Nhạc vừa chuyển, liền nhanh chóng chạy vội tới Trọng Dương điện phía bên kia . . .
. . .
Đồng Nhạc Nhạc không biết mình rốt cuộc chạy nhanh bao nhiêu, giờ phút này, trong đầu nàng , chỉ nhớ được chuyện này .
Chỉ cảm thấy, cảnh vật bên cạnh, chính là không ngừng lùi về phía sau.
Đồng Nhạc Nhạc không biết mình đã chạy bao lâu, chỉ cảm thấy, cảnh vật bốn phía, bắt đầu náo nhiệt .
Cách đó không xa, âm thanh đàn sáo, không ngừng hướng tới.
Cửa Trùng dương cung, người đến người đi, tấp nập không ngừng.
Đám cung nhân không ngừng đi lại trong đó, cũng có không ít nam nữ mặc quần áo hoa lệ , tụ tập lại cùng nói chuyện phiếm.
Cuối cùng, một hồi trống mạnh mẽ vang lên, biểu thị rằng, đại hôn của Hoàng thượng, sắp bắt đầu rồi!
Mọi người nghe thấy, vội vàng ngồi vào vị trí.
Mà Đồng Nhạc Nhạc nghe âm thanh trống nổi mạnh mẽ, bất an trong lòng , cũng càng mãnh liệt hơn .
Huyền Lăng Thương, ngươi nhất định không thể để xảy ra việc gì!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...