Một tay vuốt cái bụng tròn trịa, Đồng Nhạc Nhạc vừa cảm thấy mỹ mãn mà ợ vài cái. Sau đó gương mặt rạng rỡ, vẻ mặt cảm thấy mỹ mãn cười tươi.
Nhìn thấy Đồng Nhạc Nhạc đang vuốt bụng cười sung sướng, gương mặt Huyền Lăng Thương rạng rỡ, trong huyết mâu đều là nụ cười không hề che giấu.
"Ăn no rồi sao! ?"
"Vâng, nô tài ăn no rồi, những món ăn này ngon thật đây!"
Đồng Nhạc Nhạc mở miệng cười nói.
Nàng nghĩ thầm, nếu mà ngày ngày tiếp tục như thế, chính mình khẳng định sẽ biến thành một kẻmập mạp ngay.
Liền vào lúc trong lòng Đồng Nhạc Nhạc thầm suy tư, dường như lại nghĩ đến cái gì, mắt nhung vừa chuyển, đối diện là đôi mắt kia của Huyền Lăng Thương tràn đầy niềm vui lộ rõ.
Nghĩ đến mới rồi, chính mình chỉ lo sung sướng cắn ngốn ngấu, cũng không hề nhìn xem nam nhân đã ăn một thứ gì đó.
Trong bát của nam nhân , có lẽ sạch sẽ đây!
Thấy vậy, trên mặt Đồng Nhạc Nhạc liền buồn bực, một vết đỏ bừng liền nhanh chóng hiện lên trên hai gò má trắng như tuyết kia của nàng.
Hé mở làn môi hồng, nàng nói đầy vẻ ngượng ngập.
"Hoàng thượng xin thứ cho tội, nô tài đã ăn sạch sẽ toàn bộ thức ăn, hay là, bây giờ nô tài đi chuẩn bị bữa tối cho ngài nữa! ?"
Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, trên mặt tràn đầy vẻ xin lỗi.
Nghe vậy, Huyền Lăng Thương chỉ là khe khẽ lắc đầu, mở miệng trầm giọng nói.
"Không ngại, trẫm không đói bụng."
Cho dù là đói, hắn tự nhiên sẽ tìm đồ ăn. . .
Nghĩ tới đây, ánh mắt Huyền Lăng Thương nhìn Đồng Nhạc Nhạc, càng tỏ ra mờ ám, trong đó, phảng phất dường như có vật gì vậy đang nhảy nhót.
Đối với ánh mắt của Huyền Lăng Thương rơi trên người mình, khiến Đồng Nhạc Nhạc càng tỏ ra bắt đầu không được tự nhiên.
Ánh mắt của Huyền Lăng Thương, phảng phất như mang theo một đám lửa, để cho cả người nàng bắt đầu nóng bỏng .
Trong lòng căng thẳng, tim đập dồn dập.
Hơn nữa, do hiểu rõ đối với Huyền Lăng Thương, Đồng Nhạc Nhạc nhìn thấy vậy thì cũng rõ ràng, Huyền Lăng Thương rốt cuộc là muốn làm cái gì .
Thấy vậy, Đồng Nhạc Nhạc bị hù dọa lòng dạ rối bời.
Sau đó, liền lập tức nhảy dựng lên từ chỗ ngồi.
Mắt nhung nhìn trời nhìn đất, chính là không dám đối đầu ánh mắt nóng rực kia của nam nhân.
Nàng hé mở làn môi hồng, lập tức liền ha ha cười nói.
"Ha ha, Hoàng thượng, hôm nay ánh trăng thật đẹp a!"
Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời mà cười nói.
Ai ngờ, đúng vào lúc này, một đám mây đen liền che kín mặt trăng, ngay lập tức, cả bầu trời đều đen thui thui.
Thấy vậy, trên mặt Đồng Nhạc Nhạc không khỏi liền buồn bực.
Đặc biệt lúc đối đầu huyết mâu tràn đầy vui vẻ kia của Huyền Lăng Thương, nàng càng lộ rõ cảm giác vô cùng xấu hổ.
Nhìn thấy dáng vẻ ngượng ngập của Đồng Nhạc Nhạc tràn đầy quẫn bách , Huyền Lăng Thương phảng phất đã biết tâm tư của Đồng Nhạc Nhạc, bạc môi hé mở, cười nhẹ nói.
"Ngươi yên tâm, trẫm hiểu được tiết chế."
"Ách. . . Phải không! ?"
Nghe được lời này của Huyền Lăng Thương, Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, trong ngữ điệu mang rõ hoài nghi.
Dù sao, từ tối hôm qua đến sáng hôm nay, nàng đâu từng nhìn thấy nam nhân này có tiết chế đây!
Nam nhân này, thân thể cũng không biết là làm từ cái gì, mà sau khi làm nhiều lần vận động kịch liệt như vậy , vẫn còn giữ được dáng vẻ tinh thần sáng láng.
Thử nhìn lại nàng xem! ?
Bị nam nhân này hành hạ đến sắp sửa không còn có nửa nhân mạng, hiện tại suy nghĩ một chút, Đồng Nhạc Nhạc đều vẫn còn nghĩ lại mà hơi sợ đây!
Nghĩ rằng, nếu quý sinh mệnh, thì nên rời xa nam nhân này mới được!
Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc không khỏi lùi lại phía sau một bước, tính toán duy trì một khoảng cách với nam nhân này.
Ai biết, liền vào ở trong lòng nàng mới kịp nghĩ như vậy, người nào đó phảng phất như con giun đũa ở trong bụng nàng, động tác so với nàng càng là nhanh hơn một bước.
Tay vượn duỗi ra, bàn tay chụp tới, bàn tay Huyền Lăng Thương đã gắt gao nắm ở eo thon nhỏ của Đồng Nhạc Nhạc, lại dùng sức lôi kéo.
Sau một khắc, cả người Đồng Nhạc Nhạc đã lại ngồi ở trên bắp đùi của Huyền Lăng Thương rồi.
"Ách. . ."
Bị nam nhân lôi kéo ngồi ở trong ngực của hắn, khiến trên mặt Đồng Nhạc Nhạc lập tức sửng sốt, mở to đôi mắt, còn chưa phản ứng kịp!
Lại thấy khóe miệng nam nhân cong lên một cái, chợt cười một tiếng.
Lập tức, liền vươn kia ngón tay búp măng, nhẹ nhàng dí dí cái mũi nhỏ rất hếch kia của nàng, mở miệng cười nói.
"Đồ ngốc!"
Nam nhân mở miệng, ở trong giọng nói, không che dấu chút nào sự dịu dàng sủng ái.
Nghe được âm thanh dịu dàng trầm thấp kia của nam nhân, lại thấy ánh mắt nam nhân đang nhìn chính mình đầy tình ý thắm thiết, cơ hồ khiến Đồng Nhạc Nhạc đắm chìm trong đó, vô phương tự kềm chế. . .
Trong lòng chấn động, hé mở làn môi hồng, Đồng Nhạc Nhạc không khỏi kêu nhỏ thành tiếng.
"Hoàng thượng. . ."
"Gọi trẫm là Lăng Thương. . ."
Nam nhân mở miệng, âm thanh khàn khàn, ở trong cảnh đêm mê hoặc này, lại càng gợi cảm.
Nghe vậy, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc rung lên một cái, khuôn mặt nhỏ nhắn vừa cúi xuống, lập tức, hé mở làn môi hồng, nhẹ nhàng nói nhỏ.
"Lăng Thương. . ."
Nữ nhân mở miệng, âm thanh nhẹ nhàng, mang theo một vẻ vô cùng mềm mại , khiến nam nhân nghe vậy, chỉ cảm thấy đầu khớp xương đều phải nhũn ra.
"Tiểu Nhạc Tử, ngươi thật sự là một Tiểu yêu tinh rất đáng ghét!"
Trong lòng biết hiện tại nàng đang sợ hãi chính mình, cho nên không thể muốn nàng, bằng không sẽ gây sợ hãi cho nàng.
Chỉ là, thiếu nữ này, toàn thân, đều tản ra một luồng sức quyến rũ thu hút lòng người!
Coi như chỉ là một câu nói, đều đủ để cho huyết dịch người ta sôi sùng sục, tâm tư rối loạn. . .
Cho nên, thiếu nữ thu hút lòng người như vậy, hắn nhất định phảigiữ lại thật tốt ở bên cạnh hắn, giữ được nàng thật chặt, không cho nàng rời đi!
Bằng không, hắn sẽ phát điên mất!
Nghĩ tới đây, Huyền Lăng Thương dường như lại nghĩ đến cái gì, huyết mâu không khỏi lóe ra một phen. Sau đó, trên mặt phát lạnh, chăm chú nói với Đồng Nhạc Nhạc.
"Tiểu Nhạc Tử, không, hiện tại nên đổi lại gọi ngươi là Tử Kiều đi! ? Ngươi hiện nay, phải chăng là có lời gì nên nói với trẫm! ?"
Nam nhân mở miệng, giọng điệu mặc dù nhẹ nhàng, chỉ là, ánh mắt nhìn Đồng Nhạc Nhạc, lại chăm chú vô cùng.
Nghe vậy, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc giật nảy lên một cái, lập tức ngẩng đầu nhìn lại.
Đến khi nhìn thấy vẻ chăm chú trong huyết mâu sâu thẳm của nam nhân kia , nàng liền hiểu rõ ràng ý tứ trong lời nói của Huyền Lăng Thương.
Huyền Lăng Thương, là muốn nghe nàng nói ra thẳng thắn.
Nghĩ đến, sau khi Huyền Lăng Thương biết được thân phận của mình, lại không ngại, và không quan tâm, đối đãi với nàng chân thành như thế, nàng đích thật là nên giải thích rõ ràng thật tốt cùng hắn.
Chỉ là, trong khoảnh khắc, Đồng Nhạc Nhạc cũng không biết nên bắt đầu giải thích từ chỗ nào.
Nếu như nói, nàng là người từ thế kỷ hai mươi mốt xuyên qua mà đến, Huyền Lăng Thương có thể cảm giác được là nàng đang nói láo hay không, hay lại cho là nàng điên mất rồi, hay có lẽ, cho rằng nàng là yêu ma quỷ quái linh tinh các loại gì đó! ?
Trong lòng nhớ lại, truyện xưa Bạch Xà đột nhiên hiện ra trong lòng Đồng Nhạc Nhạc, khiến trong lòng Đồng Nhạc Nhạc căng thẳng.
Không thể!
Nàng tuyệt đối không thể nói ra thân phận chân thật của nàng, càng không thể nói cho hắn chuyện chính mình xuyên tới đây, lại biến thành một con tiểu điêu nhi . . .
Chính là, nếu không thể nói với hắn những điều này, nàng rốt cuộc nên giải thích như thế nào rõ ràng, câu chuyện thân phận của nàng đây! ?
Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc không khỏi cau mày lại , tràn đầy buồn bực.
Cùng với thời gian từng phút từng phút trôi qua, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc căng thẳng.
Chỉ là, nam nhân lại không có thúc giục nàng, mà là cho nàng đủ thời gian.
Lẳng lặng nhìn thấy thiếu nữ trong lòng , nhìn thấy trên khuôn mặt tinh xảo nhỏ nhắn kia của nàng, khi thì lộ ra vẻ ảo não, khi thì lộ ra dáng vẻ kinh hoảng, đúng là khiến cho trong lòng Huyền Lăng Thương nghi hoặc .
Chẳng lẽ, nàng là không muốn nói lại rõ ràng những việc lặt vặt này cùng chính mình sao! ?
Liền vào lúc trong lòng Huyền Lăng Thương thầm nghĩ, Đồng Nhạc Nhạc phảng phất dường như hiểu rõ cái gì , lập tức, hé ra làn môi hồng, mở miệng nói.
"Lăng Thương, nếu như ta nói, đối với chuyện trước đây đã từng phát sanh giữa ta và Đôn Thân Vương, ta toàn bộ đều quên, người, có thể tin tưởng hay không đây! ?"
Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, dè dặt hỏi.
Ánh mắt nhìn Huyền Lăng Thương, càng là tràn đầy sự bất an lộ rõ.
Bởi vì, nàng không thể nói ra thân phận chân thật của mình, chính là, lại cũng sợ, nếu mà mình nói như vậy, Huyền Lăng Thương sẽ không tin. Như vậy đến lúc đó, nàng cũng không biết nên làm thế nào mới tốt . . .
Liền vào lúc trong lòng Đồng Nhạc Nhạc bất an, lại thấy nam nhân sau khi nghe được lời của nàng, khuôn mặt tuấn tú đầu tiên là trầm lặng một khắc, không nói gì.
Thấy vậy, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy trái tim của mình, đập thật nhanh như muốn vọt khỏi lồng ngực.
Trong lòng tâm thần bất định, thấp thỏm bất an.
Thời gian, từng giây từng phút trôi qua, rõ ràng, chỉ là thời gian một phút đồng hồ , mà Đồng Nhạc Nhạc lại cảm giác được, phảng phất lâu như đã qua một thế kỷ.
Nhưng thấy nam nhân trầm lặng một khắc, đột nhiên bạc môi hé ra, mở miệng nói.
"Trẫm tin ngươi!"
Nam nhân mở miệng, lời ít mà ý nhiều.
Tuy là như thế, lời này của nam nhân, lại giống như một cây búa, hung hăng nện ở trong lòng Đồng Nhạc Nhạc , khiến trái tin Đồng Nhạc Nhạc chấn động mãnh liệt.
Đôi mắt mở to, ngước lên nhìn về phía nam nhân, càng là không dám tin và kinh ngạc.
"Tại sao! ?"
Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, tràn đầy nghi hoặc kinh ngạc.
Dù sao, nếu như đổi lại là nàng, nàng chưa chắc sẽ tin tưởng.
Thông minh như Huyền Lăng Thương, tại sao lại tín nhiệm nàng như thế đây! ?
Liền vào lúc trong lòng Đồng Nhạc Nhạc kinh ngạc, lại thấy Huyền Lăng Thương bạc môi cong lên một cái, mở miệng cười nói.
"Trẫm tin ngươi chính là tin ngươi, tại sao còn muốn hỏi tại sao đây! ?"
"Lăng Thương. . ."
Nghe được những lời Huyền Lăng Thương đã nói, lại thấy ánh mắt kia của Huyền Lăng Thương nhìn mình, hoàn hoàn toàn toàn tín nhiệm, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy trong mũi cay cay, hai dòng lệ trong veo, càng là tốc tốc rơi xuống từ trong khóe mắt.
Dù sao, cho tới bây giờ, cho tới bây giờ cũng không có người nào tín nhiệm nàng như thế.
Mà nàng, đối với nam nhân trước mắt này, có chỗ đề phòng giữ lại, thân phận của nàng, cùng hắn là đối lập.
Tuy nhiên, hắn lại toàn tâm toàn ý tin tưởng chính mình, điều này, lại có thể nào không cho nàng cảm động đây! ?
Liền vào lúc Đồng Nhạc Nhạc cảm động lệ nóng tuôn trào, nam nhân nhìn thấy nàng khóc, lập tức liền nhăn mày kiếm, tràn đầy vẻ đau lòng.
"Đang yên lành, làm sao lại khóc đây! ? Đừng khóc ."
Nam nhân vừa nói, vừa đưa tay, nhẹ nhàng lau đi những giọt lệ cho Đồng Nhạc Nhạc.
Nhìn thấy nam nhân dịu dàng tỉ mỉ như thế lau nước mắt cho chính mình , Đồng Nhạc Nhạc rốt cuộc không nhịn được, bổ nhào vào trong lòng nam nhân, oa một tiếng, khóc lớn lên.
"Lăng Thương, ngươi tại sao sẽ tốt như vậy đối với ta đây! ? Tại sao! ?"
Đồng Nhạc Nhạc mở miệng khóc ròng mà nói.
Bởi vì, nàng cho tới bây giờ cũng không từng nghĩ tới, sẽ có một nam nhân, toàn tâm toàn ý đối đãi chính mình, tín nhiệm chính mình như thế.
Giờ phút này, được nam nhân này che chở, tín nhiệm như thế, Đồng Nhạc Nhạc cảm giác vừa hạnh phúc, vừa xấu hổ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...