Không lẽ, Tiểu thái giám này nói thật.
Không phải là hắn hôn mình mà đang cứu mình.
Vốn tưởng rằng, Tiểu thái giám này thích mình, mới đối với mình…
Nghĩ tới đây, trong lòng Huyền Lăng Phong không tránh được sự buồn bã.
Chết tiệt!
Đầu hắn bị vào nước hay sao?
Làm sao lại nghĩ tới… chuyện điên khùng như thế này.
Tại sao hắn vì chuyện tên Tiểu thái giám thích mình mà vui vẻ, không thích mình thì cảm thấy mất mát.
Đối với chuyện này, Huyền Lăng Phong hết sức chán nản.
Đồng Nhạc Nhạc không biết suy nghĩ của Huyền Lăng Phong.
Thấy bộ dáng khi của hắn khi thì buồn bã, khi thì lơ mơ, khuôn mặt đáng yêu không khỏi nghệt ra, đành mở miệng hỏi:
“Thập Tam gia, ngươi làm sao vậy?”
Tại sao nàng luôn cảm thấy Huyền Lăng Phong là lạ.
Huyền Lăng Phong bây giờ không giống như trước kia.
Trong lúc Đồng Nhạc Nhạc nghi ngờ, Huyền Lăng Phong nhìn thấy Đồng Nhạc Nhạc đang nhìn hắn, trong ánh mắt đầy lo lắng và nghi hoặc.
Trong lòng không tránh khỏi căng thẳng và bối rối.
Không muốn để Đồng Nhạc Nhạc nhìn thấy suy nghĩ của mình.
Huyền Lăng Phong vội vàng mở miệng:
“Không có, không có chuyện gì hết, cá nướng xong sao? Bổn vương đói bụng rồi đấy!”
Huyền Lăng Phong mở miệng, cuống quýt dời đề tài.
Đồng Nhạc Nhạc nghe vậy, cũng không suy nghĩ nhiều, đưa mắt nhìn cá trong tay vừa nướng xong, lập tức gật đầu, mở miệng nói:
“Ừ, cá nướng xong rồi, Thập Tam gia, ngươi nếm thử đi!”
Đồng Nhạc Nhạc vừa nói vừa đưa cá trong tay cho Huyền Lăng Phong.
Huyền Lăng Phong cầm lấy con cá nướng, liền làm bộ vui vẻ ăn cá.
Đồng Nhạc Nhạc thấy vậy cũng ăn ngấu nghiến.
Không biết rằng Huyền Lăng Phong ngồi bên cạnh, bên trong ánh mắt lóe ra chút căng thẳng, thỉnh thoảng nhìn nàng.
Đồng Nhạc với Huyền Lăng Phong hai người ở trong núi hoang dã, nháy mắt đã ba bốn ngày.
Ba bốn ngày này, mỗi ngày Đồng Nhạc Nhạc đều xuống sông bắt cá.
Gặp thỏ hoang sẽ bắt thỏ hoang.
Nhưng mà lúc bắt thỏ hoang cũng không dám đi xa.
Dù sao ở nơi rừng rậm không bóng người, rắn độc thú dữ nhiều không kể xiết, nàng sợ hãi, nếu cùng Huyền Lăng Phong rời khỏi hang động, nhỡ may gặp phải sói hay thú dữ thì phải làm như thế nào.
Cho nên, Đồng Nhạc Nhạc đặt hết hy vọng trên người Huyền Lăng Thương, chỉ mong hắn sớm tìm được bọn họ.
Nếu không, Đồng Nhạc Nhạc cũng không biết phải làm gì bây giờ.
Chỉ là, trong lúc chờ Huyền Lăng Thương tới, Đồng Nhạc Nhạc phát hiện Huyền Lăng Phong càng ngày càng kỳ lạ.
Có chút ảo não, phiền muộn, có đôi khi nàng không để ý, ánh mắt hắn đều nhìn nàng.
Mỗi lần nàng nhìn hắn, hắn sẽ bối rối quay đầu.
Bộ dáng kia giống như con thỏ gặp chuyện sợ hãi, ánh mắt nghi hoặc không ngớt.
Càng như vậy, nàng càng nghi ngờ.
Mấy ngày nay, tại sao hắn lại kỳ lạ như thế?
Không lẽ, hắn phát hiện mình là nữ nhân.
Không thể nào, nếuHuyền Lăng Phong phát hiện nàng là nữ tử, tuyệt đối sẽ không im lặng như vậy.
Nếu không phải chuyện đó, tại sao hắn luôn nhìn nàng?
Hiện tại cũng như vậy.
Đêm đã khuya.
Trong hang động đốt một đống lửa, làm chiếu sáng cả hang động .
Trời đã cuối thu, càng ngày càng mát mẻ.
Ban ngày còn có ánh mặt trời.
Nhưng mà đến tối, gió thu từ từ thổi mang theo chút lạnh, làm cho người ta nổi cả da gà.
Mỗi lần như vậy, Đồng Nhạc Nhạc đều lười phải ra khỏi hang động, trừ khi đi …nhà xí, còn lại đều ở trong hang động.
Huyền Lăng Phong cũng vậy.
Mấy ngày nay, trừ lúc đi nhà xí, nàng ở nơi nào, hắn liền ở nơi đó.
Hơn nữa, thỉnh thoảng ánh mắt hắn sẽ nhìn nàng, giống như…
Nhịn lâu như vậy rốt cuộc cũng không nhịn được nữa, ngay lúc Huyền Lăng Phong đang nhìn nàng, Đồng Nhạc Nhạc liền quay đầu nhìn lại.
Bên trong đôi mắt tràn đầy nghi hoặc nhìn lại làm cho Huyền Lăng Phong không kịp né.
Làn môi đỏ khẽ mở, trực tiếp hỏi:
“Thập Tam gia!”
Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, giọng nói lớn như vậy làm cho Huyền Lăng Phong bị dọa sợ.
“Sao?”
Huyền Lăng Phong bởi vì nhìn lén Đồng Nhạc Nhạc, bị nàng phát hiện, mới không tránh được giật mình một cái.
Chưa kịp phản ứng, lại nghe thấy Đồng Nhạc Nhạc quát lớn, lập tức sợ hết hồn, ngồi ngây ra trên đám cỏ.
Gương mặt tuấn tú hiện lên chút ửng đỏ, đầy xấu hổ.
“Cái, cái gì?”
Nhìn vẻ quẫn bách của Huyền Lăng Phong, Đồng Nhạc Nhạc mở miệng hỏi:
“Thập Tam gia, vì sao mấy hôm nay ngươi đều nhìn ta như vậy? Có phải ngươi muốn nói gì với ta?”
Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, nói ra nghi hoặc trong lòng.
Nếu không, bị Huyền Lăng Phong nhìn chằm chằm mỗi ngày như thế, nàng cảm thấy bất an.
Đối với sự nghi ngờ và bất an của Đồng Nhạc Nhạc, lại nghe được lời này của nàng, trên mặt Huyền Lăng Phong càng hiện lên vẻ quẫn bách.
Trong lòng càng ảo não không thôi.
Thực ra hắn không nghĩ như vậy.
Chỉ là mấy ngày này, hắn không biết mình bị làm sao, ánh mắt luôn không kìm được mà nhìn tiểu Thái giám.
Trên người Tiểu Thái giám giống như có một cỗ ma lực, lúc nào cũng hấp dẫn ánh mắt của hắn.
Nếu chỉ một lúc không nhìn thấy hắn, trong lòng Huyền Lăng Phong luôn cảm thấy lo lắng.
Giống như, không nhìn thấy đồ vật quý báu của mình, làm cho hắn lo lắng bất an.
Ngay tại lúc Huyền Lăng Phong suy nghĩ, rốt cuộc mình bị làm sao vậy?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...