Dưỡng Chồn Thành Hậu, Tà Mị Lãnh Đế Ôn Nhu Yêu

Hôm nay thời tiết trong xanh ấm áp, vạn dặm không mây, mặt trời chiếu rọi. Ánh sáng vàng rực rỡ, nhẹ nhàng chiếu xuống sóng nước lăn tăn trong hồ, hắt lên ánh vàng lấp lánh, rất chói mắt!

Gió mát hiu hiu, thổi đến làm tơ liễu tung bay. Ở trong gió nhẹ, trông chúng phảng phất như đám vũ nữ mặc áo xanh, đang nhảy múa đến động lòng người. . .

Những chú chim nhỏ, nhẹ nhãng đập cánh, sung sướng xuyên qua tán lá, hót ríu ra ríu rít, vô cùng náo nhiệt!

Giờ phút này, non xanh nước biếc, tiết trời trong xanh ấm áp. Mọi thứ đẹp như tranh vẽ, nếu như không có mấy chục thùng phân ở trước mặt đang tỏa ra những mùi vị tanh tưởi như vậy . . .

Đồng Nhạc Nhạc tự nhận mình đã sống hai mươi ba năm , luôn là một người công dân tốt tuân theo pháp luật . Nào là nhường chỗ trên xe buyt, giúp bà lão qua đường,ngay cả con kiến cũng không đành lòng giết.... ...

Vậy mà, người lương thiện như nàng, tại sao lại bị đối xử như thế!?

Khó trách mọi người đều nói, hồng nhan bạc mệnh, đại khái tương đồng với tình cảnh hiện tại của nàng !?

Ở kiếp trước , khuôn mặt nàng bình thường, vóc người bình thường, bối cảnh bình thường, cái gì cũng bình thường, nhưng lại được tự do tự tại.

Nào giống như bây giờ! ?

Hiện tại, mình có được vẻ ngoài tuyệt sắc nghiêng nước nghiêng thành (Nắng: Suýt ghi thành, nghiêng nước nghiêng thùng =]] ), vóc người ma quỷ, không may mắn bị Tô công công ghen ghét, không ngừng gây khó dễ!

Coi như có vóc người ma quỷ, chỉ có thể dùng vải mà quấn lại, không dám để lộ ra ngoài.

Đối với điều này, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc khóc không ra nước mắt.

Thời gian đau khổ như vậy , rốt cuộc đến lúc nào mới là điểm kết thúc đây! ?

Nàng chẳng qua muốn tiếp tục ở lại hoàng cung, hi vọng mỗi ngày đều có thể nhìn ngắm Huyền Lăng Thương, sao lại gặp nhiều khó khăn như vậy!


Trong lòng thở dài , giờ phút này, Đồng Nhạc Nhạc ngồi xổm bên hồ, đau khổ cọ rửa thùng phân .

Cho dù mũi được kẹp tre kẹp lại, nhưng từng đợt mùi hôi thối không ngừng xộc lên, khiến cho Đồng Nhạc Nhạc cảm giác không ngừng quay cuồng, chỉ còn thiếu nước ngay cả bữa cơm tất niên năm ngoái trong bụng cũng muốn nôn ra.

Mẹ ơi!

Nàng hiện tại thật khổ!

Trong lòng khóc không ra nước mắt, Đồng Nhạc Nhạc từng xúc động đến muốn bỏ lại cái thứ này mà chạy lấy người. Chỉ là, cách đó không xa Tô Công Công đang nhìn chăm chú về bên này, Đồng Nhạc Nhạc trong lòng biết, lần này nàng không thể trốn thoát.

Hơn nữa, nếu như nàng liều lĩnh rời khỏi nơi này, liền đại biểu , nàng sẽ không còn được gặp Huyền Lăng Thương . . .

Nghĩ đến đây, coi như nhiệm vụ trước mặt có gian khổ cỡ nào, Đồng Nhạc Nhạc cũng phải nhịn, nhịn!

Cọ thùng phân thì cọ thùng phân, cùng lắm thì nàng không nghĩ nó là thùng phân nữa!

Thối thì thối , dù sao lúc mình đi nhà xí cũng thối!

Đồng Nhạc Nhạc không ngừng tự an ủi bản thân, trên tay lại càng không nhàn rỗi, một cái thùng phân lại một thùng phân .....

Rốt cục, không biết qua bao nhiêu thời gian, mấy chục cái thùng phân, cuối cùng nàng cũng cọ rửa xong!

Nhìn đám thùng phân được cọ rửa sạch sẽ bên cạnh, Đồng Nhạc Nhạc một loại cảm giác hơi thở phào nhẹ nhõm.

Mắt đẹp vừa ngước lên, nhìn cảnh sắc trời cao, nàng mới bừng tỉnh. Hôm nay thời gian trôi nhanh như vậy, bất tri bất giác, đã là lúc mặt trời lặn!

Chỉ thấy phía tây ánh tà dương chiếu xuống, làm bầu trời phương đó có vạn trượng ánh hào quang vàng rực rỡ!

Nó nhuộm những tầng mây phía tây đủ các sắc thái sặc sỡ, phảng phất một tấm gấm vóc đủ màu sắc, trông thực hùng vĩ mà hoa lệ vô cùng!

Những đàn chim về tổ, đang không ngừng vỗ cánh quay về.

Gió đêm chậm rãi thổi , mang đến cảm giác hơi lành lạnh . . .

Khung cảnh trước mắt tựa như những làn sóng ngoạn mục trên bầu trời, không trách được người xưa thường lấy bối cảnh mặt trời lặn để làm thơ!

Quả thật , ánh nắng chiều tà thật lộng lẫy, chỉ mới gần hoàng hôn a!

Trong lòng Đồng Nhạc Nhạc vừa kêu lên liên tục, vừa rửa sạch sẽ hai tay, đứng lên.

Chỉ là, ngồi quá lâu, toàn thân nàng đau nhức vô cùng, gần như không thể đứng thẳng.

Cảm giác được bên hông đau nhức, khiến cho Đồng Nhạc Nhạc khó có thể chịu được.

Trì hoãn rất lâu, Đồng Nhạc Nhạc mới có thể đứng thẳng.


Có điều, nàng rất mệt!

Cho nên, Đồng Nhạc Nhạc không thể làm gì khác hơn là đứng ở bên hồ, bắt đầu tập một vài động tác yô-ga đơn giản.

Bằng không, nàng không biết mình làm thế nào mới có thể quay về.

Đồng Nhạc Nhạc đang im lặng tập yô-ga, đột nhiên, một hồi âm thanh quen thuộc , vang lên từ sau lưng nàng .

"Tiểu Nhạc Tử, ngươi đang làm cái gì vậy!?"

Nghe âm thanh bất thình lình vang lên, Đồng Nhạc Nhạc bị dọa cho khiếp sợ, xoay người nhìn một cái, thấy Tiểu Quế Tử, mới hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm.

Nhìn Tiểu Quế Tử vẻ mặt kinh ngạc, Đồng Nhạc Nhạc chỉ nhếch miệng cười một tiếng, mở miệng nói.

"Ta tập yô-ga!"

"Gì!? Cái gì là yô-ga!?"

Nghe từ ngữ xa lạ, Tiểu Quế Tử lập tức sửng sốt.

Đồng Nhạc Nhạc nghe vậy, kiên nhẫn giải thích cho Tiểu Quế Tử.

"Yô-ga đó là có thể chậm rãi tạo ra đủ hình dạng, nếu như ngươi mệt nhọc, tập yô-ga rất tốt!"

"A, vậy sao."

Tiểu Quế Tử nghe cái hiểu cái không, thế nhưng hắn cũng không hỏi đến cùng.

"Đúng rồi, Tiểu Nhạc Tử,ngươi làm xong việc rồi!? Nếu như không làm xong, ta giúp ngươi làm! Dù sao công việc của ta hôm nay đã làm xong!"

Tiểu Quế Tử mở miệng, nói mục đích mình đến đây.


Đồng Nhạc Nhạc nghe vậy, trong lòng cảm kích, không khỏi mở miệng nói.

"Tiểu Quế Tử ngươi thật tốt! Bất quá không cần, những ... cái thùng phân này, ta đã cọ rửa sạch rồi!"

Đồng Nhạc Nhạc vừa nói, vừa đưa tay chỉ đám thùng phân đã cọ rửa sạch được xếp ở một bên.

Tiểu Quế Tử nghe vậy, mới thở phào nhẹ nhõm.

"Cọ rửa rất sạch, bằng không, không biết Tô công công lại làm khó dễ ngươi như thế nào!"

Nghe Tiểu Quế Tử nhắc tới Tô công công, Đồng Nhạc Nhạc thấy tức!

Hôm nay, Tô công công đứng cách đó không xa giám thị nàng cả ngày, nhìn nàng cọ rửa sạch tất cả thùng phân, Tô công công mới rời khỏi.

Vừa nghĩ tới dáng vẻ chanh chua đáng sợ của Tô công công, giống như chó điên, cắn chết nàng không tha, Đồng Nhạc Nhạc hận không thể treo hắn lên hung hăng đánh mấy cái!

Thế gian này, không ngờ lại có người tâm lý biến thái giống như vậy! Cũng không biết trước đây có bao nhiêu người bị Tô công công làm khó dễ.

Đồng Nhạc Nhạc càng nghĩ càng tức giận, không nhịn được mở miệng, đem mười tám đời tổ tông nhà Tô công công ân cần hỏi thăm!

Nhìn Đồng Nhạc Nhạc mặt mày tức giận, Tiểu Quế Tử chỉ bất đắc dĩ thở dài.

"Ai, ai bảo chúng ta là thái giám mới tiến cung, không quyền không thế, coi như trong lòng biết Tô công công luôn làm khó dễ, thì cũng có thể làm gì được đây. . ."

Nói tới đây, trên mặt Tiểu Quế Tử không khỏi có vài phần buồn bã.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui