Nhan Húc mỗi ngày đều vui vẻ chứ không như Trình Phi Phàm, cậu đối với xu hướng tình dục khác biệt của mình cảm thấy không có chút áp lực nào, không tìm kiếm đồng loại, cũng càng không hoang mang mờ mịt.
Có điều sau một đêm cùng Tần Thâm đắp chung chăn nói chuyện phiếm rồi ngủ, vậy mà sáng thức dậy cậu lại chào cờ, cảm thấy vừa xấu hổ vừa ngỡ ngàng.
Không biết có phải do đầu óc mình hơi đen tối hay không, hoặc là chuyện này đối với con trai rất bình thường.
— nhưng nói thế nào đi nữa cậu cũng không biết hai người con trai thì có thể làm gì.
Bây giờ chuyện duy nhất làm được chỉ là vò mông.
Cơ mà Nhan Húc lại không có hứng thú với cái mông của Tần Thâm.
Tần Thâm đã thức dậy từ lâu, nên trên giường chỉ có mình cậu, Nhan Húc ôm cái mền xoay người, cọ sát qua lại, vừa thở dài đã có người gõ cửa.
Là Trình Phi Phàm.
Không biết là hồi học trường mẫu giáo hay tiểu học, giáo viên trên lớp đã dạy học sinh những phép lịch sự và xã giao thường ngày, trong đó có dạy cách gõ cửa một cách lễ phép khi đến nhà người khác.
Nhan Húc đã không còn nhớ rõ nội dung trong sách nữa, nhưng bên cạnh lại có một cuốn sách giáo khoa hình người, gõ ba tiếng, chờ đợi mà không thấy ai trả lời, lại gõ ba tiếng tiếp theo.
Âm lượng và nhịp điệu thích hợp nối tiếp nhau.
Nếu là ngày thường, sau hai lần gõ cửa mà không có người lên tiếng, thì người có phép tắc và phong độ như Trình Phi Phàm nhất định sẽ rời đi.
Nhưng hiện tại hắn biết Nhan Húc có ở trong phòng, nên lại gõ cửa thêm ba lần.
Nhan Húc vội chạy qua giường Dương Mục Tâm: “Nghe rồi, mời vào.”
Trình Phi Phàm mở cửa đi vào, có lẽ lúc sáng dậy hắn có tắm nên giờ tóc vẫn còn ẩm ướt, gương mặt trắng sáng như bạch ngọc, so với ngày thường hay lạnh lùng âm trầm thì sáng sủa hơn rất nhiều.
Hắn nhìn cái giường bên cạnh gọn gàng, rồi lại nhìn Nhan Húc, cảm thấy việc cậu không nằm chung giường với Tần Thâm rất kỳ lạ.
Nhan Húc có hơi xấu hổ và khẩn trương: “Cậu muốn gì?”
“Tủ của Dương Mục Tâm ở đâu?”
Nhan Húc chỉ cho hắn.
Trong lúc Trình Phi Phàm đang khom lưng trước tủ lấy quần áo, cậu không có chuyện gì làm liền hỏi: “Phi Phàm, cậu dùng sữa tắm gì vậy?”
Động tác trên tay Trình Phi Phàm ngưng lại, vẻ mặt vừa căng thẳng vừa nóng bừng.
Nhan Húc sau lưng lại hỏi tiếp: “Hôm nay cậu cũng đi tập thể dục buổi sáng hả?”
“Ừm.”
Nhan Húc ngồi xếp bằng trên giường, tay chống cằm, ngắm chiều cao và cơ bắp nửa thân trên của người ta, ôn tồn hỏi: “Phi Phàm, tối qua cậu uống say sao?”
“Không say.”
“À.” Nhan Húc ngẫm nghĩ: “Vậy mà tôi tưởng hôm qua cậu mượn rượu làm càn, bị tứ ca đánh.
Tôi thấy chỗ này của cậu đỏ lên quá trời luôn.” Cậu giơ ngón tay chỉ đầu vai của mình.
Lúc này, Trình Phi Phàm có dáng người tương đương với Dương Mục Tâm nhanh chóng mặc cái áo tay ngắn vào, quay đầu đối diện với ánh mắt quan tâm của Nhan Húc, ho khan một tiếng, lập tức nói: “Dương Mục Tâm sẽ không đánh người, anh ta chưa bao giờ ra tay thật sự với tôi dù chỉ một lần, anh ta đối xử với tôi rất tốt.
Hôm qua tôi chỉ có hơi say, Dương Mục Tâm đã chăm sóc tôi cả đêm.
Bây giờ còn đang ngủ.
Cậu thì sao?”
Nhan Húc nhanh nhẹn thẳng thắn trả lời: “Tôi sao? Tôi không có uống rượu, hôm qua lúc về thì cùng anh Thâm nói chuyện một chút, ngủ sớm lắm.”
Trình Phi Phàm như phát hiện ra chuyện gì đó, cảm thấy không thể tin tưởng được nhân phẩm của Tần Thâm, ánh mắt sắc bén: “Hai người ngủ riêng à?”
Cặp mắt mèo của Nhan Húc trợn tròn, không biết sao lương tâm lại cắn rứt, “Chứ sao! Chẳng lẽ cậu với tứ ca ngủ chung giường hả?”
Trình Phi Phàm ngoài ý muốn thấy lạ, gật đầu trả lời: “Con trai với nhau không, có gì đâu.”.
Chợt nhìn khuôn mặt ửng hồng của Nhan Húc: “Sao cậu phản ứng quá lên vậy?”
Nhan Húc mới lạ mà nhìn Trình Phi Phàm, cần cổ đỏ bừng nói: “Ồ.”
Trình Phi Phàm: “Sau này nếu cậu mà ở riêng với Tần Thâm thì nên cẩn thận một chút biết chưa.”
Trong lòng Nhan Húc mừng thầm, chỉ có mình cậu thì khả năng được đi qua đêm sẽ rất nhỏ, nên cậu muốn nói với Trình Phi Phàm là về sau chúng ta sẽ cùng nhau đi chơi.
Nhưng còn chưa kịp mở miệng, Trình Phi Phàm hiểu rất rõ về mức độ tự chủ của con trai, càng nghĩ mà càng sợ nói: “Được rồi, sau này đừng để hắn có cơ hội, lần tới tôi sẽ không dẫn cậu đi chơi nữa đâu.”
“?”
Trình Phi Phàm cầm quần áo đi ra rồi đóng cửa lại, để lại mình Nhan Húc không kịp nói gì ngồi ở trên giường.
Một mình buồn bực khoảng một lúc, Nhan Húc cũng không thể nằm ỳ trên giường mãi được, đành đứng dậy đi thay đồ.
Mọi người hầu như đều đang lên lớp trong phòng huấn luyện, nên ở ngoài khá vắng vẻ.
Sư phó của bọn họ yêu cầu đối với võ thuật là phải có khí thế và mạnh mẽ, không thèm quan tâm đến cái gì mà tiên phong đạo cốt, vì thế nên không gian trong Nhị Quán được thiết kế trang trí rất đơn điệu, ngoài trừ cửa chính có màu vàng kim và các huy chương màu đỏ chót ra, thì toàn bộ bài trí trong Nhị Quán đều lấy tông màu đen làm chủ đạo, kể cả đồng phục của huấn luyện viên và học viên cũng là màu đen tuyền, mỗi phòng huấn luyện đều có vết mực múa bút với hai chữ cực lớn là “Võ” và “Chiến”.
Lúc Nhan Húc ở ngoài đi ngang qua phòng học, thì có mấy sư huynh bên cửa sổ đang nhiệt tình phất tay với mình, liền thu hút những học viên khác cũng quay đầu nhìn ra, ngắm nhìn thiếu niên mặc áo ngắn tay trắng nõn chạy đi, như mang tới một làn gió nhẹ vừa khoan khoái vừa dễ chịu.
Mọi người ồn ào: “Đó là ai vậy?”
Mấy vị sư huynh giả vờ như lão luyện mà không thể nói đó là bé linh vật trấn sát của bọn họ.
Bé linh vật chạy tới chỗ lớp học của Tần Thâm, liếc mắt một cái đã thấy được hắn, lúc bắt gặp ánh mắt của hắn, bàn tay trước ngực liền nhẹ nhàng đung đưa.
Tần Thâm nói mấy câu trong lớp học, rồi nhanh chóng đi ra, hỏi: “Sao vậy em?”
Nhan Húc khúc khích cười, cậu trông thật yêu kiều khi đối diện với hắn: “Em mới dậy, nên tới nhìn một chút.
Không có gì đâu anh.”
Tần Thâm cong khóe môi: “Đồ ăn sáng anh sợ nguội nên không để lại phần cho em.
Em kêu thập tam tới rồi hai đứa đi xuống dưới lầu mua gì đó để ăn đi.”
Nhan Húc thấy mình ngủ nướng mà ngượng ngùng gật đầu: “Dạ, vậy anh vào lớp đi.”
Tần Thâm: “Ừ, ở yên trong văn phòng chờ anh.”
Nhan Húc thích chí vui vẻ đi xa.
Cậu nghe lời Tần Thâm gọi Chu Văn Cẩm tới.
Tối hôm qua Chu Văn Cẩm lén lún cùng nhóm sư huynh chơi game tới nữa đêm mới chịu ngủ, nên giờ cậu ta đang ngồi dựa vào thành ghế chợp mắt một hồi, đợi đến khi đồ ăn được bưng lên mới tỉnh táo hoàn toàn, bắt đầu vừa ăn vừa hỏi: “Phi Phàm đâu? Cậu ấy còn lên lớp sao?”
“Chắc vậy.” Nhan Húc: “Tôi có gửi tin nhắn cho cậu ấy, có lẽ đã ăn sáng rồi, cậu ấy dậy sớm lắm.”
Chu Văn Cẩm: “Ngày hôm qua thật tuyệt, sau này chúng ta sẽ đi chơi qua đêm tiếp, nếu có cơ hội thì ba đứa tụi mình sẽ ở chung với nhau.”
Nhan Húc gật đầu, đâm đâm đôi đũa trong chén, hỏi: “A Cẩm, cậu nói xem, nếu cậu với tiểu thiên nga hẹn hò thì cậu muốn làm gì?”
“Khụ!!!” Chu Văn Cẩm quay mặt qua chỗ khác, ho sụt sùi, vội vàng uống ly nước mà Nhan Húc đưa tới, đè cài lồng ngực đang hốt hoảng của mình.
Cậu ta cũng đã lớn, không còn như trước đây cứ hở tí là treo tiểu thiên nga trên miệng, và đối với trò đùa mất mặt của mấy sư huynh cũng miễn dịch, nhưng đến phiên Nhan Húc nghiêm túc nhắc tới, thì lại khiến cho người ta cảm thấy xấu hổ.
“Tự dưng cậu hỏi cái này làm gì?”
“Tôi chỉ tò mò thôi, thế cậu không muốn làm chuyện gì hết hả?”
Chu Văn Cẩm thấy cậu vẫn ngu ngơ, đành hạ giọng: “Chuyện muốn làm thì nhiều lắm.
Cơ mà khi yêu đương hẹn hò thì chỉ có dắt tay ôm hôn, mà hả tôi đến tay còn chưa được nắm nữa là.”
Bản thân cậu thấy vậy vẫn chưa tính là yêu đương, Nhan Húc nóng mặt vì những trình tự đó cậu đã thực hiện qua hết rồi: “Còn gì nữa không?”
Mấy điều này chỉ tưởng tưởng thôi Chu Văn Cẩm đã sướng gần chết, cậu ta thật không biết mình còn có thể muốn cái gì nữa, “Mua cho cô ấy thứ mình thích, đi đến nơi cô ấy muốn tới.”
Nhan Húc muốn chính là chuyện mình chưa từng trải qua: “Sau đó thì sao?”
Chu Văn Cẩm thuận miệng trả lời: “Thì sinh con?”
Tiểu thiên nga sẽ sinh cho cậu ta một ổ thiên nga nhỏ, khà khà.
Nhan Húc kinh ngạc nhìn Chu Văn Cẩm đang ảo tưởng sức mạnh: “Không phải thế.”
“Là vấn đề trước khi kết hôn cơ.”
Nhan Húc uyển chuyển nhắc nhở: “A Cẩm, cậu chẳng lẽ không nghĩ tới nguyên nhân tại sao lâu như vậy mà cậu vẫn không theo đuổi được tiểu thiên nga sao?”
Nói tới chuyện này, Chu Văn Cẩm chợt cau mày: “Tôi đâu có chọc tức cô ấy nữa, nhưng cô ấy cứ luôn chê tôi phiền, lúc nào cũng giận dữ.
Có lần tôi nói với cô ấy rằng có một bạn nữ tỏ tình với tôi, thế là cô ấy không thèm để ý tới tôi luôn.”
“Đang không cậu nói với bạn ấy chuyện đó làm chi?”
“Chứ không phải cậu bảo tôi có chuyện gì cũng phải chủ động khai báo với cô ấy à, lúc tôi đưa cô ấy về đã nói thế, giờ thì hay rồi, còn chưa kịp gì hết đã bị cho vào danh sách đen.” Chu Văn Cẩm mày ủ mặt ê mở điện thoại.
Một thì hỏi không ra, một thì không đáng tin cậy, Nhan Húc chán nản cúi đầu ăn tô mì trứng của mình.
Chu Văn Cẩm vừa nhắn tin cho tiểu thiên nga, vừa ỉu xìu nói: “Yêu đương hẹn hò, đúng là chuyện hao tâm tổn trí.”
Nhan Húc cắn sợi mì, không bình luận câu nào.
Lúc tính tiền, Nhan Húc có mua thêm một phần bánh bao nhân trứng, mang về cho Tần Thâm bổ sung thể lực.
Chu Văn Cẩm đang xem điện thoại, thì lơ đễnh liếc nhìn sườn mặt trắng mịn của Nhan Húc.
Chợt người có thần kinh thô như cậu ta rốt cuộc cũng có chung cảm nhận về Nhan Húc giống mấy sư huynh khác.
Cậu đối với Tần Thâm cứ như một cô vợ nhỏ, vừa tri kỷ vừa nhu thuận.
Hừm, chẳng trách lão đại lại thương cậu đến vậy.
Hai người vội vã trở về thì lớp học đã kết thúc, Chu Văn Cẩm vội vàng làm bài tập ở lớp học thêm, rồi nhanh chóng chào tạm biệt mấy sư huynh sách cặp rời đi.
Nhan Húc cầm phần bánh bao nhân trứng duy nhất đến phòng làm việc lén lút đưa cho Tần Thâm.
Tần Thâm mở miệng cắn hơn phân nữa cái bánh bao ngọt ngấy, nếu không phải Nhan Húc đang ở đây, thì với cái loại bánh chỉ có kích thước bằng nữa nắm đấm này, hắn sẽ không giữ hình tượng một lần là có thể bỏ nguyên cái vào miệng mà ăn luôn.
“Ngon không anh?” Nhan Húc ngẩng lên nhìn hắn với khuôn mặt trắng bạch y như cái bánh bao đang ăn.
Tần Thâm không thích mấy loại đồ ăn mềm ngọt như này, trong miệng cũng chẳng có khẩu vị gì, gật đầu với Nhan Húc, rồi thuận tay đút vào miệng cậu.
Nhan Húc ăn cái gì cũng rất nhã nhặn từ tốn, hàm răng trắng xinh xắn cắn từng miếng nhỏ một.
Tần Thâm ăn xong hai cái, đưa phần còn lại trong tay mình cho cậu: “Anh ăn no rồi, em ăn đi.”
Tần Thâm không muốn tiếp tục ăn loại đồ ngọt này nữa, nên bỏ vào miệng Nhan Húc, thì thấy ánh mắt bất mãn của cậu, chợt hắn cúi đầu cắn một miếng lớn ngay miệng cậu mà ăn.
Tần Thâm: “Không còn bao nhiêu, anh đã ăn hơn phân nữa rồi.”
Nhan Húc mặt đỏ tới mang tai ăn cái bánh đã bị cắn thành hình lưỡi liềm, tới khi nuốt xuống miếng cuối cùng, mới không đầu không đuôi nói: “Em sợ anh đói, lúc lên lớp mệt nhọc biết bao nhiêu.”
Tần Thâm không biết vừa rồi là đầu mình bị chập, hay là muốn chiếm tiện nghi của người ta, hắn nhìn lỗ tai hồng hồng của Nhan Húc, “Bây giờ anh no rồi.”
Nhan Húc gãi gãi cằm.
Vị ngọt trong miệng khiến Tần Thâm rất vui vẻ, rút khăn giấy cho cậu lau tay, khẽ cười: “Sao lại đỏ mặt?”
Nhan Húc trở tay, vẫn giữ thói quen gãy lòng bàn tay như trước, nhỏ giọng trả lời: “Vừa nãy anh cắn miệng của em.”
Tần Thâm cứng người, đúng lúc tiếng trống gõ ngoài lớp học vang lên, cứ như đang nện vào trái tim Tần Thâm, trong phút chốc hắn cảm thấy không biết người bên cạnh mình là tiểu sư đệ, hay là tiểu yêu tinh.
“Bộp!” một phát, tay Tần Thâm vẫn còn quấn băng cánh đấu vỗ lên mông Nhan Húc, sực lực không lớn, nhưng âm thanh vang lên lại không nhỏ.
Nhan Húc đỏ mặt muốn bốc cháy, đôi mắt như ngậm nước mà nhìn Tần Thâm.
“Cho em nói bậy này.”
Bàn tay rộng lớn vân vê hai lần trên cánh mông tê dại của cậu, bờ môi ấm áp đụng chạm vành tai cậu, nói: “Bé heo ngốc, mới nãy là đánh em, bây giờ mới gọi là vò nha.
Vừa rồi anh không hề cắn em.”
Sau khi tiếng trống gõ xong, huấn luyện viên và các học viên đều quay về phòng huấn luyện, chỉ còn mình Nhan Húc rãnh rỗi ngồi bệch trên sàn nhà ôm lấy khuôn mặt đỏ hồng như hoa đào, lúc thì nhìn dưới đất, lúc thì nhìn lên trần, khi thì lại nhìn xung quanh.Tác giả có lời nói: Nhan Húc của chúng ta lúc nào mới lên đại học đây..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...