Nàng không còn thấy bất ngờ nữa. Nàng bất lực ngồi trên ghế và nhìn lại ký ức về những năm tháng đã qua. Nàng nhớ lại lần đầu tiên nàng nhìn thấy trận tuyết lớn ở Anatol. Thật trùng hợp, nhiệt độ đã bắt đầu giảm xuống sau khi Riftan trở về sau cuộc chinh phục Secto.
Có phải lũ quái của Pamela đã chuẩn bị cho sự hồi sinh của Secto kể từ đó? Nhưng sao có thể chứ? Nhận thấy những nghi ngờ của nàng, Ruth tiếp tục giải thích.
"Manastone mặc định có đặc tính thu hút mana. Tuy nhiên, phải mất hàng chục hay hàng trăm năm để những manastone đã sử dụng hết lượng mana của chúng để bổ sung một cách tự nhiên. Tôi nghĩ Warlock đã đang hành động để thúc đẩy việc này."
Ruth nói thêm, vuốt cằm với vẻ đầy suy tư.
"Có vẻ như ngay từ đầu thì nghiên cứu đó đã không được thực hiện với mục đích hồi sinh con rồng. Manastone hẳn là một nguồn tài nguyên thiết yếu cho cuộc sống của họ ở một vùng đất cằn cỗi, nơi không có một cọng cỏ, nên theo lẽ tự nhiên, họ đã tìm ra cách để tái chế chúng."
"Tại sao cậu lại nghĩ bọn chúng muốn Rồng Đỏ sống lại?"
Riftan, người đang chăm chú nhìn ngọn lửa, đột nhiên mở miệng.
"Cũng có khả năng là chúng sẽ làm điều gì đó khác với Manastone, đúng không? Tại sao cậu nghĩ mục tiêu cuối cùng của chúng là hồi sinh Secto?"
"Đây là kết luận tôi đã đưa ra sau khi xem xét các tình huống và tất cả các tư liệu được tìm thấy trong Thành phố Quái vật."
Ruth trả lời bằng một giọng chắc chắn.
"Ngài Calypse có lẽ còn nhớ khu thánh địa mà ngài tìm thấy trên Pamela. Chúng tôn thờ rồng. Lũ quái vật, chúng học được khái niệm 'tôn giáo' từ Warlock, và đã tạo ra 'tôn giáo' của riêng mình. Đối với bọn chúng, loài rồng là thực thể giống nhất so với một 'vị thần'. Loài người, những người đã làm hại một thực thể linh thiêng như vậy đối với lũ quái vật ở Cao nguyên Pamela, là mục tiêu của sự trừng phạt."
Anh ta dừng lại một lúc và nhìn Riftan với đôi mắt tối sầm.
"Cuộc chiến tranh xâm lược ba năm trước không phải để tranh giành lãnh thổ hay để trả thù cho các pháp sư hắc ám. Nó hoàn toàn là vì lý do tôn giáo. Chúng làm tất cả những điều đó để trừng phạt con người, và đồng thời đòi lại 'idol' của chúng."
Một sự im lặng nặng nề bao trùm trong căn phòng sau những lời đó. Maxi vòng tay ôm lấy mình. Cú sốc dường như làm lung lay mọi lẽ thường mà nàng biết trong suốt 26 năm qua đã khiến nàng không thể tỉnh táo lại.
Quái vật là những sinh vật xấu xa đi ngược với ý muốn của Đức Chúa Trời. Những con quái vật như vậy tạo ra tôn giáo và tiến hành chiến tranh theo học thuyết của chúng... Nó giống như những việc của loài người, phải không?
Khi nàng đang chìm đắm trong những suy nghĩ báng bổ đó, giọng nói bình tĩnh của Riftan vang lên.
"Cậu đã giải thích cho Giáo hoàng đến đâu rồi?"
"Chúng tôi thậm chí còn nói về việc lũ quái vật ở Pamela đang cố gắng hồi sinh Rồng Đỏ. Có vẻ như Thánh điện không biết mục đích mà chúng đã đánh cắp Manastone là gì."
Ruth thở dài thườn thượt.
"Sẽ có một vụ náo động. Cựu Giáo hoàng và các linh mục Tin lành đã che giấu sự thật rằng họ đã đánh mất viên đá của Secto để ngăn cản Giáo hội cũ tranh đoạt quyền lực. Nếu tất cả những điều này bị lan truyền ra bên ngoài, Giáo hội sẽ bị lên án rất gay gắt."
"Ngay cả sau khi đã truyền đạt những điều này trước mặt Giáo hoàng, cậu vẫn sống sót và trở lại."
Riftan lầm bầm giễu cợt. Ruth nhún vai.
"May mắn thay, tân giáo hoàng là một người có óc phán đoán tốt. Ông ta thực sự hiểu điều gì sẽ xảy ra nếu ông ta không ngăn chặn sự hồi sinh của Secto."
Anh ta nhìn lên Riftan với đôi mắt nghiêm túc.
"Không phải ngẫu nhiên mà một số lượng lớn xác sống xuất hiện gần Dãy Lexos. Chúng hẳn đã tấn công vùng phía Đông để phá hủy kết giới mà đội chinh phục Rồng Đỏ đã dựng lên để cắt đứt dòng chảy của ma lực."
"... Nghe nói một số thành phố nằm gần dãy núi đã bị đánh chiếm."
Riftan thừa nhận với giọng chắc nịch. Ruth bình tĩnh nói như nàng đã dự đoán.
"Vậy chúng ta nên bắt đầu bằng cách giành lại thành phố đã mất. Để ngăn con rồng sống lại, chúng ta phải ngăn chặn dòng mana của lửa để nó không chảy vào khu vực dãy núi."
Sau đó anh ta nhìn ra ngoài cửa sổ và nói.
"Nếu kích hoạt kết giới một lần nữa, tuyết sẽ ngừng rơi."
***
Như Ruth đã nói, Hội đồng Bảy Vương quốc được tổ chức và một cuộc hỗn loạn đã nổ ra. Nàng không tham dự hội đồng nên nàng không biết chính xác chuyện gì đang xảy ra, nhưng nàng nhận thức được rằng quyền lực của Thánh địa đang bị đe dọa rất nghiêm trọng. May mắn thay, bất kể tình hình chính trị bất ổn, quân Đồng minh đã nhanh chóng được triển khai.
Max nhìn hàng dài xe ngựa trên sân tập với biểu hiện phức tạp trên gương mặt. Những người lính dường như đang bận rộn di chuyển củi, thức ăn, cung tên và nhiều loại vũ khí khác nhau, và người hầu thì liên tục dọn tuyết.
Max nhìn cảnh tượng với đôi mắt u ám, rồi lê bước đi. Nàng cảm thấy nhẹ nhõm khi bảy lãnh chúa đã quyết định nhanh chóng để giải quyết tình hình trong khi vẫn cắn xé nhau như những con chó hoang, nhưng nàng hơi thất vọng khi chiến tranh lại phải nổ ra một lần nữa.
Nàng phải đối mặt với bao nhiêu khó khăn nữa để có thể trở lại Anatol đây? Nàng đi xuống cầu thang và đi ngang qua khuôn viên phủ đầy tuyết, cố gắng dập tắt nỗi thất vọng tràn ngập trong lồng ngực.
Hình ảnh của Richt Bleston, người mang dáng vẻ khó chịu, hiện lên trong tâm trí nàng. Nàng cũng nhận thức rõ rằng Hiệp định Hòa bình Bảy Vương quốc đang lâm nguy. Ngay cả khi họ đã ngăn chặn Rồng Đỏ hồi sinh, hòa bình có thể sẽ không đến. Ngực nàng nặng trĩu khi nghĩ về điều đó.
Mặc dù quyết tâm sát cánh cùng Riftan của nàng không thay đổi, nhưng ý nghĩ phải sống một cuộc sống trên chiến trường trong vô tận khiến nàng sợ hãi tột độ.
'Nhưng…vẫn tốt hơn là để chàng đến chiến trường một mình.'
Nàng quyết định rồi. Cùng chiến đấu với người mình yêu tốt hơn gấp trăm lần so với việc ở trong lâu đài và cầu nguyện trong bất lực. Nàng nhún vai và bước về phía ký túc xá nơi các pháp sư đang ở.
Sau khi thương lượng với Giáo hội, các pháp sư của Tháp Thế giới đã quyết định hợp tác để ngăn chặn Rồng Đỏ hồi sinh. Và nàng cũng đang có ý định tham gia với tư cách là thành viên của Tháp Thế giới. Nàng leo lên cầu thang với vẻ mặt kiên quyết. Vào lúc đó, nàng nghe thấy một giọng nói quen thuộc vang lên từ phía sau.
"Phu nhân đây rồi! Tôi tìm người nãy giờ."
Max quay đầu lại trước giọng nói lạnh lùng. Uslyn Rikaido đang nhìn nàng với khuôn mặt vô cảm như thường lệ. Max nhìn anh ta với ánh mắt khó hiểu.
"Chuyện gì vậy?"
"Chỉ huy đã ra lệnh cho tôi đến đón phu nhân."
Anh ta nói một cách cộc lốc và gật đầu qua vai.
"Theo tôi."
Max nheo mắt. Có phải chàng muốn thuyết phục nàng quay lại Anatol như lần trước không? Max nhìn khuôn mặt bình tĩnh của hiệp sĩ với ánh mắt bất an rồi đi theo anh ta.
Anh ta dẫn nàng đi qua một hành lang dài ở phía sau nhà khách được sử dụng bởi các hiệp sĩ. Các chuồng ngựa tạm thời và xe hàng xếp dày đặc trong bãi đất trống rộng lớn, xung quanh đó là hàng chục hiệp sĩ mặc áo choàng xanh, mỗi người tự kiểm tra ngựa của mình, đóng hành lý và chất hàng lên toa xe.
Nàng bước nhanh qua hai hàng xe ngựa, chào các hiệp sĩ đã nhận ra nàng. Đúng lúc đó, một giọng nói vui vẻ vang lên từ trên đầu nàng.
"Xin chào, thưa thu nhân! Hôm nay trông người cũng rất đáng yêu."
Max ngẩng đầu lên và thấy Hebaron đang ngồi trên nóc xe ngựa và mở to mắt. Anh ta nói, nheo một bên mắt.
“Trông phu nhân rất xinh đẹp khi nhìn từ trên xuống."
"Anh, anh đang làm gì vậy?"
"Tôi phải đóng những chiếc gai sắt trên nóc xe."
Anh ta cười toe toét khi nhấc sợi dây có gai nhọn bằng bàn tay đeo găng của mình.
"Nếu người đóng gai trên mái như thế này, người có thể ngăn chặn những con quái biết bay cướp lấy xe ngựa."
"Ngoài xác sống… những con quái vật khác cũng xuất hiện sao?"
"Một vài con wyvern đã xuất hiện. Không quá nhiều, nhưng… chúng có khả năng điều khiển quái vật, vì vậy không có gì sai với việc cẩn thận và chuẩn bị trước."
Hebaron trả lời như thể chuyện đó không to tác, sau đó lấy đinh và búa một lần nữa và bắt đầu chỉnh sợi dây trên toa xe. Khi nàng ngước đôi mắt bận tâm nhìn anh ta, ai đó đã nắm lấy vai nàng. Max xoay đầu trong kinh ngạc. Riftan nhìn xuống nàng với vẻ mặt lạnh lùng.
"Sao nàng lại ở một nơi bừa bộn như thế này? Không nghe ta bảo nàng đến à?"
"Em, em đang đi đây."
Max bỏ tay chàng ra với chút nghiêm nghị trước giọng điệu khắc khe. Riftan nhìn nàng với vẻ không hài lòng, ngậm chặt miệng và vội quay người đi.
"Theo ta."
Max nheo mắt. Tại sao chàng lại nổi điên nữa rồi? Có chắc là chàng không thực sự bắt nàng quay trở lại Anatol không? Khi nàng nhìn chằm chằm vào chàng với vẻ ngờ vực, Riftan quay đầu qua vai và nhướng mày.
"Tại sao nàng không đi theo ta?"
Sau một lúc do dự, Max thở dài và theo sau chàng. Riftan băng qua các toa xe và bước vào ngôi nhà nhỏ ở phía sau tòa nhà. Maxi liếc nhìn vào bên trong. Tất cả các loại phế liệu và thùng hàng chồng chất lên nhau, như thể nó đang được sử dụng như một nhà kho tạm thời. Riftan nhặt một túi lớn từ bên trong và mở nó ra.
"Ta không biết nó có phù hợp với nàng không. Hãy thử đi."
Max ngây người nhìn nó. Một mảnh đồ dày màu nâu dài đến đầu gối được may chắc chắn, cùng thắt lưng da dành cho eo và cánh tay. Nàng nhướng mày.
"Cái này là gì?"
"Đó là một chiếc gambeson làm từ da wyvern. Nó chắc và nhẹ hơn áo giáp chần bông thông thường, nên nàng cũng có thể mặc nó."
Max há hốc mồm. Riftan giục nàng với chút cộc cằn.
"Sao nàng không cầm lấy?"
Max vội vàng nhận lấy. Nó nặng hơn nhiều so với dự kiến, nhưng nó chẳng là gì so với bộ giáp thép mà Uslyn và Yulysion đã khoác lên người nàng.
Nàng vội vàng cởi áo choàng và mặc nó vào. Riftan, người đang xem xét nàng với đôi mắt sắc bén của mình, cúi đầu, chỉnh lại trang phục của nàng và thắt dây lưng.
"Không nặng sao?"
"Không, không đâu."
Nó hơi nặng, nhưng Max tự tin đáp lại. Riftan nhìn xuống nàng trong hoài nghi, rồi nhặt một trong những thanh kiếm từ giá đỡ trên tường.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...