Cuối cùng, nàng đã chịu đeo giáp ngực bằng da Wyvern nhẹ và đồ bảo vệ cánh tay và ống chân. Nó vẫn khá khó chịu và nặng, nhưng khong thể so được với áo giáp sắt.
Max ngạc nhiên khi các hiệp sĩ có thể bước đi nhẹ nhàng với những trang bị nặng gấp mấy lần bộ nàng đang mặc. Nàng không nghĩ rằng họ là con người. Đặc biệt là sau khi họ có thể sống sót sau cuộc huấn luyện khắc nghiệt từ Uslyn mà không chảy máu hay nước mắt.
“Đã bao nhiêu lần tôi phải nói với người rằng đừng nhắm mắt khi chạy thế? Hãy quan sát chuyển động của đối phương đến cùng! Và khi di chuyển cơ thể, người cần duy trì trọng tâm tốt. Khi người di chuyển nhanh, tư thế bị xáo trộn, vì vậy người sẽ liên tục ngã - Không, không! Không cử động chân tay của người khi chạy. Thăng bằng…Giữ thăng bằng…Khi người ngã, hãy chống tay xuống sàn! Gì vậy - Tại sao người lại ngã sấp mặt thế?!? Đó là hoàn toàn do phản xạ cơ bản của người có vấn đề…” =))))))))))))))))
Max ngã nhào một lần nữa và lăn lộn trên mặt đất liên tục, chấp nhận mọi lời chỉ trích từ Uslyn. Quả nhiên, nàng là một học sinh tệ hại. Tuy nhiên, Ngài Rikaido kiên trì hơn rất nhiều so với những gì nàng mong đợi.
Ngay cả khi biết rõ nàng là một võ sĩ vô vọng, anh ta vẫn không ngừng thúc ép cho đến khi nàng thuần thục các đòn một cách hoàn hảo, cho thấy sự kiên nhẫn đáng kinh ngạc của anh ta trong việc dạy nàng tự vệ.
Sau khi trải qua khóa huấn luyện của anh ta trong vài ngày, nàng cảm thấy biết ơn vì các hiệp sĩ khác đã nhanh chóng từ bỏ việc dạy nàng trong những chuyến thám hiểm vừa qua.
Điều tồi tệ hơn khi Yulysion khiếu nại với Uslyn rằng khóa huấn luyện quá khắc nghiệt, và cuối cùng cậu ta đã bị đuổi khỏi khóa huấn luyện. Chỉ một lần, khi Uslyn giao cho Yulysion giám sát Max và ra ngoài làm việc, tuy nhiên, nàng bị bắt quả tang khi đang nghỉ ngơi trước lò sưởi trong phòng ăn. Sau sự cố đó, Uslyn không bao giờ giao việc giám sát nàng tập luyện cho bất kỳ ai khác.
Có lẽ ông trời đã rất ấn tượng bởi sự kiên trì của anh ta đối với học sinh tồi tệ nhất trên thế giới, nên cuối cùng nàng đã có thể đâm một con dao găm vào một vị trí quan trọng với kỹ năng khá tốt. Đó là một thành tích chỉ có thể được mô tả như một kỳ tích. Uslyn cuối cùng cũng hài lòng, nở một nụ cười nhạt trên môi.
“Như phu nhân đã nói, hiếm có pháp sư nào cầm kiếm, trừ tình thế bắt buộc. Tuy nhiên, khi xảy ra ẩu đả hoặc phục kích, có những tình huống mà ngay cả các pháp sư buộc phải chiến đấu tay đôi. Tốt nhất là đừng để điều đó xảy ra, nhưng... nếu người đối mặt với kẻ thù khi còn ít năng lượng, người chỉ có một cơ hội để khiến đối thủ mất cảnh giác. Trong trường hợp đối đầu trực diện, không có cơ hội chiến thắng đâu, nên những gì tôi đã dạy cho phu nhân là kỹ thuật ám sát.”
Max, người đang thở hổn hển sau khi nôn mửa, ngạc nhiên về những lời cuối cùng của anh ta. Anh ta đã nói rằng sẽ giảng về cách tự vệ, nhưng người này đã dạy kỹ thuật ám sát cho nàng suốt thời gian qua? Đầu óc nàng quay cuồng với những phản đối và tranh luận, nhưng Max vẫn im lặng và chỉ gật đầu.
"Ta sẽ ghi nhớ điều đó."
Uslyn nhìn lên bầu trời để đo thời gian và nhặt chiếc áo choàng đã cởi ra.
“Hãy quay về lâu đài nào. Người cần phép thuật chữa bệnh từ linh mục và nghỉ ngơi nhiều vào. Ngày mai, tôi sẽ dạy người cách áp dụng các kỹ năng người đã học được hôm nay....”
"Ngài Rikaido!"
Tiếng hét của Yulysion cắt ngang lời của Uslyn. Anh ta cau mày nhìn lại. Yulysion vội vã băng qua con đường rừng và hét lên.
"Các Thánh Kỵ sĩ đã đến!"
Max, người đang ngồi xuống đất mệt mỏi, bật dậy trên đôi chân của nàng. Yulysion bước đến gần nàng và nói một cách u ám.
“Calto Serbel đang gọi các pháp sư lại. Tôi nghĩ người cũng nên đi.”
Khuôn mặt của Uslyn đanh lại. Anh ta nhìn xuống nàng với đôi mắt sám xịt và nói thẳng thừng.
"Vậy thì hãy đến lâu đài."
Họ rời bãi đất trống và đi về phía ngọn cây. Ý nghĩ rời khỏi lâu đài Calypse đè nặng lên vai Max. Cuối cùng, nàng sẽ đi một hành trình dài mà không có cơ hội gặp Riftan.
Nàng nhìn lên bầu trời xám xịt nhẹ với đôi mắt u ám. Vẫn chưa quá muộn, nhưng khi mùa đông đến, ngày càng ngắn lại. Nàng thầm cầu nguyện, ước mình có thể trải qua ít nhất một đêm yên bình tại lâu đài Calypse, thư giãn và chào tạm biệt những người hầu.
Tuy nhiên, hy vọng đó đã tan tành ngay khi họ bước vào Đại sảnh. Các pháp sư đang đi xuống cầu thang với hành lý như thể họ sẽ rời đi bất cứ lúc nào. Nhìn Max với vẻ mặt hoang mang, Sidina bật khóc thành tiếng từ trên lan can tầng hai.
"Max! Calto muốn chuẩn bị khởi hành ngay bây giờ!"
"N-ngay bây giờ sao?"
“Nếu các Thánh kỵ sĩ đồng ý, tôi nghĩ họ có kế hoạch rời đi ngay lập tức. Tớ không biết họ đã lặp lại bao nhiêu lần, nói rằng chúng ta phải đến Cao nguyên Pamela trước khi nhiệt độ xuống thấp hơn nữa. Max, cũng nhanh lên!”
Sau khi chào các hiệp sĩ, Max vội vã chạy lên cầu thang. Như Sidina đã nói, Calto rõ ràng rất lo lắng về sự chậm trễ. Các Thánh Kỵ sĩ có thể nghỉ ngơi ở đây một đến hai ngày, nhưng nếu Calto phản đối kịch liệt, họ sẽ không thể từ chối.
Nàng nhanh chóng chạy về phòng, lột bỏ bộ quần áo tập đã bẩn, thay bộ quần áo mới. Sau đó mặc bộ giáp mà các hiệp sĩ đã chọn, nàng đi ra ngoài với chiếc túi đã đóng gói từ trước. Hầu như tất cả các pháp sư đều tập trung ở Đại sảnh. Nàng đi xuống cầu thang và nhìn xung quanh.
"Các Thánh Kỵ sĩ... ở đâu thế?"
“Họ đang ở trong nhà nguyện. Truyền thống của Thánh Kỵ sĩ là gặp cha xứ trước và nhận phước lành khi đến một thành phố mới”
Sidina nhún vai khi nói điều này. Max nhìn các pháp sư và tỏ vẻ khó hiểu.
"Còn Calto thì sao?"
“Ông ta đã đến nhà nguyện. Có vẻ như ông ấy muốn thảo luận về hành trình một cách vội vàng.”
Max thở dài trước thông tin này. Có vẻ như Calto đã lên kế hoạch rời Anatol vào cuối ngày hôm nay. Như thể đó là ý định của ông ta, Calto nhanh chóng thông báo với Đại sảnh bằng một giọng trang trọng.
“Các Thánh Kỵ sĩ đang đợi ở phía trước cổng lâu đài. Mọi người hãy thu dọn hành lý và cùng đi nào. Chúng tôi dự định ra khỏi Anatol trước khi mặt trời lặn.”
Các pháp sư càu nhàu và thu dọn hành lý. Thậm chí không có thời gian để chào tạm biệt những người hầu, Max nhanh chóng vẫy tay và đi theo các pháp sư ra ngoài. Các hiệp sĩ đã không thấy đâu.
Max lo lắng liếc mắt nhìn theo phong cảnh khi nàng đi ngang qua khu vườn. Nghĩa là sẽ không có ai ra tiễn nàng sao? Nàng tìm kiếm bóng dáng của Yulysion hay Uslyn. Sau đó, Sidina dùng cùi chỏ đâm vào người nàng.
“Max, nhìn kìa. Họ là Thánh Kỵ sĩ."
Max tò mò quay đầu về hướng cậu ấy chỉ. Trên một khoảng đất rộng, khoảng ba mươi hiệp sĩ đang ngồi trên lưng ngựa thành một hàng. Max bất giác nín thở.
Các Thánh kỵ sĩ lan tỏa một bầu không khí u ám hơn nhiều so với những gì nàng nhớ. Mỗi người đều mặc áo giáp xám đậm và áo choàng đen, những thánh kỵ sĩ này dường như không có cảm giác vui hay buồn khi để lộ khuôn mặt ra dưới chiếc mũ trùm đầu.
Max trong lòng rên rỉ. ‘Mình phải dành bao nhiêu tháng với họ đây?’ Bụng nàng quặn lại vì căng thẳng. Nàng tự hỏi liệu có ai trong số các pháp sư khác cũng cảm thấy như vậy, rồi có tiếng các pháp sư đồng nghiệp của nàng rên rỉ và càu nhàu.
“Chuyến đi vui vẻ của chúng ta đến rồi đây.”
Annette nói khi thở dài và đi xuống cầu thang. Max thầm đồng ý và đi theo cậu ấy xuống phòng tập. Một vài cổ xe với lều và thức ăn được sắp xếp bên cạnh nơi các hiệp sĩ đang xếp hàng. Khi Max đến gần và vác đồ đạc trên vai, nàng nghe thấy một giọng nói quen thuộc sau lưng.
"Đã lâu không gặp, Phu nhân Calypse."
"Ngài Laxion!"
Max nhận ra một khuôn mặt quen thuộc và mỉm cười. Gabel Laxion gãi sau đầu với vẻ ngượng ngùng.
“Lẽ ra tôi phải đến gặp người ngay khi biết tin người đã trở về, và tôi xin lỗi vì đã chào người quá muộn.”
"Không! Bởi vì Riftan đã đi thám hiểm... Ta biết mọi người đều rất bận. Vì vậy, ta lo lắng rằng ta có thể sẽ không nhìn thấy mọi người... Thật vui khi có thể chào như thế này."
Anh ta nở nụ cười ấm áp.
“Tôi nghe nói rằng người sẽ đến Cao nguyên Pamela.”
Anh ta nói khi nụ cười của anh ta dần tắt đi. Max lo lắng, tự hỏi điều gì sẽ xảy ra nếu Gabel cũng phản đối như Uslyn. Nhưng những gì anh ta nói hoàn toàn bất ngờ.
“Các Hiệp sĩ Remdragon cũng sẽ hộ tống người, vì vậy đừng lo lắng quá. Ngay bây giờ, Ngài Rikaido đang thương lượng với các Thánh Kỵ sĩ về điều đó.”
Max im lặng chớp chớp mắt, sau đó quay đầu nhìn về phía cánh cổng. Như Laxion đã nói, Uslyn Rikaido và Yulysion Lovar đang trò chuyện với một người đàn ông mặc áo choàng đen. Max há hốc mồm kinh ngạc.
“Ôi Chúa ơi! Mọi người đang làm gì thế!"
Max kêu lên khi nàng vội vã chạy về phía họ. Uslyn dừng lại một lúc, rồi cau mày nhìn nàng.
“Người đã sẵn sàng cho chuyến đi chưa? Người chắc hẳn đã đóng gói tất cả vũ khí và áo giáp của mình rồi chứ?”
“Mọi thứ đều tốt!”
Max thốt lên khi giận dữ trước thái độ bướng bỉnh của anh ta.
“Hơn nữa…Anh đang làm gì vậy?! Ta, ta đang tham gia chuyến thám hiểm với tư cách là một pháp sư! Người hộ tống ư… ta không cần! Nếu anh làm như thế, mọi người sẽ nghĩ sao về ta chứ?!”
“Tôi hiểu rằng người muốn đến Cao nguyên Pamela.”
Anh ta nói một cách bình tĩnh, như thể anh ta đã hoàn toàn quên thỏa thuận với Calto vào ngày đầu tiên, anh ta bắt đầu nói một cách trơ trẽn.
“Nhưng tôi có lập trường của riêng mình. Bây giờ tôi đang hành động thay mặt Lãnh chúa Calypse, vì vậy tôi không thể đưa vợ ngài ấy đến Cao nguyên Pamela mà không có ít nhất một người hộ tống. Nếu bất cứ điều gì xảy ra với vợ ngài ấy, tính mạng của tôi sẽ vạ lây.”
Trước thái độ bình tĩnh và xấc xược của Uslyn, miệng Max giật giật. Sau đó, nàng run rẩy nói với cảm giác bị phản bội.
“Anh đã dạy ta cách tự vệ, và, và, sau khi bắt ta luyện tập rất chăm chỉ…! Anh không tin tưởng vào kỹ năng của ta chút nào!?"
"Phu nhân à."
Anh ta khẽ thở dài.
“Trong mười ngày qua, phu nhân đã phá tan tành sự tin tưởng của tôi dù là nhỏ nhất. Chúng tôi sẽ không bao giờ để phu nhân đi mà không có người hộ tống.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...