Một người đàn ông tương đối trẻ mặc chiếc áo choàng xám, với vẻ mặt cáu kỉnh, đang sải bước qua những giá sách: đó là Ranolf, một phù thủy cấp cao chịu trách nhiệm giám sát các phù thủy tập sự. Anh dậm chân khi dừng lại trước mặt cô, phớt lờ ánh mắt phản đối của người thủ thư đang nhìn mình.
“Thật tốt khi thấy cô ở đây. Bây giờ thì tôi không cần phải đi tìm cô trong lớp học nữa rồi."
Max hỏi anh bằng một giọng nhỏ nhẹ, ý thức được ánh mắt của người thủ thư. "C-có chuyện gì vậy?"
"Cô đang hỏi tôi có chuyện gì sao?"
Người đàn ông đặt tay lên eo và nhìn cô đầy đe dọa. Cô có thể cảm thấy những phù thủy đang ngồi đọc sách bên cửa sổ đang liếc nhìn, tò mò không biết chuyện gì đang xảy ra. Tuy nhiên, Ranolf dường như không có ý định giữ cách cư xử lịch sự của mình. Anh lôi ra một mớ giấy dày từ cánh tay và đưa nó ra trước mặt Max. Cô bối rối chớp mắt với đôi mắt mở to, rồi cô nhận ra rằng những tờ giấy đó là những bức thư cô đã viết trong nhiều đêm.
Anh xoa xoa thái dương và thở dài. “Tôi đã nói đi nói lại với cô rằng hãy giữa cho các bức thư càng ngắn gọn càng tốt vì chúng đều phải được kiểm tra! Cô không học được gì sau khi những lá thư của cô bị từ chối hai lần sao?"
"Nhưng tôi đã làm cho nó càng ngắn gọn càng tốt rồi!" Max vặn lại, giọng cô cao hơn một nốt nhạc, thất vọng vì lá thư của cô có thể đã được đánh dấu là sẽ gửi lại cho người gửi một lần nữa.
Các phù thủy tập sự chỉ được phép gửi thư bên ngoài Nornui hai lần một năm. Và không may cho cô, những lá thư của cô đã bị từ chối hai lần trong quá trình kiểm tra. Max nhìn anh ta một cách cay đắng
“Tôi đã giữ… cho bức thư dưới mười trang như anh đã nói…”
“Ồ, bây giờ cô đang nói với tôi rằng bức thư này dưới mười trang sao?”
Khuôn mặt của Ranolf đang run lên vì bực bội khi anh ta mở các tập giấy da dày gấp hai lần ra. Max kêu lên và xòe tay ra, cố gắng che đi nội dung của bức thư. Người đàn ông không quan tâm đến cô và giũ tấm giấy da rộng như một chiếc khăn trải bàn.
“Cô viết nó đến độ không còn một khoảng trống nào trên tờ giấy dùng cho những dụng cụ ma thuật khổng lồ với nét chữ nhỏ li ti đấy! Tôi tưởng như mắt mình sẽ nổ tung khi đọc nó! Tôi đã định bỏ qua cho cô lần này nhưng dù tôi đã cố gắng đọc nó nhiều lần thì cuối cùng tôi cũng mất hết bình tĩnh!” Anh gầm gừ và chỉ vào đôi mắt đỏ ngầu của mình. “Sao lần nào cô cũng tra tấn tôi như thế này vậy? Lần trước, cô đã làm tôi kinh hãi với một tập giấy da dày như kinh thánh, và cả lần này nữa, điều này thật vô lý…!”
Ranolf càu nhàu như thể anh không tìm thấy từ ngữ thích hợp để miêu tả nó. “Làm ơn, hãy đặt mình vào vị trí của những người sẽ đọc và kiểm tra các bức thư của cô! Cô có biết việc kiểm tra một bức thư tình dài và dày như một cuốn sách vất vả như thế nào không?”
“Đó không phải là một bức thư t-t-tình! Tôi chỉ đang cố gắng thể hiện sự hạnh phúc của tôi với người chồng của tôi thôi! Chúng tôi chỉ có thể gửi thư hai lần trong 1 năm, việc có rất nhiều điều để viết… là t-t-tự nhiên!”
Người đàn ông sau đó khịt mũi. “Thật nhẹ nhõm khi tôi là người kiểm tra nó. Nếu lá thư đó thực sự được chấp thuận thì đó sẽ là một thảm họa! Chồng cô chắc sẽ cao chạy xa bay vì bức thư thảm hại đó!”
Max đỏ mặt sau khi nghe anh nói. ‘Tôi đã lo lắng đến phát điên, nhưng để anh ta nói những lời như vậy...!’
Cô quên rằng họ đang ở một nơi công cộng và cô đã lớn tiếng với anh ta. "Đó không phải sự thật! C-chồng tôi… không vô tâm như Ranolf!”
“Đừng nói nhảm nữa, viết lại đi.” Trong lúc nghiến răng, Ranolf lôi ra một mảnh giấy dài khoảng 1 kvet (30 cm) và đưa nó cho cô. “Tôi sẽ cho cô một cơ hội cuối cùng. Các bức thư sẽ được gửi đi bằng đường tàu sau hai ngày nữa, vì vậy cô nên viết xong vào ngày mai. Bằng phông chữ cỡ này…”
Anh bước đến bàn của thủ thư, lấy bút lông của cô và nhanh chóng viết nguệch ngoạc trên một tờ giấy da. “Phông chữ ít nhất phải có kích thước này! Chỉ dài năm trang.”
“Nhưng nó ban đ-đầu là mười trang…”
“Tôi nói năm là năm. Nếu lá thư của cô vượt qua vòng kiểm tra, tôi sẽ đóng dấu nó bằng một con dấu để đảm bảo rằng nó sẽ được gửi đi, vậy nên cô tốt nhất là tuân thủ đúng đi.”
Ranolf nhấn mạnh vào năm trang và quay đi với vẻ cáu kỉnh, rời khỏi thư viện ngay lập tức. Khi cô nhìn chằm chằm vào lưng anh với vẻ mặt hoang mang, cô nghe thấy tiếng ai đó hắng giọng. Max chậm rãi quay lại. Cô thủ thư đang trừng trừng mắt nhìn Max.
"Tạo ra một vụ náo loạn trong thư viện sẽ bị phạt bằng cách bị cấm vào thư viện trong một tuần."
“…”
"Quy tắc là quy tắc. Cô không được phép sử dụng thư viện trong thời gian này Maximillian. Xin hãy rởi đi.”
Max rên rỉ và đi ra một cách bất lực. Mặc dù còn hơi lúng túng, nhưng may mắn thay, cô đã có thể vượt qua buổi thảo luận trong lớp một cách thành công. Tuy nhiên, tâm trạng của cô vẫn rất chán nản. Khi cô lê bước về khu nhà của mình, Max yếu ớt loay hoay với những lá thư mà cô đã dành nhiều tháng để viết cẩn thận. Bất cứ khi nào cô cảm thấy ngột ngạt với khao khát của mình, cô sẽ viết tất cả trên giấy da. Mặc dù đúng số lượng thư đáng kinh ngạc, nhưng có rất nhiều điều cô muốn nói với anh mà không thể tóm tắt được.
"Tôi đã viết nó một cách ngắn gọn nhất có thể rồi..."
Cô mở cửa phòng mình với vẻ mặt ủ rũ. Khi cô bước vào, Roy, đang cuộn tròn trên giường của cô, nhảy xuống và rúc vào chân cô. Sau khi cho mèo ăn, Max ngồi xuống bàn làm việc và ủ rũ nhìn vào tập thư. Đột nhiên, nỗi lo lắng và buồn bã mà cô đang kìm nén bộc phát.
"Nếu em đi, anh sẽ không đợi em nữa."
Max cắn môi. Những suy nghĩ mà cô đã định hướng trong tâm trí bắt đầu xuất hiện trong cô như những bóng ma. ‘Điều gì sẽ xảy ra nếu anh ấy thực sự nghĩ những gì mình nói khi đó? Ngay cả khi mình quay trở lại, nếu anh ấy nói rằng không còn chỗ cho mình ở bên cạnh anh ấy, nếu anh ấy không cần mình nữa, mình phải làm gì đây?'
Max lôi ra một mảnh giấy da mới khi những suy nghĩ đó làm cô nghẹt thở. Sau đó, cô lại bắt đầu viết như thể có thứ gì đó thôi thúc cô. Mặc dù bị nghiêm cấm viết chi tiết về cuộc sống ở Nornui và cô không có nhiều điều để kể, nhưng một khi cô bắt đầu viết, có vẻ như ngòi bút của cô sẽ không ngừng lại. Cô thậm chí không dám diễn tả bằng lời, dù chỉ là một bức thư, cô nghĩ về anh nhiều như thế nào, cô nhớ quãng thời gian ở Anatol, và trái tim cô đau đến nhường nào mỗi khi nghĩ đến cái ngày cô phải rời xa anh. Những bức thư trải dài từ sàn nhà đến trần nhà sẽ không bao giờ thể hiện được sự khao khát của cô chứ đừng nói đến là ít hơn năm trang giấy. Thật khó cho Max để viết ra những cảm xúc của mình trên năm tờ giấy đó. Đồng thời, cô cố gắng không cầu xin một cách uy nghiêm để anh đừng quên cô. Tuy nhiên, khi đọc những câu mình viết, cô nghĩ rằng cô đã thất bại một cách tuyệt vọng.
Nhìn chằm chằm vào tấm giấy da màu vàng với cảm giác vô vọng, Max từ từ gục mặt xuống lòng bàn tay. Đột nhiên, cô bắt đầu tự hỏi tất cả những thứ này có ý nghĩa gì. Riftan thậm chí không thể cảm nhận được niềm vui từ bức thư cô viết, có lẽ lúc đó anh đã hoàn toàn quên mất cô. Trái tim cô như muốn vỡ ra thành từng mảnh khi nghĩ đến điều đó, cô lấy tay ôm mặt và cố kìm nước mắt trong tuyệt vọng. Một tiếng thở dài đột ngột phát ra trên môi cô. Cô có thói quen xấu là chỉ tưởng tượng ra những điều tồi tệ nhất trong số những điều tồi tệ nhất có thể xảy ra và dường như cô không thể sửa được cái tính đó của mình. Khi sống ở Nornui, cô đã cố gắng rất nhiều để trở thành một con người mới, nhưng cô không thể thay đổi những thói quen cơ bản của mình một cách dễ dàng.
Cô nhìn mặt trời lặn với vẻ mặt mệt mỏi và lại nhúng bút lông vào lọ mực. Ngay cả khi Riftan không còn cần cô nữa thì cô vẫn cần anh ấy. Cô sẽ làm bất cứ điều gì để giành lại trái tim anh nếu cô có cơ hội. Sau đó, Max bắt đầu viết ra cuộc sống hiện tại của mình càng ngắn càng tốt nhu thể để cố gắng làm dịu sự hỗn loạn trong tâm trí mình. Sau đó, cô nói thêm rằng cô sẽ làm mọi thứ cần thiết để trở lại Anatol càng sớm càng tốt. Sau khi do dự một lúc, cô viết thêm một dòng cuối cùng.
"Em nhớ anh nhiều đến mức em nghĩ rằng em sẽ chết vì khao khát được gặp anh."
Khi cô nhìn chằm chằm vào câu nói đó, những giọt nước mắt mà cô đã kìm nén từ lâu bắt đầu chảy xuống. Cô vội vàng lau nước mắt trên má và dán lá thư vào trong một chiếc phong bì. Nghe thấy những tiếng sụt sịt phát ra từ cô, Roy rón rén đứng dậy và rúc vào áo choàng của cô. Max tóm lấy con mèo và vùi mặt cô vào bộ lông mềm mại.
“Ngươi… cũng muốn về nhà phải không?” Con mèo rừ rừ và liếm lên má Max bằng chiếc lưỡi của nó khi cô ấy khịt mũi. "Ta cũng thế."
Đúng lúc đó, một tiếng gõ cửa đột ngột vang lên. Sau đó Max ngẩng đầu lên. “Ngươi… lại gây ra rắc rối gì à?”
Khi cô nghi ngờ nhìn xuống chỗ của Roy, con mèo ngay lập tức tuột khỏi vòng tay cô và trốn dưới gầm giường. Max liếc nhìn con mèo, rồi thở dài và đi về phía cửa.
"A-ai vậy?"
"Tôi đây."
Khi cô kéo tay nắm cửa, cô thấy Annette đang đứng cạnh cửa, một tay cầm đèn. Biểu cảm của Max trở nên bối rối. Annette sống ở làng Umli nên rất hiếm khi cô đến ký túc xá.
“Điều gì đưa cô đến đây… vào lúc này?”
“Tôi đến đây theo yêu cầu của Giáo sư Landon. Ngài ấy yêu cầu tôi nói với cô đến phòng thí nghiệm Gnome Hall vì ngài ấy có điều gì đó cần thảo luận với cô về phép thuật mà cô đã nhờ ngài ấy xem qua."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...