Được Làm Công Chúa

Nam Nam đóng cửa phòng tắm lại, giờ chỉ còn mình nó ngồi bên chiếc đàn piano cạnh cửa sổ....... Nó lấy tay ôm lấy ngực, tim của nó đập loạn xạ lên... Nó run quá......
Gió từ ngoài cửa sổ thổi vào trong, gió mạnh quá, gió lạnh quá.....
Một cánh cửa sổ đang mở, nó chạy ra đóng lại... Nhưng gió mạnh, mạnh hơn cả sức lực yếu ớt của nó..... Gió làm cánh cửa kia chẳng nhưng ko chịu đóng lại mà còn làm bật tung cả cánh còn lại....
Gió mỗi lúc một mạnh... Gió làm rung chuyển đồ đạc gần đó.... Những mảnh giấy bay lên.... Mấy lọ hoa lung lay.... Nó loay hoay tìm cách đóng nhưng ko được... Bỗng, chiếc khung ảnh thuỷ tinh đường sau nó rơi xoảng xuống nền nhà.... Từng mảnh thuỷ tinh vỡ vụn văng ra.........
Nó hoảng hốt quay lại... cùng lúc gió ngớt đi.....
Nó hoảng hốt nhặt mảnh vỡ lên.........
Vừa đó Nam Nam cũng đi ra.... Chiếc khung ảnh thuỷ tinh tan tành dưới nền nhà còn Mi Ni thì đang loay hoay bên cạnh... Trong trường hợp này có ai mà ko nghĩ khác cơ chứ..... Chiếc khung ảnh là 1 vật vô cùng quan trọng với Nam Nam... Vỡ mất rồi... Thằng nhox lao lại, đẩy nó ra.... mảnh vỡ cứa vào tay nó làm rỉ máu.... Nhưng trong giây phút ấy thằng nhox đã ko quan tâm đến điều đó...
-Cô làm vỡ nó_ Thằng nhox hét lên, nó run run sợ hãi... chưa bao giờ thằng nhox hét to với nó cả... nó sợ:
-Ko... ko.. tôi ko làm vỡ.....
-Ko còn cô thì là ai? Tại sao cô có thể vụng về như thế chứ_ Nam Nam càng hét to, Mi Ni ứa nước mắt... Nó đâu làm gì, lỗi tại gió chứ đâu tại nó........
-Tôi ko làm! Tại sao anh ko tin tôi!_ Nó hét lên trong tiếng khóc, tay nó rỉ máu... Thằng nhox ko nghe điều nó nói.... Thằng nhox khẽ nhặt tấm ảnh cũ trong đống mảnh vỡ.... Trong tấm ảnh là hình một thằng bé và một con bé tầm 5-6 tuổi.... Qua những miếng thuỷ tinh vỡ vụn Mi Ni nhìn thấy hàng chữ màu xanh nhạt in trận lên tấm ảnh... Dòng chữ có ghi: Nam Nam Thuỳ Hân..........
Nước mắt nó càng tuôn ra.... Nó thấy buồn... có lẽ con bé trong tấm ảnh là người rất quan trọng với thằng nhox.....là người mà thằng nhox yêu thương.... Và chiếc khung ảnh là một kỉ vật vô giá.. Vì nó mà Nam Nam đã to tiếng với Mi Ni... Đã nghi ngờ Mi Ni, đã ko tin Mi ni..... Nó buồn... Nó đau... Có lẽ Hoài Di sai... Có lẽ cảm nhận của nó sai... Anh ta ko thik mình... Một chiếc khung ảnh... Một tấm ảnh... Đau.. đau... đau lắm... Một người chiếm trọn trái tim nó bấy lâu lại nghi ngờ nó.... Nó đứng lên... Mặc cho cánh tay đang rỉ máu và rất đau... Nó lấy tay gạt hàng nước mắt và vùng chạy....
Trời bỗng đổ cơn mưa.. Nó ko muốn đứng dưới mái hiên của biệt thự số 38 nữa... Nó lao vào trong màn mưa..... Nó chạy... Máu... Nước mắt.... Và mưa hoà cùng nhau... Nó đau.. rất đau.. nỗi đau dứt từng cơn trong tim nó... Nó ko suy nghĩ gì cả... nó chỉ biết chạy.. chạy.. chạy... chạy... chạy hoài.....
* * * * *
Bỏ từng mảnh vụn của chiếc khung ảnh thuỷ tinh vào trong 1 chiếc hộp.... Khoá !..........
Chỉ còn lại tấm ảnh cũ ..... Nam Nam... Thuỳ Hân... Một khoảng tuổi thơ hiện về trong tâm trí........
.............................................
-Tại sao ko cho Thuỳ Hân chơi cùng....
-Tôi ko thik. Vì chị là con gái.
-Là con gái thì sao?

-Con gái hay mít ướt, hay nhõng nhẽo, ko mạnh mẽ, ko dũng cảm....
-Nhưng Thuỳ Hân sẽ ko thế, Nam Nam cho Thuỳ Hân chơi với nhé...
-Ko! Tôi đã nói là ko thích ! Mà chị hơn tuổi tôi cơ mà... Bỏ cái kiểu xưng hô ấy đi!
Và thằng nhox bước đi.... bỏ mặc một đứa bé gái với hai hàng nước mắt đang lăn dài trên má.....
*************************
“Con gái hay mít ướt, hay nhõng nhéo, ko mạnh mẽ, ko dũng cảm....”_ Đứa bé gái ấy nhắc lại câu nói của thằng nhox một cách yếu ớt_ Nhưng Thuỳ Hân sẽ ko thế... Thuỳ Hân đã ko thế...
-Đừng nói nữa... Chị đừng nói nữa!_ Thằng nhox hét lên
-Hãy gọi Thuỳ Hân là Thuỳ Hân... Thuỳ Hân ko thik Nam Nam gọi Thuỳ Hân là chị... Một lần thôi... một lần thôi....._ Ánh mắt đứa bé tỏ vẻ van nài..... Những giọt nước mắt lăn dài trên má... Thằng nhox ôm lấy đứa bé gái ấy.........
-Được... Nam Nam sẽ gọi là Thuỳ Hân... Thuỳ Hân.. Gọi 100 lần, 1000 lần ... gọi bao nhiêu cũng được.............
-Thuỳ... Hân... vui ... lắm....!_ Đứa bé thều thào những lời nói cuối cùng rồi ngã gục vào tay thằng nhox.......... Ra đi.... ra đi mãi mãi......
Nắm chặt tấm ảnh cũ trên tay... Hình ảnh Thuỳ Hân đã quá lâu ko về với Nam Nam nữa rồi......Một kỉ niệm, một kỉ vật đã từ rất lâu...... Kí ức mãi mãi là kí ức.... Chợt thằng nhox cảm thấy lòng mình khó chịu.... và ko còn Thuỳ Hân nữa mà là rất nhiều... rất nhiều hình ảnh của Mi Ni trong trái tim của Nam Nam... Tay nó bị thương, nó khóc... trời đang mưa.... Nó biết làm gì.... Bỗng... gió mạnh lại thổi vào.... gió đạp mạnh cánh cửa sổ vào trong... đồ đạc trong nhà lại rung lên..... Nam Nam nhìn ra phía cửa sổ.......... Lẽ nào......
* * * * *
Quay trở lại với Mi Ni......
Nó chạy... chạy nhiều quá rồi.....
Và chạy đến mức ko còn sức lực nữa.... Nó ngã xuống đường...... Một chút cố gắng ... nó cố lết mình lên chiếc ghế đá cạnh đó.... Bóng cây trên đầu ko đủ để che hết những giọt mưa.... Những giọt mưa vẫn còn rớt trên khoé mi nó....
Nó đau lắm... Buồn lắm.... Bao nhiêu kỉ niệm ùa về với nó.... Nó khóc.... nó oà khóc to lên..... Nó mong Nam Nam sẽ lại đứng trước nó như ngày nào.... Nó sẽ bật dậy, mọi mệt mỏi sẽ bay đi hết và nó sẽ vòng tay nó... ôm thằng nhox thật chặt và oà khóc trên bờ vai ấm áp ấy.... Nhưng ko thể... ko được rồi..... Thằng nhox ko tin nó.... thằng nhox nghi ngờ nó.... nó đau lắm!....Nó cô đơn lắm... Nó cần một người hiểu........
Bỗng điện thoại trong túi nó rơi ra... Định mệnh ư...
Nó chợt nhớ tới một người.... “Nhưng nếu khi Mi Ni yêu ai... nếu cảm thấy buồn điều gì đấy... thì cứ gọi cho tôi... tôi sẽ ở bên Mi Ni mỗi lúc Mi Ni cần...”_ Nhất Nam! Người bạn thân thiết của nó... Nó nhặt điện thoại lên ..... nó tìm số của Nhất Nam.... Nhưng hình như ko phải ngẫu nhiên mà thế này.... chữ “NNam” hay “N.Nam” hình như khó có thế phân biệt được... nhất là khi nước mắt đã làm nhoè mắt nó....
******************
-Alô....... Những suy nghĩ về một điều gì đó làm một người nào đó nhấc điện thoại và ko nghĩ đến việc nhìn xem đó là số của ai....

-.....Hự ... hự..ự..... _ Tiếng nấc giấu tiếng khóc đủ làm ột người nào đó nhận ra ai...._ Hu hu... Nhất Nam phải ko? ... Tôi buồn lắm!....
-Ừ....._ Một người nào đó đang nói dối....
-Hu hu... _ Nó ko còn đủ sự tỉnh táo để nhận ra giọng nói của ai nữa.... Cho dù đó là giọng nói của một người vô cùng quan trọng với nó.....Nó vẫn cứ khóc... trong tiếng khóc vẫn cứ tiếp_ Hu hu... Ông biết ko.. anh ta... anh ta ko tin tôi... anh ta ko tin tôi... anh ta ko nghĩ đên cảm giác của tôi... hu hu... vậy mà tôi.. tôi đã từng THÍCH anh ta... tôi mong anh ta.... Hu hu... tôi còn định nói cho anh ta biết.... Nhưng... hu hu.... Ông đến đây đi... đến đây được ko....Đối diện .. đối diện với quán kem Sophia...............Tít.. tít.. tít.... Một người nào đó bên đầu dây khác đã ko còn lý do gì để chờ đợi thêm một điều nào đó nữa....
“Ghế đá đối diện quán kem Sophia ....”_ Nam Nam đã nghĩ ra rồi... Cái mà thằng nhox đã nghĩ rất lâu cuối cùng đã nghĩ ra rồi........
“ ---Yêu em---
... LÀ khi anh phát điên lên mỗi lúc ko được gặp em....
... LÀ khi anh ôm em thật chặt sau bao ngày cách xa...
... LÀ khi anh khó chịu nếu ko thấy em cười...
... LÀ khi anh ko thể nào to tiếng với em.... MÀ có to tiếng thì ngay sau đó... anh sẽ ko thể nào chịu nổi nữa vì cảm giác có lỗi.... có lỗi nếu làm nước mắt rơi trên má em........”
Gì cơ chứ! Những ngày từ nước ngoài trở về ko được gặp nó.... Một người nào đó đã rất buồn ... ... Và khi nhìn thấy nó... Một người nào đó đã vòng tay và ôm chầm lấy nó.... Rồi khi nó sợ sệt tức giận... nó ko mỉm cười vô tư như mỗi khi nó vẫn làm... Một người nào đó đã rất mong nụ cười của nó....
Và bây giờ... Khi một người nào đó đã làm nó khóc... Ai hiểu rõ hơn cảm giác của “Người đó” lúc này đây..........
Khó chịu.... khó chịu đến mức ko chịu nổi... Lo lắng ... lo lắng đến mức ko chịu nổi khi bây giờ nó ko biết đang làm gì... ko biết đang khóc... đang đau.....
Lúc này Nam Nam đã hiểu rồi... hiểu tất cả rồi... Một con bé ngốc nghếch .... rồi đến một công chúa ngốc nghếch... Cho dù như thế nào đi nữa... chỉ cần là nó... nó đã làm tan băng trong tim ai đó... đã mang tình yêu đến cho ai đó.... Tình Yêu ư? Đến với Nam Nam_ Quá bất ngờ.....
VÀ lại có thêm một người nữa lao vào màn mưa ấy..............
Người đó ước sao mình có thể chạy thật là nhanh, nhanh hơn 1000 lần nữa.
................
Sophia_ Dòng chữ hiện ra làm nhịp đập con tim ai thêm vôi vã...........
Bên kia vệ đường, một con bé đang ngồi khóc... Những tiếng nấc nghẹn ngào và cánh tay rỉ máu của nó làm một người đau đớn..........
-Mi Ni_ Tiếng hét vang lên làm nó giật mình_ Nó định ngước lên...... Nhưng quá nhanh, nhanh đến mức nó ko nhìn thấy gì cả... Nhanh đến mức nó chỉ cảm nhận được có một vòng tay đã ôm trọn lấy nó.....

Cảm giác rất ấm áp
Cảm giác rất giống Nam Nam
Trong một giây phút, tia sáng nào đó của niềm hi vọng đã thắp lên trong nó. Nó đã tin tưởng vào một cái gì đấy. Nhưng sự tổn thương và nỗi đau đã ko cho nó hành động theo trái tim, ko cho nó hành động theo cảm giác thật của mình. Nó vùng tay mình đẩy thằng nhox ra và hét lên trong nghẹn ngào:
-Tại sao lại là anh, tại sao lại cứ là anh như vậy! Tại sao anh lúc nào cũng là anh.......Tại sao anh cho tôi cảm giác hạnh phúc rồi mang nó đi phũ phàng và bây giờ anh lại đến đây!!!!! Tại sao tại..........
-Tại vì anh Yêu em!_ Một lần nữa vòng tay ấy lại ôm trọn lấy nó.......... Nó sững sờ...... Nó bất ngờ......... Tại vì......... Nó ko tin vào tai của mình nữa...
-Anh... anh... anh nói gì.... anh... hãy hãy... nói lại ... nói lại... nói...
-Anh yêu em... anh yêu em , anh yêu em, anh yêu em anh rất yêu em đồ ngốc ạh? Có hiểu ko hả? Anh yêu em!
Nó bật khóc, trái tim của một con bé 17 tuổi lần đầu tiên biết rung động................. Lần đầu tiên nó hiểu câu Anh yêu em có ý nghĩa gì.........
Và đó là phản xạ của tự nhiên, nó nâng tay mình ôm lấy thằng nhox, nó ôm chặt lấy thằng nhox tưởng như ko bao giờ muốn buông ra, nó khóc, khóc nhiều lắm.......
-Đồ củ tỏi đồ củ tỏi đáng ghét, đồ củ tỏi .. . anh mới là đồ củ tỏi ngốc! Tại sao giờ anh mới nói chứ! Anh là đồ ngốc là đồ củ tỏi ngốc...
-Ù.. anh là gì cũng đc... chỉ cần được yêu em, chỉ cần được có em..........
Và nó cảm thấy hạnh phúc...... Nó gục đầu vào vòng tay ấm áp ấy và hét thật to......... Em yêu anh... em cũng rất yêu anh... em yêu anh nhiều lắm!
Mưa rơi mỗi lúc một nặng hạt như cảm động cho câu chuyện tình yêu này...........
Ở một góc khuất cách đó ko xa........ Mưa cũng đang rơi trong mắt của ai...... Một người cũng tên Nam nhưng ko phải là Nam Nam mà là Nhất Nam đã chứng kiến tátcả.......
Đau..... ừ ... rất đau.......
Đó là người con gái đầu tiên Nhất Nam yêu........
Nụ cười của Mi Ni như tỏa nắng giữa cơn mưa trong đêm tối.... Mi Ni đã cười... cười trong tiếng khóc.. Đó là nụ cười đẹp nhất, hạnh phúc nhất của cô ấy mà Nhất Nam được thấy....Nụ cười đó đã quá đủ với cậu rồi....... Tạm biệt Mi Ni, Nhất Nam sẽ chôn chặt tình cảm này. Chỉ cần Mi Ni hạnh phúc... Thế là đủ.............
Gió mạnh hơn...... ai đó đã quay bước đi....
Với tất cả ngày hôm nay..... điều gì cũng là điều đầu tiên và mãi mãi.
...............................
-Anh àh... Đây có phải là một giấc mơ ko nhỉ?_ Nó khẽ dựa đầu vào vai thằng nhox... Mưa đã ngớt, những vì sao dần hiện ra ... Gió nhẹ thổi làm đung đưa vài cành cây. ..............Có phải là mơ ko nhỉ.....
-Đúng..... đây là một giấc mơ_ Thằng nhox khẽ cười ... Nó giật mình nhỏm dậy. Nhưng thằng nhox ko để cho nó ngạc nhiên quá lâu...... Lấy tay đưa đầu nó dựa vào vai mình.... Thằng nhox nhẹ nhàng...... Đây là một giấc mơ, một giấc mơ rất dài, dài đến mức sẽ ko bao giờ em và anh tỉnh lại nữa.
Nó bật cười. Niềm hạnh phúc trong nó dường như mỗi giây phút bên thằng nhox lại lớn dần lên. Cả hai trái tim... rất gần nhau như đã cùng ước chung một điều rằng... tình yêu này sẽ là mãi mãi.

______________________________
"Ngày thứ 101 được làm công chúa... Trời mưa rất to
Hôm nay 22-12-2010.... LÀ một ngày đẹp nhất trong cuộc đời mình.
Nam Nam ... củ tỏi đã nói rằng anh ấy yêu mình.
Minh hạnh phúc lắm.
Mình hạnh phúc vì được yêu anh ấy...
Và kể từ bây giờ, sẽ ko bao giờ Mi Ni quên số đt của anh nữa... N.Nam chứ ko phải là NNam.......
Và kể từ bây giờ... cuốn nhật kí này mình sẽ viết về anh... Viết về tình yêu này......
................................................''
_____________________________
Và cứ thế, dường như thời gian đang trôi...
Tờ lịch treo tường vẫn chỉ những ngày cuối năm... nhưng ko phải là năm 2010 mà là 2017...... Ngày 22-12-2017
Lễ đường ngày hôm đó tràn ngập hoa và bóng.........
Từ bên ngoài đang tiến vào là dàn nhạc nhí dẫn đường đi trước, tiếp phía sau là 2 người... 2 người đẹp nhất của buổi tiệc ngày hôm đó.......
Vẫn là thằng nhox, vẫn là nó. Nhưng khác một điều hôm nay thằng nhox và nó đã trưởng thành ..... Nó cười rất tươi trong chiếc váy cưới màu trắng tinh khôi.... Cả hai đều rất hạnh phúc...
Cha xứ đã đợi sẵn phía trước trên bục ......
Và cha cười rạng rỡ hơn bao giờ hết khi nghe câu "Con đồng ý" của cả hai......
Và cả tất cả mọi người có mặt trong lễ đường cùng rạng rỡ hơn bao giờ hết khi nghe câu: "Chú rể có thể hôn cô dâu" của cha xứ...........
Và nụ hôn đẹp nhất sau 7 năm kể từ khi 2 trái tim bắt đầu chung nhịp đạp đã được nó và thằng nhox trao cho nhau.........
Bó hoa cưới tung lên trong nụ cười rạng rỡ của tất cả.............
Đó là ngày tuyệt nhất... đẹp nhất... và hạnh phúc nhất.....
--- The End ---


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui