Cuộc sống chính là không thể thay đổi, không thể làm lại, cũng chẳng thể
diễn tập trước được. Đương nhiên, nhân vật chính trong cuộc sống chính
là bản thân chúng ta, vì thế chúng ta luôn tự hỏi tại sao đường đời long đong, lận đận lài dài dằng dặc, nỗi buồn sao cứ triền miên và hình như
chưa bao giờ xuất hiện điểm sáng trong cuộc sống. Chúng ta có những suy
nghĩ thế này thế kia là vì chúng ta không đứng ở vị trí người thứ ba để
nhìn nhận cuộc sống của mình. Những long đong lận đận sẽ tô điểm thêm
cho điểm sáng đó, nếu ngắn ngủi quá sẽ không tốt vì sẽ có ít điều kỳ
diệu xảy ra… Cuộc đời luôn có những sự lựa chọn, sự lựa chọn của chúng
ta có lúc rất tuỳ tiện, có lẽ vì chúng ta hiểu rằng, lựa chọn không quan trọng, điều quan trọng là chúng ta đã làm gì cho sự lựa chọn của mình.
Chúng ta biết rất rõ ràng bản thân mình có làm bao nhiêu việc vẫn không đủ,
nhưng vẫn cảm thấy hoang mang, vì ai biết tương lai sẽ như thế nào, ai
biết kết cục của mình sẽ là niềm vui hay sự bi thương?
Ở bệnh
viện đến chiều tối, qua tấm kính cửa sổ, Quách Thiển Thiển có thể nhìn
thấy sự thay đổi từng chút một của sắc trời. Chẳng hiểu vì sao rang
chiều hôm nay lại đẹp đến kỳ lạ, cảm giác chẳng chân thực chút nào, màu
xanh lam thẫm, màu nhàn nhạt, màu đỏ cam, vàng nhạt, tầng tầng lớp lớp
đan xen, in trên nền trời. Trước khi bóng đêm hoàn toàn bao trùm, cô
chào tạm biệt Đường Minh Hồng nhưng anh nằng nặc đòi tiễn cô ra ngoài.
Quách Thiển Thiển đứng ở đại sảnh bệnh viện, nhìn chằm chằm vào dáng đi tập
tễnh của Đường Minh Hồng, lo lắng hỏi: “Anh chắc chắn rằng với bộ dạng
này, anh có thể đi ra đường được?”
Không vấn đề gì, bác sĩ nói
ngày mai có thể tháo bột rồi, hơn nữa, anh cũng nên vận động nhiều một
chút để nhanh hồi phục mà.” Đường Minh Hồng lảo đảo bước đến phía cô,
khuỷu tay đặt trên chiếc nạng, bàn tay vò đầu bứt tóc loạn xạ.
”Em thật sự không cần anh tiễn đâu, anh quay về nghỉ ngơi đi.” Nhìn mái tóc rối như tổ chim của anh, Quách Thiển Thiển bất giác cúi đầu cười khẽ.
”Em quan tâm đến anh như vậy, anh càng phải tiễn em về nhà, cảm ơn em đã ở
bệnh viện với anh cả ngày hôm nay, cảm ơn em đã quan tâm đến anh!” Anh
cười hớn hở, để lộ hàm răng trắng bóng, đều tăm tắp.
”Anh nghĩ
quá nhiều rồi đấy!” Quách Thiển Thiển lườm anh rồi quay đầu đi thẳng ra
cổng bệnh viện. “Em chỉ sợ anh ra đường với bộ dạng này sẽ làm người đi
đường sợ chết khiếp, cuối cùng thì chỉ làm em mất mặt thôi!”
Cô
ngẩng đầu nhìn trời, những vì sao luôn bị mờ nhạt trước sự lung linh,
rực rõ của ánh đèn thành phố, tưởng như mắt thường không nhìn thấy được. Cô cố tình bước thật chậm để Đường Minh Hồng đang cà nhắc ở phía sau có thể theo kịp. Chậm như hai chú rùa, đoạn đường đi chỉ có nửa tiếng đồng hồ nhưng hai người phải đi mất hai tiếng mới tới nơi. Về đến nhà cô
nhưng cô vẫn dẫn Đường Minh Hồng đi về phía trước. Cô luôn muốn kể cho
anh nghe một câu chuyện, đại khái là có một cậu bé trốn trong chiếc tủ
tường của nhà cô bé, kết quả là bị cô em gái song sinh của cô bé đó phát hiện ra. Tuy nhiên, cô đã nghiêm túc suy nghĩ rất nhiều lần và cuối
cùng không kể.
Cô đột nhiên dừng bước, sau đó ngoái lại nhìn chăm chú vào khuôn mặt của Đường Minh Hồng, chỉ vào một toà nhà tối đen và
nói: “Trước đây, em đã từng học ở trường này, cánh cổng sau kia là nơi
ngày nào chúng em cũng lén trốn học chạy ra, sau đó chạy đi chơi khắp
nơi trong thành phố.” Cuối cùng Quách Thiển Thiển cũng bắt đầu kể
chuyện, nhưng lại cách rất xa chuyện cô vốn định kể. Lúc cô kể chuyện,
Đường Minh Hồng bắt đầu nhớ lại những gương mặt khác nhau, anh đang nghĩ xem đó là giai đoạn nào, năm nào, câu chuyện cô kể xảy ra ở ngôi trường nào trong thành phố.
Trong lúc đang ngẩn ngơ thì Quách Thiển
Thiển đã chỉ tay về một hướng khác, đó là một dãy nhà cao tầng được bao
xung quang bởi những ngọn đèn lung linh, rực rỡ. “Trước đây, nơi này
toàn là những ngôi nhà thấp bé, nằm kề sát nhau, có thể chỉ có một mình
em đã đếm chúng.”
”Tổng cộng có một trăm sáu mươi ba nhà, đúng không?” Đường Minh Hồng ngắt lời cô, vui sướng bẻ ngón tay.
”Sao cơ? Anh cũng đếm rồi à?” Quách Thiển Thiển lẩm bẩm một câu: “Có thật là cái gì anh cũng rõ không nhỉ?”
”Rõ cái gì cơ?” Đường Minh Hồng liếc mắt.
”Không có gì.” Quách Thiển Thiển chớp chớp mắt, cô thật sự không muốn biết hay không muốn tìm hiểu về chuyện này.
”Ừ, thôi được rồi!” Anh không tiếp tục vặn hỏi nữa, nhưng lại bắt đầu đưa
tay lên vò đầu. Con người này khiến Quách Thiển Thiển cảm thấy thoải mái nhất ở một điểm là, cho dù anh có tò mò như thế nào cũng không bao giờ
sốt ruột. Anh có thể kìm nén sự tò mò của mình và từng chút, từng chút
dò xét bí mật của bạn. Nhưng Đường Minh Hồng không ngờ được rằng, nếu
không phải vì Lâm Thâm Thâm về nước, có lẽ Quách Thiển Thiển sẽ chẳng
bao giờ nói ra chuyện này, mặc dù nó giống như một chiếc gai ngày càng
vùi sâu trong trái tim cô.
Trong phòng thi giữa kỳ năm mười lăm
tuổi, sau khi Quách Thiển Thiển múa bút xong bài văn, cô còn viết thêm
một bức thư tình nồng nàn xúc động và đưa cho Tôn Diễm trước giờ thi
buổi chiều. Cô nhờ Tôn Diễm gửi cho một chàng trai, người mà chị gái Lâm Thâm Thâm của cô sống chết không chịu thừa nhận chị ấy thích người ta,
nhưng lại lén dẫn người ta về nhà mình. Khi anh đang trốn trong tủ
tường, cô vô tình mở cửa tủ và cũng từ đó, trái tim cô đập lỡ một nhịp.
Nói đúng hơn, Tôn Diễm hoàn toàn không bận tâm đến kỳ thi giữa kỳ này, vì
trong suốt thời gian làm bài, cô chỉ nằm bò trên bàn ngủ, còn chảy cả
nước miếng. Tôn Diễm biết rõ mình không phải là một học sinh chăm chỉ.
Cô bước lang thang giữa hai ranh giới xấu - tốt, học sinh giỏi và học
sinh dốt đều là bạn của cô. Điều đáng nhắc đến và quan trọng hơn cả là,
cô chơi với cả hai chị em song sinh giống nhau y đúc bọn họ.
Cho
đến khi tiếng chuông kêu vang báo hiệu giờ làm bài thi kết thúc, Tôn
Diễm từ từ mở mắt, sau đó lấy trong cặp ra bức thu tình, trên phong thư
màu hồng là nét chữ mềm mại, thanh thoát - Gửi anh Đường Minh Hồng.
Tôn Diễm vò đầu, lẩm bẩm: “Không biết là cô em hay cô chị bảo mình đưa
nhỉ?” Nói xong, cô lắc đầu. “Thôi mặc kệ, đúng là có nhiều lúc hai chị
em Thiển Thiển và Thâm Thâm bọn họ chẳng dễ phân biệt chút nào!”
Thực ra việc này không quan trọng, mà quan trọng là Tôn Diễm bóc ngay bì thư ra rồi ngang nhiên đọc trộm thư bạn, tự nhận thấy lá thư đó viết rất
hay. Thế nên, cô cũng tự viết một bức với câu cú cực kỳ lủng củng, rối
rắm, sau cùng còn nhấn mạnh thêm câu: Tớ yêu cậu, yêu cậu, yêu cậu vô
cùng!
Đối tượng mà Tôn Diễm thích lại chính là Đường Minh Hồng
ngồi cùng bàn với cô ấy. Cô thấy cậu ấy có đôi mắt dài giống như nhân
vật trong truyện tranh, và trên hết, khi tất cả bọn con trai còn như cây giá đỗ chưa mọc thì cậu ấy đã có một thân hình cao lớn, khoẻ mạnh, vô
cùng nam tính.
Đường Minh Hồng vốn tình thật thà đương nhiên
không hề phát hiện ra tình yêu thầm kín của Tôn Diễm. Anh còn nhiều lần
nói với Tôn Diễm rằng, anh thích cô gái có làn môi đỏ mọng, hàm răng
trắng muốt, dịu dàng thục nữ, tuyệt vời hơn nếu cô gái đó có đôi mắt to, tĩnh lặng như nước hồ thu.
Tôn Diễm nghe anh nói xong, vội vàng vỗ ngực, trang trọng khẳng định: “Mắt của tớ cũng to mà!”
Đường Minh Hồng bĩu môi, nói: “Nhưng mà cậu ngốc, còn ánh mắt cậu trông gian gian thế nào ấy!”
Được thôi, Tôn Diễm cô là ai chứ? Là người ở giữa ranh giới tốt xấu, cô còn sợ ai!
Đường Minh Hồng không lập tức đưa tay ra cầm bức thư tình mà Tôn Diễm đang
trao bằng cả hai tay, mà nhìn bì thư màu hồng có vẽ hình con bướm với vẻ kinh ngạc. “Ai gửi cho tớ cái này?”
”Ừm.” Câu hỏi hướng về phía
Tôn Diễm khiến ánh mắt đang hoảng hốt của cô bỗng bừng sáng, vì thật may mắn cô nhìn thấy ở đầu đường, dưới gốc cây to kia là hình bóng của một
trong hai chị em song sinh nhà họ. “Đó!” Cô vui vẻ và mạnh dạn chỉ tay
về phía ấy.
”Ồ, là cô ấy à?” Mặc dù đứng ở khoảng cách rất xa
nhưng Đường Minh Hồng nhanh chóng nhận ra hình dáng của người đó. “Tớ
biết bạn ấy, chỉ không biết tên bạn ấy là gì”, rồi anh mỉm cười rạng rỡ
nhận lá thư.
Nhưng chẳng bao lâu, Tôn Diễm cảm nhận một cách chính xác sự kinh ngạc, run run khi Đường Minh Hồng đọc xong lá thư.
Anh gấp lại lá thư như cũ rồi đút vào túi áo ngực, ngẩng đầu lên, cảm khái
nói: “Đúng là không nên trông mặt mà bắt hình dong, văn phong quá ấn
tượng!”
Nhớ lại những kỷ niệm này, Đường Minh Hồng cười nhiều đến nỗi cúi gập cả người. Tôn Diễm không ở bên cạnh nên Quách Thiển Thiển
chỉ biết đấm thùm thụp vào lưng anh để trút hết nỗi bực dọc trong lòng.
Cô giậm chân bình bịch, nghiến răng trèo trẹo. “Chiêu này của Tôn Diễm
đúng thật là quá thâm độc!”
Đường Minh Hồng đag cố né tránh những quả đấm, cười tủm tỉm và chăm chú ngắm nhìn dáng vẻ của cô. “Đến bây
giờ anh vẫn còn giữ lá thư đó đấy, em thì sao? Vẫn giữ thư trả lời của
anh chứ?”
”Vâng, vẫn giữ.” Quách Thiển Thiển cứng miệng nói dối,
gật đầu mỉm cười với Đường Minh Hồng, thầm nghĩ, nếu không ngoài dự
đoán, những lá thư trả lời của anh một trăm phần trăm là nằm trong tay
của chị gái Lâm Thâm Thâm. Còn Đường Minh Hồng thì không thể biết được
rằng, người con gái mà anh quen thực ra là hai người. Họ là chị em song
sinh, giống nhau như hai giọt nước và đều có tình cảm với anh. Thế nên
đến bây giờ anh vẫn không hiểu, tại sao cô gái mấy phút trước nói với
anh rằng cô ấy thích kem có vị dâu tây, bảo anh trốn trong tủ tường đợi
cô chạy về phòng lấy tiền, nhưng khi cô ấy quay trở lại mở tủ ra và cùng nhau đến cửa hàng kem, cô ấy lại nói thích ăn kem có hương vani nhất.
Có những ký ức giống như bị đóng băng, cho đến khi bắt buộc phải xử lý mới phải nhìn rõ hình dáng của nó. Có những ký ức như một thứ quả bị hỏng,
nhưng khi đã đóng đá, chúng ta lại không nỡ vứt đi, và chẳng thể nói rõ
tại sao lại giữ lại nó, có thể là do lúc đó không biết xử lý thế nào.
Cuối cùng cũng cần lấy thứ đó ra để xử lý rồi, chỉ có điều thời gian giờ đã
là tám năm. Chúng ta chẳng thể biết được những thứ đã đóng băng này rốt
cuộc là đã sống tám năm hay đã chết tám năm? Sau khi để nó tan chảy dưới ánh mặt trời, chúng ta mới phát hiện ra những thứ ấy lại không hề thối
hỏng, biến mùi, sức sống của nó vẫn vô cùng mãnh liệt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...