Edit: dark Angel
Beta: troi0dat0oi0
Liền mấy ngày, Thư Di không thấy Đa Tể đâu cả. Sau một hồi yên lặng nghe ngóng, cuối cùng tâm nàng lại bắt đầu vui tươi trở lại, cả ngày vây lấy Anh Ca năn nỉ đòi xuất phủ. Ý chí của Anh Ca cuối cùng cũng sụp đổ dưới công phu lải nhải của nàng, đành phải nói: “Cách Cách, nếu vẫn chuồn ra phủ giống lần trước như vậy thì không được, ít nhất chúng ta cũng phải xin phép phúc tấn một chút!”
“…” Thư Di vừa nghe phải đi gặp Na Lạp Thị, vốn khuôn mặt đang tươi cười, nháy mắt liền nản lòng, giờ nàng rất sợ việc này. . .
“Không xin phép được không?” Bên này nhỏ giọng hỏi.
“Không được!” Bên này kiên định trả lời.
Suy tới nghĩ lui, cuối cùng đi chơi là trên hết, Thư Di cắn răng bằng lòng kéo Anh Ca chạy như bay tới phòng Na Lạp Thị. Thời gian là vàng là bạc, thời gian là vàng là bạc! Dọc đường đi nàng vẫn lảm nhảm thế, khiến cho bọn nha hoàn đều dừng lại ngạc nhiên nhìn, Nữu Cỗ Lộc chủ tử bình thường vẫn trầm tĩnh giờ sao lại vội vàng thế?
Nhận lấy chén trà từ tay nha hoàn, Thư Di uống một hơi cạn sạch, sau đó thở dốc một hơi, nói: “Phúc tấn, nô tì muốn ra ngoài!”
Na Lạp Thị vốn kinh ngạc là Thư Di trừ thỉnh an ra thì chẳng thấy mặt đâu tự nhiên lại chủ động đến tìm nàng. Tuy vậy, trên mặt vẫn bình tĩnh như thường, cười nhẹ hỏi: “Muội muội vì sao lại muốn ra ngoài?”
“Đi ra ngoài chơi!”
“…”
Na Lạp Thị có chút nghẹn họng, chưa gặp qua người nào thẳng thắn như vậy, do nơi này cũng không có người như thế !
Anh Ca sớm lườm một cái xem thường, ưu điểm lớn nhất của Cách Cách nhà nàng là rất thành thật, mà khuyết điểm lớn nhất cũng là nhiều lúc quá thành thật! Sau khi trầm mặc một lúc lâu, Na Lạp Thị đành chịu thua bởi ánh mắt sáng như sao của Thư Di. Dù là ai bị ánh mắt như vậy nhìn chằm chằm chờ mong thì cũng sẽ không thể thờ ơ a, hơn nữa ánh mắt kia còn mơ hồ tỏ ý ngươi nếu không đáp ứng ta cũng vẫn đi! Nhớ đến lúc trước nàng làm cho Hoằng Huy cái túi thơm cộng với việc gả vào phủ lâu như vậy vẫn an phận, cho dù không an bài nàng viên phòng, nàng cũng không oán giận gì, sắc mặt Na Lạp Thị ôn hòa, điềm đạm nói: “Vào phủ lâu như vậy, sợ là khiến muội muội ngột ngạt rồi, như thế, hôm nay đi chơi đi, nhưng nhất định phải hồi phủ trước khi trời tối!”
Thư Di cười tít mắt, gật đầu lia lịa, vội vàng cáo từ, rồi ba chân bốn cẳng kéo Anh Ca chạy đi. Na Lạp Thị thấy bộ dáng nàng hấp tấp như vậy, không nín được cười, rốt cuộc nàng vẫn còn là con nít!
Thời điểm Thư Di các nàng mới ra khỏi phủ thì cũng là lúc Dận Chân về tới phủ. Xuống xe ngựa, Dận Chân nhìn thấy hai thân ảnh thấp bé quen quen, hơi hơi hí mắt, hỏi thị vệ canh cửa: “Có ai vừa xuất phủ sao?”
Thị vệ giáp vội cung kính cúi đầu đáp: “Vâng! Là Nữu Cỗ Lộc chủ tử cùng nha hoàn!”
“Vì sao không ngăn lại?” Dận Chân sắc mặt có chút đen lại khiến thị vệ run run: “Dạ… Phúc tấn đã chấp thuận rồi ạ!”
Dận Chân sửng sốt, Tâm Lan chấp thuận? Không nhiều lời nữa, hắn xoay người lên ngựa, theo hướng hai người biến mất chạy đi. Trong lúc đó, Thư Di các nàng đang thong thả dạo chơi, đột nhiên thấy một cửa hiệu lớn bán đồ trang sức rất bắt mắt ở ngã tư đường. Thư Di quay đầu nhìn Anh Ca, phát hiện ánh mắt của nàng ta cũng đang lấp lóe. Hai người nhìn nhau cười, liền cùng đi vào. Cửa hiệu này có tên là ‘Nghiễm Nguyên’. Chủ hiệu thấy khách tới là người có tướng mạo xinh đẹp tuyệt trần, đoán chắc đây là tiểu thư nhà giàu, vội vàng chạy ra tươi cười chào hỏi “Tiểu thư muốn mua thứ gì? Cửa hiệu chúng tôi cái gì cũng có, chỉ là ngài có muốn mua hay không thôi!”
Thư Di khẽ cười, thương nhân dù ở thời đại nào cũng đều là một bộ giống nhau! Nàng lắc đầu không thèm để ý tới hắn, cứ việc xem hàng. Thực ra trong câu nói của ông chủ cũng có điểm đúng. Đồ trong cửa hiệu rất nhiều, Thư Di mới xem qua một chút mà đã hoa mắt chóng mặt rồi. Bỗng nhiên, một cây trâm Bạch Ngọc Hồ Điệp (bươm bướm – để chữ Hán cho hay >
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...