Đừng Nhúc Nhích, Tôi Muốn Hôn Em

Edit: FlantyTịch Hoan trở về rất muộn.

Thẩm Khinh Lãng đưa cô tới cửa, sau đó liền rời đi.

Cô vừa mới mở cửa đã nghe thấy giọng nói trêu chọc của Vưu Vi: “Ồ, tớ ngửi được mùi thơm ngọt ngào của tình yêu.”

Tịch Hoan liếc cô nàng, “Nói chuyện đứng đắn.”

Vưu Vi nghiêng người dựa vào cửa, cô ấy mặc váy ngủ, ánh đèn sau lưng hắt lên người, khói bay lượn lờ, dáng người yểu điệu.

Cô ấy nói: “Tớ nói thật mà, chẳng lẽ không phải cậu vừa hẹn hò về hay sao? Cậu xem dáng vẻ này của cậu đi, đôi mắt bán đứng hết thảy.”

Quả nhiên nói yêu đương liếc mắt một cái là có thể nhìn ra, trước kia cô ấy còn không tin.

Cả người Tịch Hoan đều tản ra hơi thở “Tôi đang yêu đương” “Tôi rất vui vẻ tôi rất ngọt ngào”.

“Vậy thì sao?”

Tịch Hoan nháy mắt với cô ấy, sau đó nhẹ nhàng về phòng.

Vưu Vi âm thầm mắng cô một câu, chế giễu cô ấy không có bạn trai à?

Cô ấy oán hận về phòng mình.

Cô ấy đã tắm xong, giờ chỉ cần nằm trên giường vui vẻ chơi di động, trở thành một thiếu nữ truy tinh hằng ngày lướt Weibo.

Rất nhanh đã lướt đến một cái Weibo.

Chiến đội YGH: “Vương Quyền thất sủng, đau lòng.”

Đây là Weibo đăng tối qua, nhưng tối qua Vưu Vi không xem Weibo, cho nên đã bỏ lỡ tin Weibo bùng nổ này.

Bây giờ cô ấy thích rùa đen nhỏ, đối với Vương Quyền, tuy cũng không quen biết, nhưng nuôi rùa cũng khá tốt mà.

Mỗi ngày chụp một tấm ảnh thật đáng yêu.

Bình luận phía dưới cũng đều hoang mang hệt cô ấy, đều hỏi đã xảy ra chuyện gì, còn có rất nhiều người muốn đón Vương Quyền đi.

“Sao rồi, các anh lại làm chuyện xấu gì rồi?”

“Huyết thư một người! Cầu không vứt bỏ Vương Quyền, cái tên khí phách như vậy, đừng để nó thành thái giám aaa!”

“Mị chỉ muốn biết đã xảy ra chuyện gì.”

“Ai ngược đãi Vương Quyền, phát rồ, các anh một đám thẳng nam không hiểu cách nuôi rùa, đưa Vương Quyền cho em đi.”

“Em có thể nhận nuôi Vương Quyền, không có yêu cầu gì, chỉ cần cho em WeChat đội trưởng WeChat là được rồi.”

“Trên lầu cơ trí thế! Em cũng có thể nhận nuôi!”

“…”

Vưu Vi càng lướt càng buồn cười, phía dưới thật sự có rất nhiều người muốn nhận nuôi, một chuỗi dài huyết thư, đều muốn WeChat của đội trưởng.

Có được dễ dàng như vậy mới là lạ.

Cô lẩm bẩm trong lòng, rồi gửi cho Sao Chổi.

Người bạn trên mạng này hầu như ngày nào cô cũng nói chuyện phiếm cùng, trước đây cô từng hỏi qua, họ Giang, còn tên thật là gì thì không chịu nói.

Mỗi lần Vưu Vi trêu chọc thì đều gọi cậu ta là Giang tiên sinh.

Vivi: “Giang tiên sinh, cậu cảm thấy nuôi rùa đen có dễ dàng không?”

Phía đối diện không trả lời, mãi cho đến khi cô chia sẻ lại official weibo “Em cũng muốn nhận nuôi”, mới có tin nhắn.

Giang: “Không dễ dàng, chỉ dễ chịu đả kích.”

Vưu Vi rất tò mò là đả kích gì, “Đả kích gì?”

Giang: “Không dễ tìm một nửa kia.”

Vivi: “…”

Vưu Vi âm thầm trợn mắt, “Cậu ngụy biện. Cậu nhìn thấy Weibo kia của YGH chưa? Không biết đã xảy ra chuyện gì.”

Tin nhắn này gửi đi, thật lâu không có lời đáp lại.

Vưu Vi cũng không thèm để ý, cô ấy đi tìm video thi đấu để xem, chuyên tâm trầm mê thưởng thức mặt Giang Sóc.

...

Trần Minh Trạch đang phát sóng trực tiếp.

Phía sau đột nhiên vang lên âm thanh gì đó, cậu ta đeo tai nghe nên không nghe rõ, camera trực tiếp bắt được một điểm, sau đó khu bình luận trong nháy mắt nổ tung.

“Đó là Giang đội đi lên à?”

“Đã xảy ra chuyện gì? Trạch Trạch mau chuyển camera, nhanh xem phía sau đi.”

“… Em không muốn nhìn Trạch Trạch, Trạch Trạch nhanh lên để bọn em xem đội trưởng của anh đang làm gì!”

“Hình như mị thấy Giang đội cầm di động, không biết làm sao?”


“…”

Trần Minh Trạch cũng không nhìn vào làn bình luận trên màn hình, hoàn toàn không biết gì cả, tiếp tục phát sóng trực tiếp, tức chết khán giả.

Giang Sóc đi đến trước cửa sổ sát đất.

Bên ngoài là cảnh đêm rực rỡ, là cảnh đẹp nhất trong thành phố này.

Ánh mắt anh dừng ở trên bàn bên cạnh, một con rùa đen nhỏ đang ở trong chậu pha lê, ngồi xổm giữa cây rong, chỉ lộ ra cái mông.

Giang Sóc lại ngồi xuống sô pha, ngón tay thon dài đặt trên chậu pha lê, bị ánh đèn phản xạ, bóng người hiện rõ.

Anh mở WeChat ra.

Suy nghĩ vài vấn đề, cuối cùng chỉ thành một câu: “Em muốn nhận nuôi rùa đen kia?”

Người nọ đáp lại rất nhanh: “Đúng vậy, sao thế?”

Trần Minh Trạch tạm nghỉ phát sóng trực tiếp, định đi lấy nước uống, thấy cả làn bình luận nói đội trưởng làm sao.

Cậu ta tò mò nhìn quanh một vòng.

Từ góc này của Trần Minh Trạch chỉ có thể nhìn thấy Giang Sóc dựa trên sô pha, nhẹ nhàng gõ bàn, nhíu mi, tựa như đang trầm tư.

Rồi sau đó, cầm lấy điện thoại gửi gì đó.

Trần Minh Trạch dường như nhìn thấy nụ cười hứng thú nơi khóe môi anh, nhưng nháy mắt đã biến mất, lại thấy Giang Sóc đã đứng dậy.

Cậu ta lắc đầu, không nhìn nữa rồi rót nước.

...

Lúc Vưu Vi đang xem một video khá thú vị, phía trên video xuất hiện một tin nhắn WeChat.

Giang: “Không thành vấn đề, suy nghĩ của em rất tốt.”

Vưu Vi cũng cảm thấy không có vấn đề.

Cô còn chưa trả lời, Giang tiên sinh đã nhắn tiếp: “Trước đó không phải đã nuôi hai con rùa đen rồi sao? Sao lại muốn nuôi nữa?”

Vưu Vi nhớ tới vòng bạn bè của mình, cô khẽ cười một tiếng, nhanh chóng mở giao diện WeChat, trả lời: “Đó không phải tôi nuôi, là của bạn thân tôi, lòng tôi ngứa.”

Độc thân lâu rồi, nhìn rùa đen cũng cảm thấy mi thanh mục tú[1].

[1] Mi thanh mục tú: chỉ người có khuôn mặt đẹp.

Nhưng chiến đội người ta cũng không phải kiểu nhìn thấy Weibo của cô thì đem rùa tặng cho cô, với lại nhiều người như thế, không nhìn thấy Weibo của cô chỉ sợ mới thật sự là đáp án.

Giang: “Thì ra là thế.”

Vưu Vi nhún vai.

Lúc trước chia sẻ lên vòng bạn bè cũng không nghĩ nhiều như vậy, cũng không nhắc tới chủ nhân là ai, không ngờ lại bị cậu ta hiểu lầm.

Giang: “Em muốn WeChat của đội trưởng không?”

Vưu Vi nghĩ về Weibo mà mình đăng, nói: “Không cần, khoảng cách sinh ra cái đẹp, tôi lại không muốn yêu đương với anh ta, chẳng may anh ta lại lén là một quỷ hẹp hòi móc chân[2] thì sao?”

[2] Móc chân (抠脚) là ngôn ngữ mạng, ý chỉ những người nhàm chán.

Quỷ hẹp hòi móc chân: “…”

Giang Sóc thở dài, không ngờ hình tượng của mình lại là kiểu này, khoé môi anh kéo ra nụ cười bất đắc dĩ, trả lời lại cô: “Em sẽ nhận nuôi, em Âu Hoàng như vậy mà.”

Vưu Vi rất đắc ý: “Nói cũng đúng, nhờ lời chúc của anh.”

Nếu thật sự không được, cô liền đi mua một con rùa mới.

———

Ngày hôm sau bên ngoài có mưa nhỏ.

Mặt đất trở nên hơi lầy lội, nữ sinh đều không thích ra cửa, nhưng Đào San San và Tịch Hoan có tiết nên chỉ có thể đi ra.

Vưu Vi thì làm ổ trong ký túc xá chơi game và ngủ.

Một buổi sáng cứ thế qua đi.

Giữa trưa Tịch Hoan và Thẩm Khinh Lãng cùng ăn cơm. Lúc ra khỏi văn phòng, Nguyễn Văn đi phía sau bọn họ còn thở dài.

Tịch Hoan: “…”

Cô muốn quay đầu nhìn, Thẩm Khinh Lãng bên cạnh đột nhiên quay đầu cô lại, “Nếu không đi ăn cơm thì muộn mất.”

Nguyễn Văn: “…”

Mẹ nó nhỏ mọn như vậy.

Tịch Hoan người ta quay đầu để ý cậu ta một chút cũng không được, thật là.

Thẩm Khinh Lãng bị cậu ta trừng mắt cũng không hề dao động, giống như không nhận thấy, kéo Tịch Hoan nhanh chóng xuống tầng.

Sau khi đến chỗ rẽ Tịch Hoan không nhịn được cười, “Ha ha, anh coi chừng Nguyễn Văn đánh anh đấy.”


Thẩm Khinh Lãng nói: “Đánh không lại anh.”

Nguyễn Văn vừa mới đi đến chỗ rẽ: “…”

Tiểu tử, chúng ta cần nói chuyển hẳn hoi với nhau một lần.

Thẩm Khinh Lãng cũng được thấy động tĩnh, ngẩng đầu thì thấy Nguyễn Văn ở kia, một chút xấu hổ cũng không có, ngược lại còn tiếp tục dắt tay Tịch Hoan, “Đi ăn cơm thôi.”

Giọng nói ngọt ngào.

Trong lòng Tịch Hoan vui vẻ, “Được nha.”

Hai người hoan hoan hỉ hỉ đi xuống tầng.

Cơm nước xong, hôm nay mọi người không còn tiết nên cũng không đến văn phòng, Tịch Hoan còn phải về ký túc xá luyện tập.

Thẩm Khinh Lãng đưa cô trở về.

Trên đường, đang nói chuyện, di động Tịch Hoan vang lên.

Là La Hoan Hoan gọi đến, “Alo?”

“Tịch Hoan, chừng nào thì cậu về vậy?”

Tịch Hoan nói: “Trước đây tớ nói rồi mà, còn gần một tháng.”

La Hoan Hoan cảm thấy thất vọng, “À, còn lâu như vậy.”

Tịch Hoan bất đắc dĩ, “Chương trình học chưa kết thúc, tớ không thể về trước được. Cậu gọi điện thoại là có chuyện gì à?”

La Hoan Hoan nhỏ giọng lẩm bẩm: “Không phải là nhớ cậu sao. Lúc cậu ở đây thì Trần Văn Ngọc còn tốt một chút, bây giờ cả ngày cô ta cứ nhìn chằm chằm bọn tớ, dáng vẻ kiêu ngạo, giống y hệt con khổng tước.”

Mắt cao hơn đầu, dường như ngoài cô ta ra thì tất cả mọi người đều là cặn bã.

Tịch Hoan nói: “Cô ta vốn đã thế rồi, không phải các cậu không biết.”

Ngày ấy sau khi cô gia nhập đoàn múa, thay thế vị trí múa chính của Trần Văn Ngọc, cô vẫn luôn bị ghi hận, mặc dù không có những hành động nhỏ nhưng trào phúng trong tối ngoài sáng không phải không có.

Thực lực của mình lớn hơn cô ta, đây là cách đáp trả tốt nhất.

“Cậu không biết không, gần đây trong đoàn có một buổi biểu diễn. Hình như khi tới xem biểu diễn Trần Văn Ngọc gặp một cậu ấm, ngày đó tớ từ hậu trường đi ra thì thấy cô ta đang nói chuyện với người nọ.” La Hoan Hoan bắt đầu buôn chuyện.

Dáng dấp cậu ấm kia, không cao, nhưng mà có tiền.

Trần Văn Ngọc gặp gỡ anh ta không chỉ một lần, lần trước La Hoan Hoan còn thấy anh ta đến xem cô nàng kia luyện tập nữa.

Tịch Hoan đang muốn nói, phía đầu bên kia bỗng truyền đến tiếng tạp âm.

Di động La Hoan Hoan bị cướp, cô ấy kêu lên: “Trần Văn Ngọc cô có bệnh à? Đây là di động tôi, cô muốn làm gì?”

Trần Văn Ngọc cầm di động, cười nói: “Để tôi nói chuyện với Tịch Hoan một lát, đợi lát nữa trả lại cô.”

Vóc dáng cô ta cao hơn La Hoan Hoan, nên đối phương không giành lại thành công.

La Hoan Hoan tức muốn chết, lại không dám lám lớn chuyện trong phòng luyện tập, chỉ có thể ở một bên nhìn chằm chằm Trần Văn Ngọc.

Trần Văn Ngọc đưa điện thoại di động tới bên tai, “Alo, Tịch Hoan à?”

Tịch Hoan hững hờ lên tiếng, “Ừm.”

Trong lòng Trần Văn Ngọc bất mãn, nhưng trên mặt lại không biểu hiện gì, hỏi: “Cô thực tập thế nào? Đến vùng núi hả?”

Tịch Hoan không trả lời, mà hỏi lại: “Cô có vấn đề gì?”

Giọng Trần Văn Ngọc đột nhiên nâng cao hơn một chút, “Cô không thấy tin tức nổ ra gần đây à? Nữ sinh viên đi dạy hỗ trợ, bị cái kia! Sau khi về thì lớn bụng, tôi đang lo lắng cho cô thôi!”

Trong giọng nói cô ta còn hàm chứa ý khác.

Tịch Hoan cười cười, giọng nói truyền đến đầu dây diện thoại bên kia, “Phải không? Cô cũng thật nhọc lòng chuyện của tôi, không có việc gì thì ăn ít muối lại.”

Lời này Trần Văn Ngọc dĩ nhiên hiểu, cô ta tức giận siết chặt tay, sau một lúc lâu, lại cười duyên: “Tôi nói thì không có vấn đề gì, cô ở bên kia, cũng phải cẩn thận lưu manh, nếu không bị người ta kéo vào trong rừng cũng không biết.”

Cô ta cười rộ lên.

Sắc mặt Tịch Hoan lạnh đi vài phần, giọng cũng lạnh theo, “Vậy có khả năng làm cô thất vọng rồi, bạn trai tôi sẽ bảo vệ tôi.”

Thuận miệng nói, song cô đột nhiên nghĩ đến sức lực Thẩm Khinh Lãng cũng không nhỏ.

Tịch Hoan không khỏi nở nụ cười lần nữa.

Người đối diện nghe lời cô nói xong thì lập tức yên lặng.

Vài giây sau, Trần Văn Ngọc kinh ngạc bảo: “Nhanh như vậy? Cô tìm bạn trai ở trường học trong núi? Tịch Hoan sẽ không phải cô định gả vào trong núi đấy chứ?”

Nghĩ đến đây, trong lòng cô ta nảy lên khoái ý.

Trong đội đi dạy hỗ trợ của Tịch Hoan chỉ có một nam, cô ta cũng biết. Hơn nữa Tịch Hoan không thích người nọ, trước đó cô ta cũng nghe thấy La Hoan Hoan nói.


Lần này vào trong núi có thể tìm được người tốt lành gì, đồng nghiệp đều là người thâm sơn cùng cốc, đừng nói là cùng với thôn dân gì đó nhé.

Kết quả, tài nguyên giảm bớt, không có chỗ luyện tập.

Qua thời gian dài, đoàn trưởng nhận thấy Tịch Hoan không có khả năng gánh trọng trách, đến lúc đó vị trí múa chính sẽ là của cô ta.

Tịch Hoan lạnh lùng nói: “Không có việc gì thì ít xem tin tức thiểu năng trí tuệ đi.”

Trần Văn Ngọc bị sặc đến lợi hại, tức đỏ cả mặt.

Thẩm Khinh Lãng vốn nghe thấy Tịch Hoan thừa nhận mình là bạn trai cô, trong lòng còn vui vẻ không thôi, kết quả lại nghe thấy câu ấy.

Cậu nghĩ nghĩ, đại khái hiểu đã xảy ra chuyện gì.

Tịch Hoan còn chưa nói tiếp, di động đã bị lấy đi, Thẩm Khinh Lãng nói: “Không có việc gì thì đừng quấy rầy bạn gái tôi, cô ấy rất bận, bận cùng tôi yêu đương.”

Nói như súng liên thanh.

Sau đó cúp điện thoại.

Tịch Hoan ngơ ngác nhìn.

Thẩm Khinh Lãng cho rằng cô không thích hành vi của mình, trên mặt suy sụp, định giả vờ tủi thân để cầu xin tha thứ.

Không ngờ Tịch Hoan đột nhiên cười, “Bạn trai em tuyệt như vậy sao?”

Lời kiểu này cậu đã từng nghe không chỉ một lần.

Nội tâm Thẩm Khinh Lãng nhảy nhót, cậu gật đầu, “Về sau những cái này đều giao cho anh.”

Bạn gái cậu chỉ cần vui vẻ là được.

Tịch Hoan cong cong đôi mắt, “Được.”

Cô không ngờ Thẩm Khinh Lãng còn có mặt này, vừa rồi cúp điện thoại có lẽ đã làm Trần Văn Ngọc tức chết rồi.

Tịch Hoan đoán không sai.

Trần Văn Ngọc vừa nghe thấy âm báo máy bận, quả thực không thể tin nổi, vấn đề còn chưa hỏi ra đâu, cũng chưa có ai từng cúp điện thoại của cô ta.

Cô ta tức giận mà ném điện thoại cho La Hoan Hoan.

La Hoan Hoan cười hì hì, “Xem ra ăn quả đắng rồi.”

Hả giận.

Trần Văn Ngọc đạp giày bỏ đi, cuối cùng còn cảm thấy khá tò mò đối với giọng nam sinh trong trong điện thoại, vừa ghen ghét lại vừa tức.

———

Buổi chiều, hiệu trưởng xuất hiện ở ký túc xá.

Bởi vì mọi người đều không đến văn phòng, ông ấy chỉ có thể tới đây.

Tịch Hoan ở bên ngoài, đụng phải trước.

Hiệu trưởng nói: “Là thế này, hiện tại có một học sinh không cẩn thận ném sách giáo khoa đi, tôi không quen thuộc với hiệu sách trong thành phố lắm, cho nên tôi muốn nhờ các bạn  mua ở nhà sách lớn.”

Ông ấy lấy tiền ra.

Tịch Hoan vội vàng lui về, “Sách thôi mà, tôi đi mua, ông yên tâm, buổi chiều tôi không có việc gì, vừa vặn có thể.”

Hiệu trưởng nói: “Tiểu học Lâm Xuyên thật may mắn khi có giáo viên nhiệt tình như các bạn, nếu có thiếu gì, cô Tịch nhất định phải nói ra.”

Tịch Hoan gật đầu, “Được.”

Hiệu trưởng ngừng nói những điều vô nghĩa, nói một chút về sách giáo khoa.

Sau khi Tịch Hoan ghi nhớ, cô gửi tin nhắn cho Thẩm Khinh Lãng.

Bên họ có xe, cô muốn đi ra ngoài chỉ có thể để họ đưa, vừa vặn cũng vào nội thành mua chút đồ.

Thẩm Khinh Lãng rất nhanh đã xuất hiện trên ban công, nói: “Anh đưa em đi.”

Sau khi trải qua lần hôn môi đầu tiên, bây giờ cậu không còn thẹn thùng như vậy nữa, chỉ là đối mặt với Tịch Hoan vượt quá ba giây, thì sẽ đỏ mặt.

Nhưng Thẩm Khinh Lãng thích nhìn Tịch Hoan.

Lúc Tịch Hoan đễn chỗ đậu xe, phát hiện chỉ có mình Thẩm Khinh Lãng tới, tài xế lần trước – Trần Tuyết Dương không ở đây.

Cô hỏi: “Trần Tuyết Dương không lái xe à?”

Thẩm Khinh Lãng ngừng một chút, mở cửa xe, “Cậu ta không thoải mái.”

Trần Tuyết Dương mơ mơ màng màng nằm trên giường chơi game hắt xì một cái thật lớn.

Tịch Hoan cũng không hoài nghi, ngồi ở ghế phụ.

Nơi này cách nội thành không xa, chỉ bởi vì đường núi nên hơi khó đi mà thôi. Giờ vừa mới mưa, dù đã ngừng, nhưng đường vẫn không hề dễ đi.

Cũng may Thẩm Khinh Lãng lái xe đủ ổn, tuy không nhanh, nhưng an toàn.

Hơn ba giờ chiều, rốt cuộc cũng tới hiệu sách.

Tịch Hoan trực tiếp mua mấy quyển sách giáo khoa, còn mua thêm mấy quyển truyện mới, định mang về cho các em học sinh.

Thẩm Khinh Lãng vẫn luôn đi theo bên cạnh cô.

Tuấn nam mỹ nữ hấp dẫn ánh mắt người ta nhất, không ít cô gái kích động mà chụp ảnh, bị phát hiện cũng cười khoái chí.

Rời khỏi hiệu sách, Tịch Hoan nhìn thời gian, “Đi uống trà sữa đi.”

Thẩm Khinh Lãng vừa nghe, lập tức nghĩ tới kẹo, theo bản năng trả lời: “Được.”

Vừa vặn bên cạnh hiệu sách có một tiệm trà sữa nổi tiếng, giờ này không có quá nhiều người, vẫn còn chỗ ngồi.

Hai người đi đến trước quầy.


Thẩm Khinh Lãng hoa cả mắt, tùy tiện chọn một cái.

Cô gái sau quầy hỏi: “Thêm đường không?”

Trong não Thẩm Khinh Lãng nhảy ra một dấu chấm hỏi, cũng không hiểu đường trong trà sữa được phân chia như thế nào, đành phải nói: “Bình thường là được.”

Bình thường hẳn là không có đường nhỉ.

Tịch Hoan kéo ống tay áo, nhỏ giọng nói: “Không thể bình thường.”

Nhìn sơ qua đã biết Thẩm Khinh Lãng không uống trà sữa, độ ngọt bình thường của trà sữa ngọt đến đâu, ngọt người chết không đền mạng.

Thẩm Khinh Lãng “A” một cái, ngơ ngác đứng đó.

Tịch Hoan gọi một ly ba phần ngọt, một ly không chứa đường, đưa cho Thẩm Khinh Lãng, “Tới đó ngồi đi.”

Chỗ ngồi cạnh cửa sổ, bên ngoài ngựa xe như nước.

Tiệm trà sữa mang đậm không khí tiểu tư sản, thích hợp cho các cặp tình nhân.

Thẩm Khinh Lãng hút một ngụm, trộm nhìn Tịch Hoan, sườn mặt tinh xảo mang theo ánh sáng nhu hòa, chớp mắt một cái, tựa như con bướm đậu ở trên trên.

Nhịp tim liền đập bịch bịch nhanh hơn.

Bạn gái cậu thật đẹp.

Tịch Hoan quay đầu, Thẩm Khinh Lãng đột nhiên không kịp phòng ngừa bị bắt được, cô cười hỏi: “Anh nhìn em làm gì?”

Thẩm Khinh Lãng có tật giật mình mà uống một hớp trà sữa lớn, “Em đẹp.”

Tịch Hoan đang muốn nói chuyện, phía sau có một bàn tay đột nhiên đáp trên bả vai cô, ngượng ngùng nói: “Ôi, Tịch Hoan à, cô cũng ở chỗ này.”

Âm thanh quen thuộc, Tịch Hoan không cần quay đầu lại cũng biết là ai.

Trần Văn Ngọc không mời mà đến, ngồi ở một bên.

Tịch Hoan nổi da gà, hất tay cô ta ra, lạnh lùng nói: “Ngại quá, cô là ai?”

Trần Văn Ngọc sững người rồi bật cười: “Làm gì như vậy chứ Tịch Hoan, chúng ta tốt xấu gì cũng là đồng đội cùng đoàn, đã hơn một năm rồi, cô cứ vậy mà nói không quen tôi.”

Tịch Hoan cũng không có hảo cảm gì với cô ta.

Cô ngẩng đầu nhìn Thẩm Khinh Lãng, “Không ăn, đi thôi.”

Thẩm Khinh Lãng đương nhiên gật đầu, “Được.”

Giọng nói thanh thuý như suối trong núi, khiến tâm tư Trần Văn Ngọc rung động.

Người đàn ông như vậy, cô ta liếc mắt nhìn qua, không chỉ đẹp mà giọng nói cũng dễ nghe, hơn nữa… trên người mặc đều là hàng hiệu, một chút cũng không phải cái loại nhà giàu mới nổi sẽ mặc.

May mắn thế nào Tịch Hoan có được một khoản lớn như vậy.

Bàn bên này là bàn bốn người, vốn dĩ ban đầu Tịch Hoan ngồi ở bên trong, Trần Văn Ngọc ngồi thẳng xuống chỗ ngoài cùng.

Thẩm Khinh Lãng nhíu mày, “Xin đừng quấy rầy chúng tôi.”

Cậu không thích người phụ nữ đột nhiên xuất hiện này, vừa thấy đã biết không phải người tốt, hơn nữa giọng còn nheo nhéo.

Trần Văn Ngọc nhướng mày.

Hôm nay cô ta đi giày cao gót, lặng lẽ mượn cái bàn che chắn, duỗi về phía trước, quả nhiên đụng phải.

Đối phương rụt về.

Trần Văn Ngọc nhìn thấy người đàn ông đối diện nhăn mày lại.

Nụ cười trên khoé môi cô ta càng lớn, nghĩ tới cái gì, lại thăm dò, lần này mãnh liệt hơn, trực tiếp nâng lên.

Tịch Hoan không thấy dưới gầm bàn, cô cau mày: “Trần Văn Ngọc, nếu cô không đi, bàn này liền nhường cho cô.”

Trần Văn Ngọc không nói chuyện.

Chỉ là, mũi giày cô ta vừa mới đụng tới chân, người đối diện giống như bị đâm phải, đứng bật dậy, thân hình cao lớn khiến người ta cảm giác bị áp bức.

Tịch Hoan cũng đứng lên, chuẩn bị rời đi.

Ai ngờ Thẩm Khinh Lãng người này đột nhiên mang vẻ mặt tủi thân, giả bộ khóc thút thít, “Vừa mới có chuột cắn chân anh, chúng ta đi nhanh đi.”

Tịch Hoan sững sờ, vòng đi ra ngoài từ bên kia, lập tức bị Thẩm Khinh Lãng kéo lại, cậu một người đàn ông cao hơn 1 mét 8 nghiêng người dựa vào cô.

Trần Văn Ngọc: “…”

Đàn ông khóc thút thít là chuyện như thế nào?

Khóe miệng cô ta giật giật, lại nhìn biểu cảm Tịch Hoan thì thấy không ổn, nhưng trên mặt lại cứng nhắc, nhớ tới hành động vừa rồi của mình, liền cầm túi rời đi.

Ngay cả trà sữa trên bàn cũng bỏ.

Tịch Hoan nói: “Trần Văn Ngọc, cô quên trà sữa.”

Trần Văn Ngọc dừng lại, chuẩn bị trở về.

Tịch Hoan bưng trà sữa, nói từng câu từng chữ: “Lần sau đừng câu dẫn bạn trai tôi, dáng vẻ của cô rất ngu ngốc.”

Có người mới bước vào tiệm trà sữa, nghe thấy câu ấy, nhìn qua với ánh mắt khác thường.

Trần Văn Ngọc dừng lại, sắc mặt khó coi, cũng không cần trà sữa nữa, nhanh chóng rời đi.

Lúc đi còn hung hăng lườm Thẩm Khinh Lãng một cái.

Người đàn ông khóc lóc như thế, đưa cho cô ta cô ta cũng không cần.

Vẻ mặt ghét bỏ rõ ràng không thể nghi ngờ, Thẩm Khinh Lãng đang dùng sức vỗ vỗ ống quần mình, thậm chí còn cảm thấy hơi oan ức.

Rốt cuộc, Tịch Hoan không nhịn được mà cười thành tiếng.

Cô kéo Thẩm Khinh Lãng, ấm giọng hỏi: “Làm gì đây? Trở về đi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui