Ba giờ năm mươi phút chiều thứ tư, công ty Cương thiết kế cảnh quan giống như trước đây làm việc người ngã ngựa đổ (bận rộn).
Rốt cuộc kỹ sư vẽ bản đồ rút ra được ánh mắt mưu tính dính vào phía trước màn hình, gần như thành mắt gà chọi, kế toán vừa mới gấp gáp từ ngân hàng trở về lập tức lại chu toàn cùng người buôn bán ở nhà xưởng bàn về khỏan hiệp lực, ngành nghiệp vụ cùng phòng kế họach lại cùng nhau lên lịch trình, các nghiệp vụ cùng việc thiết kế được phối hợp với nhau.
Nhân viên trên mặt đều mang theo sát khí, ước gì một ngày có bốn mươi tám giờ để mà vùi đầu làm việc cực khổ, so với cảnh quan bên ngoài làm người ta vui vẻ thoải mái thật khác hẳn.
Tuy rằng không khí công ty khẩn trương, nhưng vẫn là có một góc làm người ta thả lỏng tâm tình…
Một gã kỹ sư vẽ bản đồ cầm đơn xin đi về hướng cửa lớn, chỗ có hé ra một cái bàn làm việc, người ngồi ở vị trí kia là nhân viên đi làm không mang theo sát khí duy nhất trong công ty này.
Kỹ sư vẽ bản đồ nguyên bản chau mày, nhưng đang nhìn thì thấy đồng nghiệp nữ kia đứng lên lấy giấy dán tiện lợi trên tường xuống, sau đó biểu tình chậm rãi thả lỏng, bước chân dồn dập cũng dần dần chậm lại.
“Tương Quân, làm phiền đưa tôi hồ sơ z92s, cảm ơn.” Ngay cả khẩu khí cũng hòa hõan khách khí hẳn lên.
“Được, chờ tôi một chút.” Tương Quân xoay người, tiếp nhận đơn xin.
Chiếu theo đánh số xem ra là dự án cũ của hơn ba năm về trước, là lúc cô vừa mới đến công ty, ‘Cương’ tiếp nhận dự án lớn nhất trong năm, ở Tân Điếm, là ngôi nhà tổ theo phong cách Nhật, trừ bỏ lão phòng kiểu Nhật giữ lại kiến trúc bên ngoài, ba trăm bình (ĐĐ: đơn vị đo đường của Nhật á, giống bên VN mình đo bằng mét vuông) tiền viện và hậu viện đều giao cho ‘Cương’ làm quy họach thiết kế cảnh quan.
Cô không có nhớ nhầm, dự án này người ủy thác (ĐĐ: hình như có nghĩa là người thay mặt cho công ty bên Nhật!!!) cùng công ty hợp tác rất nhiều năm rồi, là khách hàng lớn của ‘Cương’, đại khái lại có hồ sơ mới tiến vào, kỹ sư vẽ bản đồ cùng người phòng kế họach muốn từ trong mớ dự án cũ trước đây tìm ra thứ làm cho người ủy thác thích.
“Hoàng đổng lại có dự án phải làm?” Tương Quân mỉm cười thuận miệng hỏi, xác định cấp trên có hai người đã lấy ra chữ kí của chủ quản cùng con dấu, từ trong hồ sơ bên góc trái tìm ra bản đăng kí, cho đồng nghiệp kí tên đồng ý.
“Cô thật giỏi, chỉ xem đánh số liền nhớ rõ là ai! Đúng vậy, chính là cái lão nhân kia, tôi thực vội, phiền toái cô giúp tôi tìm ngay bây giờ.” Kỷ sư vẽ bản đồ bội phục nhìn cô.
“Sửa sang lại rất nhiều lần, không nhớ rõ cũng rất khó a! Tôi hiện tại đi vào giúp anh tìm, ở trong này kí tên, chờ tôi một chút.” Bởi vì đồng sự nói đang vội, Tương Quân liền không muốn kéo dài, cô để bút xuống, tiếp theo đứng dậy
Không đến một phút đồng hồ, đã lấy ra hồ sơ đồng sự cần – đó là một chồng vừa lớn vừa nặng, đủ đè lên cả người cô, cùng với các loại bản vẽ ghi lại hình ảnh giống giống nhau, cái gọi là “Tài liệu hồ sơ chọn đọc”, tự nhiên còn có bản vẽ cùng với video nghiệm thu, Tương Quân một tay lấy hồ sơ văn kiện, một tay xách DVD, CD, cố hết sức thong thả đi ra.
“Tôi tìm được rồi.” Vừa mới ra khỏi cửa phòng hồ sơ, sức nặng trên tay đột nhiên biến mất, cô mang theo tươi cười, hướng đồng sự chu đáo nói lời cảm ơn: “Cảm ơn..Giám, giám đốc!” Vừa ngẩng đầu đã bị dọa, người giúp cô không phải là nhân viên mới tuyển dụng làm kỹ sư vẽ bản đồ, mà là ông chủ lớn Nguyên Hạo.
Tươi cười đột nhiên biến mất, Tương Quân thấy giám đốc như thấy kẻ thù lớn, lập tức đứng cách xa Nguyên Hạo hai bước.
Loại hành động này của cô làm ày Nguyên Hạo rung động, biểu tình dữ tợn hung ác lên.
“Cô không có miệng sao? Sao không gọi người lấy chứ? Nếu sơ suất bị hỏng cô lấy cái gì bồi thường?” Một khi mở miệng sẽ không nói lời hay.
Xách cái đống đồ đủ để đem Tương Quân đè bẹp dí, dùng lực đạo giết người đem hồ sơ ném cho cái nhân viên đang liều mạng thúc giục kia, kèm theo một cái liếc trừng mắt.
“Ách, cám, cám ơn, giám đốc, tôi đi làm việc.” Kỹ sư vẽ bản đồ thiếu chút nữa bị ném cho xuất huyết bên trong, không dám nhìn ông chủ liếc mắt một cái, cũng không cùng Tương Quân tán gẫu mấy câu liền vội vàng chạy lấy người.
“Giám đốc, cảm ơn.” Tương đối với hành động săn sóc của anh cảm thấy thụ sủng nhược kinh(được ưu ái mà cảm thấy sợ), nhưng đối mặt với Nguyên Hạo, sợ hãi làm cho cô theo bản năng lại tiếp tục lùi hai bước, cách anh xa một chút.
“Như vậy là sao? Trên người tôi có bệnh độc sẽ lây cho cô sao?” Nguyên Hạo thấy bộ dáng cô dâu nhỏ của cô liền phát hỏa lớn, kết quả là rống lên, cô nao núng rụt bả vai.
Trận cảm mạo kia khiến cho Nguyên Hạo thiếu chút nữa chuyển thành viêm phổi, ở bệnh viện hai ngày chăm sóc từng tí mới hạ sốt xuất viện, kì tích phi thường, anh không có kêu rống như ma quỷ mắng bác sĩ là lang băm, ngoan ngoãn ở trên giường bệnh ngủ hai ngày.
Nguyên Hạo không muốn thừa nhận, nhưng mà trong lúc nửa tỉnh nửa mê đó, anh vẫn nghe thấy một tiếng nói trong trẻo tinh tế, lần nữa nói với anh, tỉnh ngủ sẽ không sao nữa, cho nên anh quyết định ngủ thẳng đến khi không có việc gì mới thôi.
Quả nhiên, tỉnh ngủ sẽ không có việc gì nữa, tinh thần sáng láng trở lại công ty đi làm, nhưng mà kỳ quái, lúc ấy cô gái can đảm tuyên cáo chung quanh anh sinh bệnh, hiện tại lại không có can đảm chống lại ánh mắt của anh, Nguyên Hạo dám cá, nếu bức cô cùng anh nhìn thẳng vào mắt nhau mười giây, cô tuyệt đối sẽ bị dọa đến khóc.
Sao phải như vậy, anh có bao nhiêu đáng sợ?
“Không có đâu, giám đốc anh nói chuyện đều dùng rống, lỗ tai tôi rất đau…” Tương Quân nói xong mới bất gíac phát hiện chính mình rất thành thật, hoảng sợ ngẩng đầu, quả nhiên thấy Nguyên Hạo nheo mắt lại, bình thường chỉ có thời điểm chuẩn bị mắng người mới có thể lộ ra vẻ mặt này, cô xong đời rồi!
Không cần so đo cùng cô, cô chính là một cô gái đơn giản quá; Không cần tức giận với cô, dù sao cô cũng làm không lâu… Nguyên Hạo nói với chính mình để bình tĩnh lại, nhưng trời biết điều này đối vối anh có bao nhiêu khó khăn.
“s189567, a973659…” Liên tục phun ra một chuỗi dãy số, Nguyên Hạo cũng không quan tâm cô có nhớ hay không rồi đứng lên.
“Tôi muốn chọn đọc tài liệu vài cái hồ hồ sơ này, còn có ngày hôm qua tôi muốn cô làm đơn tư liệu, nội trong hai mươi phút nữa tôi muốn xem chúng.” Làm một ông chủ ra lệnh như máy, loại chuyện này anh hầu như vừa sinh ra là được làm.
“Tôi tôi tôi…Được.” Tương Quân động tác chậm nửa nhịp không kịp nhớ, nhưng là không dám yêu cầu ông chủ lập lại một lần nữa, chỉ có thể dùng giọng nói buồn bã gật đầu: “Tôi sẽ đưa đến cho anh.”
Nguyên Hạo hướng cô “hừ hừ”, anh nhịn không được quay đầu, anh cũng không biết vì sao chính mình phải quay đầu xem cái người châm tay chậm chân kia, nhưng có tiếng là nhân viên nữ tốt trong công ty.
Cô gọi là Hiệp Tương Quân, anh nhớ ra rồi.
“Tương Quân, cô thật to gan, tôi thật sùng bái cô!” Một nhân viên nam đi tới, nở nụ cười sở trường, để văn kiện lên vỗ nhẹ đầu cô.
“Không cần khen, tôi hiện tại thực sợ hãi!” Cô ảo não bụm mặt: “Tôi thật ngốc…”
“Ngoan, không có việc gì, giám đốc không khó ở chung.”
Phải không? Anh không khó ở chung? Nguyên Hạo nhíu mày, ngay cả chính anh đều cảm thấy lời nói này nghe thật giả.
“Anh gạt tôi…”
Tiếng nói trong trẻo kia làm cho anh cảm thấy thực thoải mái, dùng ngữ khí u óan nói những lời này, không biết vì sao, làm cho anh muốn phát hỏa lớn!
“Ha ha ha ha ha…Cô vì sao đáng yêu như vậy chứ?” Bị nhân viên nam cười cợt giơ tay xoa mặt của cô.
“Không nên như vậy, lại xoa tôi, buông tay buông tay!”
Giống con nít đùa giỡn với nhau, các nhân viên khác đang bận bịu cũng để ý tới, thậm chí buông công việc trong tay dừng lại xem bọn họ nói qua nói lại, còn có người hay nói giỡn, nói bọn họ rõ ràng là cùng một chỗ.
“Cùng một chỗ…cùng một chỗ…cùng một chỗ…” Phối hợp vỗ tay rất quy luật, toàn bộ văn phòng mọi người nối tiếp nhau chơi đùa.
Nguuyên Hạo đứng ở lầu hai, cúi đầu nhìn phía dưới chơi loạn.
Bình thường gặp được loại chuyện này, không để ý tới là tốt rồi, nhưng phản ứng Hiệp Tương Quân chính là đỏ mặt, kinh hoàng muốn mọi người không được nói lung tung.
“Không cần nghĩ bậy! Anh ta có bạn gái rồi!”
Nhưng mặc cho cô kêu mọi người câm miệng như thế nào, mọi người vẫn tiếp tục chọc cô.
Nguyên Hạo phát hỏa lớn, cũng không biết chính mình bực cái gì, dù sao chính là…Đại thiếu gia anh thấy khó chịu.
“Được rồi được rồi, không phá cô, nói chuyện chính sự, Tương Quân, còn kịp nhờ truyền đi nhanh một chuyến không? Người của Thành Thiên ở Cao Thiết Thượng mới nhớ tới quên mang tư liệu đi Cao Hùng, ngày mai trước giữa trưa nhất định phải có, nhân viên đưa hàng của công ty bây giờ còn có thể nhận hàng không? Suỵt, nhỏ giọng chút, đừng để cho giám đốc biết.” Đầu sỏ gây ra cái trận xôn xao gây đắc tội này, hóa ra còn việc chính sự phải làm.
“Mới vừa đi không đến năm phút đồng hồ, tôi sẽ mời anh ấy quay lại, gửi đến khách sạn anh Thành ở là được rồi phải không?” Tương Quân cũng hạ giọng, tiếp được tư liệu sau đó thuận tay nhét vào trong túi giấy, cầm lấy điện thoại gọi nhanh cho nhân viên đưa hàng vừa rời đi không lâu, không có nguyên nhân vì chuyện vừa rồi mà ảnh hưởng đến cảm xúc công tác, thậm chí không để ý mà còn nghĩ biện pháp giải quyết cục diện rối rắm: “Anh Thủy, thật có lỗi, mời anh quay lại, nơi này tôi còn một phần văn kiện muốn đưa…Anh không cần xuống xe, tôi đưa đến cửa cho anh, năm phút đồng hồ sau đến? Cám ơn…ok, không thành vấn đề, năm phút đồng hồ sau tôi sẽ đi ra…”
“Thực đáng tiếc, tôi đều nghe thấy được.” Giọng nói Nguyên Hạo lạnh lùng từ lầu hai truyền xuống, nguyên bản nhóm nhân viên lợi dụng thời cơ đùa giỡn thoải mái một chút, chỉ một động tĩnh đã trở lại đúng vị trí lúc đầu, giả bộ đang nghe điện thoại.
Sắc mặt Tương Quân trắng nhợt ngẩng đầu lên, liền thấy Nguyên Hạo hai mắt nheo lại nguy hiểm, chính là trừng mắt tới tới lui lui nhìn hai người bọn họ.
“Nói với Mạn Thành anh ta chết chắc rồi, gọi anh ta điện thoại lại cho tôi, còn có anh.” Đôi mắt chống lại giọng nói nhỏ của nhân viên nam không cần bị anh biết đến kia: “Thực nhàn rỗi, có thời gian quản chuyện của người khác, tôi thấy ngày mai anh muốn giao kế họach đã được làm thực hòan mỹ, tốt lắm, trước khi tan làm đưa cho tôi, đừng để tôi chờ lâu quá, về phần cô…Cô ít xen vào việc của người khác đi!”
Lên lớp xong, Nguyên Hạo bước trở về văn phòng, lần này là thật xác định anh đi vào văn phòng, moị người mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Nguyên Hạo trở lại văn phòng, đi đến trước bàn liền phát hiện trên bàn bày một cái bánh kẹp chân gà còn ấm và một ly nước chanh, còn có một lọ nước khoáng, bình thủy bên cạnh có một cái túi nho nhỏ, bên trong có hai viên thuốc con nhộng, là vitamin B tăng cường thể lực và viên C chất sơ.
Trong công ty duy nhất một nhân viên đem ngăn kéo nhồi vào các loại thuốc pha chế sẵn, cũng chỉ có một, chính Hiệp Tương Quân, nhiều lần cô chữa sốt nên túi chườm nóng cần dùng đều chuẩn bị, viên C chất sơ lọai này lọai nọ, sao cứ phải làm như vậy?
“Cô gái hay xen vào việc của người khác.” chính Nguyên Hạo cũng không có phát hiện, mặc dù anh óan hận nhíu mày, nhưng khóe miệng cũng không chịu chống chế giơ lên.
Anh nhịn không được nghĩ, nếu anh không để ý tới mấy thứ cô chuẩn bị này, cô sẽ có biểu tình gì? Sẽ nói cái gì với anh? Sẽ vẫn như cũ cố lấy dũng khí trách móc anh sao?
Nếu không phải vì trận bệnh kia, đến bây giờ anh vẫn sẽ cho rằng, Hiệp Tương Quân đối với công ty một chút hữu dụng cũng không có.
Trên ván cửa truyền đến hai tiếng nhẹ: “Cốc cốc”.
“Vào đi.” Anh đồng thời cao giọng, thuận tay đem đồ ăn cùng viên thuốc để qua sát cạnh bàn, cho rằng sẽ không bị phát hiện.
“Giám đốc, tôi đưa tới hồ sơ anh muốn.”
Giương mắt nhìn lên. Tốt lắm, cô thật thông minh, biết đẩy xe đem tư liệu đến, mà không phải ngây ngốc một mình ôm cả đống hồ sơ lên lầu.
Nhìn kỹ, anh yêu cầu chọn đọc tài liệu bảy năm trước cùng với hồ sơ năm năm trước, hơn nữa ngày hôm qua tùy tay quăng cho cô tư liệu rải rác chưa giải quyết xong, hiện tại toàn bộ đều được chuẩn bị tốt, từng thứ từng thứ hiện ra trước mắt anh.
“Ừ.” Nguyên Hạo tùy tay lật xem hồ sơ này nọ, kỳ thật anh cũng không phải thực cần hồ sơ này nọ, anh chính là muốn thử nghiệm.
Hiệp Tương Quân vào công ty được ba năm, lúc ấy cô còn là một sinh viên vừa học vừa làm.
Nhưng Nguyên Hạo nhớ rõ, trước khi cô vào công ty, hồ sơ này nọ đến trước mắt anh cũng không có hòan thiện như vậy.
Là cô làm sao? Trước đây không có phát hiện, chỉ tại kế họach, công trạng, xem nhẹ việc hồ sơ quy nạp sau lưng phải đâu vào đấy.
“Tôi hỏi cô, cô đối với chủ tịch Hòang ấn tượng như thế nào? Hiểu biết bao nhiêu? Nguyên Hạo khép lại tập hồ sơ, không đầu không đuôi hỏi.
“Hoàng đổng trước đây sao? Là lão nhân gia thân thiện, khách hàng lớn nhất của công ty chúng ta, ngài ấy thích xem ca nhạc, hơi sâu sắc một chút, ngắm một chút hoa cỏ ngài ấy thích, còn có thích cây thơm tô, tuy rằng nhiều năm ở tại Nhật Bản, nhưng ghét nhất bị người khác nói ngài ấy là người Nhật Bản, yêu thích phong cách thiết kế cảnh quan có vẻ giống kiểu Nhật, hơn nữa thích bình phong cây du cùng với đá quý khối lớn…”
Anh chỉ hỏi một người, cô liền thao thao bất tuyệt nói về vị khách hàng yêu thích kia.
“Dương Lập thì sao?” Tùy tiện hỏi một chút, người này đúng là chủ quản nghiệp vụ của anh. “Cô đối với anh ta có bao nhiêu hiểu biết?”
“Quản lí Dương? Cá tính thực hấp tấp, cũng có vẻ xúc động, khẩu vị không tốt, với lại cũng có một chút bệnh da lông ngắn (hình như là bệnh nhút nhát thì phải?)….”
Nguyên Hạo nhìn cô phân tích thói quen, cá tính, sở thích người nọ, vốn ở trước mặt anh giống như người con dâu không nói nhiều, hiện tại thao thao bất tuyệt vẫn nói không ngừng.
Nhưng mà anh cũng không cảm thấy lời cô nói là lời vô nghĩa, thần kì không?
Chức vị của Hiệp Tương Quân không phải là chức vụ có thể có công trạng về sáng tạo, cũng không phải về thiết kế độc đáo, người tài năng có kế họach mới, cũng chỉ là một cái viên chức bình thường, nhưng cô dùng phương pháp độc đáo của chính mình, chứng minh tầm quan trọng của bản thân.
Nguyên Hạo mãi cho đến bệnh nặng qua đi, mới bất giác nghĩ đến, trong công ty cũng không có “Trợ lý” Ngành tạp vụ phụ trách chức vụ loại này, anh yêu cầu người làm việc không được đùn đẩy vào tay người khác, quả thật, mỗi người đều làm được theo anh yêu cầu, báo cáo, kế họach, tự liệu, tư liệu tuần tra, công việc liên lạc hộ khác, mọi thứ đều là chính mình động thủ, nhưng lại xem nhẹ tư liệu cần làm đơn dự bị.
Mà đem tư liệu các ngành sửa sang lại thành hồ sơ quy nạp, đây là công việc chính của Hiệp Tương Quân, bất kể văn kiện có lọan bao nhiêu, theo các ngành quăng cho cô, cô đều có thể đem đám hồ sơ này sắp hàng từ đầu đến đuôi, lại thu hồ sơ vào trong phòng cất chứa.
Vị trí của cô ở cửa lớn, là nơi vừa đi vào là có thể thấy, làm cho cô thuận lý thành chương (lâu ngày thành quen) xử lí chuyện tiếp đãi khách hàng, vừa lúc có thể đem cảnh tượng đại sảnh lầu một nhìn thấy nhất thanh nhị sở (rõ ràng), thấy tình trạng của mỗi người, ở phía trước phát hiện đương sự, trước một bước vì đối phương nghĩ đến chuyện nhỏ nhặt, từ nước trà, tiếp nghe điện thoại, chiêu đãi khách hàng tới chơi, không ai yêu cầu cô làm, cô liền tự động tự giác làm, hơn nữa còn làm chu đáo.
Ví dụ như…Mấy thứ trên bàn này.
Bánh kẹp, nước chanh, rau xanh, cô tuy rằng sợ anh, nhưng là thói quen của anh cô hiểu biết nhất thanh nhị sở, biết anh có thói quen không ăn bữa sáng, nếu quá bữa trưa mới vào công ty, anh ngay cả cơm cũng không vội ăn, cho nên cô mới vì anh chuẩn bị mấy thứ này.
“Hiệp Tương Quân, cô có hộ chiếu hay không?” Anh đánh gãy lời thao thao bất tuyệt của cô, đột ngột hỏi.
“Có…”
“Đem hộ chiếu của cô giao cho kế toán làm thủ tục, cuối tuần này cô theo tôi đi Kyoto.”
Cái gì, cái gì? Cùng anh đi Kyoto!
Tương Quân bị hù chết, trừng lớn mắt nhìn anh.
“Vì, vì sao?” Vì sao muốn cô cùng anh đi Nhật Bản? Vì sao vì sao vì sao? Tương Quân muốn hò hét ra sợ hãi của cô, nhưng ở trước mắt anh cô không dám.
“Lúc này Hoàng đổng không trực tiếp đem hồ sơ cho chúng ta, chúng ta so với đối thủ, phải giành trước từng bước phía trước, Hoàng đổng yêu cầu cô nhất định phải đến.” Nguyên nhân vì khách hàng yêu cầu cô trình diện, Nguyên Hạo chỉ có thể đồng ý. “Tôi đã nói hết rồi.” Ý tứ đại biểu là muốn cô đi ra ngoài.
“Ah…Được.” Tương Quân chỉ có thể nói ‘được’, đầu óc còn một mảng hỗn lọan, nghĩ đến muốn cùng Nguyên Hạo – đương nhiên còn có nhân viên khác – rời nước, cô liền khẩn trương thật, chính là cùng ông chủ đi công tác, lọai chuyện này không tới phiên trên đầu cô hướng tới a! Cô tổng cảm thấy lần này đi ra ngòai cô sẽ nguy hiểm tính mạng.
Tương Quân phiền não chuyện muốn cùng Nguyên Hạo đi công tác, đột nhiên cảm thấy bụng bắt đầu đau, đang muốn rời đi trở lại chỗ của mình uống hai viên thuốc, nhưng lại thấy gì đó trên bàn anh mà cô để lên buổi chiều, anh ngay cả chạm vào đều không có.
“Giám đốc…”
“Như thế nào?” Nguyên Hạo thực hướng hỏi.
Tương Quân chỉ chỉ trên bàn anh, lúc này lại có lá gan, ý bảo muốn anh uống.
Nguyên Hạo nhìn thức ăn nước uống trước mắt, nhíu mày.
Nước chanh thì miễn cưỡng, nước lọc, anh mới không uống loại không có hương vị này! Còn có anh ghét nhất uống thuốc, cho dù là thực phẩm dinh dữơng cũng giống nhau, bánh kẹp cũng được, anh cầm lên tùy tiện hai miếng nhét vào miệng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...