Đức Phật Và Nàng

Đêm đó, Rajiva ở lại
trong chùa, không về nhà. Pusyseda đưa Hiểu Huyên tới trò chuyện để tôi đỡ
buồn. Buổi chiều ngày hôm sau, cậu ta đến thông báo rằng, Rajiva cùng các nhà
sư tụng kinh cầu khấn suốt một đêm, Lữ Soạn đã tỉnh lại, nhìn thấy Rajiva, hắn
tỏ ra rất sợ hãi. Lữ Quang mất hết thể diện, không muốn tiếp tục lưu lại thành
Subash, ra lệnh sáng sớm hôm sau sẽ khởi hành về thành Khâu Tử. Vợ chồng
Pusyseda cũng nhớ hai đứa trẻ, nên sẽ trở về cùng Bạch Chấn.

Hai vợ chồng họ ngồi
đợi Rajiva cùng tôi. Ăn tối xong mới ra về. Trước khi đi, Pusyseda động
viên chúng tôi cứ yên lòng, sau chuyện này, Lữ Quang chắc chắn sẽ nhận ra rằng,
dù hắn có dùng thủ đoạn gì đi chăng nữa cũng không thể quật ngã nổi
Rajiva. Tuy bạo ngược, nham hiểm, nhưng Lữ Quang là kẻ biết giữ lời, hắn đã cam
đoan trước mặt bao nhiêu người như vậy, chắc chắn sẽ không gây khó dễ cho chúng
tôi nữa.

Tôi và Rajiva cùng thở
phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng được yên ổn rồi! Phải đến tháng ba năm 385 sau
Công nguyên, tức tháng ba năm sau, Lữ Quang mới rời khỏi Khâu Tử. Khi ấy, hắn
sẽ đưa Rajiva đi cùng, nhưng chí ít, chúng tôi vẫn còn bốn tháng bình yên quý
báu. Tối đó, tôi đem chuyện nói với Rajiva, ôm tôi trong lòng, chàng trầm tư
hồi lâu mới lên tiếng:

- Tới Trung nguyên vốn
là sứ mệnh của ta, ta sẽ không nề hà. Có điều, nàng bằng lòng đi cùng ta chứ?

- Em bằng lòng theo
chàng đến chân trời góc bể.

Tôi ngước nhìn đôi mắt
thuần khiết đã khiến tôi mê đắm từ năm chàng mười ba tuổi, cất giọng chắc nịch:

- Em sẽ bảo vệ chàng,
ủng hộ chàng, trợ giúp chàng hoàn thành sứ mệnh.

Nụ cười rạng rỡ khiến
cả gương mặt điển trai của chàng bừng sáng. Nhưng như chợt nghĩ ra điều
gì, chàng lập tức lấy lại vẻ nghiêm nghị, nhìn tôi:

- Ngải Tình, không nên
cho ai khác ngoài ta biết thân thế thực sự của nàng, cũng đừng nói cho ai biết
về tương lai của họ. Ngoài ra, nếu không phải là trường hợp bất đắc dĩ, chớ nên
sử dụng năng lực đặc biệt của nàng trước mặt người khác.

Ánh mắt chàng hướng ra
ngoài cửa sổ, tựa hồ đang trăn trở điều gì, nét muộn phiền, âu lo trùm lên hàng
lông mày dài nhíu lại.

- Chỉ e, khả năng dự
báo tương lai của nàng sẽ thu hút sự chú ý của những kẻ đầy dã tâm kia hơn cả
việc nàng là một tiên nữ…

Tôi giật mình, chàng
nói giống hệt sếp của tôi. Nhưng sếp nói ra điều này vì không muốn tôi thay đổi
lịch sử, còn chàng là vì lo lắng cho sự an nguy của tôi. Trước đây, tôi không
bận tâm về điều này, vì tôi luôn nghĩ tôi chỉ là khách qua đường, nếu có chuyện
gì bất trắc, tôi sẽ lập tức trở về thời hiện đại. Nhưng, nếu muốn tồn tại trong
thời đại chiến tranh loạn li này, chỉ một khoảnh khắc lỡ lời cũng có thể chuốc
vạ vào thân. Huống hồ, giờ đây tôi không chỉ có một mình, tôi không thể để
chàng bị liên lụy.

Vòng tay lại, nghiêm cẩn hành lễ với chàng như một quân nhân, tôi trịnh trọng hứa hẹn:

- Xin chàng yên tâm,
em sẽ hoàn thành tốt vai trò của một người vợ, việc mình mình làm, không màng
chuyện thiên hạ, thận trọng trong mọi hành động cử chỉ lời nói, sống khép
mình, tuyệt đối không để lộ thân thế.

Chàng phì cười, vẻ
tuấn tú nho nhã làm sáng bừng cả căn phòng. Đã lâu tôi không được thấy chàng
cười thoải mái như vậy, trong phút chốc, lòng háo sắc dâng lên cuồn cuộn, tôi
cứ mải mê ngắm nghía chàng. Chàng đưa ngón tay cọ lên sóng mũi tôi, cười
hỏi:


- Chỉ làm vợ thôi ư?
Tôi ngạc nhiên, tròn xoe mắt nhìn chàng. Vẻ thẹn thùng quen thuộc lại xuất hiện
trên gương mặt chàng, chàng ôm tôi từ phía sau, ngả đầu vào vai tôi, bàn tay
với những ngón dài, gầy guộc nhẹ nhàng đặt lên vùng bụng dưới của tôi: - Lẽ
nào…

Chàng dừng lại, hơi
thở nằng nặng, giọng nói êm như ru lướt bên tai tôi:

- Nàng không muốn làm
mẹ ư?

Tôi sững người. Làm
mẹ? Sinh con? Em bé của tôi và chàng ư?

Tôi xoay người lại,
đối diện với chàng, gương mặt rạng rỡ, an nhiên của chàng giờ đây đang chín đỏ
vì ngượng ngùng, nhưng ánh mắt nhìn tôi đăm đăm, khóe môi nở một nụ cười chờ
đợi:

- Chàng…

Tôi ngập ngừng hỏi:

- Muốn có em bé thật
ư?

- Trước đây, ta chưa
bao giờ dám nghĩ đến việc sẽ có con.

Gương mặt chàng vẫn đỏ
như gấc chín, nhưng ánh mắt nhìn tôi kiên định:

- Sau khi chung sống
với nàng, ta rất muốn có một đứa con. Nếu được, ta muốn một cô con gái, trông
giống hệt nàng. Ta nhất định sẽ yêu con hết lòng.

Sống mũi cay cay, tôi
nghẹn ngào:

- Chàng không sợ điều
tiếng ư?

- Phá giới, kết hôn,
lẽ nào ta chưa từng chịu điều tiếng, dị nghị? Nàng biết mà, ta không màng người
đời nay, người đời sau phán xét ta ra sao.

Vẻ mặt chàng bình
thản, nhưng trong những khoảng lặng của suy tư, vẫn hiển hiện đôi nét phiền
muộn:

- Ta chỉ mong có một
đứa con, để ngày sau, nếu nàng phải ra đi, có con ở bên cạnh, ta…

- Em sẽ không đi đâu
cả!

Tôi đặt tay lên miệng
chàng, bực bội:

- Chàng đừng quên chúng
ta đã buộc áo hẹn ước trăm năm rồi, chàng muốn bỏ em ư, đừng hòng!

Chàng đáp lại tôi bằng
ánh mắt thiêu đốt, khẽ hôn lên lòng bàn tay tôi đang đặt trên môi chàng. Như có
một luồng điện lan khắp cơ thể, toàn thân tôi khẽ rung động. Chàng nhấc bổng
tôi lên, chàng bây giờ rất thích bế tôi lên giường. Chúng tôi quấn lấy nhau,
mắt môi hòa quyện, ngọt ngào, mềm mại trong những giao kết của xúc cảm yêu
đương, nhưng vào khoảnh khắc hồn phách tôi điên đảo khi lên tới đỉnh điểm,
chàng bỗng nhiên rút lui. Chàng chưa bao giờ làm vậy, tôi hỏi trong hơi thở hổn
hển:

- Chàng sao vậy?


Chàng nghỉ ngơi trong
giây lát, để kìm lại hơi thở gấp gáp, vén những sợi tóc ướt đẫm mồ hôi của tôi
sang bên, dịu dàng đáp:

- Chúng ta không thể
có con lúc này. Tháng ba sang năm chúng ta sẽ lên đường, nửa năm sau mới tới
được Guzang (Cô Tạng). Đường đi gian nan, nếu nàng có thai, làm sao chịu đựng
nổi.

Chàng đưa tay kéo tôi
vào lòng, hôn lên trán tôi:

- Chờ đến khi tới
Guzang, mọi thứ được sắp xếp ổn thỏa, gia đình mình khi ấy sẽ có thêm thành
viên mới.

Vùi đầu vào ngực
chàng, lắng nghe tiếng tim chàng thổn thức, tôi cười thẹn thùng, trong lòng
chộn rộn những nỗi niềm lo âu. Chúng tôi chưa bao giờ sử dụng phương pháp tránh
thai, lời chàng đã nhắc nhở tôi. Nửa năm lênh đênh trên đường với giao thông
lạc hậu thời cổ đại, chắc chắn không thể êm ru, thoải mái như thời hiện đại.
Nếu vậy, tôi không nên có bầu khi chưa đến Guzang. Nhưng điều khiến tôi lo lắng
hơn cả, không phải chuyện này, mà là: liệu tôi có thể có thai không? Sau mấy
lần vượt thời gian, không biết tia phóng xạ có hủy hoại chức năng làm mẹ của
tôi hay không? Và ngay cả nếu như tôi có thể có thai, tôi không biết mình có
thể sinh nở thuận lợi, mẹ tròn con vuông hay không? Tôi không ngại phương pháp
đỡ đẻ lạc hậu thời cổ đại, nhưng tôi, tôi không thể bị thương. Sinh đẻ có được
coi là bị thương không?

Nhiều lần muốn nói với
chàng, nhưng nụ cười tràn đầy hi vọng của chàng khiến tôi không sao mở lời
được. Nếu chàng biết tôi đã phải trả giá thế nào để được vượt thời gian, chắc
chắn chàng sẽ cảm thấy day dứt không nguôi. Chúng tôi đã phải trải
bao sóng gió mới có được hạnh phúc này, tôi không thể phá hoại nó. Tôi
đưa mắt ra ngoài cửa, chiếc ba lô của tôi giờ này đang nằm đâu đó trong phòng
đồ đạc, đồng hồ vượt thời gian và áo chống tia phóng xạ cũng đều ở đó. Nhiều
lần muốn vứt bỏ những thứ chứa phóng xạ ấy đi, nhưng tôi lại nhớ tới lời căn
dặn của sếp. Chần chừ, do dự, cuối cùng tôi vẫn chẳng thể gỡ bỏ mối dây liên hệ
với thế kỷ XXI. Tôi chỉ có thể giấu chiếc ba lô ấy ở một nơi càng khuất tầm
nhìn của mình càng tốt và cầu mong rằng, cả đời này tôi sẽ không phải dùng đến
nó nữa.

- Đang nghĩ gì mà ngơ
ngẩn vậy?

Chàng nghiêng người,
nằm sát bên tôi, bàn tay ve vuốt mái tóc tôi, ánh mắt yêu chiều, dịu dàng. -
Còn một cách khác có thể giúp tránh thai. Tôi giải thích cho chàng hiểu các
khái niệm thời kỳ rụng trứng, thời kỳ an toàn. Chàng lắng nghe chăm chú, tìm
hiểu cặn kẽ kiến thức sinh lý của thời hiện đại, và không ngừng tán thưởng trí
tuệ vượt trội của con người một nghìn năm sau. Tôi thầm vui mừng, vậy là chàng
đã dần chấp nhận hiện thực, rằng chàng có một người vợ đến từ tương lai.

Những ngày tháng hạnh
phúc êm đềm khiến chúng tôi tạm gác qua một bên mọi phiền não. Tài nghệ bếp núc
của tôi đã tiến bộ đáng kể. Rajiva thường xuyên mang cơm hộp tôi chuẩn bị
cho chàng tới chùa. Sau khi đã học được cách nấu ăn của người cổ đại, tôi tiếp
tục học hỏi cách họ giặt giũ quần áo. Không máy giặt, không bột giặt, không
nước xả vải, chỉ có bánh xà phòng, tấm gỗ chà quần áo và chiếc chày gỗ. Lần đầu
tiên theo chị Adoly ra sông Tongchang giặt giũ, vì không biết sử dụng chiếc
chày gỗ, tôi khom lưng, khuỳnh chân trong tư thế Võ Tòng đánh hổ, thiếu chút
nữa là đập rách cả quần áo, điệu bộ ấy khiến các chị em có mặt bên sông lúc đó
cười vang.

Giặt giũ xong, trên
đường về nhà, ai nấy gặp tôi đều có ý né tránh. Tôi tự an ủi, không sao, không
cần để ý người khác nghĩ gì về mình. Tôi vươn thẳng lưng, ngẩng cao đầu, bước
đi. Bỗng, một người phụ nữ chặn tôi lại khiến tôi giật thót tim. Chị ta đặt vào

tay tôi một bó rau, ngập ngừng nói:

- Thưa công chúa, rau
này tôi vừa hái. Pháp sư cầu phúc chữa bệnh cho con tôi, lòng từ bi của ngài đã
cứu sống nó. Nhà tôi nghèo, không có của nả gì để đền ơn pháp sư, mong công
chúa nhận lấy bó rau này. Cầu chúc công chúa và pháp sư được bình an, may mắn!

Tôi đón lấy bó rau
xanh non, vẫn còn đọng nước trong nỗi ngạc nhiên vô hạn. Đây là lần đầu tiên
tôi nhận được lời chúc phúc từ người lạ, trong lúc bối rối, tôi chỉ biết cảm
ơn. Về đến nhà, tôi cứ ngẩn ngơ ngồi nhìn bó rau, mãi cho tới khi Rajiva trở
về. Tôi hớn hở kể lại cho chàng nghe câu chuyện về bó rau, nghe xong, chàng chỉ
khẽ mỉm cười, rồi chìm vào suy tư.

Ngày hôm sau, chàng về
nhà sớm hơn mọi khi. Tôi đang học làm bánh với chị Adoly ở trong bếp. Chàng kêu
tôi lau rửa sạch sẽ bột mì phủ đầy trên tay, trên mặt, thay quần áo khác, nhưng
không nói để làm gì. Sau khi đã gọn ghẻ, tinh tươm trong bộ đồ mới, tôi vẫn
đang băn khoăn thì chàng kéo tôi ra phố. Tôi hoàn toàn bất ngờ và kinh ngạc,
đây là lần đầu tiên chúng tôi cùng nhau ra phố, và lại còn tay trong tay nữa
chứ! Tôi muốn rút tay ra, nhưng chàng càng nắm chặt hơn. Chàng tươi cười nhìn
tôi, nụ cười tựa gió xuân trong lành, nỗi xúc động rưng rưng trào dâng trong
lòng tôi, tôi vươn thẳng người, mỉm cười đáp lại chàng. Chúng tôi dắt tay nhau,
bước vào các con phố trong thành Subash.

Bất cứ ai nhìn thấy
chúng tôi cũng đều không giấu nổi vẻ kinh ngạc. Rajiva niềm nở chào hỏi mọi
người như thường ngày với thái độ khiêm nhường, kính cẩn và phong
thái cao đạo. Bao năm làm trụ trì chùa Cakra, chàng hầu như quen biết tất cả
người dân trong thành Subash. Chàng đưa tôi đến từng nhà chào hỏi, chúng tôi
như thể đôi vợ chồng son dắt tay nhau đi dạo sau bữa tối vậy. Thái độ ngượng
ngập, khó xử ban đầu đã dần dà được thay thế bởi sự hòa nhã, cởi mở và đón
nhận. Ngày càng nhiều người bắt chuyện với chúng tôi, gọi tôi là “công chúa”.
Trên đường, chúng tôi gặp không ít các nhà sư, tuy lúc ngang qua, họ nhìn tôi
với vẻ kinh ngạc, nhưng vẫn chắp tay cúi đầu Rajiva. Rajiva điềm nhiên chào lại
họ và kiên trì yêu cầu từng tăng sĩ gọi tôi là “sư mẫu”. Lúc chúng tôi ra về,
trời đã nhá nhem tối, trên tay đầy lương thực và đồ dùng. Tất cả đều là của bà
con gửi biếu, muốn từ chối cũng không được.

Kể từ đó, mỗi lần ra
khỏi nhà, tôi không còn bị ghẻ lạnh, coi thường nữa. Ngày nào cũng có người tới
nhà chơi, tặng quà, trò chuyện. Tuy không quen với sự tò mò của những người dân
này, nhưng được họ đón nhận là tôi vui mừng rồi. Rajiva đọc sách dưới ánh đèn
dầu. Tôi ôm giỏ kim chỉ ngồi cạnh chàng. Đặt một tờ giấy tốc ký xuống dưới đất,
nhắc chàng cởi giầy, rồi đặt chân lên, dùng bút chì phác họa bàn chân chàng. Mấy ngày sau, chị Adoly đã dạy tôi cách khâu giày vải, làm tấm lót. Tập
giấy tốc ký của tôi giờ đã có thêm tác dụng mới. Trong giỏ đồ may vá là chiếc áo
bị rách một miếng nhỏ ở khuỷu tay, chàng nằng nặc muốn giữ lại. Vẽ xong cỡ
giày, tôi trở về chỗ ngồi bên cạnh chàng, cắt một miếng vải đồng màu, vá lại
tay áo cho chàng.

Kim đâm vào tay tôi.
Chàng đặt sách xuống, kiểm tra ngón tay tôi, rồi, đúng như tôi nghĩ, chàng đặt
ngón tay tôi lên miệng và mút. Ha ha, tôi đã ngóng đợi phút giây ấm áp này biết
bao! - Nàng không cần phải làm những việc này! Chàng ngước nhìn lên, thấy tôi
cười thích thú, liền tỏ ra giận dỗi:

- Vì sao không để chị
Adoly làm?

Tôi tinh nghịch nhướn
mày trêu chọc chàng. Không thể nói với chàng, rằng tôi rất muốn được trải
nghiệm. Trong các bộ phim cổ trang, thường xuyên xuất hiện cảnh này: anh chồng
thư sinh ngồi đọc sách, cô vợ hiền thục ngồi khâu vá bên cạnh. Rồi cô vợ bị kim
đâm vào tay, anh chồng lo lắng mút máu ở tay cho vợ. Mỗi lần xem cảnh này, tôi
đều vô cùng cảm động. Con người ở thế kỷ XXI ai nấy đều bận rộn. Vợ chồng thời
hiện đại, mặc dù cùng chung sống dưới một mái nhà, nhưng người thì xem
bóng đá, người thì lên mạng. Làm gì còn cảnh “cùng nhau khêu nến bên song
cửa”[1], đầu mày cuối mắt ngọt ngào như xưa nữa.

[1] Câu thơ trong bài
Dạ vũ ký bắc của Lý Thương Ẩn.

Tâm sự ấy, nỗi niềm ấy
không biết phải giãi bày ra sao để chàng hiểu, nên chỉ đành cười ngu ngơ và tìm
cách chuyển đề tài:

- Chàng đang đọc sách
gì vậy?

Câu hỏi vu vơ của tôi
mà khiến chàng đỏ mặt. Lạ quá, tôi cầm sách lên đọc. Rajiva nghiên cứu rất
nhiều lĩnh vực, dường như chàng đọc mọi loại sách, tốc độ rất nhanh và trí nhớ
thì siêu phàm. Chàng đang đọc sách y dược viết bằng chữ Hán. Chàng có tìm hiểu
về y dược, thỉnh thoảng chàng còn khám bệnh cho người dân. Nhưng vì sao chàng
phải đỏ mặt! Tôi giải tỏa nghi vấn bằng cách lật mở đến trang sách chàng đang

đọc và khi hai chữ “quý thủy”[2] lọt vào mắt tôi, tôi thấy hai má nóng ran.

[2] Còn gọi là âm
thủy, chỉ kinh nguyệt của phụ nữ.

Trong những ngày
bị giam lỏng trước đây, có lần thấy tôi ôm bụng quằn quại, chàng đã vô cùng
hoảng hốt, vội vàng bắt mạch xem bệnh cho tôi. Tôi đỏ mặt, ngượng
ngùng giải thích để chàng hiểu thế nào là đau bụng khi có kinh và rằng, ngày
đầu tiên của kỳ kinh nguyệt tôi đều đau suốt mấy tiếng. Chàng bối rối
không biết phải làm sao, chỉ liên tục hỏi han: “Còn đau không?”. Lần thứ
hai chàng chứng kiến cảnh ấy là khi chúng tôi đã thành thân. Rút kinh nghiệm
lần trước, ngày hôm đó chàng hết sức dịu dàng, ân cần xoa bụng cho tôi. Chẳng
ngờ, chàng còn tìm đọc cả phương pháp giúp giảm đau khi có kinh nữa, không cảm
động sao được. Nhìn khuôn mặt đỏ như gấc chín của chàng, tôi không nhịn
nổi cười.

- Ba ngày nữa, nàng sẽ
bị đau.

Thấy tôi cười, chàng
có vẻ bối rối:

- Ngày mai ta bảo anh
Kaodura đi lấy thuốc, nàng phải chịu khó uống, sẽ đỡ hơn.

Tôi ngạc nhiên:

- Sao chàng biết còn
ba ngày nữa?

-
Ta là chồng nàng, ta phải biết chứ.

Chàng
cốc nhẹ vào trán tôi, sắc đỏ trên gương mặt vẫn còn nguyên:

-
Chỉ có người phụ nữ vô tâm vô tư như nàng mới không nhớ thôi.

Tôi
lè lưỡi chọc chàng. Quả thực, tôi chưa bao giờ ghi nhớ chính xác kỳ kinh
nguyệt của mình. Bởi vì chu kỳ kinh nguyệt là hai mươi tám ngày, không đồng
nhất với lịch dương mà chúng ta vẫn dùng, khiến tôi hay bị nhầm lẫn. Khi nào
tôi cảm thấy sắp đến kỳ kinh, tôi sẽ mang theo băng vệ sinh bên mình. Trước lúc
vượt thời gian đến đây, tôi đã nhét vào ba lô số lượng đủ dùng cho hai năm, mất
khá nhiều diện tích. Tôi vòng tay ôm eo chàng, ngả đầu vào vai chàng, nũng nịu:

-
Trí nhớ của chàng tốt hơn em, chàng nhớ giùm em là được rồi!

-
Nàng thật là… Tôi xiết chặt hơn vòng tay, vùi đầu vào ngực chàng, hít hà mùi cơ
thể chàng.

-
Chỉ những người được yêu mới có quyền lười nhác.

Chàng bật cười, kéo tôi ngồi lên đùi chàng. Tôi vòng tay qua cổ chàng, ngả đầu
vào vai chàng, cùng chàng đọc sách. Chàng là chiếc ghế tựa êm ái của tôi, mãi
mãi như vậy.

Chợt
nhớ tới lời một bài hát xưa: “Em tự hỏi lòng mình qua nhiều ngày buồn thảm và
nhận ra hạnh phúc thật sự chỉ đến trong những khoảnh khắc mộc mạc, thảnh thơi”.
Tình yêu dù tươi đẹp, cuồng nhiệt đến đâu rồi cũng sẽ nhạt dần. Nhưng được cùng
chàng đồng cam cộng khổ, chia ngọt sẻ bùi trong cuộc sống lắm gian truân này,
tôi cảm thấy vô cùng mãn nguyện.

Ngày
tháng êm đềm trôi qua, chúng tôi cùng nhau bước vào mùa đông năm 384 sau Công
nguyên. Công việc của chàng đã gặt hái được những thành tựu to lớn: hầu hết các
tăng sĩ bỏ trốn đều đã quay lại chùa, nền nếp trong chùa đã được khôi phục và
duy trì. Nỗi đau chiến tranh khiến người dân càng thêm tín Phật, ngày nào
chàng cũng miệt mài bận rộn. Tôi cũng đã học hỏi được rất nhiều kỹ năng sống
của con người thời đại này. Tôi biết nấu cơm, giặt quần áo, may vá, khâu giày,
muối dưa. Hàng ngày tôi đều theo chị Adoly ra chợ mua thức ăn, chuyện phiếm với
bà con lối xóm. Dần dà, tôi đã hòa nhập được với cuộc sống của con người 1650
năm trước.

Tất
nhiên, Lữ Quang không buông tha cho chúng tôi. Bởi vậy, khi trận tuyết đầu tiên
trút xuống Khâu Tử, nhìn thấy mấy tên lính người Đê đứng ngoài cổng, tôi thở
dài, vậy là mọi chuyện sẽ xảy ra sớm hơn dự kiến.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui