Tiết Nhàn và Đồng Đăng ngươi tới ta đi, Huyền Mẫn ở một bên chẳng biết làm sao. Đây kỳ thực là một cảnh tượng cực kỳ lạ lùng hiếm có.
Ba người bọn họ đều có tác phong độc lai độc vãng, mặc dù tính cách không giống nhau, nhưng trong khung lại có chút tương đồng Một kẻ sáng lập nên Thiên Cơ viện “người ngoài không thể tiến vào”, một kẻ lạnh băng ba ngày không mở miệng nói được hai câu, còn có một kẻ sống trăm ngàn năm chẳng dây dưa gì tới nhân thế.
Có lẽ không ai ngờ được rằng, ba kẻ như thế xúm lại với nhau, ấy vậy mà lại dính dáng đến cái chữ “Náo nhiệt”. Hơn nữa náo nhiệt này về sau còn tăng thêm một bậc, bởi vì con hắc điểu Huyền Mẫn nuôi cũng đến.
Theo hai tiếng thở dài văng vẳng dọa người, nó giương đôi cánh, quắp một cái giỏ trúc tinh xảo lao thẳng vào trong phòng, nửa đường còn khẩn cấp chuyển hướng, chuẩn xác lăn vào lòng Huyền Mẫn.
Tiết Nhàn: “Sao chỗ nào cũng có ngươi thế?”
Hắc điểu khiêu khích há mỏ la một tiếng với y.
Đồng Đăng đạm nhạt chen vào một câu: “Con chim này còn sống cơ à?”
“Ngươi biết nó sao?” Tiết Nhàn ngạc nhiên hỏi, rồi lại nghĩ tới xâu tiền lúc trước hắc điểu mang đến cho mình, liền phỏng đoán được hơn phân nửa.
“Tuổi của con chim này còn lớn hơn cả hắn đấy.” Đồng Đăng liếc Huyền Mẫn, nói không mặn không nhạt: “Thế mà còn giả nai ăn vạ.”
Hắc điểu vốn không thể nghe được ông, cũng không thể thấy được ông. Nhưng con chim này luôn không thể dùng tiêu chuẩn của cầm thú thông thường để so sánh được, nó hình như thành tinh luôn rồi, sau khi Đồng Đăng dứt lời, nó hữu ý vô tình nhìn quanh chỗ Đồng Đăng một phen, nghiêng đầu, dường như nghe thấy một ít động tĩnh, hoặc mơ hồ cảm thấy nơi ấy còn có cố nhân.
Huyền Mẫn nghe vậy liền giương mắt: “Mấy chục năm trước, nó cuộn một bên cánh rơi xuống một góc hẻo lánh trong Thiên Cơ viện, được con nhặt về. Người từng gặp qua sao?”
Từ lúc biến thành trạng thái chẳng phải người chẳng phải quỷ này, lại gặp được Đồng Đăng, ấn tượng về kiếp trước của Huyền Mẫn thỉnh thoảng lại hiện lên, song rất mơ hồ, như thể mơ một giấc chiêm bao, sau khi tỉnh lại dường như có nhớ rõ một ít, mà hình như cũng quên mất rồi.
Ấn tượng ban đầu của hắn đối với hắc điểu vẫn dừng ở thời điểm sáu bảy tuổi, có một dạo hắn cho rằng hắc điểu này rơi xuống Thiên Cơ viện chỉ là cơ duyên xảo hợp, mà hắn bỗng nổi hứng nuôi dưỡng sủng cầm, bấy giờ mới nuôi tận mấy chục năm.
Giờ nghe ý tứ của Đồng Đăng, có vẻ hắc điểu này và hắn quan hệ với nhau không ngắn như vậy.
Đồng Đăng: “Đâu chỉ gặp qua.”
Hồi con hắc điểu này mới vào Thiên Cơ viện, Đồng Đăng vẫn đang là quốc sư, Huyền Mẫn kiếp trước cũng mới tròn mười tuổi. Khi ấy Đồng Đăng có chút sầu muộn, bởi vì đồ đệ mà ông nuôi lớn cái gì cũng tốt, nhưng lại không thích để ý tới người khác, từ nhỏ đã là búp bê tuyết, đóng băng đến giờ vẫn chưa có dấu hiệu tan chảy.
Mặc dù chính ông cũng không thích để ý người khác, nhưng ông từ khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo lại thình lình biến thành kẻ “bị lạnh nhạt” kia, liền có chút ý kiến. Huống hồ khi ấy ông lo Huyền Mẫn quá mức lãnh tâm lãnh tình, sau này lớn lên sẽ khó hiểu được đau khổ của nhân gian.
Để ủ nóng Huyền Mẫn, ông đã thử rất nhiều biện pháp, cuối cùng vẫn cảm thấy nên tìm bạn cho tiểu đồ đệ.
Khi hắc điểu mới tới Thiên Cơ viện, vẫn còn là một quả trứng. Thời điểm nó phá vỏ khéo vô cùng, không sớm không muộn, ngay vào lúc Đồng Đăng dẫn Huyền Mẫn đi xem nó.
Người đầu tiên nó nhìn thấy khi mở mắt là Huyền Mẫn, từ đó liền nhận chủ nhân, chỉ khóc lóc lăn lộn với một mình Huyền Mẫn.
Hồi trước nó trông y như gà con, một thân lông tơ mềm mại, chưa bay được, chỉ biết dùng hai cái chân ngắn lon ton đi theo gót Huyền Mẫn. Huyền Mẫn đi đến đâu, nó liền nhảy nhót bám theo đến đó, nếu Huyền Mẫn ngồi đọc sách, nó liền tìm một chỗ phơi nắng rúc mình, cọ góc áo Huyền Mẫn lim dim ngủ gật, hoặc là lăn qua lăn lại.
Con gà…… chim này lớn chậm hơn chim chóc bình thường, phải nhảy nhót rất lâu rất lâu mới học bay được. Từ đó, “theo sau Huyền Mẫn nhún vuốt nhảy loạn” liền biến thành “vòng quanh Huyền Mẫn vỗ cánh bay loạn”.
Tính tình Huyền Mẫn lãnh đạm là thế, nhưng lâu dần, cũng ngầm thừa nhận hắc điểu này là sủng vật nhà mình, sẽ đúng giờ cho nó chút đồ ăn và nước suối, những lúc khác thì đa phần là nuôi thả. Nhóc này la cà mất dạng cũng vậy, vòng quanh hắn rụng lông cũng thế, hắn đều mặc kệ.
Con chim này thậm chí còn dưỡng thành một sở thích cổ quái —— Thỉnh thoảng lại lén mổ mất một hai miếng đan dược đại bổ, dạy mãi không sửa. Nhưng chỉ cần nó không mổ ra bệnh gì, Huyền Mẫn cũng mặc kệ luôn.
Trong mắt Đồng Đăng, trong sự “mặc kệ” của Huyền Mẫn còn xen lẫn ý “không ghét bỏ”, miễn cưỡng xem là một loại “dung túng”. Suy cho cùng trong hơn mười năm ông và Huyền Mẫn ở chung, ông chưa từng thấy Huyền Mẫn “dung túng” vật sống nào hơn thế.
Song ông không ngờ là, hôm nay sau hơn trăm năm mình qua đời, ông lại có thể thấy đồ đệ băng sơn hũ nút nhà mình lấy thái độ buông thả để đối đãi với một người sống sờ sờ.
Gặp Tiết Nhàn rồi, Đồng Đăng mới biết, độ dung túng thực sự của Huyền Mẫn có thể lên đến mức nào.
Cũng chính vì gặp được Tiết Nhàn, Đồng Đăng mới phát hiện, đồ đệ nhà mình có vẻ trời sinh đã không chống đỡ được loại “sinh mệnh không dứt giày vò không thôi” này.
Ông thậm chí từng hoài nghi rằng, đối với Tiết Nhàn, Huyền Mẫn ngoại trừ “tốt” thì không còn thái độ nào khác.
Đương nhiên, nếu ông thấy Huyền Mẫn còn trị được Tiết Nhàn, nửa nuông chiều nửa nghiêm túc mà hỏi một câu “Còn nháo không?”, có lẽ sẽ cảm giác đồ đệ nhà mình ăn bậy trúng tà mất rồi. Người ngoài có lẽ không nhìn ra, nhưng Huyền Mẫn là do ông nuôi lớn, loại ngữ khí này đối với Huyền Mẫn mà nói, tuyệt đối là “trêu đùa” cực kỳ hiếm thấy……
Con hắc điểu này sắp sửa thành tinh rồi.
Huyền Mẫn lấy từ trong cái giỏ trúc ra một bầu rượu ấm và một cái chén sứ, có lẽ đã đoán trước được tối nay Tiết Nhàn sẽ thuận lợi tìm được Huyền Mẫn, chẳng biết nó kiếm đâu ra rượu này, mang cho hắn để chúc mừng.
Huyền Mẫn chưa uống rượu bao giờ, khi lấy ra được bầu rượu xanh tinh xảo thì sửng sốt một chốc, rồi lại vô cùng tự nhiên đưa cho Tiết Nhàn.
Tiết Nhàn nhận lấy bầu rượu, dở khóc dở cười: “Con hắc điểu này của ngươi được nuôi lớn bằng cái gì vậy?”
“Tiên đan.” Đồng Đăng lời ít mà ý nhiều.
Tiết Nhàn: “……”
Y khẽ lắc lắc bầu rượu, một mùi rượu mát lạnh liền thoảng ra.
“Thu Lộ Bạch?” Đồng Đăng nhàn nhạt hỏi.
Tiết Nhàn gật đầu, “Ngửi mùi thì có vẻ là thế, ngươi quen thuộc mùi rượu nhỉ.”
“Chỉ quen mỗi loại này thôi.” Đồng Đăng dường như nhớ tới trước đây, thuận miệng nói: “Có một vị cố nhân yêu thích Thu Lộ Bạch, giao thừa hàng năm đều bắt ta cùng hắn uống cạn một chén.”
Giờ nhắc lại, chỉ một chữ “Cùng” hết sức đơn giản này, vô cùng nhẹ nhàng thôi, nhưng kỳ thực năm ấy vị cố nhân kia để rót đầy một chén nhỏ cho ông, lúc nào cũng nửa dỗ nửa gạt, tìm đủ mọi cớ…..
“Không phải chứ, khoan đã…..” Tiết Nhàn nhướn mày nhìn về phía Đồng Đăng, lặp lại: “Uống cạn một chén? Thu Lộ Bạch? Ngươi?”
Đồng Đăng “Ừm” một tiếng xem như trả lời.
Huyền Mẫn ở bên cạnh thì lại chẳng có vẻ gì là ngạc nhiên, dù hắn chưa thực sự nhớ lại kiếp trước sư đồ ở chung, nhưng khi nghe thấy tên loại rượu Thu Lộ Bạch này từ miệng Đồng Đăng, hắn vẫn có một thứ cảm giác quen thuộc, như thể hết thảy đã sớm thành thói quen của hắn.
Tiết Nhàn nghi hoặc nói: “Hòa thượng có thể uống rượu được sao?”
Đồng Đăng thần sắc thản nhiên nâng một tay hành Phật lễ, nói: “Năm đó ta còn chưa thụ giới thì Đại Trạch tự đã không còn nữa.”
Còn chưa thụ giới, thì không có giới thể, đương nhiên cũng không cần giữ giới. Mặc dù Tiết Nhàn không hiểu rõ về quy củ của chùa miếu lắm, nhưng mấy điều cơ bản này thì vẫn biết. Y nghe vậy liền đơ mặt, chết lặng nhìn Đồng Đăng và Huyền Mẫn hồi lâu, rốt cuộc vẫn nhịn không được nói rằng: “Ta xem như đã nhìn ra, không chỉ thù của ngươi với đồ đệ ngươi rất sâu, mà thù của đồ đệ ngươi với chính hắn cũng không cạn.”
Té ra sư đồ nhà các ngươi đều không phải lừa trọc đứng đắn, phá giới hay không phá giới căn bản không bị trói buộc, hoàn toàn là tự ngược?
Tiết Nhàn quả thực muốn thán một tiếng bội phục, quốc sư đúng là quốc sư, có bệnh cũng độc lạ như thế.
Y quay đầu chỉ vào Huyền Mẫn: “Lừa đảo.”
Huyền Mẫn: “……”
Hắn câm nín nhìn Tiết Nhàn, rồi sau đó nghiêng đầu nhìn về phía Đồng Đăng.
“Phản rồi, con trông có vẻ rất bất mãn với vi sư nhỉ.” Đồng Đăng lạnh nhạt chĩa cằm về phía cửa phòng, “Cửa ở đằng đó, cứ tùy tiện.”
Nói đến cũng, vẫn là muốn bảo Huyền Mẫn và Tiết Nhàn mau cút đi.
“Đừng làm mù mắt trưởng bối nữa, đi đi.” Đồng Đăng không muốn đón giao thừa với đứa đồ đệ bất hiếu này và chân long của hắn một tí xíu nào, “Để Thu Lộ Bạch lại.”
Tiết Nhàn “Xì” một tiếng: “Nói ra thật ngại quá, ta đại khái xếp trên ngươi đến tám trăm lứa đấy.”
Đồng Đăng: “……”
Mắt thấy sư phụ nhà mình thật sự sắp bị người nào đó làm nghẹn điên, Huyền Mẫn cuối cùng cũng thể hiện chút bộ dáng của đồ đệ đứng đắn. Hắn gật đầu với Đồng Đăng một cái, rồi sau đó thuận tay vỗ vỗ cái ót của Tiết Nhàn ở đối diện, nói: “Đi thôi.”
Dáng vẻ kia mặc dù nghiêm túc, nhưng không hiểu sao lại khiến người ta cảm thấy hắn dường như muốn nói “Con dẫn kẻ mồm miệng đanh đá này về trước, chê cười rồi.”
Tiết Nhàn lại chẳng chút so đo, quay đầu xác nhận với hắn: “Cùng theo ta về, không ở cái chỗ xó xỉnh này nữa?”
“Xó xỉnh” là sao hả……
Huyền Mẫn “Ừ” một tiếng, lặng lẽ nhìn y chăm chú.
Đồng Đăng yên lặng xoa xoa mi tâm, đuổi cả người lẫn chim ra ngoài.
Khi Tiết Nhàn và Huyền Mẫn trở lại trúc lâu, màn đêm vừa phủ xuống. Có lẽ do linh khí truyền qua sợi dây trên tay mỗi lúc một nhiều, hoặc cũng có lẽ do lúc này Huyền Mẫn cách gần thân xác mình. Ngay khi vừa thắp đèn lên, Tiết Nhàn liền phát hiện trong hõm vai của Huyền Mẫn “không phải người chẳng phải quỷ” rốt cuộc hiện ra một nốt ruồi son nhàn nhạt.
Giống như sau nhiều ngày như vậy, hiệu quả của nhện Đồng Thọ rốt cuộc cũng chậm rãi biểu hiện trên linh thể.
Khi nốt ruồi trên cổ của linh thể hắn hoàn toàn hình thành, nhục thân lẳng lặng nằm trên giường cũng phát sinh biến hóa —— Nốt ruồi son trên cổ vốn mờ nhạt không chút ánh sáng, lúc này giống như rốt cuộc cũng đi xong đoạn đường cuối cùng, chạm đến được đến đích vậy, nó sáng rõ lên với tốc độ hai mắt thấy được, như thể một điểm máu vừa vấy lên.
Huyền Mẫn còn chưa kịp nói chuyện, liền cảm thấy mình như bị cuốn vào một trận cuồng phong, giữa lúc trời đất quay cuồng, có một lực hút khổng lồ kéo lấy hắn.
Hắn choáng váng một trận, trước mắt chợt tối sầm. Đợi đến khi hắn mở mắt ra lần nữa, đã phát hiện mình biến thành tư thế nằm thẳng từ lúc nào chẳng hay.
“Cuối cùng cũng thành rồi……” Lời nói nhẹ nhõm của Tiết Nhàn vang lên bên tai hắn, giống như đến tận bây giờ mới chính thức an tâm.
Huyền Mẫn sửng sốt một chốc, đột nhiên ngồi dậy, lại phát hiện tay chân mình nặng nề, hoàn toàn bất đồng với trạng thái trôi nổi lúc trước. Hắn ngồi trên giường trúc, cúi đầu nhìn hai tay mình, lại giương mắt nhìn về phía Tiết Nhàn, “Ta ——”
“Từ nay về sau, ngươi sẽ đồng thọ cùng chân long.” Tiết Nhàn chống hai tay lên giường trúc, ghé sát vào Huyền Mẫn, lặng lẽ nhìn đôi mắt hắn, nói từng từ: “Đổi ý cũng không kịp nữa đâu, ngươi sẽ sống cùng ta hơn trăm năm ngàn năm thậm chí lâu hơn nữa, dù một ngày nào đó phiền chán, cũng không thể sửa đổi.”
Con ngươi đen thẫm của Huyền Mẫn sâu không thấy đáy, hắn dường như muốn nói gì đó, cuối cùng lại nhìn thẳng vào mắt Tiết Nhàn không chút tránh né, hồi lâu sau, hắn lẳng lặng nói: “Cầu còn chẳng được.”
Đây là lần đầu tiên Tiết Nhàn nghe được ý nguyện thẳng thắn như vậy từ miệng Huyền Mẫn, y sửng sốt một chốc, bỗng nhếch miệng cười. Nụ cười có chút tùy hứng mà cũng có chút xấu xa, “Dù sao thì đây cũng xem như ơn cứu mạng, ngươi tính báo đáp thế nào đây, hửm?”