Cái con mợ nó nữa chứ lại vùi xương cốt lão tử vào trong bùn!
Cảm nhận được sự cộng minh từ một phần thân thể của mình đương nhiên là vui sướng, thế nhưng vui thì có vui đấy, nhưng Tiết Nhàn vẫn tức ngã ngửa. Xới đất khắp quanh núi để nhặt lại từng cái xương bị phân tán của mình, loại tâm tình phức tạp này, tìm khắp thiên hạ có lẽ cũng không mấy ai có thể hiểu được.
Hồi trước ở dưới đáy đảo Mộ Phần là cái cảm giác này, sau đó tại sân nhà Thạch Đầu Trương cũng là cái cảm giác này……. Đến lần này, trước lạ sau quen, Tiết Nhàn đã không thể ngồi yên được nữa. Y cũng không tính đợi Huyền Mẫn, phương hướng trái phải đã chỉ dẫn rồi, đi thẳng đến núi Mẫu Chỉ chắc cũng không đến nỗi lạc đường đâu.
Y nghĩ như vậy, liền cuốn lấy chiếc xe lăn lần nữa, vọt đi nhanh như điện chớp, chỉ trong nháy mắt, y đã đến bên cạnh cây ngân hạnh già ở chân núi Mẫu Chỉ.
Cây cối bình thường luôn có ngọn hướng về phía mặt trời, dù cành cây khô héo thì cũng sẽ hơi uốn lượn đôi chút, ngọn cây vẫn hướng lên trên. Nhưng cây ngân hạnh này lại như đang vái lạy mặt đất, ngọn cây rũ xuống dưới, thật sự hướng xuống đất, quả là một đại kỳ cảnh.
Trước đây y chưa từng thấy đỉnh núi Mẫu Chỉ, ngoại trừ nhìn gần xác thực là không thấy có nước chảy, thì biến hóa còn lại y vẫn chưa nhìn ra được. Nhưng chỉ từ cái cây ngân hạnh này là có thể biết, sở dĩ ngọn cây rũ xuống đất, là bởi vì trong đất có thứ hấp dẫn nó hơn cả chút ánh nắng mỏng manh giữa màn sương mù dày đặc lượn lờ này.
Nếu muốn biết khúc long cốt của Tiết Nhàn rốt cuộc bị chôn ở đâu, thì cứ xem ngọn cây ngân hạnh này chỉ vào chỗ nào dưới đất là được.
Tiết Nhàn điều khiển xe lăn, chậm rãi di chuyển đến phần đất bùn ở phía Nam của cây ngân hạnh, phần đất này khoảng chừng một trượng vuông, màu sắc đậm hơn đất ở xung quanh một chút, cũng ẩm thấy rõ hơn, cho thấy chất đất không căng như vậy, mà từng bị người nào đó xới lên.
Dù lúc xới đất kẻ đó đã che giấu, nhưng nhìn kỹ thì vẫn nhận ra được. Huống chi, chỉ cần Tiết Nhàn vừa lại gần nơi này, dưới đất đã bắt đầu rung động khe khẽ. Những kẻ chôn xương thầm nghĩ rằng chôn ở hoang thôn có quỷ này, thì sẽ không có người bình thường nào ăn no rửng mỡ đến đây đào lên, lại quên không nghĩ tới sẽ có một ngày bị bản tôn tìm tới cửa.
Tiết Nhàn cười lạnh, nâng tay cong năm ngón quơ mạnh một cái, sâu trong lòng đất liền có thứ gì đó khẽ rục rịch “Thịch” một tiếng như thể trái tim sống. Chỉ khẽ động một cái như thế, cả ngọn núi Mẫu Chỉ đều lung lay theo, khiến đám chim trong rừng kinh sợ bay tán loạn.
Tiếng chim hót bén nhọn văng vẳng xa xăm, Tiết Nhàn lại quơ một cái nữa.
Thịch ——
Lần này, toàn bộ phần đất một trượng vuông nọ đều bị ngoại lực tác động, giống như thể bị xới lên.
Thịch ——
Tiếng thứ ba qua đi, Tiết Nhàn không kiên nhẫn nổi nữa, mà chợt kéo một cái.
Bùn đất ầm ầm sụp xuống, đồng thời có thứ gì đó rít lên như muốn thoát ra, toàn bộ phần đất xung quanh cũng bắt đầu rung lên, hóa mềm, nghiêng ngả. Bùn đất sụp xuống để lộ ra một cái động âm u, phần đất xung quanh, bao gồm cả những thứ dưới chân Tiết Nhàn, cũng bắt đầu trượt xuống động tối, như thể ngay giữa mặt đất bằng phẳng bỗng hiện ra một vòng xoáy, bất chấp hút hết mọi thứ xung quanh.
Chỉ trong nháy mắt, toàn bộ cây ngân hạnh rũ xuống đất liền bị nuốt vào trong động tối, mà vòng xoáy kia vẫn đang không ngừng mở rộng, rìa núi Mẫu Chỉ bắt đầu chấn động, đá tảng lăn xuống dưới, xe lăn của Tiết Nhàn mặc dù lùi về sau rất nhanh, nhưng cũng khó chống lại lực hút này.
Hiển nhiên, hết thảy chấn động này đều là do khúc long cốt bị chôn dưới đất của Tiết Nhàn, mà khúc long cốt kia lại bị một trận cục nào đó buộc chặt, cho nên chỉ vừa động, toàn bộ hoang thôn thậm chí những nơi xa hơn đều không được an bình
Lấy lại đồ của mình, thế mà còn phải chịu kìm hãm thế này, Tiết Nhàn quả thực tức muốn cười luôn rồi.
Y vừa buông lỏng tay, toàn bộ hoang thông và ngọn núi đang lay động thoáng dịu đi một chút, lực hút của hắc động cũng yếu bớt, bùn đất sụp lún cũng không còn mạnh như trước nữa, ngay cả biên độ rung lắc của xe lăn cũng nhỏ đi…….
Mà khi y vừa thử kéo lần nữa, long cốt lập tức rục rịch, mặt đất lại bắt đầu chấn động kịch liệt, vòng xoáy tựa như lỗ đen kia lại bắt đầu khuếch trương.
Mi tâm Tiết Nhàn chau lại, sắc mặt lạnh tanh.
Màu da thuần trắng của y làm nổi lên thần sắc lạnh lẽo, hiện ra một cảm giác hờ hững bất cận nhân tình và xa cách khó có thể thân cận. So với bộ dáng không đứng đắn nghiêng trời lệch đất thường ngày, dáng vẻ lạnh lùng của y lại càng hợp hơn.
Ngươi rút gân cốt của ta, còn mong ta suy xét đến sống chết của kẻ khác, đây là cái đạo lý gì?!
Nhưng cũng chính bởi vì cái lý lẽ vớ vẩn đó, lực đạo trong tay Tiết Nhàn luôn có ba phần kìm hãm.
Ngay khi vẻ mặt Tiết Nhàn như thiên hàn địa đống mưa gió sắp đến, phía sau bỗng xuất hiện một người, dù không ở ngay sát sau lưng y, nhưng y vẫn cảm nhận được nhiệt độ cơ thể bỗng nhiên tới gần, trong màn sương lạnh dày đặc này, có vẻ vô cùng rõ ràng, rõ ràng đến mức tim y đột ngột nhảy một chút, rồi sau đó lại chậm rãi bình ổn lại. Sự tức giận và khó chịu lúc trước bị nhiệt độ cơ thể kia chạm vào, lập tức tiêu tán hơn phân nửa. Thay vào đó, là sự an tâm trầm tĩnh.
“Để ta.” Giọng nói trầm hoãn của Huyền Mẫn vang lên phía sau y.
Tiếp đó, vạt áo trắng mỏng manh lướt qua sườn mặt Tiết Nhàn, một bàn tay gầy mà hữu lực đảo qua vai y, buông xuống lấy đi xâu tiền đồng đang quấn quanh tay y.
Tiết Nhàn thoáng ngẩn ra, liền nghe thấy tiếng tiền đồng leng keng quen thuộc vang lên đằng sau, một lực đạo khổng lồ đột nhiên đè lên cỏ cây núi đá ở bốn phía, động bùn như nước xoáy nọ dường như bị một bàn tay vô hình chế trụ, càng chảy càng chậm, cuối cùng đông cứng lại ở nơi đó, đất đá không sụp xuống nữa, núi Mẫu Chỉ cũng được giữ chắc.
Tiết Nhàn theo bản năng ngẩng mặt nhìn hắn một cái, liền thấy Huyền Mẫn buông mắt, nhìn y đang ngồi trên ghế, bình tĩnh nói: “Ta trấn, ngươi yên tâm lấy xương cốt đi.”
Hết thảy mưa gió và giá lạnh nổi lên trong lòng đều bị một câu vô cùng đơn giản này làm lắng dịu, Tiết Nhàn thu mắt, nhìn hắc động sâu không thấy đáy trước mắt mình, cảm nhận được long cốt trong động đang rục rịch sinh ra cộng minh với y, đột nhiên khẽ cười một tiếng, không giống với kiểu cười lạnh chế nhạo ngày thường, không hề có cảm xúc gai góc nào ở trong đó, chỉ là một tiếng cười rất đơn giản mà thôi.
Y không giả vờ khách khí mà nói một câu “Làm phiền”, cũng chẳng nói một lời cám ơn, chỉ “Ừm” một tiếng, thả lỏng gân cốt, nói: “Khống chế ổn chứ? Ta kéo đây ——”
Dứt lời, năm ngón tay y quơ mạnh một cái.
Lúc này y không kìm hãm nữa, dù Huyền Mẫn đã dùng sức của ngàn quân để giữ vững ngọn núi này, song vẫn có thể cảm giác được mặt đất đang ẩn ẩn rung lên. Hổ khẩu của hắn bị chấn động mạnh bởi cường lực dưới lòng đất, toác ra một vết thương. Nhưng sắc mặt hắn chẳng hề biến đổi, vẫn nắm chặt tiền đồng trong tay, không chút sứt mẻ.
Lực đạo Tiết Nhàn sử dụng càng lúc càng lớn, tiếng tiền đồng leng keng càng lúc càng vang, sương mù lượn lờ xung quanh như thể bị một khí thế nào đó hấp dẫn, tụ lại thành đoàn quanh hai người.
Khoảnh khắc miệng vết thương ở hổ khẩu của Huyền Mẫn hoàn toàn nứt toác ra, một tiếng rồng ngâm dài bỗng vang lên từ trong hắc động. Ngay sau đó, một khúc xương trắng lạnh lẽo chui ra từ dưới lòng đất, vọt đến trong tay Tiết Nhàn, giây phút nó chạm vào lòng bàn tay, tựa như thể bị lửa thiêu đốt, từng chút một xuyên thấu qua lòng bàn tay tái nhợt của y, hòa vào trong thân thể.
Cảm giác này, giống như có kẻ điểm một ngọn lửa trong lòng bàn tay y vậy, rồi sau đó theo trăm mạch toàn thân y, một đường đốt thẳng tới ngực, lại theo thắt lưng chui vào não.
Khoảnh khắc ấy, Tiết Nhàn chỉ cảm thấy máu và gân cốt quanh thân đều bị lửa nóng thiêu đốt, nóng đến độ sắp xé tung cả da cốt, ngoài nó ra, y chẳng cảm nhận được gì nữa, thậm chí quên mất mình đang ở nơi nào, gặp phải tình huống gì, chỉ nhớ mang máng bên cạnh còn có Huyền Mẫn có thể tin cậy được.
Mãi một lúc lâu sau, y mới tìm được thứ có thể xoa dịu cảm giác nóng cháy kia.
Y tựa vào thứ kia làm dịu mát một hồi, đầu óc nóng thành nồi cháo mới dần dần tỉnh táo lại. Đến khi y rốt cuộc mở mắt nhìn rõ tình trạng của mình, mới phát hiện mình đã bất tri bất giác biến về long thân từ bao giờ. Từ chiếc xe lăn ngã vào bụi cỏ và cây cỏ tán loạn đầy đất có thể thấy được, y biến hóa rất cấp bách…….
Mà cái gọi là “Thứ có thể xoa dịu cảm giác nóng cháy”, không khéo, lại chính là Huyền Mẫn ——
Y biến trở về long thân, lúc này đang tận lực quấn quanh người Huyền Mẫn. Quấn thôi chưa tính, lại còn không ngừng dùng vảy da mà cọ xát trên người Huyền Mẫn, ý đồ khiến mỗi nơi bị thiêu cháy đều cọ lên khối băng thiên nhiên Huyền Mẫn này một lần…….
Tiết Nhàn: “………”
Làm sao bây giờ, có hơi mất mặt……..
Đường đường là một con rồng, dáng vẻ đại hình mãnh sủng. Nhìn cái bộ dáng y quấn chặt lấy toàn thân Huyền Mẫn, nếu biết nội tình thì có thể nói là y nhất thời tình thế cấp bách, phải mượn Huyền Mẫn để giải nhiệt, còn nếu không biết……. còn tưởng rằng y dính người cỡ nào đây.
Vấn đề mấu chốt là ở chỗ, trừ chính bản thân y, không ai có thể hiểu được “nội tình” y nóng muốn chết, bao gồm cả Huyền Mẫn bị quấn lấy.
Tiết Nhàn ngửa cái mặt rồng đời chẳng yêu nổi, lén liếc nhìn Huyền Mẫn.
Liền thấy hắn dù thân thể bị một con rồng khổng lồ quấn lấy, nhưng vẫn bát phong bất động lẳng lặng đứng đó, hai mắt hơi khép, một tay hành lễ Phật, một tay đang khẽ bấm xâu tiền đồng kia. Không biết có phải bị long cốt của Tiết Nhàn ảnh hưởng, hay là do thứ gì khác, mà xâu tiền kia có hơi nhỏ đi một chút so với lúc trước.
Trước kia Tiết Nhàn mượn linh khí của tiền đồng để dưỡng gân cốt, bây giờ đã có chút liên hệ mơ hồ với xâu tiền kia, như thể nối một sợi tơ giữa y và tiền đồng.
Theo ngón tay Huyền Mẫn vuốt ve tiền đồng, Tiết Nhàn có thể mơ hồ cảm nhận được bên trong tiền đồng có thứ gì đó đang buông lỏng, mà trên mặt tiền đồng cũng loáng thoáng chảy ra một ít sắc vàng bóng, như thể rốt cuộc cũng trút bỏ được lớp vỏ xám xịt kia vậy……
Y bỗng nhiên nhớ lúc trước Huyền Mẫn đã từng đề cập, trên năm đồng tiền này có đặt cấm chế, hai trong số đó đã bắt đầu nới lỏng, có lẽ không bao lâu nữa, vào thời cơ nào đó, có thể giải bỏ cấm chế trên hai đồng tiền này.
Xem bộ dáng Huyền Mẫn, hiện tại, hẳn giờ chính là thời cơ đó.
Tiết Nhàn thấy Huyền Mẫn cũng không vì thân mình bị quấn chặt mà có động tác gì, cảm giác “dọa người” kia lập tức tan thành mây khói, nhiệt độ cơ thể Huyền Mẫn đối với y hiện tại mà nói, là cực kỳ thoải mái. Một khi đã không thấy dọa người nữa, y liền ném luôn tầng da mặt cuối cùng, đúng lý hợp tình mà quấn lấy thân thể Huyền Mẫn, hạ nhiệt cái đã rồi nói sau.
Xâu tiền trong tay Huyền Mẫn rung động từng đợt từng đợt, mỗi lần rung động, cơ thể Tiết Nhàn lại dâng lên cảm giác tê tê không nói nên lời, như thể mỗi miếng vảy rồng đều giương ra, nhiệt khí thiêu đốt dưới lớp da cũng theo đó mà thoát ra. Loại liên hệ với tiền đồng như thế này, mặc dù khiến Tiết Nhàn không thích ứng lắm, nhưng hiện giờ với y nó là một chuyện có ích, cho nên y cũng chẳng để trong lòng.
Tách ——
Một tiếng vang rất nhỏ dường như truyền đến từ trong đầu, Tiết Nhàn đang lạnh nóng luân phiên mê man mở mắt ra, long thể khổng lồ đang quấn lấy người Huyền Mẫn lại cọ thêm hai cái nữa. Y miễn cưỡng ngẩng đầu, nhìn qua vai Huyền Mẫn, liền thấy tiền đồng trong tay Huyền Mẫn đã thay đổi hình dáng, hai đồng trong đó đã hoàn toàn trút bỏ lớp vỏ xám xịt, trơn bóng sáng loáng, lộ ra một luồng linh khí dồi dào mà mạnh mẽ.
Song y lại thấy bàn tay cầm tiền đồng của Huyền Mẫn có một vết thương, vắt ngang ở chỗ hổ khẩu, máu tươi nhỏ tí tách ra ngoài, theo mu bàn tay Huyền Mẫn trượt xuống đất, dưới đất đã có mấy vết máu loang lổ.
Vết thương này vừa nhìn đã biết là do đâu mà có, Tiết Nhàn phát hiện ra, liền thấy có chút áy náy. Y nghĩ mình đường đường là một con rồng, toàn thân đều là bảo vật, tỷ như vảy rồng, tỷ như nước miếng rồng……. Tóm lại, cầm máu chẳng qua chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay.
Vì thế, người nào đó bị nhiệt khí hấp chín đầu óc liền cúi đầu liếm liếm vết thương kia một chút. Thời điểm vị máu chạm vào đầu lưỡi, nhiệt khí trong đầu Tiết Nhàn đột nhiên tan hết. Mà ngón tay đang vuốt tiền đồng của Huyền Mẫn cũng bỗng dưng ngừng lại, vô thanh mở to mắt.
Tiết Nhàn: “……..”
Muốn hỏi một câu, bây giờ giải thích “nội tình” thì mặt mũi còn lấy lại được không?