Huyền Mẫn có biến thành bánh bột hay không thì tạm thời chưa thể biết được, dù sao Tiết Nhàn vừa nói xong câu đó, liền bị xách đuôi tiến vào sân nhà Trương gia.
“Nếu không phải ta cả người khó chịu tạm thời không chú ý được, ngươi bây giờ hẳn đang bị Thiên Lôi đuổi theo bổ đấy.” Tiết Nhàn uy hiếp.
Có vẻ y đang muốn làm tư thế giương nanh múa vuốt, nhưng mà đang bị nóng đến hỗn loạn, hiệu quả thực tế khá là miễn cưỡng, chỉ có thể phát ra tiếng rên rỉ hừ hừ, móng vuốt cũng chỉ động đậy hai cái như bị rút gân, tóm lại là chẳng có tí tẹo uy phong nào.
Lúc trước còn ở trong sông, Huyền Mẫn nửa tỉnh nửa mê, bỏ lỡ khoảnh khắc xông thẳng lên mây trời của y. Bây giờ nhìn con rồng nhí này, quả thực là không có xíu lực uy hiếp gì.
Huyền Mẫn vốn định đi vào liền tìm đại một căn phòng rồi bỏ con rồng nhí này vào trong, nhưng mà khi hắn chân chính đặt chân vào trong viện, hắn lại sửa chủ ý.
Tiết Nhàn đang bị nóng đến không biết trời trăng gì, não bị đun nhão thành tương hồ. Y mơ hồ cảm giác được Huyền Mẫn vừa vào cửa liền dừng bước, cũng không biết là nhìn thấy thứ gì, chẳng hề có vẻ gì là muốn động, dường như đang đứng yên xem biến. Y cảm nhận được Huyền Mẫn buông lỏng ngón tay đang nắm đuôi mình ra, để y một lần nữa quấn lấy cổ tay.
Nhưng hiện giờ móng vuốt của Tiết Nhàn trơn tuột, mềm nhũn vô lực, cả đầu cũng chẳng nhấc nổi chứ đừng nói là cuộn thân mình. Y vừa rơi xuống cổ tay thì liền trượt xuống, không bám nổi.
Song làn da của Huyền Mẫn mát mẻ, đối với Tiết Nhàn đang nóng đến sắp phun lửa, dán lên trên đó có thể thoải mái một ít.
Y trượt hai lần, liền cảm giác Huyền Mẫn đổi chỗ cho mình, dường như là nâng ở trong lòng bàn tay, tránh cho y rơi xuống đất.
Lòng bàn tay của người bình thường nối với tâm hỏa, luôn ấm hơn những nơi khác một ít. Tiết Nhàn nhích lên hai cái, cảm giác nơi này không mát bằng cổ tay, liền ngọ nguậy định dịch xuống. Y theo bản năng hướng về nơi mát lạnh, chỉ trong chốc lát đã trườn tới kẽ ngón tay Huyền Mẫn, quấn trên ngón tay.
(Tâm hỏa: Trong y học Trung Hoa, là để chỉ sức nóng trong cơ thể con người. Thường biểu hiện như phiền muộn, khô miệng, khô họng, lở loét lưỡi. Tra baike thấy thế??? Chắc ở đây là để nói đến những nơi nóng trong cơ thể)
Mũi đuôi lắc la lắc lư buông thõng trên ngón út, đầu lại dán vào ngón cái, năm ngón tay, xung quanh khe hở, chỗ nào cũng có y, quả thực là chẳng bỏ qua bất kỳ chỗ mát mẻ nào.
Lớp da mềm mại trên lưng bụng chà xát giữa những kẽ tay, Huyền Mẫn hơi nhíu mày, rũ mắt nhìn xuống thì thấy bộ dáng nửa sống nửa chết của tổ tông, bất đắc dĩ thu mắt lại, mặc kệ y.
Thạch Đầu Trương này không hổ là thợ đá, đá trong nhà chất đống nhiều hơn ngoài cửa, cao thấp lớn nhỏ gần như bao quanh sân thành một vòng, chỉ chừa ra vỏn vẹn một chút khe hở ở chỗ cửa hiên, vừa đủ cho một người đi qua. Mà Huyền Mẫn sở dĩ vừa tiến vào sân liền đứng yên xem biến, là vì đá xếp thành vòng trong viện này đều không bình thường.
Trừ bỏ một bộ phận vật liệu đá chưa hoàn công hoặc bị bỏ hoang, đá vây quanh trong viện phần lớn đều điêu khắc hình thú. Thú không phải thú bình thường phổ thông, Huyền Mẫn nhìn lướt qua một lượt, trong số này có Thiên Lộc đỉnh đầu có một sừng trông như hươu mà cũng giống ngựa, có Ích Tà tựa như sư như hổ, có Đào Bạt lông bờm dày mà không sừng, không chỗ nào là không có mãnh thú trừ tà hóa ách.
Tay nghề của Thạch Đầu Trương này quả thực rất giỏi, chạm trổ tinh xảo, trông rất sống động. Những mãnh thú này to thì cao hơn một người, nhỏ thì cũng quá eo, hoặc rũ mắt hoặc nhìn thẳng, mắt hoặc khép hờ hoặc trợn lên, đều nhìn về hướng cửa lớn. Ở bên chân hoặc phần đỉnh của nhưng thạch thú này, phàm là chỗ có khe hở, đều đặt các loại thạch điêu như Toàn Quy, Thiên Cẩu, tóm lại, đều được lấp đầy kín, khiến người ta không thở nổi.
(Những con thú trên đều là quái thú trong thần thoại dân gian Trung Quốc, mình sẽ chú thích ở dưới nhé [1].)
Phàm là người bình thường, bước qua cánh cửa này, trước tiên đều sẽ bị những thứ trong sân dọa sợ.
Tà thì không biết có thể tránh hay không, song người thì nhất định là có thể cưỡng chế di dời.
Thế này liền có hơi quái dị……….
Một thợ đá dựa vào tay nghề để kiếm cơm, trong sân chất đống những tác phẩm điêu khắc có thể chứng minh bản lĩnh của mình thì không có gì đáng trách, nhưng nhất định phải bày ra dọa người thế này thì liền có chút ý vị sâu xa. Huyền Mẫn nhìn kỹ nền đá xanh dưới thạch điêu, lại nâng tay sờ soạng thạch điêu cách mình gần nhất ——
Nhìn rêu xanh trên phiến đá này, có thể thấy thời gian những bức thạch điêu này đặt trong viện sẽ không quá dài, chỉ trong khoảng một hai tháng. Mà trong số những thạch điêu này có một bộ phận là mới làm, dù lộ ra linh khí sinh động, nhưng những chỗ chi tiết vẫn có thể nhìn ra được sự vội vàng.
Nếu thực sự muốn mời chào khách đến, ắt hẳn sẽ không đặt những thành phẩm như vậy ở chỗ dễ khiến người khác chú ý thế này.
“Sao ngươi cứ đứng đực ra đó không đi thế?” Tiết Nhàn rầm rì nói, “Ta trướng muốn chết rồi………”
Huyền Mẫn chẳng buồn nhìn y, ngón cái thuận thế khều nhẹ đầu y, nói: “Trong viện bày trận, nếu ta mà đi, sợ là đến khi ngươi trướng chết cũng chưa tìm được gian phòng nào để đặt chân.”
“Ngươi nói thì nói đi, đừng có nghịch đầu ta.” Tiết Nhàn mơ màng oán giận, “Đã đủ choáng váng rồi, lại còn thêm phiền nữa………..”
Huyền Mẫn cúi đầu nhìn y. Tổ tông này có vẻ không nói dối, chẳng hề khoa trương tí nào, làn da trên thân rồng của y nóng muốn phỏng cả tay rồi. May mà là Huyền Mẫn, chứ nếu đổi lại là người khác, tỷ như Giang Thế Ninh hay Lục Nhập Thất, sợ là đã sớm kêu la “Úi trời” rồi vẩy y xuống đất.
Như thể tay bị hắt một chén trà nóng, lại còn bị hắt đúng chỗ da thịt mỏng nhất.
Cũng không biết vì sao nghiệp chướng hay phát nóng như vậy. Huyền Mẫn thấy y cứ luôn dán lấy chỗ mát lạnh, lường trước sẽ chẳng dễ chịu là bao, vì thế bèn dứt khoát đưa tay còn lại áp lên da Tiết Nhàn.
Tiết Nhàn đang mơ màng chợt phát ra tiếng thở dài thoải mái, song vẫn giật giật thân thể, đem cả đầu dán trên ngón tay Huyền Mẫn.
Lúc này thì không ghét người khác đụng vào đầu mình nữa.
Huyền Mẫn không nói gì, cất bước đi một vòng quanh những thạch điêu vây thành vòng trong viện.
Lúc trước không đi nên không chú ý, giờ đứng ở chỗ gần mới phát hiện, giữa những mãnh thú mang tư thái dọa người này, có một vài phiến đá nhỏ cỡ ngón cái.
Nhìn từ xa thì trông như đá vụn nứt ra, song kỳ thực là một ít bia đá khéo léo. Người thợ đá này sở dĩ nổi danh ở vùng này, không chỉ bởi tay nghề trác tuyệt, tinh tế tỉ mẩn, mà còn vì bản lĩnh “Không có gì không dám khắc”. Nhỏ tí xíu chỉ tầm một tấc vuông mà cũng điêu khắc cực kỳ tinh xảo.
Tấm bia đá nhỏ bằng ngón cái này được chạm khắc cực kỳ tinh tế, trên bia có mặt thú sinh động dữ tợn, tai sừng mũi miệng không chỗ nào là không tinh xảo, tròng mắt có hai vòng tròn nho nhỏ. Dưới tấm bia mặt thú kia, có khắc ba chữ Tiểu Toản cực nhỏ —— Thạch cảm đương[2].
(Chữ Tiểu Toản)
Thạch cảm đương là linh thạch dùng để trừ tà đuổi họa, thường đặt ở môn trạch hung vị hoặc ở nơi phố hẻm giao nhau, dùng để xua đuổi tai họa. Ở vài địa phương, người dân còn gọi là thạch tướng quân.
Song dù thế nào thì bình thường người ta chỉ đặt một khối ở Tử môn hung vị hoặc cổng lớn của ngôi nhà có âm khí quá nặng mà thôi, đặt dọc theo khe hở của thạch điêu như Trương gia, dầy đặc cả một vòng thế này thì thật là hiếm thấy.
Trong viện nhà Thạch Đầu Trương, có khoảng hai mươi tấm thạch cảm đương to nhỏ khác nhau, đem tám phương bịt kín hết bảy, chỉ chừa lại mỗi một lỗ hổng, đó chính là lối đi thông cửa lớn, ý tứ không cần nói cũng biết ——
Mời ngươi đến từ chỗ nào thì quay về chỗ ấy đi.
Cho nên, thực ra hung thú dùng để chấn nhiếp người chất đầy trong viện này, đều chỉ là lớp vỏ ngụy trang để dọa người bình thường, thứ có tác dụng thực sự, chính là những tấm thạch cảm đương rất khó bị chú ý này.
“Tiếng thở dốc của ngươi ồn quá đấy……….” Tiết Nhàn đang mê man cũng không quên chọc ngoáy, lầu bà lầu bầu oán giận.
“…………” Huyền Mẫn im lặng trong chốc lát, “Nếu ta không nhầm, tiếng thở dốc kia có vẻ là do chính ngươi phát ra đấy.”
Bản lĩnh vừa ăn cướp vừa la làng của tổ tông này quả là hạng nhất, Huyền Mẫn cũng không muốn chấp nhặt với y, dù sao chỉ nghe tiếng hít thở như kéo bễ kia cũng biết tổ tông này đang chịu đựng.
Tiết Nhàn cúi đầu im lặng một lát, rốt cuộc mơ hồ phát hiện, tiếng hô hấp nặng nề phiền nhiễu này là do chính mình phát ra. Mà sở dĩ tiếng hít thở thôi cũng nhận ra, là bởi xung quanh tĩnh lặng không giống bình thường. Bọn họ rất giống như đang bị vây trong viện này………….
Hình như là có người cố ý không muốn để người ngoài nghe được động tĩnh khác trong viện.
Huyền Mẫn dùng ngón tay tương đối lạnh cọ cọ đầu Tiết Nhàn, hắn không để ý đến những thạch thú dùng để phân tán lực chú ý kia nữa, ánh mắt quét qua quét lại hai lần trên những tấm thạch cảm đương xếp thành vòng.
“Quả nhiên…………” Hắn nhàn nhạt nói.
“Quả nhiên gì cơ…………” Tiết Nhàn thân tàn chí kiên, đầu óc vẫn nhão như hồ nhưng chưa từ bỏ ý định dỏng tai hóng hớt. (Thân tàn chí kiên: thân thể tàn phế nhưng ý chí kiên định.)
“Cứ yên tâm nằm đấy choáng váng đi.” Huyền Mẫn vươn một ngón tay đè lỗ tai y lại, nếu chỗ đó đúng thật là lỗ tai.
Tổ tông này càng không yên tĩnh thì thân thể y lại càng nóng vô cùng. Huyền Mẫn thậm chí cảm giác giây tiếp theo chính hắn sẽ bốc cháy theo.
Đừng có trướng phát nổ thật chứ………..
Tiết Nhàn theo bản năng thò móng cào cào, không đẩy được tay hắn ra, cũng chẳng có khí lực làm yêu quái nữa.
“Quả nhiên” mà Huyền Mẫn nói, chính là những tấm thạch cảm đương này thực ra là có trình tự —— những mặt thú trên những tấm thạch cảm đương khác nhau, ánh mắt cũng có điểm khác nhau. Có trợn mắt trừng trừng, có nheo lại, có nhắm chặt.
Quá trình từ nhắm đến trợn mắt, hẳn là trình tự phải tuân theo.
Huyền Mẫn vươn tay nắm lấy xâu tiền đồng bên hông mình, lúc trước trên ngón tay có miệng vết thương, khi hắn chạm vào cạnh tiền đồng, bỗng dưng lại chảy máu.
Chỉ một ít tơ máu rất nhỏ, liền khiến cho xâu tiền đồng phát ra tiếng vang “Keng” nhỏ.
Đã rất lâu rồi hắn không dùng xâu tiền này, mỗi khi hắn chạm vào tiền đồng, trong lòng luôn bất giác dâng lên cảm giác chán ghét, không phải nhắm vào tiền đồng, rốt cuộc là hướng về phía ai, hắn cũng không rõ. Chỉ là hắn cảm thấy không đến mức vạn bất đắc dĩ thì không muốn dùng xâu tiền này…………
Tận đến khi hắn đến đảo Mộ Phần rồi ngã xuống mộ thất, dùng máu đánh thức tiền đồng, cảm giác bị quản chế đó mới bị phá tan.
Một lần thì lạ hai lần thì quen, dường như hắn đã biết cách sử dụng xâu tiền này từ nhỏ, tựa như là khắc vào trong thân thể, chứ không phải ký ức.
Cũng không biết hắn từng dùng bao nhiêu lần mới trở nên quen thuộc như vậy.
Hắn lần lượt xác định trình tự phương vị của thạch cảm đương.
Đông Bắc
Chính Tây
Chính Bắc
Tây Nam
…………
Mỗi khi đi tới một phương vị, ngón trỏ của hắn lại nhẹ nhàng gõ lên tiền đồng.
Keng ——
Thanh âm tiền đồng phát ra không giống tiếng gõ, mà vang vọng như đánh chuông, xưa cũ trầm lắng.
Mỗi khi tiền đồng vang lên một tiếng, thạch cảm đương ở phương vị tương ứng liền phát ra một tiếng vỡ răng rắc như trả lời.
Có mảnh đá vỡ vụn bất cẩn lăn xuống sai phương vị, lạch cạch lạch cạch đụng vào móng vuốt của con Ích Tà cao hơn một người.
Con ngươi nheo lại của Ích Tà bằng đá từ từ mở ra một ít, vô thanh lệch đầu, bộ ngực dày bỗng dưng hơi hơi phập phồng, như thể vừa sống dậy.
Nó nâng chân trước lên, cong lưng, sắp sửa nhào tới.
Huyền Mẫn thần sắc chưa biến, đi tới phương vị kế tiếp, ngón tay bắn ra một đồng tiền.
Keng ——
Con Ích Tà đang rục rịch tức thì hóa thành đá một lần nữa, giữ nguyên tư thế công kích, vẫn không nhúc nhích.
Tám tiếng tiền đồng liên tiếp không nhanh không chậm vang lên, tất cả thạch cảm đương đều vỡ đầy đất.
Trong chớp mắt, những âm thanh nhỏ vụn tràn vào, toàn bộ ngôi nhà bỗng chốc sống động hẳn lên.
Lối đi mở ra trong nháy mắt, tiếng khóc nức nở sợ hãi truyền ra từ hướng sảnh chính.
Huyền Mẫn nhíu mày, nhấc chân đi vào sảnh chính.
Liền thấy đằng sau bức bình phong lớn được chạm trổ tinh tế, một nam nhân thấp bé hơi béo bụng đang run cầm cập nhìn Huyền Mẫn.
Vẻ mặt hắn tràn đầy kinh hoảng, tư thái phòng bị, trong tay nắm chặt một thanh trường kiếm dài chừng hai thước. Song thanh kiếm nọ vô cùng đặc biệt, không phải đồng cũng chẳng phải sắt, mà có màu trắng như xương, thật giống như………..
Giống như là dùng xương cốt của con gì đó điêu khắc ra.
Trong nháy mắt, bàn tay Huyền Mẫn đau đớn như bị lửa thiêu lửa đốt, lực đạo quấn quanh tay hắn tức thì buông lỏng.
Một tiếng kêu chấn thiên triệt địa bỗng vang lên bên tai, nam nhân thấp bé cả kinh ngồi bẹp xuống đất, cánh tay cầm kiếm run như cầy sấy.
Ầm ——
Một bóng hình khổng lồ màu đen đột nhiên xuất hiện phía sau Huyền Mẫn, kim quang hiện ra, vân lôi sôi trào.
Ngay sau đó, bốn luồng điện quang từ trên chín tầng trời ầm ầm đánh xuống.
Oành oành oành oành bốn phía, nện ngay bên cạnh nam nhân thấp bé, mỗi đạo đều đánh xuống ngay sát hắn, Đông Tây Nam Bắc, chẳng chừa chỗ nào, khiến nam nhân nọ sợ chảy nước mắt, vãi ướt cả quần.
Trong tiếng sấm sét vang vọng đất trời, đầu rồng uy phong lẫm liệt lướt qua Huyền Mẫn, kéo theo gió táp như hổ gầm, rướn đến trước mặt nam nhân nọ, mang vẻ mưa gió sắp đến (chuyện chẳng lành sắp xảy ra), hỏi: “Ngươi lấy đâu ra lá gan mà dám dùng long cốt của chân long để đẽo kiếm?! Hả?”
Nam nhân bị dọa cho lác mắt, lập tức hôn mê bất tỉnh.
Thấy đã thành công dọa kẻ kia bất tỉnh, Tiết Nhàn hất cái đầu rồng to tổ chảng, mặt không chút thay đổi xoay qua nói với Huyền Mẫn: “Nghẹn chết ta………”
Huyền Mẫn: “………………………………”
******
★Chú thích:
[1]Những con thú nhắc đến ở trên đều là những thần thú trong truyền thuyết dân gian Trung Hoa, cụ thể là những con thú xuất hiện trong “Sơn Hải Kinh”.
(Thiên Lộc)
(Ích Tà)
(Đào Bạt)
Ba con này thực ra là một (ko biết lụm hình có đúng từng con ko =_=), còn có một tên gọi khác là Tỳ Hưu (Tỳ Hưu chia làm con đực và cái, con đực gọi là Tỳ, con cái gọi là Hưu). Đây là loài thú mang điềm lành, con có một sừng thì gọi là Thiên Lộc, có hai sừng thì gọi là Ích Tà, không sừng thì gọi là Đào Bạt. Là loài thần thú trong truyền thuyết dân gian Trung Hoa, đầu rồng, thân ngựa, chân lân, hình dáng tựa như sư tử, màu lông trắng xám, có thể bay. Tỳ Hưu hung mãnh uy vũ, phụ trách công việc tuần tra bầu trời, ngăn cản yêu ma quỷ quái, ôn dịch tật bệnh nhiễu loạn Thiên Đình.
Toàn Quy là một loại dị thú đầu chim, cơ thể giống rùa đen, đuôi giống rắn độc. Âm thanh khi Toàn Quy kêu lên rất giống tiếng gõ vào gỗ, người ta mang theo Toàn Quy ở trên người, có thể ngăn cản ù tai, tăng cường thính lực, còn có thể trị vết chai chân.
Thiên Cẩu trong truyền thuyết Trung Hoa khác hẳn Thiên Cẩu (Tengu) của Nhật Bản nhé. Thiên Cẩu có cả ý nghĩa tốt và xấu. Trong văn hóa dân gian Trung Quốc, Thiên Cẩu gắn liền với hiện tượng nhật thực và nguyệt thực, người xưa bảo rằng hiện tượng này xảy ra là do “Thiên Cẩu ăn mặt trăng” hay “Thiên Cẩu ăn mặt trời”. Nó trông giống cáo nhưng có đầu trắng, phát ra tiếng kêu “ríu ríu”.
[2]Thạch Cảm Đương: có nghĩa là đá (thạch) dám (cảm) gánh vác trách nhiệm (đương) bảo vệ và che chở. Nó là một tấm bia đá nhỏ, thường được đặt trước cửa nhà, hoặc đặt trước đầu ngõ, đầu phố, trên bia có khắc ba chữ “thạch cảm đương” hoặc khắc năm chữ “Thái Sơn thạch cảm đương”, dùng để trấn áp những điều không may, trừ bỏ tà khí. Theo truyền thuyết thì ngày xưa ở núi Thái Sơn có 1 vị đạo sĩ tên Thạch Cảm Đương, ông nhờ tài giỏi đã đánh đuổi được yêu quái chuyên quấy nhiễu các khuê nữ, nên người ta mới dùng tên ông khắc vào đá để trấn yêu, trừ tà.
Editor: Bác Thạch Đầu Trương này ko phải người xấu đâu nhe, cũng cute lắm, đội quân nhí nhố lại sắp có thêm một ông thần nữa rồi ^^