Đông Phương Thần Thám

Một ý nghĩ kỳ quái đột nhiên nảy sinh trong đầu Lý Nhất Đình, ông nghĩ có nên lấy cái cớ sứt sẹo như đau bụng hay đi vệ sinh hay không, nhưng lại cảm thấy không ổn; phải biết thà đắc tội quân tử còn hơn đắc tội tiểu nhân, cách đó không xa là Nhị tổng quản chỉ liếc mắt một cái thôi cũng làm người ta nổi da gà rồi, hiển nhiên không phải quân tử khiêm tốn gì, lỡ đâu sau lưng lại đi tố cáo mình thì khó tránh khỏi ăn không tiêu.

Mỗi lần đến lúc quan trọng thế này, ông lại nhớ tới đạo cụ vạn năng - thuốc lá.

Nhưng Diêu Duẫn Thái và Hồng Huy lúc này đang ngồi xổm ở bãi cỏ gần bến tàu và hút thuốc đến mức khói bay nồng nặc rồi. Không sao, đối với kẻ nghiện thuốc lá mà nói thì đưa điếu thuốc lúc nào cũng là thời cơ hợp lý.

Lý Nhất Đình lấy bao thuốc lá Trung Hoa trong túi mà ông chưa bao giờ hút vì chỉ dùng để xã giao, chậm rãi thong thả tới gần. Nhưng khi ông tỏ ra điềm nhiên như không mà đến bên cạnh hai người họ, Diêu Duẫn Thái vẫn không hề ngẩng đầu lên, cứ như không nhìn thấy ông vậy, điều này khiến cánh tay phải đang cầm thuốc lá cứng đơ giữa không trung một lúc, nói có bao nhiêu lúng túng thì có bấy nhiêu lúng túng.

Cũng may mà Hồng Huy có vẻ không phải kiểu người khó gần, anh ta thấy Lý Nhất Đình lúng túng bế tắc thì thông cảm mà chủ động đưa tay nhận hai điếu thuốc màu trắng kia, sau đó đưa cho Nhị tổng quản một điếu. Lúc này, Diêu Duẫn Thái mới miễn cưỡng nhận lấy, người mới mời thuốc thì có thể không nhận, nhưng nếu là lão Hồng đưa thì vẫn phải cho người ta ba phần mặt mũi.

Cuộc gặp mặt không quá vui vẻ này thoáng dịu đi nhờ Hồng Huy mở miệng.

“Anh Nhất Đình, anh có chuyện gì à?” Hông Huy khẽ mỉm cười, khách sáo nói.

Lý Nhất Đình vốn không muốn giao tiếp với cái tên Diêu Duẫn Thái khó chơi kia, thấy thế thì vội vã gật đầu nhìn về phía Hồng Huy: “Nói ra cũng thật xấu hổ, tôi chỉ mới lên đảo được mấy ngày, vẫn chưa kịp tới mấy chỗ náo nhiệt để dạo chơi...” Ông tạm thời vẫn chưa nghĩ ra được cái cớ khác, chỉ có thể tìm chuyện linh tinh để tán dóc.

“Ồ?...” Hồng Huy hiểu ý mà cười: “Mùa này vẫn còn ít khách, qua một thời gian ngắn nữa là đảo Quan Cẩm bên kia sẽ rất bận rộn đấy, sợ rằng sẽ không thoát thân nổi đâu.”


Lý Nhất Đình thở dài một hơi: “Còn không phải à, mấy ngày nay rảnh rỗi đến mức phát chán, cả người chỉ thấy khó chịu.” Ông dừng một chút, giả vờ xoay xoay cái cổ: “Cũng may hôm nay là lần đầu tiên ra đảo với hai người, tinh thần thoải mái thật.”

“Lên đảo lâu như vậy rồi mà anh vẫn chưa tới phía Đông hòn đảo à?” Quả nhiên, Hồng Huy kinh ngạc nói.

Lý Nhất Đình lắc đầu một cái, tỏ ra thê thảm mà nói: “Chứ còn gì nữa, tôi vẫn chưa tìm được cơ hội nào cả.”

Hông Huy và Diêu Duẫn Thái liếc mắt nhìn nhau, sau ánh mắt trao đổi chỉ trong giây lát ấy, Diêu Duẫn Thái lại hút thuốc, vẻ mặt lạnh lùng, Hồng Huy lại đột nhiên cười với vẻ thần bí, thấp giọng nói: “Vậy anh cứ đi đi...”

Lý Nhất Đình hơi sửng sốt, nói: “Làm vậy sao được? Hôm nay là ngày đầu tiên ra ngoài làm việc mà...”

“Ở đây có hai chúng tôi là được rồi, cho anh ba tiếng có đủ không?” Hồng Huy tỏ ra nhiệt tình ngoài dự đoán.

Nói thật thì Lý Nhất Đình cũng không suy nghĩ nhiều về thâm ý trong câu nói ấy, chỉ giả vờ kinh ngạc nói: “Ừm... Khụ khụ... Làm vậy có ổn không?” Ông hơi chột dạ, ho khan vài tiếng để che giấu.

“Có cái gì không ổn chứ. Từ chỗ này đi 200 mét về phía Nam, có một con đường nhỏ rộng nửa mét, đi khoảng một cây số rồi quẹo phải là tới... Chỗ đó là căn nhà nhỏ ba tầng duy nhất trên đảo, ngoài cửa có treo đèn lồng đỏ, rất dễ nhận ra.” Hồng Huy miêu tả rất tỉ mỉ, nhưng trên mặt Lý Nhất Đình lại cực kỳ nghi ngờ, cái tên này đang nói đến chỗ quỷ nào vậy?


Nhưng dù sao ông cũng là Lý Nhất Đình, tuy không biết nơi mà Hồng Huy nói là nơi nào nhưng cuối cũng vẫn nhanh trí nói: “Nhị tổng quản, hay là chúng ta cùng đi nhé?” Dù thế nào thì ông cũng phải thăm dò thái độ của người này mới được.

Diêu Duẫn Thái vẫn không hé nửa lời, nhưng lại quay đầu lại mà liếc ông một cái.

Hồng Huy mỉm cười phất tay, thúc giục: “Mau thừa dịp Minh thiếu gia chưa về, đi sớm về sớm!” Anh ta nói tiếp: “Không cần để ý tới chúng tôi, cứ lo cho anh là được rồi.”

Nói tới đây, Lý Nhất Đình lại lén liếc Diêu Duẫn Thái một cái, vẻ mặt người này tuy lạnh lùng nhưng cũng không tỏ vẻ phản đối, nếu bây giờ không đi thì còn chờ lúc nữa? Ông nhanh chóng đứng dậy, xác nhận lại: “Vậy tôi đi nhé?”

“Lề mề cái gì nữa? Đi đi.” Hông Huy phẩy phẩy tay, quay đầu không thèm nhìn ông nữa, chỉ thầm thì gì đó với Diêu Duẫn Thái.

Lý Nhất Đình cũng không nán lại nữa, ông quay đầu đi, nhanh chóng bước về phía Hồng Huy đã chỉ, đợi đến khi ông đứng ở cạnh cột mốc trên con đường nhỏ thì không nhịn được buồn cười - “Đường Cảnh Xuân”, người khôn khéo như ông bây giờ mới hiểu ra, hay lắm, hai cái tên thô tục kia, vừa khéo cho mình một cái cớ đàng hoàng để “đi vệ sinh”.

Vì vậy, ông liền giả vờ bất an mà chạy như bay về phía con đường nhỏ kia.

Thấy bóng lưng vội vội vàng vàng của ông, Diêu Duẫn Thái đột nhiên hừ lạnh một tiếng đầy khinh bỉ, khàn giọng nói: “Không biết Kha Minh nhặt cái tên hề này ở đâu ra nữa...”


Hồng Huy cũng cười phụ họa với vẻ quái gở: “Nhị gia có điều không biết, nghe nói người này vốn do tiểu thư Ngọc Nhi chọn trúng, anh nói xem, nếu cô ấy biết thì liệu có bị tức chết không?”

“Nói không chừng, tiểu thư Ngọc Nhi lại thích khẩu vị như vậy ấy chứ?” Diêu Duẫn Thái lập tức bật cười, trong tiếng cười không giấu được ý dâm.

Cũng may Lý Nhất Đình đã đi xa từ lâu, nếu không chắc sẽ tức tới mức nổ phổi rồi.

***

Nhưng Lý Nhất Đình lúc này đang giành giật từng giây từng phút để chạy tới chỗ gặp mặt đầu tiên của Bắc Đình, căn bản không thèm đếm xỉa gì tới hai người thì thầm cái gì sau lưng, nếu hai người kia chỉ cho rằng ông có ý định đặc thù ấy thì trong thời gian ngắn sẽ không nghi ngờ gì, nhưng thời gian vẫn rất gấp rút, ông không có cách nào xác định khi nào Kha Minh sẽ quay về bến tàu, lỡ không kịp chạy về thì hậu quả sau đó sẽ rất khó lường.

Dựa theo ám chỉ của Trần Thiên Vũ trong lần gặp mặt trước, dọc theo đường đi, ông hỏi thăm và tìm được quán trà Hokkaido, nhưng dù đã đi dạo một vòng mà ông vẫn không thấy nhóm người Bắc Đình đâu, vì vậy, ông liền quay người đến trước quầy lễ tân hỏi xem Dubai mini là nơi nào; quả nhiên ở cách đó không xa có một khách sạn tên là Dubai mini cũng khá nổi tiếng nên không làm khó được nhân viên lễ tân, Lý Nhất Đình rất thuận lợi tìm được đáp án chính xác.

Tình cờ là khi vừa ra khỏi cửa quán trà Hokkaido thì ông nhìn thấy một bóng người quen thuộc, xem ra không cần phải phí công đi tìm nữa rồi, Trần Thiên Vũ phát hiện tín hiệu của ông khác lạ, nên đã đúng lúc xuất hiện ở địa điểm thích hợp.

“Sao rồi, đã xảy ra chuyện gì à?” Trần Thiên Vũ thấp giọng hỏi.

Lý Nhất Đình nháy mắt ra hiệu, hai người sóng vai ra khỏi quán trà Hokkaido: “Tứ ca, tìm chỗ ngồi đã rồi nói sau.”

“Vậy thì về Dubai mini đi, tất cả mọi người đều đang ở đó.” Trần Thiên Vũ chỉ thoáng suy nghĩ: “Có kịp không?”


Lý Nhất Đình gật gật đầu: “Cũng được, vẫn đủ thời gian...” Ông đột nhiên vui vẻ hẳn lên: “Em ra ngoài là để chấp hành nhiệm vụ đặc biệt đó, hì hì.”

Trần Thiên Vũ buồn cười liếc ông một cái, cười quái dị mà nói: “Vừa nhìn đã biết không phải chuyện gì tốt rồi.”

“Người hiểu em đúng là chỉ có tứ ca.” Lý Nhất Đình lén lút giơ ngón cái lên: “Có điều, lúc này anh tuyệt đối không đoán được em tới phía Đông của đảo để làm gì đâu...”

“Ồ? Trông cậu có vẻ đã tính toán trước mọi việc rồi...” Trần Thiên Vũ đoán mò, nói: “Nhìn biểu hiện lén lút của tên quỷ nhà cậu kìa, không lẽ cậu muốn đi dạo “phố đèn đỏ” à?”

Lý Nhất Đình lập tức cứng đờ, giỏi thật, đúng là chưa bói đã biết rồi!

Trần Thiên Vũ bất đắc dĩ giật nhẹ tay áo của ông, ra hiệu ông đi mau lên.

“Đừng căng thẳng, tôi chỉ đoán mò mà thôi...”

Lý Nhất Đình sờ chóp mũi đã thấm mồ hôi, cười khổ nói: “Mấu chốt là anh vẫn đoán đúng rồi.”

Trần Thiên Vũ hiển nhiên cũng kinh ngạc quay đầu lại, ngạc nhiên nói: “Không thể nào? Đảo Quan Cẩm còn cung cấp cả dịch vụ kiểu đó nữa à...”

“Ài, anh đúng là quái vật tà dị mà!” Cuối cùng, Lý Nhất Đình không nhịn được mà thở dài nói.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận