Edit: Bi
Rượu nho Vệ Tu Nghiêu làm dần dần có chút tiếng tăm, mọi người lúc đầu đều e ngại loại rượu có màu đỏ này, nhưng càng về sau mọi người càng thích uống, thời gian cũng chỉ ngắn ngủi vài năm.
Thời cổ đại địa vị của thương nhân rất thấp, sĩ nông công thương, địa vị của thương nhân luôn xếp cuối cùng. Nhưng đương nhiên vị Vệ công tử này không giống những thương nhân bình thường khác.
Nói đến chỗ bất đồng, có thể nói bắt đầu từ khi hắn mở học viện Nam Ninh.
Cách ngoại thành ba dặm về phía đông, một khu nhà lớn được xây giữa sườn núi, tên là học viện Nam Ninh
Học viện Nam Ninh mới xây dựng được mấy năm, nhưng danh tiếng rất tốt. Học sinh được nhập học thông thường đều là những học sinh nhà nghèo. Cách dạy học của trường cởi mở nhưng rất hiệu quả, chế độ trong trường cũng tốt. Hơn nữa học viện Nam Ninh có một nội quy, nhưng nội quy này được tất cả học sinh đều yêu thích.
Người đạt được hạng nhất trong học viện sẽ được miễn toàn bộ học phí, hơn nữa còn được thưởng thêm một khoản tiền không nhỏ.
Trừ vị trí thứ nhất ra, mười người đạt thành tích cao xếp từ trên xuống cũng được thưởng một khoản tiền theo vị trí xếp hạng, cũng xét thêm cả hành vi lễ nghi ngày thường.
Không phải chỉ có vậy, điều khiến nhiều học sinh lựa chọn nơi này là vì, không biết vị Vệ công tử kia có khả năng gì có thể mời được Hàn tiên sinh danh tiếng vang xa vốn đã rời khỏi triều đình lại đến nơi này dạy học.
Hàn tiên sinh nguyên danh Hàn Khanh, là đại học giả toàn thiên hạ đều biết.
Bởi vậy, không chỉ những gia đình nghèo đưa con đến nơi này, những học sinh khác cũng vì tiền thưởng và thầy giáo vĩ đại kia mà đến học. Trong vài năm, Nam Ninh học viện đã nổi tiếng khắp các thành trấn xung quanh.
Mà thân là người xây dựng trường, Vệ Tu Nghiêu cũng trở thành cái tên ai ai cũng biết đến.
Tuy nhiên, sau khi học viện Nam Ninh đi vào hoạt động được hai năm, Vệ Tu Nghiêu lại tuyên bố với mọi người, học sinh nếu muốn vào học viện học thì nhất định phải trải qua kỳ thi sát hạch do học viện tổ chức. Đối với những học sinh vượt qua cuộc thi được nhập học thì đãi ngộ sẽ càng thêm nhiều.
Vì thế, vị Vệ công tử này còn bắt đầu buôn bán, xây dựng tửu lâu, dùng tiền kiếm được để chi trả cho học viện.
Nghĩ đến mấy năm qua, mặc dù học sinh nhập học phải nộp một khoản học phí nhất định, nhưng so với những nơi khác chế độ đãi ngộ lại cao hơn nhiều, hơn nữa số học sinh được nhập học ở các vùng phụ cận lại không nhiều, nếu không kiếm thêm thu nhập thì không thể đảm bảo cho học viện hoạt động bình thường. Chỉ nguyên tiền lương cho thầy giáo, số tiền ít ỏi kia đã không đủ.
Vì để những học sinh nghèo có thể đến trường nên mới xây dựng học viện Nam Ninh, vì muốn duy trì học viện nên mới bắt đầu buôn bán… Cho dù về sau việc buôn bán rượu nho của Vệ Tu Nghiêu càng ngày càng tốt, hắn cũng ngày càng giống một thương nhân, thế nhưng điều này không hề ảnh hưởng đến sự tôn kính mà dân chúng ở các thành phụ cận dành cho hắn. Cùng nổi danh với Vệ Tu Nghiêu là vị phu nhân xinh đẹp của hắn.
Không phải bởi vì y tài giỏi, mà ngược lại, vị phu nhân này rất ít khi xuất đầu lộ diện, nhưng mỗi lần xuất hiện đều là đuổi cổ mấy bà mối tới cửa cầu hôn Vệ Tu Nghiêu.
Người qua đường biết rõ sự tình thì lắc đầu, Vệ phu nhân nổi tiếng là xinh đẹp nhưng lạnh lùng, mấy bà mối cũng không thấy ngượng khi bị đuổi, lại cố gắng tiếp cận lần nữa, cũng khó trách người qua đường đều thờ ơ.
Trong gió lạnh, một nữ tử mặc hồng y đứng thẳng đón gió.
Từ Nghiêm nhìn thấy nữ tử thanh lệ này từ xa, mặt mày liền vui vẻ, tâm tình sung sướng, nhanh chóng đi tới chỗ nàng.
Từ Nghiêm gia bán văn phòng tứ bảo cùng với một ít thư pháp linh tinh, “Thư khách cư” nhà gã cũng là cái tên được nhiều người biết đến, bởi vì mấy năm nay làm ăn phát đạt, hơn nữa trấn trên cũng không có nhiều người bán mấy thứ này, cho nên nhà gã cũng coi như có chút danh tiếng. Nhưng Vệ Tu Nghiêu cực kỳ không thích người này, mỗi khi nói chuyện với Đông Phương Bất Bại, hắn đều nói nhà Từ Nghiêm, bỏ qua việc chất lượng không nói đến, chỉ nguyên chuyện đè giá xuống chèn ép những người khác cũng đã khiến hắn đặc biệt khó chịu.
Nếu có năng lực thật sự, cần gì phải dùng đến cách cạnh tranh bẩn thỉu?
Tuy rằng việc ép giá xuống rất có lợi đối với những học sinh nghèo, nhưng đối với những thương nhân khác mà nói thì đây là cách cạnh tranh cực kỳ vô nhân đạo.
Hơn nữa gã này còn muốn câu dẫn vị phu nhân nhà hắn, cho nên Vệ Tu Nghiêu lại càng không có hảo cảm gì đối với nhà đó.
– Vệ phu nhân, mùa đông gió lạnh, sao không mặc nhiều xiêm y một chút?
Vừa nói gã vừa cởi áo khoác lông cừu của mình xuống, làm bộ muốn giúp y phủ thêm.
Đông Phương Bất Bại quay đầu lại, quả nhiên lại là Từ Nghiêm.
Mí mắt hơi nhấc lên, khéo léo nghiêng người tránh:
– Không cần, Từ công từ là tới tìm phu quân ta?
Y nâng tay, chậm rãi chỉ về phía trái:
– Hắn đang ở thư phòng, ngươi có thể trực tiếp đến đó.
Y dứt lời, làm ra một cái lễ vừa tao nhã mà không thất lễ:
– Từ công tử, mời.
Thấy nàng dường như cố ý dẫn đường, Từ Nghiêm vui vẻ nhanh chóng theo sau.
Cái tên Vệ Tu Nghiêu này không biết tích đức kiểu nào mà lại cưới được một phu nhân đẹp như thế, mặc dù đã thành thân nhưng vẻ đẹp kia vẫn khiến cho tâm thần gã nhộn nhạo không thôi.
Dọc đường đi cũng không hề gặp mấy học sinh thường tới bái phỏng. Đi mãi đến phòng thứ hai trong cùng, Đông Phương Bất Bại nhẹ nhàng gõ cửa mấy cái rồi trực tiếp đi vào.
Nghe tiếng gõ cửa, Đông Phương Bất Bại ngẩng đầu, nhìn thấy là lão bà mình bước vào, khóe môi trong chớp mắt liền cong lên.
Đằng sau lại một người nữa tiến vào, sắc mặt Vệ Tu Nghiêu liền trầm xuống, gã này sao lại đến đây?
Nghi hoặc nhìn Đông Phương Bất Bại, thấy khóe miệng đối phương nhếch lên nhè nhẹ, rõ ràng là bộ dáng đứng xem trò vui.
Ai… bất đắc dĩ thở dài, Vệ Tu Nghiêu đột nhiên cảm thấy có chút đau đầu.
– Từ huynh, có chuyện gì sao? – Hắn mỉm cười hỏi.
Từ Nghiêm cũng mỉm cười:
– Mấy hôm nay trời lạnh, lại cũng sắp đến tết, học sinh trong học viện cũng sắp trở về nhà….
– Hả? – Vệ Tu Nghiêu nhíu mày.
– Cũng không có gì, chỉ là muốn mời ngài cùng phu nhân đến nhà ta thưởng mai. Thời tiết lạnh như vậy, mấy ngày này là ngày hoa mai nở đẹp nhất, vừa vặn trong nhà ta cũng trồng rất nhiều loại mai. – Ánh mắt Từ Nghiêm chuyển hướng nhìn sang Đông Phương Bất Bại đang đứng một bên im lặng nghe, tiếp tục nói – Hồng mai cao ngạo cô độc thanh khiết, Sơ Ảnh thanh nhã, mùi thơm say lòng người… Vệ công tử, phu nhân, lần này cũng không phải chỉ mời hai vị, còn vài văn nhân mặc khách ở trấn trên cũng đều đến, các vị xem…
Trong mắt gã lộ ra vẻ chờ đợi mơ hồ.
Vệ Tu Nghiêu nhếch khóe môi trào phúng, không trả lời gã ngay mà xoay người nhẹ nhàng ôm lấy Đông Phương Bất Bại:
– Tiểu Vu, ngươi muốn đi không?
Ánh mắt Từ Nghiêm lập tức chuyển hướng sang Đông Phương Bất Bại.
Đông Phương Bất Bại để Vệ Tu Nghiêu ôm mình trong ngực, thản nhiên đảo qua ánh mắt chờ đợi như lửa nóng của Từ Nghiêm, gật đầu cười:
– Có gì không thể?
Từ Nghiêm mừng rỡ, Vệ Tu Nghiêu thì cứng đờ…
Chậm rãi siết chặt vòng eo của người trong lòng, giọng nói của Vệ Tu Nghiêu trở nên trầm thấp khiến người ta không biết hắn vui hay giận:
– Được! Phu nhân nói đi, vậy chúng ta đi!
…
Nhìn theo bóng lưng Từ Nghiêm đang rời đi, Vệ Tu Nghiêu im lặng suy nghĩ.
– Đang nghĩ cái gì? – Đông Phương Bất Bại ngồi xuống một bên, thuận tay cầm lên điểm tâm trên bàn.
Mềm mại, ngọt mà không ngán, đúng là loại y thích.
– Loại điểm tâm này phối với rượu đỏ sẽ rất ngon… Ừm… không có rượu đỏ, vậy rượu nho nhà chúng ta cũng được. – Vệ Tu Nghiêu đi tới ngồi bên cạnh y, cũng cầm lên một miếng bỏ vào miệng, nói.
Thấy đối phương không trực tiếp trả lời câu hỏi của mình, Đông Phương Bất Bại cũng không để ý:
– Vậy ngươi cứ thế đồng ý đến nhà gã thưởng mai sao? Ngươi không phải vẫn luôn không thích “Thư khách cư” nhà gã sao?
– Ta không thích cửa hàng nhà gã, những việc này cũng không ảnh hưởng đến việc ta chặt đứt một vài sợi dây có thể dẫn đến “hồng hạnh xuất tường”
Dứt lời, hắn nhìn thẳng vào Đông Phương Bất Bại, ý nghĩa không cần nghĩ cũng hiểu.
Thông minh như Đông Phương Bất Bại đương nhiên rõ ràng ý tứ của đối phương. Nhiều năm nay hắn thỉnh thoảng lại nói ra một vài lời kỳ quái.
Mấy ngày sau…
Vệ Tu Nghiêu nhẹ nhàng kéo Đông Phương Bất Bại lên kiệu, hôm nay phải đến nhà Từ Nghiêm thưởng mai. Nếu đã nhận lời thì đương nhiên phải đi.
Hôm nay Đông Phương Bất Bại trang điểm rất cẩn thận, trên đầu chỉ cài một cây trâm ngọc bích, lông mày tô nhẹ.
Từ sau khi thành thân với Vệ Tu Nghiêu, kỹ thuật trang điểm của y càng ngày càng tiến bộ, không giống trước kia trét phấn lên mặt. Y của hiện tại, trên mặt trang điểm càng lộ vẻ thanh lệ, bên ngoài nhìn vào đúng lúc tấm mành kiệu bay lên, có thể thấy được khuôn mặt nghiêng xinh đẹp thoáng qua.
Ven đường, một nam nhân ăn mặt vô cùng rách nát nhìn thấy, đôi mắt gã chợt mở to, ô ô kêu lên nhưng không phát ra được một thanh âm nào. Thấy không có tác dụng, gã nam nhân đầu tóc rối bù kéo một bên ống quần trống rỗng, dùng sức lắc lư chạy đến gần cái kiệu.
– Hu—–
Kiệu chấn động một chút, Vệ Tu Nghiêu nhô đầu ra hỏi:
– Lão Hồ, làm sao vậy?
– Không có gì, có một tên ăn mày cản đường, công tử chờ một chút ta đuổi gã đi.
Lão Hồ lớn tiếng trả lời, Vệ Tu Nghiêu cũng bình tâm lại ngồi đợi, nghe tiếng lão hồ đuổi người ở bên ngoài.
Lắc đầu, hiện giờ lá gan của mấy tên ăn mày cũng thật lớn, ngay cả một cái kiệu qua đường cũng dám cản lại. May mà đây là kiệu của mình, đều đổi là người khác, không đánh cho tên ăn mà kia tàn phế mới lạ.
Thả tấm mành bên phía Đông Phương Bất Bại xuống, Vệ Tu Nghiêu nhẹ nhàng ôm y vào lòng.
– Đừng nhìn nữa, ngươi còn ngại một cái “Thư khách cư” chưa đủ phiền toái hay sao?
==============================
Cả PN này giá trị nhất là cái đoạn cuối.
PN 2 là đám cưới của 2 anh, nhưng đừng quá mong chờ gì vào H =))))))))))))))))))))
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...