Menfuisu lười biếng ngồi dưới tàn cây nghỉ ngơi.
Ta ở trong tẩm cung vài ngày thấy chán nản liền chuẩn bị ra ngoài tản bộ,
không nghĩ tới lại đụng phải Menfuisư, trong lòng lập tức nổi hỏa. Lẽ
nào hoàng cung Ai Cập không đủ lớn, vì sao dù cẩn trọng thế nào nhưng
cuối cùngvẫn đụng phải hắn? Vất vả lắm mới thoát khỏi Ari, giờ thì đụng
phải Menfuisư, đúng là tránh vỏ dưa đụng vỏ dừa.
Ta thực sợ
Menfuisư. Nam nhân này lại có thể đồng ý đưa người tỷ tỷ đã yêu hắn từ
nhỏ đem gả cho một nam nhân đầy dã tâm Ragashu kia. Cuối cùng vì Carol
mà đối địch với Asisu. Quả thật Asisu có sai, nhưng đổi lại nếu ai ở vị
trí của nàng thì cũng không thể không vì lửa giận công tâm mà làm sai.
Trọng yếu là nam nhân này trước thay lòng đổi dạ, không chiếm được hắn
chẳng phải tốt hơn sao? Ngạn ngữ nói, thê không bằng thiếp, thiếp không bằng cướp, cướp không bằng trộm không thấy. Trước giờ hắn nghĩ muốn cái gì thì dễ dàng có được cái đó, đột nhiên lại xuất hiện thứ không thể
nắm giữ, không theo ý muốn của hắn như thì rất dễ khơi dậy hứng thú của
hắn, nên chuyện hắn bị Carol hấp dẫn rồi yêu nàng cũng không có gì lạ.
Ta suy xét một lúc, vẫn là đến chỗ Menfuisu. Hắn lười nhác mở mắt, mỉm
cười với ta. Tâm ta lại hoãn. Khó trách Asisu yêu hắn như vậy. Tuy hắn
vẫn còn có nét trẻ con nhưng cũng có đủ năng lực mê hoặc nữ nhân. Dù chỉ là một nụ cười nhẹ nhàn nhạt nhưng cũng khiến ta có cảm giác thụ sủng
nhược kinh.
“Menfuisu” Ta đứnng nhìn nửa ngày mới nặn ra được một chữ
“Vương tỷ, Ai Cập thịnh vượng sao?” Menfuisu vẫn là trân trọng người chị gái
này, tuy hắn không biết ôn nhu nhưng ngẫu nhiên ở đáy lòng vẫn toát lên
sự quan tâm, vẫn làm cho ta – Asisu giả cảm thấy ấm áp
“Ai Cập vĩ đại nhất” Những lời này cũng không phải không đúng. Vô luận là Ai Cập
trong kiến thức của ta hay đây là thế giới truyện tranh đi nữa, Ai Cập
vô luận là vấn đề kinh tế vẫn là một phương diện mạnh mẽ, ở thời thế
này, kinh tế mà phát triển thịnh vượng thì đất nước đó đều được coi là
một đất nước thịnh vượng.
“Vậy phụ vương vì sao còn muốn cưới cái công chúa tiểu quốc kia?” Nguyên lai đây mới là điều mà Menfuisu muốn
hỏi. Ta nghiêng đầu nghĩ nghĩ “Phụ vương hẳn là yêu thích nàng đi? Vị
trí vương phi đã bỏ trống lâu rồi, giờ khó khăn lắm mới có nữ tử mà phụ
vương thích, chỉ cần nữ tử kia không mang đến cho Ai Cập bất lợi gì là
được.” Ta hiểu tâm tình của Menfuisu. Khi hắn yêu Carol, tâm tư đều đặt
lên người nữ nhân tóc vàng xứ Mĩ kia. Làm một Faraong, hắn chưa bao giờ
nghĩ cưới vị hoàng phi thứ hai, thứ ba. Ở phương diện này, Menfuisu vẫn
còn bảo thủ.
Thấy ta yên lặng đứng cạnh, Menfuisu kỳ quái liếc
ta. Ta hiểu hành động của hắn, bình thường lúc này Asisu sẽ bước đến ôm
hắn, rồi hướng hắn thổ lộ, rằng bản thân vĩnh viễn chỉ yêu một mình hắn. Nhưng mà ta làm không nổi. Từ trước đến giờ ta chưa từng tiếp xúc với
nam nhân gần gũi như vậy.
“Menfuisu, ngươi sẽ cưới ta chứ?” Do dự trong lòng nửa ngày, ta chỉ có thể nói những lời này.
Không phải ta không muốn xử sự giống Asisu nguyên bản, mà là ta sợ a. Ở thế
giới xa lạ này vận mệnh của Asisu đã được định sẵn. Nhưng ta không muốn
gả tới Babylon, ít nhất, ở Ai Cập còn có thể cảm nhận được tình thân từ
Menfuisu dù có nhàn nhạt. Còn ở cái xứ Babylon xa lạ kia trừ bỏ ngươi
lừa ta gạt, ta không biết có cái gì nữa. Asisu chân chính cũng tâm tâm
niệm niệm là sống suốt đời ở Ai Cập. Vì tương lai bản thân có được hạnh
phúc tại sao ta lại không làm?
Menfuisu tựa hồ cảm giác được ở ta có cái gì đó không đúng. Ngày sưa Asisu chỉ biết mang theo tình yêu
nồng đậm quấn lấy hắn rồi còn hay tự nhủ “ta muốn gả cho ngươi,
Menfuisu”. Menfuisu từ nhỏ đã quá quen tiếp xúc với thái độ này của
Asisu, giờ đột nhiên Asisu trước mắt này lại dè dặt cẩn trọng, khiến hắn cảm thấy người tỷ tỷ này đã thay đổi
Hắn nheo mắt đánh giá ta.
Ta biết hắn đã có chút hoài nghi nhưng không dám có hành động gì, chỉ
cúi mắt, làm vẻ u buồn đứng dưới tàng cây, ánh mắt nhìn chằm chằm vào
chân. Ân, giày Ai Cập vẫn là có khoa học, là giày kiểu xăn-đan mà ta vẫn thích (==) Ở hiện đại ta không hề thích giày cao gót chút nào. Tuy rằng khi đi đường có thể phát ra thanh âm vui tai, nhưng vẫn rất ngược đãi
người (tojikachan: vì quá cao ấy mà)
“Tỷ tỷ, ngươi sao vậy?”
Ta giương mắt nhìn hắn một cái, cố lấy dũng khí nói:”Menfuisu, ngươi muốn lấy ta sao? Ngươi thật sự yêu ta?”
Nghe đến đó, Menfuisu thở nhẹ nhõm một hơi. Hắn biết là nữ nhân miên man suy nghĩ phát tác. Chẳng phải vương tỷ từ trước tới giờ đều không để ý đến
tâm tình của hắn sao? Chỉ để thể xác ở lại hiện thực, còn linh hồn đã
sớm nhập mộng. Chỉ có phát ra một uy hiếp đó là nàng sẽ không từ bỏ.
Những nữ tử con quan bên người Menfuisu khi đối mặt với một thiếu niên
vương tử xinh đẹp như vậy, rất ít người có dũng cảm biểu đạt hẳn ra.
Asisu lại như hổ rình mồi nhìn chằm chằm, giống như một sư tử cái đang
xù lông lên để bảo vệ lãnh thổ của mình vậy. Nếu có người dám can đảm
bước đến, liền không lưu tình mà vươn ra trảo tấn công đối phương
Menfuisu thân thủ kéo Asisu đến bên người “Vương tỷ, ngươi từ trước đến giờ luôn yêu thương ta. Chúng ta vĩnh viễn cùng ở một chỗ” Hắn thật tình mà nói
Có lẽ Asisu thật khi nghe xong những lời như vậy cũng sẽ vẫn không hiểu ra rằng Menfuisu không hề yêu nàng, nhưng ta thì minh bạch. Như vậy, ta có phải hay không nên vì tương lai mà quyết định đâu?
Ta làm bộ cao hứng rời đi, nói muốn quay về tẩm cung trang điểm, để tương lai có thể
làm một tân nương xinh đẹp nhất. Vừa chạy khỏi thì thấy Hitari lén lút
hướng Menfuisư đi đến. Ta hiếu kỳ nên theo phía sau nàng vụng trộm xem
nàng ta muốn làm cái gì.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...