[Đồng Nhân Hoàng Tử Tennis] Không Muốn Làm Hoàng Tử

Vừa tắm rửa xong, Ogihara còn chưa kịp lau khô thân thể liền cảm giác sức lực toàn thân thoáng cái bị cái gì hút đi. Thậm chí đến một chút sức lực bám vào bồn rửa mặt để ổn định thân thể cậu cũng không có.

“Phù phù... Phù phù...” Ôm ngực, Ogihara quỳ trên mặt đất. Không được sao... Không thể, thời gian hẳn là còn chưa tới. Ngày mai... Ngày mai là trận đấu để vào tứ cường rồi, lẽ nào, lẽ nào cậu không ngăn nổi nữa?

“Baby, tắm xong chưa?” Bên ngoài, Hall gõ cửa hỏi. Đã không có tiếng nước, tại sao em trai còn không ra. Lo lắng mở cửa đi vào, Hall lập tức chạy ào tới ôm lấy người đang khó thở.

“Baby, làm sao vậy?!”

Ôm lấy em trai đang cực độ khó chịu, Hall luống cuống. Nghe được tiếng hét của Hall, người ở phòng khách vọt lên.

“Baby!”

Mặt Ogihara gần như trở nên trong suốt, không thở nổi. Ken lập tức bấm điện thoại gọi xe cấp cứu.

“Baby, Baby, hít sâu, đừng sợ, đừng sợ.” Anthony nói để không làm em trai sợ, tứ chi cậu đã trở nên lạnh lẽo.

“Baby, hít vào, thả lỏng, hít vào.”

Cầm lấy bình khí oxy, Hall lo lắng hét lên, làm em trai hít vào. Ogihara đã nói không ra lời nữa, cậu liều mạng hít vào, nhưng ngực lại càng ngày càng tắc nghẹn.

Mười phút sau, xe cấp cứu tới, Ogihara đã rơi vào hôn mê bị đưa vào bệnh viện. Giờ khắc này, nhà Douglas lâm vào hỗn loạn.

Trong bệnh viện, Yukimura nhận được tin tức chạy tới, hoảng sợ chạy lên lầu ba, có người ở cầu thang chờ anh. Nhìn thấy anh, người nọ bước nhanh hướng tới một gian phòng bệnh, Yukimura sắc mặt trắng bệch theo sát.


“Atobe... tình trạng Itsuki-chan thế nào? Tại sao đột nhiên lại...” Yukimura bắt buộc mình bình tĩnh, thế nhưng khi đi vào phòng bệnh thấy người kia trên giường thì anh cũng sắp điên rồi. Máy móc bên cạnh Ogihara biểu hiện ra nhịp tim đập cực kì yếu ớt.

“Không biết. Không tìm được, vẫn không tìm được...” Tiếng nói của Atobe run rẩy, hai tay đặt trong túi, anh sợ mình nhịn không được sẽ giống như mấy người bên giường kia. Vừa mới chuẩn bị ngủ liền nhận được điện thoại của Tezuka, anh không kịp thay quần áo mà đến thẳng bệnh viện.

“Tại sao có thể như vậy... hôm qua tôi còn nói chuyện điện thoại với Itsuki-chan...” Hai chân Yukimura như nhũn ra mà đi tới, nắm chặt cạnh giường, người trên giường kia sao lại là Itsuki-chan!

“Baby... Em muốn làm gì đại ca cũng không phản đối... Em muốn yêu ai cũng được, đại ca không bao giờ phản đối nữa... Baby, tỉnh lại...đừng bướng bỉnh như thế…”

Anthony từ lúc Ogihara vào phòng bệnh thì vẫn quỳ gối bên giường. Quỳ bên kia là Hall. Fujika đã khóc ngất đi vài lần. Trên mặt Ken là sự hoảng loạn vì nỗi sợ hãi mất đi.

“Baby, tỉnh lại... Không được dọa mommy như thế... Baby, mommy không thể mất con...” Fujika khóc kêu, lúc sáng con trai vẫn còn khỏe, vì sao đột nhiên lại thành thế này. Fujika không dám nghĩ, nghĩ đến việc có thể đứa con sẽ phải rời khỏi nàng.

Tezuka, Fuji và Ryoma đứng bên giường, mắt ba người đã sung huyết. Bọn họ vẫn rất sợ ngày này, vẫn rất sợ. Nhưng ngày này lại tới nhanh như vậy, đúng vào lúc họ không hề có sự chuẩn bị.

Nhưng Ogihara vẫn không nghe được cái gì, không nghe thấy tiếng cha mẹ kêu khóc thương tâm gần chết, không nghe thấy lời nói đầy khủng hoảng của anh trai, không nghe thấy sự thống khổ của những người khác, không nghe thấy tiếng hét gọi cậu tỉnh lại. Bờ ngực hầu như không hề phập phồng, cho thấy sinh mệnh của Ogihara đang từ từ biến mất.

Ogihara cảm thấy thân thể của mình rất nhẹ, hình như bay tới nơi nào đó. Ở một nơi xa xôi vang lên một giọng nói, Ogihara đi theo giọng nói đó, trước mắt xuất hiện một biển hoa, hoa này cậu đã từng nhìn thấy, ở trong bức tranh. Điều khác biệt chính là hoa ở đây không hề có bông nào nở cả. Ogihara đi tới, đưa tay chạm lên một nụ hoa, một chuyện làm cậu kinh ngạc xảy ra. Hoa nở, lấy bông hoa đó làm trung tâm, toàn bộ biển hoa như cuộn sóng, từng vòng từng vòng toàn bộ nở. Ở đầu kia của biển hoa, một cô gái xinh đẹp thần tình kích động nhìn cậu, miệng hô: “Soran... Mau trở lại... Soran...”

Ogihara nhìn ra bốn phía, ngoài mình ra thì không có những người khác, cậu lắc đầu, muốn nói cho đối phương tên cậu không phải là Soran, nhưng không thể phát ra âm thanh. Cô gái còn đang không ngừng hô gọi, chỉ là thanh âm càng ngày càng xa. Ogihara còn muốn chạy tới để hỏi rõ ràng, phía sau chợt vang lên giọng nói.

“Itsuki-chan... Itsuki-chan...”

Ogihara ngừng bước chân, có chút lo lắng, vì sao âm thanh này lại làm cậu đau lòng đến vậy. Bên kia, tiếng gọi của cô gái lại cao lên, Ogihara nhìn sang, sau đó xoay người đi về hướng ngược lại. Từng bông hoa phía sau bắt đầu héo rũ, nhưng Ogihara không chút chần chờ đi tới, là giọng của ai lại làm cậu thấy bi thương như vậy, làm cậu thấy quen thuộc như vậy.


“Itsuki-chan, mau tỉnh lại, em đã ngủ một ngày rồi đó, biết không? Lẽ nào em muốn chọc bổn đại gia tức giận sao?”

Keigo... Vừa rồi là Keigo gọi cậu sao? Nếu cậu đã ngủ một ngày vì sao lại không mở mắt nổi. Với lại... Keigo đang khóc sao?

“Itsuki-chan, không phải em sợ nhất Anthony đánh em sao? Vậy vì sao em còn tham ngủ như thế? Em nên dậy đi, ngày mai là bán kết rồi... Là trận đấu của Seigaku và Shitenhoji. Nếu như Itsuki-chan còn không tỉnh lại... Seigaku nhất định thất bại. Itsuki-chan... Backy Douglas, em muốn ngủ tới khi nào! Em mau thức dậy! Mau thức dậy cho bổn đại gia!”

Giọng nói của Atobe lúc cao lúc thấp, tâm tình cũng dần dần không khống chế được. Anh dùng sức lay Ogihara, muốn làm cậu tỉnh lại. Sau đó Atobe ôm lấy Ogihara đang không hề phản ứng mà khẩn cầu: “Itsuki-chan... Van em... mau tỉnh lại... Seigaku và Rikkaidai chắc chắn sẽ tiến vào chung kết mà... Hyotei... thua Shitenhoji, cuối cùng... lại không vào được tứ cường. Itsuki-chan... không phải em nói muốn xem trận đấu của chúng tôi sao? Em còn không thức dậy... còn không thức dậy thì sẽ không xem kịp đâu...”

Atobe cố nén, nhưng giọng nói khàn khàn đã nấc nghẹn. Atobe lúc này đã không còn hoa lệ và tôn quý ngày xưa, đều giống như những người khác, tiều tụy mà thống khổ. Hoa nở, đêm qua, toàn bộ hoa đều nở hết. Mà Ogihara lại ngủ say không tỉnh, tim cậu vẫn đập, nhưng mỗi giây mỗi giây đều thong thả như vậy, yếu ớt như vậy. Atobe không dám nghĩ, không dám nghĩ Ogihara sẽ ra đi như vậy.

“Itsuki-chan... Em hại bổn đại gia chật vật như thế... Nếu như em không lập tức tỉnh lại, bổn đại gia vĩnh viễn cũng không tha thứ cho em.” Itsuki-chan, chỉ cần em chịu tỉnh lại, em muốn bổn đại gia làm cái gì cũng được. Atobe cũng không nhịn được nữa, thấp giọng khóc.

Ogihara càng nghe càng sốt ruột, thân thể cậu rốt cuộc làm sao vậy? Keigo lại thương tâm như thế. Vậy daddy mommy và các anh thì sao, nhất định bị mình hù chết rồi. Thế nhưng... Thế nhưng vì sao mắt cậu không mở ra được?

Keigo... Ogihara muốn gọi, nhưng không phát ra tiếng. Keigo... Keigo... Tôi đã tỉnh, tôi có thể nghe được lời anh, Keigo...

“Itsuki-chan!”

Thấy môi Ogihara động đậy, Atobe đứng lên vỗ mặt Ogihara, hoảng sợ hô, “Itsuki-chan, mau tỉnh lại, Itsuki-chan!”

“... Keigo...” Nỗ lực thật lâu, cuối cùng Ogihara cũng nói ra tiếng, nhưng âm thanh cực kì nhỏ. Ogihara chỉ cảm thấy có một luồng khí từ ***g ngực văng ra ngoài, làm cậu có thể hô hấp bình thường.


“Là tôi, Itsuki-chan! Tôi ở đây!”

Atobe vuốt đôi mắt Ogihara, cấp bách gọi. Giờ khắc này, tim của anh dường như mới đập trở lại.

“Ưm...”

Trải qua nỗ lực không ngừng, cuối cùng Ogihara cũng mở mắt, nhưng người trước mặt lại làm cậu thấy vừa quen thuộc vừa xa lạ.

“Keigo?”

Miệng mũi đeo ***g hô hấp, Ogihara muốn đưa tay tháo ra, nhưng Atobe tới trước một bước. Không có ***g hô hấp, Ogihara cảm thấy thuận khí hơn rất nhiều. Nhưng mà... “Keigo... tóc của anh...”

Atobe cắt tóc rồi, mái tóc vốn hơi dài biến thành đầu đinh, làm Ogihara cực kỳ không quen.

“Tôi cắt tóc rồi.” Atobe giải thích, ôm Ogihara dậy cho cậu uống nước. Tựa vào người Atobe, Ogihara uống nước như uống nguồn sinh mệnh, cậu thực sự khát lắm.

“Hyotei thua, không vào được vòng bán kết. Để trừng phạt, tôi tự cắt tóc mình.” Sau khi Ogihara uống xong nước, Atobe giải thích rõ ràng, “Nhưng mà, bổn đại gia không thua.” Atobe cúi đầu dán lên trán Ogihara, mặc dù biểu hiện anh rất trấn định, nhưng anh phải cảm thụ nhiệt độ cơ thể của Ogihara một chút, như vậy mới có thể làm tâm tình hoảng sợ của mình trở nên bình tĩnh lại.

“Tiếc thật...” Ogihara nhẹ nhàng nói, tuy rằng tỉnh lại nhưng cậu vẫn rất suy yếu. “Không được xem... trận đấu của Keigo rồi...”

“Tôi đã quay lại hết rồi. Chờ em khỏe, tôi sẽ mở cho em xem.” Cho Ogihara uống nước xong, Atobe không buông cậu ra, tay dán lên vị trí trái tim của Ogihara, nơi đó vẫn nhảy lên yếu ớt như vậy. “Bác trai bác gái với Anthony và Hall ở phòng nghỉ bên cạnh.”

Atobe đơn giản nói. Sự thực là anh đã bảo bác sĩ tiêm thuốc an thần cho họ, nếu không thì trước khi Ogihara tỉnh lại bọn họ sẽ tan vỡ mất.

“Họ... nhất định rất sợ hãi...” Ogihara có thể tưởng tượng được tình trạng của người nhà, tình huống lần này của cậu tồi tệ hơn bất cứ lần nào trước đây. Hoa... đều đã nở hết rồi đi. Vừa rồi trong mộng cậu đã thấy loại hoa đó.


“Itsuki-chan... Đừng ở đây dọa chúng tôi sợ nữa. Không chỉ là bác trai bác gái, còn có chúng tôi... Bọn Tezuka vừa mới đi, nếu như không phải ngày mai còn có trận đấu, bọn họ sẽ ở đây cùng em. Itsuki-chan... Trận đấu lần này đối với chúng tôi mà nói, không chỉ là trận đấu của chúng tôi, còn là trận đấu của em nữa. Itsuki-chan... không nên đi.”

Tezuka, Ryoma và Yukimura không thể buông tha trận đấu ngày mai. Nếu như bọn họ cũng thua, vậy nhất định Ogihara sẽ vì họ mà khổ sở, việc duy nhất hiện tại họ cần phải làm là để Ogihara vui vẻ. Giải toàn quốc đối với bọn họ mà nói từ lâu đã có ý nghĩa khác.

“Tôi không đi... tôi mới càng luyến tiếc nhiều hơn.” Vuốt bàn tay lạnh lẽo của Atobe, Ogihara mỉm cười nói, “Keigo... Ngày mai tôi muốn đi xem trận đấu của họ... Anh phải mang tôi đi đó.”

“Được, chỉ cần em hứa với tôi không được ngủ lâu như vậy.” Anh sợ, anh thực sự sợ.

“Ừ.” Nhắm mắt lại, Ogihara phảng phất lại nhìn thấy biển hoa. “Keigo, có thể hứa với tôi một việc không?”

“Em nói đi.”

“Đừng... quên tôi. Khi tôi rời Nhật Bản... Keigo... đừng quên tôi nhé.”

Cảm giác được cả người Atobe đều căng thẳng, Ogihara vội vàng bỏ thêm một câu.

“Không, sao anh có thể quên em... Itsuki-chan là vị hôn thê của Atobe Keigo, bổn đại gia sao có thể quên vị hôn thê của mình!”

Run rẩy ôm chặt Ogihara, Atobe đè xuống sự bất an trỗi dậy khi nghe câu vừa rồi, “Itsuki-chan, khi em trở lại Anh không được phép thích người khác!”

“Ha ha...” Ogihara nở nụ cười, “Các anh... sẽ cho tôi cơ hội sao?”

“Sẽ không!”

“Tôi biết...” Thế nhưng... xin anh đừng quên tôi. Keigo... tha thứ cho tôi vì đã lỡ hẹn.

Đây là hồi quang phản chiếu đúng không... Akutsu... Tôi nhờ anh đó.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận