Jemmy đờ đẫn bước ra
khỏi phòng bằng cách nào, cô theo dãy hành lang dài đến nhà bếp, ngồi
vào ghế thẩn thờ trước sự ồn ào nhào nháo sung quanh.
“ Ổn chứ Jemmy, em bị Pansy phạt à? “: Emma tiến đến nhìn khuôn mặt dại ra của cô bé, mỗi lần con bé đến phòng nghỉ của Pansy thì luôn đờ đẫn
như vậy đặc biệt là mấy ngày gần đây thời gian con bé thừ người càng
dài.
“ Không sao chị Emma, hôm nay chúng ta ăn gì vậy? “: Sau một lúc đờ đẫn cô cũng lấy lại bình tĩnh của bản thân.
“ Rau củ hầm, bánh mì “: Emma thật sự rất muốn đẩy Jemmy ra khỏi bếp,
với trạng thái bây giờ con bé chỉ có làm lộn xộn lên thôi.
“ Vậy bắt đầu thôi “: Jemmy nghiêm chỉnh đứng dậy, tiến đến chiếc chảo lớn, kéo chiếc ghế để có thể đứng lên nhìn vào trong.
“ Em ổn để làm không vậy? hay em về phòng nghỉ đi “: Emma nhíu mày lo lắng cho Jemmy.
“ Không sao “: Cô hướng về Emma gượng cười tỏ vẻ không có việc.
Một buổi chiều xâm tối với một đám trẻ bảy tám tuổi nhôn nhao trong căn bếp- trừ cô ra là một ngoại lệ- mùi thức ăn, nhưng câu hỏi về gia vị
liên tiếp xoay vòng trong phòng, mùi thức ăn theo những khe hở ra ngoài
làm cho tụi nhỏ đang chơi đùa bên ngoài cũng phải nhôn nhao cả lên chờ
đợi bửa tối trong ba ngày qua chỉ có một bữa ăn toàn rau củ và bột
khoai.
“Emma chị ra chuồng gà lấy trứng đi! “: Jemmy trên tay đang cầm xẻn đảo thức ăn nói thầm với cô bé bên cạnh, đó là
món ăn cô nấu và chỉ dành cho vị sơ già, không ai trong cô nhi viện biết về điều đó chừ Emma và Tom.
“ Ừ “: Emma lau hai tay vào cái tạp dờ xẩm màu rách chỉ, leo khỏi ghế và đi ra ngoài.
Cô thấy bản thân thật vô dụng rành rành lúc trước cô học y, sau đó
chuyển qua học pháp y, nhưng lại vô dung trong hoàn cảnh này không thể
lấy những kiến thức mà mình có để chữa bệnh cho bà, nhưng giờ đây cô vô
dụng đứng đây, cô thấy bản thân sống lại thật thừa thãi.
“ Jemmy không ổn rồi, trứng…. trứng gà bị mất rồi “: Emma chạy vào
phòng hét toán lên với Jemmy, rỏ là sáng nay trước khi ra ngoài cô cùng
chị em Jemmy đã đi kiểm tra qua rồi mà.
Không gian
trong bếp như bị đóng băng lại, mọi hành động của mọi người đều dừng
lại, đổ dồn ánh nhìn về phía cô, sự im lặng đó đến nỗi tiếng sôi sung
sục của nấu xúp cũng vang lên rỏ rang một cách mồn một. Họ đều đang chờ
đợi cơn giận dữ của người đứng đầu nơi đây- kẻ mà ai cũng tự nguyện quy
thuận.
“ Mất sao “: Jemmy thì thầm nhỏ tiếng như tự vấn bản thân, cặp gà này được cô nuôi từ một năm trước bằng vài đồng tiền lẻ mà cô đi xin trên phố ngồi cả ngày với những kẻ ăn xin. Một thứ có giá trị như vậy trong một nơi kẻ đói thì nhiêu thì điều này diễn ra
là đương nhiên.
“ Vậy chúng ta làm thịt chúng đi “:
Cô vô cảm nói, khuôn mặt không cảm xúc nhìn về phía trước. Cô lại ngu
ngốc quên mất điều này, thứ có giá trị như vậy lại để một cách lộ liễu
chả khác nào đào lên bản chất tham lam của một con người, đặc biệt trong hoàn cảnh này, ngay cả là một đứa trẻ thì đó cũng là một trong những
bản chất nguyên thủy nhất của nhân loại này và ngay sau đó là lòng nghi
ngờ dành cho lẫn nhau, sau đó là những bản chất sâu xa nhất, việc giết
chết hai con gà là liều thuốc xoa dịu các mặt tối đó, cô không muốn
Pansy phải lo lắng thêm.
“ Như… như vậy được sao “:
Emma lo lắng cắn nhẹ vào môi dưới. Cô biết hai con gà đó là để lấy trứng bồi bổ cho Pansy, sau đó khi thời thế ổn định lại Jemmy sẽ bán và để
dành tiền thực hiện ước mơ cho em trai và bản thân.
“ Vì sao không được chứ, coi như là thêm thức ăn thôi “: Jemmy cười đáng
yêu, xuống khỏi chiếc ghế bỏ ra chiếc tạp dờ của mình.
“ Chị mang chúng tới đây đi “.
Cả căn bếp nổ ầm lên tiếng hò hét vui sướng, tiếp tục vào công việc với tinh thần hang hái chuẩn bị bữa ăn thịnh soạn trong hai năm nay. Họ đều chìm trong niềm vui mà không để ý đến ánh mắt tàn nhẫn lướt qua đáy mắt đen, như những dây gai vươn ra cuốn lấy những con mồi non nớt. Đã đến
lúc đó những con chim non phải bay lên trong cơn bảo, chỉ có những con
cố gắng nhất mới quyền sống soát trong cơn bảo, con những con rớt lại và không chịu bay thì hảy chờ cái chết với mê loạn của chúng. Cô không che chở chúng nữa, chỉ có loài mạnh nhất mới được phép bay trên bầu trời
đó.
Bữa ăn cuối cũng bắt đầu, ai nhận phần ăn của
người đó, không gian rộng lớn chỉ còn tiến xì xào cầu nguyện tạ ơn về
thức ăn mà chúa ban tặng, không khí ngày hôm nay tươi sáng hơn mọi ngày
không u ám, ánh sáng niềm tin lé lói trong mọi đứa trẻ, chúng nó tin
tưởng ở người đứng đầu, cô nhếch môi mỉa mai với sự ngây thơ của bọn họ, nếu không vì Pansy cô thà để họ chết đói trong này với niềm tin với
chúa cao thượng của họ, chúa không cho ai cái gì, ông chỉ tạo ra thư
thách và chỉ có kẻ qua được thử thách của ông mới đáng nhận những phần
thưởng xứng đáng.
“ Ăn đi, còn ngồi thừ người ra đó
là gì! việc chị làm là đúng Jemmy! Họ đã nhận quá nhiều sự bảo trợ của
chị và Pansy rồi, đến lúc họ phải biết kiếm sống “:Tom vô cảm nhét một miếng bánh mì vào miệng chị gái mình như thở đang cô gắng bịt kín cái
suy nghĩ hoắc ám trong đầu chị mình, nó hiểu chị nó hơn ái hết, chị ấy
có thể để cậu ăn đoàn bần dập từ một đám con trai để cậu biết cậu mạnh
hơn họ mới có quyền lên tiếng và sai khiến kẻ khác. Trong cái đầu nhỏ bé đó lại đầy những thứ đen tối nhất trong cái xã hội và cái suy nghĩ cách bảo vệ cậu tốt nhất.
“ Haizz! Tom của chị trưởng
thành rồi, thật xúc động! Chị già thật rồi “: Jemmy ôm chầm lấy em mình ra vẻ rất xúc động và đầy buồn khổ.
Tom khó khăn lắm mới giữ được món xúp không đổ lên người Jemmy, tay giơ cao cái đĩa tỏ
vẻ ghét bỏ nhưng nhiêu hơn là ánh rượu song sánh màu nâu ấm áp: “ Bỏ em
ra, trước khi chị không có đồ mặc vào ngày mai “.
“
Được rồi, được rồi, tôi biết hành động này là khiếm nhã với ngài, mèo
Tom “: Cô giơ hai tay tỏ vẻ đầu hàng, trong mắt nhiều hơn là sự đùa cợt.
“ Thật ghen tị em Jemmy “: Emma từ xa bước lại, khuôn mặt đầy vui vẻ.
“ Chào Emma “
“ Buổi tối tốt lành chị Emma”
Hai chị em đồng thanh lên tiếng chào hỏi Emma, Cô bé tiến về phía này tay cầm phần ăn ngồi cạnh hai chị em.
“ Pansy bà ấy thế nào? “: Tom lên tiếng thăm hỏi, sáng nay cậu dậy khả trễ nên không qua thăm bà Pansy, đến chiều thì mắc dọn dẹp thánh đường.
“ Pansy, không ổn tí nào, ngài ấy vẫn ho khan nặng tiếng, thuốc của Jemmy mua chỉ đủ duy trì hai ngày tới thôi “: Emma nhìn những kẻ vô tâm đang
giành giật thức ăn đằng xa đầy ảo não, bọn họ không dám đến đây dành đồ
ăn của bọn cô, nếu bọn họ đủ dũng cảm.
“ Pansy càng
ngày càng yếu, chỉ có thể duy trì tới cuối năm đây thôi “: Jemmy cụp
hàng long mi dài của mình che giấu cảm xúc đau khổ.
“ Không sao đâu Jemmy, ngài ấy sẻ qua được thôi “: Tom thì thầm với chị
gái mình nhằm xoa dịu đi nổi đau, mặc dù trong lòng cậu cũng rất khó
chịu.
Buổi ăn kết thúc trong không khí ảm đạm, tất cả
mọi người đều chở về phòng sau bữa ăn no nê, hai chị em đi qua dãy hành
lang tối đen không được thắp đèn để về phòng, thật ra trong cô nhi viện
này các đứa trẻ ngủ chung với nhau, nữ ngủ với nữ, nam ngủ với nam,
nhưng chỉ chị em cô là ngủ chung với nhau một phòng, từ trước tới nay
chỉ cần thằng bé tách ra khỏi cô là có chuyện, cửa kính không bị vở nát
thì đồ đạc bị vung vãi lung tung trong phòng, gần như mọi người trong cô nhi viện này đều bảo Tom là ma quỷ chừ bỏ Emma và Pansy họ không tin,
có thể một đứa trẻ nào đó chán ghét Tom mà vu oan cho thằng bé và cô
chưa tìm ra kẻ đó.
“ Em nhẹ tay cho chị “: Jemmy
ngồi ngay ngắn chờ đợi em trai chải tóc cho mình, gần một năm nay việc
chải chuốt mái tóc là do Tom lo liệu và một học sinh giỏi lành nghề qua
bàn tay chỉ dạy của Emma.
“ Chị không thể tự làm được sao “: Tom nhăn mày nói kẻ, khó hiểu. Tay cầm lược nhẹ nhàng dủi thẳng mái tóc đen mun rối bù của Jemmy, cậu thích mái tóc mượt mà nay,nhất là khi
luồn tay vào trong…. Và giật thật mạnh, nghe thấy tiếng kêu thảm của chị gái với vài sợi tóc đen đáng thương trên tay, thật tuyệt vời!. Tóc của
Jemmy luôn đẹp hơn tóc cậu và cậu ghét điều tự hào đó của Jemmy.
“ Nếu em không muốn thấy mọi ngóc ngách trong phòng có tóc của chị “: Jemmy kép hờ mắt tận hưởng cảm giác chiếc lược luồn vào các sợi tóc,
lướt đi trên đó như một ván trượt.
Thật sự là vô cùng thoải mái!!.
“ Em không biết chị có phải con gái không Jemmy, mỗi lần chị đụng vào
tóc mình lại xảy ra tai hoại “: Tom cầm chiếc lược giật mạnh một đoan
tóc rối, là cho Jemmy kêu lên đau đớn. Thật thoải mái khí thấy khuôn mặt nhăn nhó của chị gái mình, lần đầu tiên Jemmy chạm vào kéo cắt tóc đã
làm hư cả đầu tóc cậu, lần thứ hai là tóc mái trước của chị ấy bị biến
thành mái vòm và tuyệt đối không có lần thứ ba để chị ấy biến bản thân
cậu cũng như cô thành những kẻ dị hợm.
“ Em muốn ám
sát chị à? Oa thật đau lòng!! Nếu em muốn mái tóc dài này thì chị sẻ để
lại duy chúc là một mái tóc giả dài làm từ tóc chị cho mái đầu trọc bóng lửng của em! “ Jemmy cau mày cáu kỉnh, giành lại cái lược trong tay em mình bỏ lên giường rồi vớ cái gối đập vào Tom, đây là cách phát giận
của cả hai chị em, như bao nhiêu cặp anh chị em khác.
“ Em không thèm cái ổ gà đó, nó chỉ xứng đáng để mấy con gà mái mẹ nằm
trên đó thôi “: Tom né cái gối đập tới, bật cười khúc khích khi thấy sự
cáu kỉnh của chị gái.
“ CÁi Gì? ổ gà! Rành rành Emma quý mái tóc chị như rong biển “: Jemmy giả vờ nâng cao cằm đầy tự hào.
“ Đúng rồi, rong biển bị phơi khô, đen sì như xỉ than! “: Cậu tỏ vẻ nghiêm chỉnh cho nhận xét.
Cả hai phá lên cười vui vẻ với trò đùa, đó là cách ở chung của hai chị
em, đùa cợt và chê bai nhau. Cả hai chị em bắt đầu dọn dẹp lại giường để nghỉ ngơi, ngủ chung giường với nhau đã trở thành một thoái quen không
thể bỏ. Nguyên nhân là do Tom hay lầm rầm với những câu hỏi kỳ cục và
đặc biệt là vào mùa đông, chiếc nệm mỏng dí lạnh lẽo, chiếc màng cũ kỹ
bạc màu với bông bón cục bên trong không thể ngủ được vào mùa lạnh, chỉ
có thể nằm cạnh nhau dung hơi ấm của cả hai để qua khỏi đêm khuya lạnh
cọng
“ Jemmy, chị ngủ chưa? “
“ Chưa “
“ Giờ này mà chưa ngủ “
“…..”
Mười lăm phút sau.
“ Jemmy, chị ngủ chưa? “
“ Rồi “
“ Ngủ mà cũng trả lời được à? “
“….”: Cô tống nó ra khỏi phòng được không?.
Một tiếng đồng hồ sau.
“ Jem ….”: Tom chưa nói hết câu thì bị giọng nói gắt gỏng của Jemmy.
“ Ngủ hay không thì liên quan gì tới em, Tom! “:Jemmy bật người ngồi dậy nhìn kẻ nằm bên cạnh, Thằng nhóc này muốn gì nửa đây? Cô khó chịu trong lòng.
“ Em không ngủ được “: Tom đáng thương nhìn chị gái mình.
“…..”: Cô được phép bạo hành trẻ em được không? Thật sự muốn cú đầu thằng bé phiền phức này, không lẽ cô để thằng bé ngủ trưa quá nhiều ư? Hai đứa
chỉ ngủ trưa hai tiếng thôi mà!!
“ Ngủ “: Cô bất lực thở dài, ngả người xuống giường tiếp tục giấc mông đẹp của mình.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...