Đồng Học Không Làm Yêu


Một giờ đầu tiên, Khúc Mặc Thương vẫn có thể đáp lại lời của bí thư thôn, nhưng một giờ tiếp theo, ngay cả lái xe Tiểu Trần và ba đại nam nhân khác cũng im lặng. Trong con đường núi mùa đông vắng lặng này, chỉ có thanh âm người đạp cát đá lăn lộn, tiếng thở dốc nối tiếp nhau.

Lão bí thư già nhìn thấy đỉnh đầu mấy thanh niên đang đều bốc hơi nóng, mặt đỏ bừng, thở hổn hển, ông cười nói: “Đi mệt rồi, trước mặt có mấy viên đá sạch, ngồi ở đó nghỉ ngơi một lát đi."
Lão bí thư rất hiểu bọn họ, cũng không nghĩ bọn họ đang kiều khí, hiếm khi im lặng lâu như vậy.

Lâm Thanh Hàm và Khúc Mặc Thương nhìn nhau, sau đó ngượng ngùng nói với lão bí thư: "Được, người trẻ của chúng tôi không thể so với ngài, thực sự hổ thẹn."
"Aiz, sao lại nói vậy.

Bất quá là lão nhân ta đi thành quen, hiện tại phương tiện giao thông của mọi người thuận tiện, nơi nào cần phải đi bộ đường núi xa như vậy, lần này mọi người vất vả rồi." Lão bí thư cười cười, sau đó chỉ vào nơi nhẹ nhàng: "Cố lên, lên tới rồi chúng ta có thể nghỉ ngơi."
Nghe nói có thể nghỉ ngơi, mấy đại nam nhân tức khắc hít vào một hơi, nhanh bước chân, mấy cô gái Khúc Mặc Thương ở phía sau nhìn bốn đại nam nhân đang chạy ở phía trước.

Chờ bọn họ đều đi lên, Khúc Mặc Thương đi tới chỗ Lâm Thanh Hàm, duỗi tay đỡ túi cho nàng: "Vai em đau không? Có mệt không?"
Lâm Thanh Hàm lắc đầu: "Của chị còn nặng hơn của em, chị mau đặt xuống đi."
Mấy tảng đá kia đã bị mấy đại nam nhân rửa sạch sẽ, tài xế Tiểu Trần cùng người phụ trách dự án lần này cố ý để lại một viên đá cho ba cô gái, lại đến đưa cho bọn họ ba chai nước.

Khúc Mặc Thương nhận lấy cảm ơn, để nước cho Lâm Thanh Hàm sang một bên, lấy cốc giữ nhiệt từ trong ba lô ra, đưa cho Lâm Thanh Hàm thấp giọng nói: "Em uống nước ấm đi, thời tiết lạnh, dì cả em sắp tới, uống nước lạnh có thể bị đau bụng."
Lâm Thanh Hàm sửng sốt một chút, véo bình nước trong tay, yên lặng nhìn về phía Khúc Mặc Thương, người này thật là săn sóc. Kỳ thực nàng vẫn luôn tự hỏi, một cô gái từ nhỏ đã vô ưu vô lo cơm ăn áo mặc như Khúc Mặc Thương lại có thể chiếu cố cho tiểu hài tử, chẳng phải nên giống như một công chúa hay sao?
Nhưng Khúc Mặc Thương không những không có tính tình công chúa, thậm chí còn ôn nhu săn sóc hơn các bạn cùng lứa tuổi, đặc biệt là đối với người cô quan tâm, ôn nhu cùng sủng nịch của cô làm người khó có thể cự tuyệt.

Mở nắp chai, Khúc Mặc Thương uống một ngụm nước, sau khi hoãn hô hấp xong cô mới bắt đầu nhìn cảnh vật xung quanh, bọn họ đang ngồi bên lề đường, phía sau là một con dốc rất lớn, nhưng bị cây cối bao phủ thoạt nhìn rất dọa người.


Nhìn lại con đường đã đi, liền trải dài núi non trùng điệp như vậy, trong xanh mà hoang vắng, sau khi khai quật đơn giản con đường đất rất bắt mắt, như lớp lụa màu vàng phủ trên núi non.

Lâm Thanh Hàm thấy cô nhìn ở kia cũng nhìn theo, núi rừng sâu thẳm yên tĩnh, đặt mình trong một mảnh núi rừng mênh mông nhìn con đường đất trơ trụi màu vàng, trong lòng không khỏi cảm giác hoang vắng cùng bé nhỏ.

Nàng nhìn con đường giao nhau, nói: "Ngô bí thư, con đường này hẳn là đã được xây dựng từ lâu."
Lão bí thư lấy ra điếu thuốc lá, muốn hút nhưng sợ ảnh hưởng đến bọn họ, chỉ ngậm trong miệng thưởng thức, nghe xong lời của Lâm Thanh Hàm nói thì gật đầu: "Đúng vậy, đã nhiều năm rồi.

Lúc trước con đường này là con đường ruột dê, đi lại rất khó khăn.

Sau khi dân làng cùng nhau thương lượng, góp tiền cùng xuất lực ra một chút, kỳ thực cũng khá rộng mở, nhưng không dư tiền làm chất lượng, trải xi măng và nhựa đường trời mưa bị cọ rửa sạch làm gồ ghề lồi lỏm.

Trời mưa thì lầy lội bất kham, không thể đi xe, chỉ có mấy người lá gan lớn mới dám đi xe máy lên."
Lâm Thanh Hàm suy tư nhìn đường, Khúc Mặc Thương nhìn nàng một cái, không nói gì mà chỉ nhìn một mảnh rừng trúc trước mặt: "Không khí ở đây rất tốt, phong cảnh cũng rất đẹp, nhưng tiếc là con đường này thực sự không thuận tiện."
"Đúng vậy, một số ngôi làng lớn phía trước đã được lát xi măng, làng Phi Hồ Lĩnh chúng tôi quá hẻo lánh cùng dân cư thưa thớt, phần lớn đều là người nghèo, vẫn chưa thể lát đường, aiz” Nghĩ đến tình cảnh lo lắng nhất của mình, lão bí thư thở dài.

Khúc Mặc Thương không nói gì, đoàn nghỉ ngơi mười phút rồi lại xuất phát.

Khúc Mặc Thương đứng ở bên ngoài đường nhìn lại con đường phía dưới, lần này trên con đường nhỏ như dải băng có một chấm nhỏ, cô nhìn kỹ thì có vẻ là người, mặc quần áo màu xám, đang đi rất chậm, một chút cơ hồ như bò, Khúc Mặc Thương có chút tò mò, đây là người trong làng sao?
Bất quá cũng không nghĩ nhiều, đoàn lại tiếp tục lên đường, càng đi càng khó, trước đây là đường cát đất rộng, về đến nhà dân thì lão bí thưdắt họ đi trên một con đường nhỏ. Hai bên đường trải đầy cỏ tranh, ở mùa đông đều khô héo , dưới chân là những viên đá được mài dũa qua năm tháng, lát những bậc thang bằng đá, dốc gần như bảy mươi đến tám mươi độ.


Lâm Thanh Hàm cau mày, để Khúc Mặc Thương đi trước, ở sau lưng cẩn thận giơ tay trên không, Khúc Mặc Thương nhìn thấy không nhịn được cười: “Nếu chị thật sự ngã, em cũng không đỡ được.”
Lâm Thanh Hàm nhướng mày hơi trừng mắt nhìn cô một cái, nói: “Nói bậy gì đó, nhìn đường.”
Khúc Mặc Thương nở nụ cười, cúi đầu đi tới, người phía sau đưa tay kéo vạt áo của cô, nhỏ giọng lẩm bẩm, "Khẳng định có thể đỡ được."
Khúc Mặc Thương gần như cười thành tiếng, khi ngôi nhà thấp lợp ngói đỏ hiện ra trước mắt, bọn họ cúi xuống, chống đầu gối nhũn ra, thở phì phò như trâu. Trên mặt Khúc Mặc Thương đã lấm tấm mồ hôi, áo gió cũng bị cô cởi ra buộc quanh eo, nhưng lưng thì đầy mồ hôi, trong hai đời này có lẽ là con đường cô đi xa nhất.

Lão bí thư mang bọn họ vào một số hộ gia đình, giải thích ý định của bọn họ. Người dân làng chất phác hiếm khi nhìn thấy cô gái thành phố như vậy, lại nghe nói họ đã đến quyên góp sách và xây dựng trường học đều vô cùng cảm kích. Lão bí thư nói về chỗ ăn ở, mấy đại thẩm nghe vậy liền lập tức nhiệt tình mời bọn họ làm khách.

Cuối cùng vài người cộng lại, một nhóm bảy người ở bốn phòng.

Vì phòng ở nhỏ rải rác nên rất hiếm tìm được phòng trống sạch sẽ, cả nhóm mệt rã rời, không muốn cầu kỳ nên tranh thủ tắm rửa nghỉ ngơi.

Trợ lý nhìn Khúc Mặc Thương có chút không biết phải làm sao, tự mình chiếm một phòng thì ngượng ngùng, còn ở chung phòng với Khúc tổng và Lâm tổng thì càng ngượng ngùng hơn, Khúc Mặc Thương cười cười: "Không mệt sao, mau đi tắm rửa nghỉ ngơi đi, tôi sẽ ở chung phòng với Lâm tổng, đi thôi."
Bọn họ được một lão nhân tóc bạc chào đón, tuy đã trải qua dò hỏi lão nhân còn chưa đến 70 tuổi, nhưng những nếp nhăn và khe rãnh trên mặt cũng khó có thể diễn tả thăng trầm của cuộc đời. Bà gập ghềnh nói bằng tiếng phổ thông không tiêu chuẩn: "Hai tiểu mỹ nhân, đây là lần đầu tiên đến đây, đi đường mệt lắm phải không."
Mang hai người vào một gian phòng, trong phòng có chiếc giường đỏ thẫm, chăn trên đó rất tốt, đơn giản che lại khăn trải giường có chút cũ kỹ, lão nhân vội vàng nói: “Ta đi tìm ga trải giường.” Hai người chưa kịp ngăn cản, lão nhân đã mỉm cười ôm một xấp chăn ga gối đệm lớn màu đỏ đi vào: “Ta mới mua, rất sạch sẽ.

Màu đỏ rực này đẹp lại có chút hỉ."
Nói đến đây, bà đi tới cởi tấm ga trải giường ban đầu chuẩn bị dọn giường. Lâm Thanh Hàm cùng Khúc Mặc Thương không muốn để một lão nhân làm việc này, cho nên vội vàng chạy tới: "Nãi nãi ngài đừng làm, không thể để ngài làm được, chúng ta ở đây, quấy rầy ngài cũng thật ngượng ngùng rồi."
Lão thái thái nghiêm mặt: "Có cái gì ngượng ngùng? Hai người là khách, lại cung cấp sách cho trẻ em trong làng, còn xây dựn trường học, là ân nhân của chúng ta a."
"Ngài đừng nói vậy, ngài thật sự không cần làm, chúng ta tự mình làm.” Thuyết phục hồi lâu, hai người mới tiễn nhiệt tình của lão thái thái đi. Hai người rũ bỏ chăn bông, nhìn hình thêu rồng phượng đỏ rực trên đó, có chút dở khóc dở cười. Lão thái thái nói rất đúng, đây rõ ràng là chăn hỉ, lại nhìn chăn bông cùng một kiểu, hai người cùng nhau trải chăn.


Màu đỏ thẫm lớn trước mặt được che lại, cùng với chiếc giường lớn bằng gỗ, chỉ kém...!
"Em cảm thấy hẳn là mình nên cắt một chữ Hỉ dán lên." Lâm Thanh Hàm nhìn bố trí  trong phòng, mở miệng nói, lại liếc nhìn Khúc Mặc Thương.

Khúc Mặc Thương nghiêm túc gật đầu: "Hẳn là trước khi lên thôn chị nên mua nến, đêm nay trực tiếp động phòng hoa chúc."
Mặt Lâm Thanh Hàm đỏ lên, nghiêm túc nói: “Không đứng đắn.”
Khúc Mặc Thương không tiếp tục trêu chọc nàng, cảm thấy mồ hôi rất khó chịu, liền đi tìm khăn tắm sạch, đi tới vén quần áo của Lâm Thanh Hàm: “Lau mồ hôi trước đi, ở đây vẫn còn lạnh, lát nữa cảm lạnh sẽ không tốt.

Chị đi nấu nước ấm rồi tắm."
Lâm Thanh Hàm vươn tay sờ lưng cô: "Không phải giống nhau sao, đừng lo lắng cho em, trước kia sức khỏe chị luôn không tốt, đừng để bị ốm.

Em đi hỏi lão thái thái nấu nước thế nào."
Trong nhà lão thái thái không có máy nước nóng, may mà có phòng tắm, trước khi Khúc Mặc Thương đến đây còn lo lắng bọn họ đi vệ sinh nghe nói chỉ đào hố đóng hai cái ván gỗ.

Để nấu nước cần phải đốt củi, hai người đều chưa từng đốt lửa lửa, Lâm Thanh Hàm tự nhận mình làm việc nhà nhiều, lời thề son sắt nhóm được lửa, kết quả là ngoài nhóm lửa bằng lá thông cháy rất tốt, mặt khác nhiều nhất là một vài làn khói đen. Sau một lúc lâu, Khúc Mặc Thương mới nén cười nhìn Lâm Thanh Hàm mặt vô biểu tình tiếp tục chiến đấu với củi lửa, đang định mở miệng nói thì lão thái thái đã mỉm cười bước vào.

"Hai người ngượng tay, để ta.

Củi này trước tiên nên đặt nháy cây nhỏ lên trước, khi lửa bùng lên, thì đặt củi vào.

Lò ở giữa bị đài rỗng, hai người nhồi quá chặt."
Lâm Thanh Hàm vỗ vỗ tay, nhìn Khúc Mặc Thương: "Em biết cái này, đào rỗng mới có thể có đủ oxy làm đốt cháy, vừa rồi em chỉ không biết cách sử dụng kẹp gắp than." Nàng nói vừa vén tóc giống như che giấu ngượng ngùng, lấy ngón tay quệt lớp vụn gỗ bị bắn trên trán.

Kết quả là trên mặt trắng nõn tự nhiên để lại một dấu vết xám xịt, Khúc Mặc Thương nhìn thấy lòng vừa mềm vừa vui, cô lấy khăn giấy ra lau mặt cho nàng: “Đúng vậy, không trách em.


Thanh Hàm nhà chị giỏi nhất, mặt đều bị bôi bẩn, haha.” Cuối cùng, cô không nhịn được cười khiến Lâm Thanh Hàm lạnh mặt, giả vờ tức giận nhéo cô một cái.

Nhưng đây là lần đầu tiên Khúc Mặc Thương phát hiện Lâm Thanh Hàm cũng rất vụng về, đặc biệt là giả vờ đạm nhiên không có việc gì, điều này khiến cô cảm thấy nàng vô cùng đáng yêu.

Nhưng thực tế cho thấy những người có năng lực luôn có năng lực, bất quá sau một thời gian, nàng đã trở nên rất thành thạo trong việc sử dụng kẹp gắp than, ra dáng thêm cửi.

Hai người tắm xong đã bảy giờ, trở ra lão thái thái liền tiếp đón ăn cơm, bữa cơm lão bí thư bên kia cũng đã chuẩn bị xong.

Trong sảnh nhà lão bí thư bày rất nhiều món trên bàn, ngoài một số loại rau tự trồng, còn có thịt chiên, thịt hấp, thậm chí có cả gà hầm thuốc bắc.

Lão bí thư còn có hai người con, hai đứa nhỏ nhìn thức ăn trên bàn liền rất vui vẻ, háo hức chờ ăn cơm. Lâm Thanh Hàm và Khúc Mặc Thương đến xem tình hình trong làng, chỉ có một hoặc hai con cá và thịt được được đem phơi khô, mà gà cũng là đến Tết mới bị gϊếŧ thịt.

Lão bí thư thấy mấy người đứng ở kia không ngồi, cho rằng bọn họ không quen: "Mọi người ngồi đi, mau ngồi đi.

Trong nhà này không có thứ gì tốt, đều là người trong làng biết mọi người sắp tới, bọn họ liền đưa tới nhà tôi để cho mọi người nếm thử.

Tương đối đơn giản, ăn cũng không ngon bằng những món mọi người ăn, cũng đừng ghét bỏ, mệt mỏi cả ngày tùy tiện ăn một chút đi.”
Khúc Mặc Thương ngồi xuống cảm thấy có chút không tự nhiên, Lâm Thanh Hàm quay đầu nhìn về phía lão bí thư và những người khác: “Ngô bí thư, ngài cùng dân làng quá nhiệt tình rồi, những thứ này chúng ta rất khó nếm thử, cảm ơn mọi người đã khoản đãi.

Nhưng sau này mọi người ăn cái gì chúng tôi ăn theo là được rồi, rau ở đây đều là rau tự nhiên, chúng tôi muốn ăn cũng không được."
Lão bí thư lúc này đã biết hai người trẻ tuổi đang nghĩ gì, mỉm cười lôi kéo mấy đại nam nhân uống rượu. Khúc Mặc Thương và Lâm Thanh Hàm càng biết được nhiệt tình là gì, về cơ bản một con gà đều chia cho bọn họ. Nhìn đùi gà trong bát, trong lòng Lâm Thanh Hàm không nói ra được là tư vị như thế nào, dư quang nhìn thấy hài tử bưng bát ở một bên ăn, Lâm Thanh Hàm cong khóe môi vẫy vẫy tay ra hiệu với cô bé.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui