Ngày tháng trôi qua, chỉ trong nháy mắt đã đến lúc đám người Tiết Ngụy phải giao nộp nhiệm vụ. Khúc Mặc Thương cầm văn kiện Tiết Ngụy đưa cho, xem kỹ, thật lâu sau, cô ngẩng đầu lên, trên mặt lộ ra một chút ý cười: "Làm tốt lắm, có mấy điểm cân nhắc rất kỹ.
Mấy cái này còn chờ thảo luận, tôi hy vọng chấn chỉnh nội quy của công ty nhưng không quá khắt khe, nếu không sẽ không có lợi cho phát triển của công ty.
Nếu mọi người không hài lòng, tôi sẽ khó quản lý hơn, cho nên cái này thích hợp thả lỏng.
Sau khi xác nhận thì trực tiếp thông báo trong công ty, thuận tiện gửi mail cho tôi, có thể ẩn danh phản ánh vấn đề, tôi sẽ thông báo kết quả xử lý."
"Được, Khúc tổng."
Khúc Mặc Thương nhìn hắn, sau đó đứng dậy đưa tay qua: "Có lẽ trước kia tôi đã nói chuyện quá mức, nhưng lần này Giám đốc Tiết đã làm tốt hơn tôi dự kiến, quả nhiên là người Lý Lãng đề cử.
Tôi hy vọng những ngày tới chúng ta có thể hòa hợp."
Tiết Ngụy có chút sững sờ, một lúc sau trên mặt hơi ửng hồng, hắn vội vàng đưa tay ra: "Cảm ơn Khúc tổng, trước kia tôi coi thường chuyện này, cũng cảm tạ Khúc tổng không so đo hiềm khích trước đây."
Khúc Mặc Thương nở nụ cười: "Tôi chỉ đối việc không đối người, lần này mọi người vất vả rồi, ông có thể đưa nhóm đi tụ tập, tôi sẽ chi trả."
Sau khi tiễn Tiết Ngụy đi, Khúc Mặc Thương lại cẩn thận xem kỹ hơn, cuối cùng trong lòng cũng hiểu đại khái. Tuy tiến độ tăng lên, nhưng tốt hơn đời trước rất nhiều.
Những thay đổi này liên quan đến việc thăng chức cùng thưởng phạt của nhân viên, có thể mang lại nhiều thay đổi cho Thiên Thịnh, không nhắc đến thực thi của quy định mới, e rằng sẽ gây ra nhiều khó khăn, đặc biệt đề cập đến chuyện chia hoa hồng cho các bộ phận, chỉ sợ nhấc lên sóng gió không nhỏ.
Có một hạng mục mà cô và Khúc Thịnh Lý Lãng đã thảo luận cùng hoàn thiện chi tiết.
Trong giai đoạn đầu gây dựng sự nghiệp của Thiên Thịnh, vì góp vốn, Thiên Thịnh đã từng thực thi chia hoa hồng bằng cổ phần, cho phép nhân viên tham gia góp vốn và chia cổ phần.
Cho nên cổ phần của Thiên Thịnh rất phân tán, ngay cả Khúc Thịnh là người đứng đầu sáng lập cũng không vượt quá 40% cổ phần, đồng thời một số cổ đông lớn vẫn tiếp tục đầu tư vào giai đoạn sau, dẫn đến tỷ trọng cổ phần của các cổ đông chiếm số nhiều hơn Khúc Thịnh.
Với phát triển của công ty, chế độ chia hoa hồng bằng cổ phần trước đây cũng bộc lộ ra khuyết điểm, tập trung quá nhiều vào quản lý, ưu đãi cho người lao động bên dưới không lớn, cho nên mấu chốt lần này chính là thả tỷ lệ cổ phần xứng đáng, đồng thời tỷ lệ sở hữu cổ phần đạt mức nhất định với số lượng nhân viên cũ không tham gia, việc phân bổ vốn chủ sở hữu nghiêng về nhân viên nòng cốt làm loãng cổ phần của các cổ đông lớn ở một mức độ nhất định.
Khi quy định mới này được đệ trình lên ban lãnh đạo cấp cao của công ty, việc này đã nhấc lên sóng to gió lớn ở Thiên Thịnh. Các cổ đông lớn của công ty như Thôi Nhận đã đi đầu phản đối, Khúc Mặc Thương liền mở họp đại hội cổ đông, mấy vị đại cổ đông đều dự họp, mục đích chính là nhằm vào việc phản đối chế độ chia hoa hồng bằng cổ phần.
"Gần đây Khúc tổng đã trực tiếp động thủ vào quyền của công ty, việc này quá qua loa.
Động thái phân cấp cổ phần ở Thiên Thịnh lớn như vậy, trực tiếp làm lung lay các nguyên tắc cơ bản của công ty.
Để nhân viên nắm cổ phần, tuy có thể tạo được tác dụng khích lệ, nhưng việc phân cấp cổ phần của công ty dẫn đến việc cổ đông nắm giữ cổ phần, ngộ nhỡ cổ phần bị người có tâm cơ lợi dụng, e rằng sẽ trực tiếp dẫn đến xói mòn cổ phần của công ty, gây ra khủng hoảng lớn.
Thôi Nhuận cơ hồ không cho Khúc Mặc Thương cơ hội lên phát biểu, nêu ra vấn đề đáng lo ngại nhất đối với các cổ đông.
Khúc Mặc Thương gật đầu tỏ vẻ tán thành: "Đúng là như vậy, cho nên mời mọi người xem kỹ loạt biện pháp sau.
Khi chia hoa hồng bằng cổ phần thì cũng tương ứng với áp dụng các biện pháp hạn chế đúng chỗ.
Tỷ lệ sở hữu cổ phần của từng nhân viên là dựa trên số năm và cấp độ, phân bổ cộng với đánh giá hiệu suất.
Cũng chính là những nhân viên trên cấp 15 mới đủ điều kiện tham dự.
Đồng thời, thời hạn sở hữu cổ phần là 5 năm, sau 5 năm sẽ được đặt lại, hơn nữa giao dịch chuyển nhượng cổ phần phải được hoàn thành sau ba năm, không vượt quá một phần ba số cổ phần nắm giữ, những người nắm giữ không trên 10% cổ phần."
Khúc Mặc Thương bật máy tính chiếu lên màn hình lớn, tỉ mỉ giải thích chi tiết kế hoạch, giải thích cho từng người, trên đường không có ít người đặt câu hỏi nhưng rõ ràng Khúc Mặc Thương đã chuẩn bị kỹ càng, hầu như mỗi một câu hỏi cô đều có thể trả lời ngay lập tức. Sau đó, các cổ đông khác bắt đầu châu đầu ghé tai xì xào.
Thần sắc Thôi Nhuận rất khói coi, nói thật hắn không thể chấp nhận việc cổ phần của mình bị một đám nhân viên chia sẻ, đây là lúc trước hắn đầu tư mới có được, nhưng hắn biết rõ Khúc Mặc Thương đã tuyệt đối lo trước khỏi họa.
Một phương án tỉ mỉ như vậy hoàn toàn không thể thực hiện được chỉ trong thời gian ba tháng.
Hơn nữa điều đáng sợ nhất chính là giống như cô đã tự mình trải qua, cô đều quá thấu triệt mọi vấn đề có thể xảy ra, có một số phương án đối phó thậm chí còn vượt quá dự đoán của bọn họ.
Khúc Mặc Thương để bút trình chiếu trong tay xuống, nhẹ nhàng chống hai tay lên bàn hội nghị: "Cho nên tôi đã giải thích thắc mắc của mọi người, còn câu hỏi nào không?"
"Khúc tổng nói rất đúng, nhưng đây là biện pháp quá mạo hiểm, tôi cảm thấy không nên vội vàng như vậy, rốt cuộc còn chưa có tiền lệ."
Khúc Mặc Thương nhẹ nhàng cười: "Thôi phó tổng cảm thấy không phù hợp, có thể đưa ra những điểm mà ngài cảm thấy có vấn đề.” nói xong cô nhìn Thôi Nhuận, thần sắc ôn hòa có lễ.
Thôi Nhuận không nói nên lời, hắn cau mày nói: “Tôi cảm thấy nguy cơ quá lớn, không nên lấy công ty ra nói đùa.”
Khúc Mặc Thương mỉm cười: “Thiên Thịnh chính là các vị đang ngồi ở đây cùng nhau dốc sức dựng nên, e rằng mọi người biết rõ, nguy cơ nghĩa là gì?"
Nói xong, cô kéo ghế ngồi xuống: "Mọi người có thể biểu quyết, tôi biết mọi người nghi ngờ cái gì, sau khi triển khai chế độ này, tôi sẽ dẫn đầu lấy ra 3% cổ phần." Cô nói câu này chính là đưa ra một đòn nặng nề, vài người ở đây hai mặt nhìn nhau.
Cuối cùng, cho dù có người không tán thành, đề xuất của Khúc Mặc Thương vẫn được thông qua. Trước khi công bố kết quả ngày hôm đó, Khúc Mặc Thương đã tổ chức một cuộc họp toàn thể nhân viên.
Tại cuộc họp của công ty, Khúc Mặc Thương đã truyền đạt chi tiết quy tắc này đến toàn thể nhân viên.
"Đồng thời, đối với những nhân viên đạt tới cấp bậc nhưng không có khả năng mua cổ phần của công ty, vậy thì công ty sẽ ra mặt làm đảm bảo cho vay.
Nhưng cổ phần của nhân viên không được chuyển nhượng hay tùy ý bán ra, ba năm sau có thể tiến hành trao đổi.
Nhưng một khi có xuất hiện chậm trễ, chúng tôi sẽ tiến hành thảo luận với Ủy ban nhân sự, yêu cầu rời khỏi hoặc giảm cổ phần đang nắm giữ.
Tôi hy vọng những nhân viên có năng lực và những nhân viên có tinh thần phấn đấu sẽ tham dự vào sự phát triển của Thiên Thịnh."
Sau khi nói xong, cô khẽ cúi đầu, sau đó tiếng vỗ tay của toàn bộ nhân viên như thủy triều kéo tới, thậm chí có người còn bất giác đứng lên, cuối cùng toàn bộ nhân viên đều đứng lên vỗ tay, bầu không khí của hội trường liền lên đến cực điểm.
Khúc Thịnh an tĩnh ngồi ở hàng đầu tiên, sau đó đứng lên vỗ tay, nhìn Khúc Mặc Thương đang không màng hơn thua trên đài, ánh mắt ông tràn đầy tự hào.
Sau ngày hôm đó, tất cả các nhân viên đều biết bọn họ có cơ hội nhận được hoa hồng bằng cổ phần sau khi vào cấp 15, đó chính là đề xuất của Khúc tổng mới nhậm chức chống lại phe đối lập. Trong lúc nhất thời, địa vị của Khúc Mặc Thương trong lòng nhân viên công ty tăng vọt, uy tín cực cao.
Trong tình huống của đề xuất này, tựa hồ những thay đổi trong điều lệ và quy định khác có thể bị xem nhẹ, cho nên sự chấp nhận của bọn họ nằm ngoài dự kiến của Tiết Ngụy, bởi vậy mà kế hoạch của Khúc Mặc Thương được thực thi rất thuận lợi.
Bất quá, cho dù mọi thứ thuận lợi hơn đời trước rất nhiều, Khúc Mặc Thương cũng tiêu tốn rất nhiều sức lực, hơn nữa gần đây có một loạt nhân viên mới gia nhập công ty, Khúc Mặc Thương cần phải thực hiện khóa đào tạo huấn luyện với tư cách khách quý, đồng thời trao tặng huy hiệu nhân viên chính thức.
Trước khi tham gia cuộc họp, Khúc Mặc Thương nhìn lướt qua danh sách, đột nhiên ánh mắt cô dán chặt vào một cái tên, một lúc sau sắc mặt cô có chút tối sầm lại. Mạnh Gia Hòa, cái tên này tựa hồ đã lâu không xuất hiện trong trí nhớ của cô, sau khi trọng sinh cô đã nghĩ đến rất nhiều chuyện, nhưng dần dần loại trừ Mạnh Gia Hòa, hiện tại người này đột nhiên xuất hiện khiến tâm tình cô cảm thấy có chút phức tạp.
Dường như mọi thứ đã thay đổi, đời trước Khúc Mặc Thương gặp Mạnh Gia Hòa là thời điểm làm nghiên cứu sinh, cũng chính là năm sau.
Trong khoảng thời gian này, Mạnh Gia Hòa chưa đến làm việc ở Thiên Thịnh, nhưng hiện tại Mạnh Gia Hòa hẳn là mới tốt nghiệp khoa chính quy, lại đã đến Thiên Thịnh.
Vốn dĩ Khúc Mặc Thương đã có chút mệt mỏi lại càng cảm thấy nhức đầu, đem danh sách trong tay ném sang một bên, nhắm mắt dựa vào ghế. Sau đó cửa bị gõ, thư ký đẩy cửa đi vào, nhẹ giọng nói: “Khúc tổng, buổi lễ nhập chức ngày mai đã lên lịch, 10 giờ sáng ngài cần phải tham dự.”
Khúc Mặc Thương mở mắt, gật gật đầu: “Tôi biết rồi, còn có...!gửi hồ sơ lý lịch của mấy người này vào hộp thư của tôi.”
“Được, tôi sẽ làm ngay.”
Nhìn thấy hồ sơ lý lịch, Khúc Mặc Thương cau mày đóng mail. Nhưng sau khi nghĩ lại cũng bình thường trở lại, mặc dù không muốn nhìn thấy Mạnh Gia Hòa, nhưng cô cũng không có lý do gì mà vô duyên vô cớ loại trừ hắn. Chỉ là, người này tuyệt đối không được để cho hắn nắm giữ chức vị quan trọng, hơn nữa ở Thiên Thịnh, hắn cũng không thể gặp Lâm Thanh Hàm.
Nghĩ đến Lâm Thanh Hàm, sắc mặt Khúc Mặc Thương nhu hòa đi, tựa hồ đã mấy ngày không gặp, trong lòng có chút áy náy. Sau khi hai người thân mật vào ngày hôm đó, cô liền trở nên bận rộn, Lâm Thanh Hàm cũng bận rộn với dự án xanh hóa nên hai người không có cơ hội gặp mặt.
Nghĩ nghĩ, cô nhìn lên đồng hồ, hẳn là Lâm Thanh Hàm đã tan tầm, nhưng cô không biết nàng đã về nhà chưa.
“Thanh Hàm, em về nhà chưa?”
Bên kia rất yên tĩnh, Khúc Mặc Thương sợ quấy rầy nàng nên nhắn tin nhắc nàng ăn cơm, sau đó liền đặt điện thoại xuống, chuẩn bị tiếp tục xem lịch trình ngày mai, an bài những gì mình phải làm.
Hiện tại Thiên Thịnh và Tập đoàn Thiên Hòa ở thành phố An Xa đang đàm phán về một dự án, đây cũng là đối tác lớn nhất mà cô tiếp cận kể từ khi nhậm chức. Nếu cuộc đàm phán thành công, có nghĩa là chi nhánh mà Thiên Thịnh đã lên quy hoạch trước đó có thể được hoàn thành ở An Xa.
Nhưng Diêu Nhạc là người phụ trách Thiên Hòa có tiếng là khôn khéo khó chơi, so với Lục Chấn Sinh lúc trước không nhường một tấc, lần này cô chủ động ném ra cành ô liu là vì dự án xanh hóa. Thiên Thịnh chiếm rất nhiều cổ phần, vừa lúc có giao thoa với tập đoàn Thiên Hòa, đây cũng là người mà Khúc Mặc Thương cần bắt lấy.
Khi đến 7 giờ, điện thoại của Khúc Mặc Thương đổ chuông, sau khi nhấc máy, cô khẽ cười nói, “Có phải mới tan tầm không?”
Lâm Thanh Hàm có chút không rõ ràng, ngón tay véo cây bút đang nhẹ nhàng hoạt động trên giấy, một lát liền phát họa ra một hình dáng nữ nhân: “Chị vẫn chưa tan tầm sao?”
Khúc Mặc Thương nhướng mày: “Em hiểu rõ chị như vậy sao?”
Lâm Thanh Hàm cau mày: “Dạo này chị đều tăng ca, có phải rất mệt không?”
Khúc Mặc Thương nghe thấy giọng nói lo lắng của nàng, ôn thanh nói: “Không mệt, nhiều năm qua em đều như vậy, chị mới hơn hai tháng mà thôi.”
Lâm Thanh Hàm dừng một chút: “Nhưng một ngày em đều không muốn chị phải vất vả như vậy."
Khúc Mặc Thương không nói gì, hai người trầm mặc một lúc, sau đó Khúc Mặc Thương nở nụ cười: "Vậy sao được, chị muốn nuôi em, chờ chị có thể nuôi em, chị liền ăn vạ em, lại để em nuôi chị."
Lâm Thanh Hàm câu lên khóe môi, cây bút trên tay tô điểm con ngươi trong bức tranh vài cái, nhìn người trong bức tranh: “Nuôi em rất dễ, hiện tại chị có thể nuôi được.”
“Chị không thể ủy khuất em, tiểu Lâm tổng của chị xứng đáng được tốt nhất.
Thanh Hàm, chị sẽ không để em chờ quá lâu, được không?"
Bút trên tay Lâm Thanh Hàm dừng lại, mũi có chút chua, xoa xoa đôi mắt, thanh âm nàng nhẹ nhàng chậm chạp nhu hòa: "Em không sao, chị không có để em chờ lâu.
Thật đấy, kỳ thực vẫn là chị luôn chờ em, cho nên chị không cần gấp, như vậy là tốt rồi."
Khúc Mặc Thương hít một hơi thật sâu, muốn nói gì đó nhưng lại nhịn xuống. Sau khi cúp điện thoại, cô nhìn bức tranh phác thảo được gửi vào điện thoại của mình, lập tức bật cười, thật lâu sau mới trầm giọng nói: “Nhưng chị cảm thấy không tốt, Thanh Hàm.”
Sau khi làm xong những việc trên bàn, Khúc Mặc Thương thu thập đồ đạc, đứng dậy trở về. Sau đó cô gọi điện cho trợ lý: "Giúp tôi hẹn Diêu tổng của Thiên Hòa một chút, chiều mai tôi họp xong sẽ gặp cô ấy."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...