Hai người thân mật ôm nhau, nữ sinh phía trước nhìn thấy thân mật khăng khích của Lâm Thanh Hàm và Khúc Mặc Thương chỉ cảm khái, cũng không nghĩ tới có người nương theo say xe muốn xích lại gần nhau.
Tay phải Khúc Mặc Thương ôm nàng, tay trái nhẹ nhàng xoa bàn tay luôn lạnh lẽo của nàng, giống như không nỡ buông tay. Cô không nói chuyện, cũng không có biểu tình gì, nhưng Lâm Thanh Hàm lại từ trong đó cảm thấy cô luyến tiếc.
Mũi có chút lên men, Lâm Thanh Hàm không khỏi vùi đầu sâu hơn. Ba năm qua, dù khổ sở hay mệt mỏi nàng cũng chưa bao giờ mềm yếu, huống chi là vì thương tâm mà rơi lệ. Bởi nàng biết, không có chỗ dựa thì nàng ủy khuất khó chịu cũng sẽ không ai quan tâm, thậm chí còn có người chờ nàng lùi bước, lúc này yếu đuối đều là một loại biểu hiện của kém cỏi.
Nhưng ở bên Khúc Mặc Thương, tất cả khôi giáp của nàng đều không còn, hiện tại loại ly biệt này kỳ thực không tính là gì, chỉ là nàng chịu không nổi, cũng không khắc chế được khổ sở.
Tuy Khúc Mặc Thương trì độn, nhưng lại mẫn cảm với thay đổi cảm xúc của Lâm Thanh Hàm hơn ai hết, nàng vừa động làm cho mắt cô có chút chua, ngón tay hơi nắm chặt, thấp giọng thì thầm bên tai nàng: “Chị sẽ sớm trở về, em ngoan nhé.”
Lâm Thanh Hàm có chút ủy khuất ngẩng đầu nhìn cô, nhỏ giọng nói: “Em không phải tiểu hài tử.”
Khúc Mặc Thương thấp giọng nở nụ cười: “Ừm, là Lâm tổng, không phải tiểu hài tử.”
Lâm Thanh Hàm bất mãn nhưng không thể nề hà, hai người dính chặt nhau nhỏ giọng thì thầm, tranh thủ dọc đường để xoa dịu chua xót ly biệt. Khi taxi dừng ở sân bay San Francisco, Khúc Mặc Thương nhìn ra bên ngoài, thấp giọng nói: “Thanh Hàm, tới rồi.”
Lâm Thanh Hàm không đứng dậy, cuối cùng những người khác đều xuống xe, Lâm Thanh Hàm mới buông Khúc Mặc Thương ra rồi xuống xe.
Cả đoàn thảo luận kiểm tra an ninh, nhưng Lâm Thanh Hàm vẫn nhìn Khúc Mặc Thương.
Mặc dù Khúc Mặc Thương cũng rất khổ sở, nhưng dù sao cô cũng lớn tuổi hơn nên chỉ có thể hạ tâm nói: "Đi đi, phải kiểm tra an ninh rồi, để bọn họ chờ không tốt."
Lâm Thanh Hàm nhìn cô thúc giục mình, trên mặt cũng là bộ dáng ôn nhu vân đạm phong khinh, trong lòng hơi sáp lại, trầm mặc cúi đầu gật gật đầu, hạ tâm xoay người đi.
Khúc Mặc Thương thấy nàng ảm đạm xoay người, bóng lưng nhất thời cũng cô tịch lạng nhạt, vẫn không khống chế được vươn tay ra nắm lấy tay trái của nàng, sau đó dùng sức kéo người lại, ôm lấy nàng.
Lâm Thanh Hàm bị cô ôm chặt, thật sự cũng nhịn không được mà hai mắt đỏ hoe ôm lấy cô.
Khúc Mặc Thương lại cường điệu vào tai nàng: "Chị hứa với em sẽ sớm trở về, hiện tại chị không cần lén lút nhờ Giai Di chụp ảnh của em cho chị, cũng không cần dựa vào cậu ấy để biết tình hình gần đây của em.
Chúng ta có thể gọi điện thoại hoặc gọi video, sẽ không giống như trước đây, cái gì cũng không nhìn thấy, đúng không.”
Lâm Thanh Hàm ngẩn ngơ khi nghe cô nói dựa vào ảnh của Xa Giai Di để biết tình hình hiện tại của mình, sau đó một cỗ nhiệt ý nóng bỏng dâng lên trong lòng. Nàng vừa khóc vừa cười, dùng sức chống cằm vào vai cô, khi rời đi nàng nghiêng đầu nhanh chóng hôn lên má cô, muộn thanh nói: “Chị thật là xú muộn tao.”
Nghe thấy giận mắng mang theo oán trách lại tràn đầy tình yêu, Khúc Mặc Thương không nhịn được bật cười. Đám người đằng kia chỉ nhìn hai người ôm nhau khó chia lìa, đều là cảm thấy hai người có quan hệ thâm hậu, vài người biết tính tình ngày thường của Lâm Thanh Hàm đều kinh ngạc.
Hống người tiến vào kiểm tra an ninh, Khúc Mặc Thương vươn tay sờ mặt mình, nhìn lối vào có thân ảnh của Lâm Thanh Hàm, trong lòng trống rỗng, mất mát thấp giọng nói: "Cũng chưa hôn em ấy."
Khẽ thở dài một cái, cô đánh lên tinh thần xoay người ra khỏi sân bay. Cô còn rất nhiều việc phải làm, không thể cứ chìm đắm trong tình cảm, cô lấy điện thoại ra gửi một tin nhắn cho Lâm Thanh Hàm: “Đến nơi thì nhắn tin cho chị, sau đó nghỉ ngơi thật tốt, vừa trở về đừng bận rộn công việc, em còn lệch múi giờ, thân thể ăn không tiêu."
Bên kia cơ hồ lập tức trả lời: "Em biết rồi, chị phải chăm sóc bản thân thật tốt, rèn luyện thân thể nhiều một chút, đều bế em không nổi."
Vốn dĩ Khúc Mặc Thương mang ý cười nhợt nhạt sau khi nhìn thấy liền nhíu mày, có chút buồn bực. Đêm qua sau khi Lâm Thanh Hàm ngất đi, vốn dĩ định tắm cho nàng một chút, dù sao cả người hai người đều là một thân mồ hôi. Nhưng rõ ràng Lâm Thanh Hàm rất gầy, mà cô không bế được, hiện tại cư nhiên còn bị Lâm Thanh Hàm ghét bỏ.
Nhìn cánh tay của mình, Khúc Mặc Thương suy nghĩ một lúc, tra phòng tập thể hình gần Đại học Stanford.
Sau khi tiễn Lâm Thanh Hàm đi, Khúc Mặc Thương cũng không nhàn rỗi nữa mà lao vào luận văn, nghiên cứu sinh muốn tốt nghiệp sớm không chỉ bắt buộc phải hoàn thành khóa học mà còn phải thông qua luận văn, nếu không có kết quả tốt thì cũng sẽ bị bác bỏ.
Khi không cùng Lâm Thanh Hàm ở bên nhau thì cô đã định tốt nghiệp sớm, hiện tại ở bên nhau, cảm giác cấp bách càng lớn. Cho đến 11 giờ 30 phút tối, Xa Giai Di gọi điện, Khúc Mặc Thương trả lời điện thoại, trong mắt mang theo ý cười, nhưng ngữ khí rất bình tĩnh không gợn sóng: "Alo, Giai..."
"Trước tiên đừng lôi kéo làm quen, cậu mau nói cho tớ, có phải cậu với Thanh Hàm đang ở cùng nhau phải không?"
Khúc Mặc Thương chưa nói xong đã bị nàng trực tiếp ngắt lời, bộ dáng vội vàng này khiến Khúc Mặc Thương không nhịn được muốn cười, chậm rãi nói: "Em ấy về nước rồi."
"Về nước? Vậy hai người không ở cùng nhau sao? Này...!Khúc Tiểu Thương, cậu thật là xú muộn tao, mất công tớ hao tổn tâm cơ trở thành Hồng Nương nằm vùng, cậu lại không thông suốt, cậu chờ hối hận đi!” Xa Giai Di thực sự tức giận, bình tĩnh ưu nhã mấy ngày nay đều bay hết rồi.
Khúc Mặc Thương thấp giọng cười, nhưng lập tức thu lại nụ cười, nghiêm trang nói: “Đừng gọi tôi là xú muộn tao, đây là Thanh Hàm nhà tôi gọi.”
Khúc Mặc Thương đã sống hơn 30 năm không có áp lực tâm lý mà ân ân ái ái trước mặt bạn tốt, thậm chí phương thức này có chút ấu trĩ.
Quả nhiên, phía đối diện im lặng hồi lâu, sau đó Xa Giai Di nghiến răng nghiến lợi nói: "Cậu thật là, muộn tao lâu như vậy rốt cuộc cũng dám nói Thanh Hàm nhà cậu.
Thật là không có lương tâm, làm tớ rầu thúi ruột, từ khi biết cậu ấy thích cậu, tớ nhìn cậu ấy liền đau lòng, còn phải nhìn cậu làm, thật là...!aiz, ở bên nhau thì tốt rồi, nhưng con đường phía sau của các cậu thật không dễ đi.”
Xa Giai Di cũng rất lo lắng, kỳ thực mặc dù lúc trước nàng rất đau lòng Lâm Thanh Hàm, nhưng khi nghĩ Khúc Mặc Thương không có ý tứ với Lâm Thanh Hàm lại cảm thấy may mắn.
Trước tiên không nói hai cô gái, lâm vào hoàn cảnh của Lâm Thanh Hàm, nàng thích nữ nhân đó là tuyệt đối không được phép, mà trong nhà Khúc Mặc Thương thì cũng có thể nghĩ đến phản ứng của vợ chồng Khúc Thịnh, vốn dĩ con đường này không dễ đi, đối với hai người thì càng khó.
Nếu Khúc Mặc Thương thực sự không bận tâm, nàng cũng sẽ không thúc đẩy chuyện này, nhưng Khúc Mặc Thương thích mà không nhận ra, Lâm Thanh Hàm lại liều mạng như vậy, Xa Giai Di liền trở thành Hồng Nương trợ công cho một khối băng và một cái đầu gỗ.
Khúc Mặc Thương nghe xong lời này, ý cười trên mặt liền nhạt dần, thần sắc lộ ra một cỗ nhu hòa: "Tôi biết, cho nên tôi sẽ tính toán cho tương lai, tôi cũng sẽ sớm trở về giúp em ấy.
Còn có, cảm ơn cậu Giai Di.
Tôi hồ đồ lâu như vậy, làm em ấy một mình chịu đựng nhiều như vậy, cảm ơn cậu đã giúp tôi chiếu cố em ấy, bồi em ấy."
Hốc mắt Xa Giai Di có chút nóng, xoa xoa đôi mắt thấp giọng lẩm bẩm: "Nhưng tớ chiếu cố cậu ấy không được, cậu ấy không nghe tớ nói, lấy khí tràng áp bách tớ thực sự rất đáng sợ."
Khúc Mặc Thương nở nụ cười: "Tôi sẽ giáo huấn em ấy."
Xa Giai Di mếu máo: “Tớ mới không tin, lúc trước không phải bạn gái cậu đều bảo hộ giống như bảo bối, hiện tại còn bảo hộ thành bảo bối cục cưng, cậu không thể vì tớ mà giáo huấn cậu ấy.
Hơn nữa, nói đến, khí tràng của Thanh Hàm, cậu dám giáo huấn cậu ấy sao?”
Khúc Mặc Thương cười không nói, khí tràng...!quả thực rất áp bách, cô đã xem vài video của nàng đang câu thông công việc vài lần, thực sự không giống một cô gái hai mươi tuổi, bởi vì vẫn còn trẻ, cho nên có vẻ sắc bén hơn đời trước, nhưng cái khí tràng kia đã trở nên cường đại. Nhưng nàng tức giận mặt lạnh khi ở trước mặt mình lại vẫn mềm mại như mèo, rất đáng yêu, không đáng sợ chút nào.
Xa Giai Di không nghe thấy phản ứng của cô, cho rằng là cô chột dạ: "Cậu nha, lúc trước cậu ấy mềm mại nhiều a, cậu nói cái gì cậu ấy đều ngoan ngoãn, hiện tại, aiz, tự làm tự chịu."
Trong lòng Khúc Mặc Thương cũng lập tức rầu rĩ, không muốn nghĩ tới, cô chuyển đề tài: “Tựa hồ đã lâu Trần Dao không xuất hiện, bận cái gì sao?”
Xa Giai Di thở dài: “Có bạn trai, nơi nào còn có chúng ta.
Chỉ có tớ là người duy nhất đơn côi chiếc bóng, thật là thê lương.”
Khúc Mặc Thương nghĩ đến Xa Giai Di ở đời trước, câu môi cười: “Mệnh có trốn đều trốn không xong, sẽ sớm có thôi.”
Mặc dù Xa Giai Di ở đời trước kết hôn rất muộn, nhưng bạn trai của nàng thật sự rất yêu nàng, ở bên nhau nhiều năm vẫn săn sóc như vậy. Cho nên đời trước, có vài lần Xa Giai Di khuyên mình nên nghĩ kỹ trước khi kết hôn với Mạnh Gia Hòa, hiện tại thì sao? Nghĩ đến Lâm Thanh Hàm, phong thủy lần lượt xoay chuyển, người kia còn chưa xuất hiện, cũng liền đến lượt Xa Giai Di ăn cẩu lương.
Máy bay hạ cánh xuống sân bay Yến Kinh đã là mười hai tiếng sau, Lâm Thanh Hàm trên máy bay cũng không nghỉ ngơi nhiều, trong nửa hành trình nhắm mắt lại căn bản là suy nghĩ đến người muộn tao luôn treo ở trong lòng, nửa hành trình sau là vì muốn làm thế nào có thể cùng cô sớm ở bên nhau.
Sau khi trở về, những việc nàng cần làm đã được liệt kê sẵn, tháng trước nàng chủ yếu giải quyết chính sự của công ty. Chu Bác Thao nhìn chằm chằm vào hành động của Trần Quảng Mạc, sử dụng tài nguyên cùng mối quan hệ của mình ở Cảnh Thái để thôn tính công ty của Trần Quảng Mạc, nàng đã yêu cầu Trần Quảng Mạc phản kích nhiều lần nhưng hắn vẫn không bỏ cuộc, cuối cùng chỉ có thể để lộ ra những chuyện dơ bẩn hắn đã làm mấy năm nay cho đối thủ một mất một còn của hắn là Lưu Khải Quang.
Lưu Khải Quang cũng chiếm một cổ phần nhỏ ở Cảnh Thái, tuy không có nhiều nhưng có chút quyền lên tiếng, vẫn có quyền tham gia vào việc ra quyết định trong các hội nghị lớn. Hắn cũng là nhân viên cũ của Cảng Thái, đã ở đó hơn mười năm, hiện đang là trưởng phòng của phòng kế hoạch. Khi đó nội bộ công ty điều động, hắn có cơ hội thăng chức, cũng chính là Chu Văn Xương giám đốc khu vực hiện tại bỏ trống, cho nên cuối cùng người thăng chức đương nhiên là Chu Văn Xương.
Tuy thực lực của Chu Văn Xương không tồi, dù sao hắn cũng chỉ mới 27 tuổi, ở hắn xem ra chính mình càng có năng lực đảm nhiệm, nhưng cuối cùng lại bị một tên tiểu tử có quan hệ thân thiết với lão bản của công ty đoạt lấy, oán hận trong lòng hắn rất sâu.
Ở công ty nhiều năm như vậy, hắn vẫn hiểu biết Khổng Ích Tường, tuy muốn bồi dưỡng cho người của mình, nhưng hắn cũng ưu tiên năng lực.
Sở dĩ quyết định này là chủ ý của lão thái thái Chu gia, cho nên vẫn luôn nhắm vào phụ tử Chu gia. Lâm Thanh Hàm gửi một email nặc danh, tên gia hỏa này lập tức theo dõi điều tra Chu Bác Thao người ngã ngựa đổ, vì sợ bị người khác phanh phui, căn bản không rảnh quan tâm đến Trần Quảng Mạc.
Suy cho cùng, hắn rất tham vọng vị trí phó tổng giám đốc của công ty, phá bỏ những chuyện này đã ảnh hưởng không nhỏ đến Chu Văn Xương.
“Lâm tổng, ngài về nước rồi sao?” Vừa gửi tin nhắn cho Khúc Mặc Thương thì hắn đã gọi điện tới, thanh âm tràn đầy phấn khích của Trần Quảng Mạc từ đầu dây bên kia truyền tới.
"Ừm, vừa xuống máy bay.
Tình hình công ty thế nào? Chu Bác Thao an phận rồi đi."
Trần Quảng Mạc ở bên kia nở nụ cười, "Vẫn là Lâm tổng có biện pháp, hơn nữa tháng nay cũng chưa quản công ty rách nát kia của hắn, hơn nữa tài chính của công ty hắn xuất hiện vấn đề, rất nhiều khách hàng đều bị Thịnh Nhàn nói chuyện tốt, chỉ cần duy trì hậu kỳ là được rồi, năm nay công ty có thể bắt đầu mở rộng quy mô."
"Không tồi, bất quá không nên kiêu ngạo vội vàng, tôi muốn không chỉ có vỏ rỗng công ty của Chu Bác Thao.” Vẻ mặt Lâm Thanh Hàm rất bình tĩnh, nhàn nhạt dặn dò một câu.
Trần Quảng Mạc đã bị áp bách của nàng làm bình tĩnh lại rất nhiều, có chút ngượng ngùng gãi đầu: “Vâng, Lâm tổng, tôi hiểu rồi.”
“Ừm, nói với Thịnh Nhàn, lần này tiền thưởng cuối năm sẽ được tăng lên 50%.
Tôi có việc, cúp máy trước.” Lâm Thanh Hàm nhìn chiếc Bentley màu đen quen thuộc đang đậu phía trước, cúp điện thoại rồi đi tới.
“Chú Thiệu, sao chú lại ở đây?”
Người lái xe mở cửa xe hơi cúi đầu chào nàng, sau đó nói: "Khổng tổng biết hôm nay tiểu thư về nước, để tôi đón ngài về nhà cũ.
Đã lâu ngài không trở về thăm lão phu nhân, mấy ngày nữa là sinh nhật của bà ấy rồi."
Lâm Thanh Hàm lãnh đạm gật đầu, nhìn Thiệu Binh nâng vali vào cốp, ngồi vào phía sau. Nàng đương nhiên không quên sự kiện quan trọng này, cũng đoán được Khổng Ích Tường sẽ cử người đến đón nàng, cho nên vừa rời sân bay nàng liền tách khỏi đồng học, nếu không sẽ gây chú ý, nàng muốn thêm phiền toái.
“Tiểu thư có thể nghỉ ngơi trước, phía sau còn có chăn.” Thiệu Binh vẫn luôn đi theo Khổng Ích Tường, vừa là tài xế vừa là vệ sĩ, rất nhiều chuyện đều là hắn thay Khổng Ích Tường làm tốt. Cho nên, Khổng Ích Tường căn bản sẽ không để Thiệu Binh đón bất cứ ai, ngay cả Chu Tư Cầm cũng là Trần thúc đón đưa. Hôm nay phái Thiệu Binh tới, Lâm Thanh Hàm nhắm mắt suy nghĩ một hồi cũng sáng tỏ.
“Tôi không buồn ngủ, ba tôi phân phó cái gì chú cứ nói đi.” Thiệu Binh nhìn cô gái đang nhắm mắt dưỡng thần từ gương chiếu hậu, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...